Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#173
"Có phải cô bảo tôi guiding để tôi nhận ra sự thật không?"
Kang In-ho hỏi khi đứng ngoài nhà vệ sinh.
"Ừ. Thấy khó chịu à?"
"Không ạ. Tôi làm vì tiền mà."
Cậu thờ ơ đáp. Miễn là tiền vào tài khoản đầy đủ, cậu chẳng quan tâm mục đích của bà là gì.
Trong lúc hai người nói chuyện, Joo Seung-hyuk vẫn nôn thốc nôn tháo. Đến khi không còn gì để nôn nữa, cậu mới lết ra khỏi nhà vệ sinh.
"...Tôi đi đây. Phải tập."
Kang Ok-eun lắc đầu ngao ngán. Seung-hyuk mặt mày xanh xao mà vẫn đòi tập.
"Tập cái gì mà tập. Hôm nay nghỉ đi."
"Không sao ạ."
"Bảo nghỉ là nghỉ."
Bà ấn Seung-hyuk xuống ghế sofa, rồi nhìn Kang In-ho.
"Kang In-ho, vì guiding của cậu mà học trò của tôi không tập được, bồi thường đi."
"Chẳng phải lỗi của sư phụ là đã cho học trò quý giá của mình guiding với guide chưa kiểm tra độ tương thích sao?"
"Coi tôi là ai thế. Tưởng tôi chưa kiểm tra độ tương thích à? Tôi đã chạy mô phỏng rồi."
"Tôi chưa cho phép cô dùng dữ liệu mana của tôi mà."
Kang In-ho phản đối, nhưng Kang Ok-eun lờ đi, tiếp tục nói:
"Độ tương thích của hai đứa là 67%. Không cao nhưng cũng không thấp. Thậm chí, nếu chỉ nhìn độ tương thích thì còn cao hơn Lee Yeon-soo nhiều đấy. Không đến mức nôn mửa thế này đâu."
"Tôi không thích."
Joo Seung-hyuk trợn mắt, đôi mắt đỏ ngầu.
"Cơ thể cậu chấp nhận, nhưng tâm trí cậu lại bướng bỉnh."
"Tôi không thích."
Dù độ tương thích thế nào, cậu vẫn không thích. Mỗi khi mana của Kang In-ho tràn vào, cậu có cảm giác như có côn trùng đang bò lúc nhúc trong người.
So với guiding của Lee Yeon-soo, đúng là một trời một vực.
Kang Ok-eun thở dài, nhìn Seung-hyuk bướng bỉnh.
"Kang In-ho, tôi không đòi bồi thường đâu, nhưng thay vào đó thì tư vấn cho nó đi."
"Tư vấn ạ?"
"Xem giúp tôi, học trò của tôi bị đá thật, hay còn cơ hội ký hợp đồng độc quyền với Lee Yeon-soo không."
"Sư phụ!"
Joo Seung-hyuk nổi đóa, Kang In-ho cũng ngớ người. Nhưng Kang Ok-eun chẳng hề lay chuyển.
"Thật ra thì cậu cũng tò mò mà. In-ho bằng tuổi Lee Yeon-soo, không phải Cấp S nhưng là guide cấp cao. Mặt mũi sáng sủa, lại còn nổi tiếng nữa . Tuổi tác với điều kiện cũng tương đương, nên nó sẽ đánh giá khách quan hơn."
"......"
Joo Seung-hyuk im lặng. Đó là sự im lặng mang ý nghĩa đồng ý.
Seung-hyuk đã đồng ý, giờ đến lượt Kang In-ho.
"Kang In-ho, giúp được chứ?"
"Thì...cũng không tốn tiền của tôi."
Kang In-ho đồng ý, Joo Seung-hyuk liền kể lại mọi chuyện hôm đó.
Đây là lần đầu tiên cậu kể chuyện của mình cho người khác. Tất nhiên, cậu không kể về cảm xúc hay hoàn cảnh sống của mình. Cậu chỉ kể lại cuộc trò chuyện với Lee Yeon-soo hôm đó.
"Rồi đột nhiên anh ấy dùng kính ngữ rồi bỏ đi luôn."
Joo Seung-hyuk vừa dứt lời. Kang In-ho đã phán một câu lạnh lùng, không chút do dự:
"Bị đá rồi."
"Cái...?"
Mắt Joo Seung-hyuk mở to. Cậu sốc đến tận óc, nhưng Kang In-ho vẫn không hề nương tay:
"Đi trễ, nói năng thô lỗ, lại còn bạo lực nữa, chịu được mới lạ."
"Tôi đâu có cố ý đánh anh ấy! Chỉ là sơ ý thôi! Yeon-soo cũng biết mà! Tôi đã bảo là tôi không cố ý rồi!"
"Đó là Lee Yeon-soo tốt bụng nên mới biện hộ cho cậu thôi. Dù sao thì ném đồ trúng người là thật còn gì."
"......"
"Và vấn đề không phải là đánh người. Nếu là tôi thì nghe câu 'thằng ăn mày' là tôi đã quay đầu bỏ đi rồi."
"Nhưng mà...!"
Đó không phải là thật lòng. Cậu nói thế là vì Yeon-soo. Hơn nữa, cậu nghe những lời đó mỗi ngày, nên không ngờ anh lại bị tổn thương đến vậy.
"Thiếu gia của Sunghan à, người ăn mày ghét nhất là bị gọi là ăn mày đấy."
Kang In-ho đẩy gọng kính lên, lạnh lùng nói.
"Với lại, Shim Cheong? Vật tế? Xem ra Lee Yeon-soo nhà cũng khó khăn nhỉ. Nếu tôi là Guide Cấp S thì tôi đã đá đít cậu rồi."
"Nhưng nếu xin lỗi thì..."
"Càng ghét hơn đấy. Bình thường thì coi thường người ta là thằng ăn mày, đến khi người ta không làm nữa thì lại níu kéo. Tôi mà là Lee Yeon-soo, thì tôi chẳng thèm nhìn mặt đâu."
"......"
"In-ho à..."
Kang Ok-eun can ngăn Kang In-ho. Khuôn mặt Joo Seung-hyuk vốn đã tái mét, giờ lại càng trắng bệch hơn. Ngay cả bà cũng thấy lời Kang In-ho nói quá nặng nề.
Tính nó vốn lạnh lùng nên bà biết nó sẽ nói thẳng, nhưng không ngờ nó lại nói nặng đến thế. Nhưng Kang In-ho vẫn phản ứng đầy mỉa mai:
"Chẳng phải cô bảo tôi tư vấn cho cậu ta sao? Nhà nghèo, lại còn nhiều miệng ăn mà vẫn phải nghe người ta chửi là thằng ăn mày. Vậy mà vẫn nhịn được. Đến khi ký hợp đồng là xong mà cuối cùng vẫn không được mà bỏ đi, thì coi như là hết phim rồi."
"Yeon-soo biết tôi là thật mà!"
Joo Seung-hyuk buột miệng nói. Bình thường cậu sẽ không bao giờ nói như vậy. Nhưng cứ liên quan đến Lee Yeon-soo, là cảm xúc của cậu lại trào dâng, lý trí cũng tan thành mây khói.
"Thật... ạ?"
Kang In-ho ngơ ngác, không hiểu ý cậu là gì.
"Ừ. Anh ấy biết tôi là thật, rồi nói với chủ tịch."
Joo Seung-hyuk từng nghĩ rằng Lee Yeon-soo bỏ đi vì biết cậu là đồ giả. Anh nghe lời Joo Tae-han, biết Joo Seung-hyuk không phải là con ruột.
Nhưng không phải vậy. Theo lời Do Hyuk-jin, người đã nói với chủ tịch Joo rằng Joo Seung-hyuk có thể là con ruột, chính là Lee Yeon-soo.
Anh đã biết tất cả sự thật, nhưng vẫn bỏ đi.
Kang Ok-eun ngạc nhiên, khi Joo Seung-hyuk nói về xuất thân của mình. Bà cũng nghe phong phanh về chuyện này, nhưng không ngờ cậu lại tự mình nói ra.
Ngược lại, Kang In-ho không hề thay đổi biểu cảm.
"Vậy thì cậu ta ghét cậu thật rồi."
"Gì...?"
"Tưởng là con trai giả của nhà tài phiệt mà mọi người khinh bỉ, hóa ra lại là con ruột thật. Ký hợp đồng rồi tiết lộ chuyện này, thì cậu ta đã trở thành ân nhân cứu mạng của cậu, tha hồ mà được đối đãi tử tế. Vậy mà cậu ta vẫn từ bỏ tất cả để bỏ đi, quá rõ ràng rồi còn gì. Hẳn là cậu ta phát ngán đến tận cổ."
"......"
"Nếu thật sự muốn làm guide độc quyền, thì ngay từ đầu đừng có gọi người ta là thằng ăn mày."
Kang In-ho chốt hạ.
Đêm đó, Joo Seung-hyuk về đến nhà là khóc như mưa.
Thật ra thì cậu biết chứ.
Cậu đã nói những lời cay độc với Lee Yeon-soo, và anh đã bật khóc. Rồi anh từ chối ký hợp đồng.
Lee Yeon-soo đã viện lý do là năng lực của mình còn kém, nên không thể ký hợp đồng. Joo Seung-hyuk cũng đã từng nghe anh nói như vậy với người khác.
Vậy nên cậu đã le lói hy vọng.
Có lẽ không phải anh ghét mình, mà thật sự là anh cảm thấy năng lực của mình còn thiếu sót. Nhưng không phải vậy.
Joo Seung-hyuk lau nước mắt rồi ngẩng đầu lên. Không thể bỏ cuộc ở đây được. Cậu viết to dòng chữ "Cấm gọi là ăn mày" lên giấy vẽ rồi dán lên tường.
Kể từ đó, mỗi tuần một lần cậu đến nhà Kang In-ho để guiding. Đó là một phần của quá trình tập luyện.
Kang In-ho là cháu của Kang Ok-eun. Nhưng Kang Ok-eun không nói với ai về sự tồn tại của Kang In-ho, và cậu cũng không gọi bà là dì. Có vẻ như giữa hai người có một câu chuyện sâu xa. Có lẽ, nếu Joo Seung-hyuk hỏi thì họ sẽ kể cho cậu nghe. Nhưng cậu đã không hỏi.
Không phải vì tế nhị. Đơn giản là cậu không quan tâm đến ai khác ngoài Lee Yeon-soo.
Một ngày nọ, Joo Seung-hyuk tự mình đến nhà Kang In-ho. Kang Ok-eun muốn hai người thân thiết hơn nên cố tình để Joo Seung-hyuk tự đi, chuyện này cũng không có gì đặc biệt.
Chỉ là, trái với mong muốn của bà, mối quan hệ giữa hai người vẫn rất lạnh nhạt.
Kang In-ho đối xử với Joo Seung-hyuk như khách của dì mình, còn Joo Seung-hyuk thì chỉ coi cậu là bạn tập guiding.
Mỗi khi Kang In-ho guiding, mặt Joo Seung-hyuk lại nhăn nhó. Cậu luôn khó chịu mỗi khi nhận guiding từ Kang In-ho, nhưng dù sao thì cậu cũng đã quen, không còn nôn mửa nữa.
"Xong rồi ."
Kang In-ho buông tay sau khi guiding. Joo Seung-hyuk mỗi khi guiding xong, đều rửa tay rồi về nhà luôn, chẳng thèm chào hỏi.
Nhưng hôm nay lại khác.
"Cậu, có định ký hợp đồng không?"
Lần đầu tiên cậu hỏi một câu hỏi mang tính cá nhân. Kang In-ho hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn trả lời:
"Có. Tôi đang tìm công ty. Tôi không muốn nhờ vả người đó."
Người đó là bố ruột của Kang In-ho, đồng thời là anh trai của Kang Ok-eun. Ông ta đang nợ một khoản nợ khổng lồ. Kang Ok-eun đã trả hết số nợ đó, và cũng cung cấp chỗ ở và sinh hoạt phí cho Kang In-ho.
Căn nhà rộng lớn so với một đứa trẻ sống một mình, và số tiền sinh hoạt phí hàng tháng cũng rất dư dả. Bà thỉnh thoảng cũng hay trêu chọc cậu, nhưng không bao giờ nhắc đến chuyện này, cũng không tạo áp lực cho cậu.
Nhưng Kang In-ho vẫn coi tất cả những điều này là nợ của mình.
"Sunghan thì sao?"
"Tôi không thích ở đó. Tôi không muốn làm cùng công ty với người đấy."
Người đó là Kang Ok-eun.
"Vậy thì ký hợp đồng với tôi đi?"
"Ký với thiếu gia ạ?"
Kang In-ho gọi Joo Seung-hyuk là "thiếu gia". Đó không hẳn là một cách gọi kính trọng, mà mang một chút mỉa mai con nhà giàu, nhưng Joo Seung-hyuk chẳng quan tâm.
"Ừ. Không phải với Sunghan mà ký riêng với tôi ấy."
"Tôi nghĩ thiếu gia không cần tôi đâu."
Joo Seung-hyuk mỗi khi guiding với Kang In-ho đều rất khó chịu. Nếu chỉ là bạn tập guiding để làm quen thì không nói làm gì, chứ thuê làm guide riêng thì chẳng có lý do gì cả. Vậy mà cậu lại đột nhiên đề nghị ký hợp đồng, thật kỳ lạ.
"Tôi không định ký hợp đồng guide."
"Vậy thì sao ?"
"Chuyển trường đi."
"Chuyển trường?"
Một lời đề nghị bất ngờ.
"Cậu có biết chuyện một học sinh trường năng lực tự tử hôm qua không?"
"Có. Cả ngày hôm nay ầm ĩ cả lên mà."
Một đứa trẻ từ gia đình không có năng lực đã thức tỉnh Esper. Bố mẹ cậu ta vui mừng khôn xiết, liền chuyển cậu đến một trường năng lực gần đó. Nhưng cậu ta bị bắt nạt vì xuất thân từ gia đình không có năng lực, và cuối cùng đã tự tử.
CCTV ghi lại cảnh bạo hành tàn nhẫn, đã được công khai, khiến cả Hàn Quốc phẫn nộ.
Trên bản tin, người ta nói rằng nếu một người thức tỉnh năng lực từ một gia đình nghèo, thì khả năng bị bắt nạt là rất cao, rồi tập trung xoáy vào sự khép kín và tính địa phương của giới người có năng lực.
Joo Seung-hyuk cũng xem tin đó, lo lắng không biết Lee Yeon-soo có sao không.
"Lee Yeon-soo có thể cũng bị bắt nạt. Cậu hãy đến giúp anh ấy."
"Bảo tôi đến cùng trường với Lee Yeon-soo ?"
Kang In-ho vẫn đang học ở trường bình thường. Cậu ta là cháu của huyền thoại guide, nhưng cậu không hề có ý định khoe khoang điều này, nên khả năng bị bắt nạt cũng có. Nhưng không phải cậu lo bị bắt nạt, nên không vào trường năng lực.
Nếu ký hợp đồng với guild, thì họ sẽ tìm chỗ ở hoặc nhà cho cậu, thậm chí còn chỉ định trường cho cậu nữa. Vì vậy, cậu quyết định tạm thời hoãn việc này lại.
"Ừ. Cậu cao to, khỏe mạnh, tính tình lại chó má, nên chắc không ai dám bắt nạt đâu."
Joo Seung-hyuk liệt kê những sự thật khách quan.
"Thì, ai mà dám bắt nạt tôi thì tôi cũng không nhịn đâu. Nhưng tôi chuyển trường thì cậu sẽ cho tôi cái gì?"
"Tôi sẽ ký hợp đồng với cậu, cùng điều kiện tốt hơn tất cả những lời đề nghị mà cậu từng nhận."
Sau khi được công nhận là con ruột, chủ tịch Joo đáp ứng mọi điều con trai muốn. Hơn nữa, mỗi tháng một khoản tiền khổng lồ dưới tên tiền tiêu vặt, được chuyển vào tài khoản của cậu. Cậu có thể ký hợp đồng với Kang In-ho, cùng đãi ngộ tốt nhất trong ngành.
"Tốt đến mức nào?"
"Gấp đôi điều kiện tốt nhất hiện tại."
"Ngày mai tôi chuyển trường được không?"
Kang In-ho đồng ý ngay lập tức với lời đề nghị của cậu.
Kang In-ho, sau khi chuyển đến cùng trường với Lee Yeon-soo, đã báo cáo với Joo Seung-hyuk về những việc liên quan đến anh.
Những kẻ bắt nạt Lee Yeon-soo đều đã chuyển trường. Joo Seung-hyuk không nói gì. Nhưng Kang In-ho chắc chắn rằng Joo Seung-hyuk đã ra tay.