Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#174
Trình độ của Joo Seung-hyuk tiến bộ từng ngày, thật đáng kinh ngạc. Đến khi 3 năm trôi qua, Kang Ok-eun thấy không còn gì để dạy cậu nữa, nên quyết định kết thúc hợp đồng guide độc quyền.
"Seung-hyuk à, tôi đi đây."
Sau buổi huấn luyện cuối cùng, Kang Ok-eun nói lời tạm biệt.
"Vâng."
"Nếu nhớ sư phụ thì cứ gọi nhé."
"Chắc không có chuyện đó đâu."
"Đồ phũ phàng."
"Tôi biết mà."
Seung-hyuk không hề do dự mà đáp lời, khiến bà bật cười.
Trong 3 năm, không chỉ kỹ năng được nâng cao. Chiều cao và vóc dáng của cậu cũng thay đổi đáng kể. Lần đầu gặp, cậu bé tí hon lại còn lười ăn, bà lo lắng mãi. Giờ thì so với mấy esper cùng tuổi, cậu thuộc hàng cao lớn rồi.
Đầu óc cũng thông minh nữa. Từ hồi học lớp 6 đã thuộc top đầu, giờ thì nhất trường luôn, cái gì cũng học nhanh như gió.
Dù làm gì cũng đâu ra đấy, nhưng bà vẫn không nỡ rời đi.
"Nếu cậu vẫn cần tôi giúp đỡ, tôi sẽ ở lại."
Có kẻ đang nhắm vào Seung-hyuk. Mà chắc chắn là người trong Sunghan.
Mới đây thôi, người ta phát hiện ra thành phần "Akrun" trong đồ ăn của cậu.
Hôm đó, Seung-hyuk cứ bảo tập luyện, nên trì hoãn việc ăn uống. Kang Ok-eun tức giận định ăn hết hộp cơm của cậu, ai dè vừa cho vào miệng đã phải nhả ra.
Bà từng trải qua vụ "Akrun" tận mắt, cũng tiếp xúc với nhiều năng lực giả khổ sở vì tác dụng phụ của nó, nên rất quen với thành phần này.
Nếu không phải người có kinh nghiệm và trình độ như Kang Ok-eun, thì chắc chắn không ai nhận ra được. Vì thuốc này đã che giấu mùi vị và đặc tính vốn có của "Akrun", hơn nữa lại dùng với liều lượng cực nhỏ.
Hung thủ hóa ra là thư ký Ahn, kẻ đã làm giả kết quả xét nghiệm ADN của Seung-hyuk. Nhưng có nhiều điểm đáng ngờ.
Thư ký Ahn bị đuổi việc khỏi Sunghan, đang gặp khó khăn về kinh tế, thì lấy đâu ra thuốc "Akrun"? Đắt đỏ là một chuyện, loại thuốc đặc biệt này dù có tiền cũng khó mua được.
Thư ký Ahn khai rằng làm việc này để trả thù chủ tịch Joo, người đã ruồng bỏ cô ta. Trong lúc nóng giận, cô ta đã mua chuộc người làm để bỏ thuốc vào đồ ăn.
Bỏ qua chuyện cô ta sai rành rành mà còn muốn trả thù, rồi lại đi hại Seung-hyuk. Lời khai của cô ta đầy mâu thuẫn.
Dù "Akrun" là thành phần nguy hiểm với dị năng lực giả, nhưng với liều lượng nhỏ thế này, thì khó gây hại gì đáng kể.
Loại độc dược này phải dùng lâu dài mới có tác dụng. Âm thầm gây nghiện, dần dần phá hủy cơ thể và hệ thống mana của dị năng lực giả. Vậy nên nếu thực sự ra tay trong lúc nóng giận, cô ta đã không chọn loại thuốc vừa khó kiếm, vừa đắt đỏ lại vừa tốn thời gian như vậy.
Cho dù không biết đặc tính của thuốc đi chăng nữa. Có thể cô ta chỉ biết "Akrun" gây chết người cho dị năng lực giả, nên cứ thế dùng thôi. Chủ tịch Joo cũng nghĩ vậy.
Nhưng Kang Ok-eun không tin. Dù "Akrun" gây ra vấn đề cho mana của Seung-hyuk, thì liệu có thỏa mãn được cơn giận của cô ta không?
Thực tế, có người khác sẽ được lợi từ chuyện này. Đó chính là hai anh em Joo Jung-han và Joo Tae-han.
Nếu Seung-hyuk gặp vấn đề, thì vị trí người thừa kế Sunghan sẽ trở về tay bọn họ.
Đặc biệt, bà nghi ngờ Joo Jung-han. Gần đây hắn ta tốt nghiệp đại học, trở về Hàn Quốc và đang sống tại nhà chính của Sunghan.
Sống chung nhà với Seung-hyuk, hắn ta có nhiều cơ hội để bỏ thuốc, nếu muốn thì có thể âm thầm đầu độc Seung-hyuk.
Hơn nữa, hắn ta còn được thừa kế công ty dược phẩm, nên việc kiếm thuốc "Akrun" cũng dễ dàng hơn nhiều. Nếu muốn, hắn ta có thể tự chế tạo luôn.
Seung-hyuk cũng nghĩ như Kang Ok-eun. Nhưng không có bằng chứng rõ ràng.
Chủ tịch Joo rất yêu quý và tin tưởng Joo Jung-han. Nếu không có bằng chứng xác thực, chắc chắn ông ấy sẽ không đuổi Joo Jung-han đi. Hấp tấp hành động có khi lại phản tác dụng.
Mà nếu Joo Jung-han thật sự là thủ phạm, thì hắn đã ra tay ngay khi biết Kang Ok-eun sắp hết hợp đồng. Đến khi bà ấy thật sự rời đi, hắn ta sẽ càng trắng trợn hơn.
"Nếu cần gì thì cứ nói nhé. Không phải nói cho có đâu, tôi thật sự sẽ ở lại giúp."
"Không cần đâu."
Nhưng Seung-hyuk thẳng thừng từ chối thiện ý của Kang Ok-eun.
"Sao thế? Vì Lee Yeon-soo à?"
"Vâng."
Dù là sư phụ và học trò, trên danh nghĩa thì họ vẫn là guide độc quyền. Seung-hyuk không muốn ai khác ngoài Lee Yeon-soo, được nhắc đến với tư cách guide của cậu.
Hơn nữa, giờ cậu đâu còn là đứa trẻ yếu ớt nữa. Dù anh em Joo Jung-han có bày trò gì, cậu cũng không dễ dàng bị lừa như trước.
"Đúng là đồ phũ phàng."
Bà tặc lưỡi. Nhưng không ép buộc, mà quay người rời đi.
Seung-hyuk, chắc chắn sẽ tự mình vượt qua được mọi chuyện.
"Bố à, bố ăn thử cái này đi. Ngon lắm ạ."
Giờ ăn cơm, Joo Jung-han ân cần gắp thức ăn cho chủ tịch Joo.
"Cảm ơn con. Seung-hyuk, con cũng ăn thử đi."
"...Thôi ạ."
"..."
Từ khi được công nhận là con ruột, chủ tịch Joo hết mực cưng chiều Seung-hyuk, cái gì cậu muốn cũng đều cho hết.
Cả hòn đảo Abite mà ban đầu định cho Joo Jung-han, cũng đổi ý cho Seung-hyuk chỉ vì cậu nói muốn.
Nhưng dù cho đảo Abite, dù có Kang Ok-eun làm guide độc quyền, dù có mua cho bao nhiêu bảo vật quý giá, Seung-hyuk vẫn lạnh nhạt.
Seung-hyuk không gọi chủ tịch Joo là bố, cũng chưa từng nở nụ cười với ông.
"Cười lên xem nào. Hồi bé con hay cười tươi lắm mà..."
Chủ tịch Joo nhớ lại hình ảnh Seung-hyuk trước khi rời đảo.
Cậu bé luôn nhìn ông, chỉ cần mắt chạm mắt là vui vẻ cười tươi rói. Chủ tịch Joo nhớ nhung khoảng thời gian đó.
Nhưng Seung-hyuk không cười, mà thô bạo đặt mạnh đôi đũa xuống bàn.
"Seung-hyuk, đang ăn cơm mà em làm gì thế."
Joo Jung-han nhẹ nhàng trách Seung-hyuk.
Chủ tịch Joo ngày càng mệt mỏi với đứa con trai lạnh lùng. Ông quên mất những gì mình đã gây ra. Và Joo Jung-han đã lợi dụng sự yếu lòng đó của chủ tịch Joo.
Hắn không hề oán trách chủ tịch Joo đã cho Seung-hyuk đảo Abite, mà không nói với mình một lời. Ngược lại, hắn hạ mình nói rằng, bố chọn gì con cũng nghe theo. Hắn luôn khéo léo chiều theo ý chủ tịch Joo.
Chủ tịch Joo thấy hài lòng với Joo Jung-han, người luôn ngoan ngoãn nghe lời, trái ngược với Seung-hyuk. Sau khi Joo Tae-han rời đến Texas, mối quan hệ vốn đã xa cách giữa hai người cũng dần được hàn gắn.
Được chủ tịch Joo chống lưng, Joo Jung-han trở nên đắc ý. Hắn luôn ra vẻ tốt bụng, đạo đức giả, rồi lên mặt dạy đời Seung-hyuk.
Hôm nay cũng vậy. Nhưng Seung-hyuk mặc kệ hắn ta nói gì, chỉ nhìn chủ tịch Joo.
"Con muốn tham gia chinh phạt cổng quốc gia."
"Ta đã bảo là không được rồi mà. Con còn quá nhỏ."
Thông thường, người ta tham gia chinh phạt cổng quốc gia sau khi trưởng thành. Dị năng lực giả cấp cao, thì có thể tham gia từ khi còn vị thành niên, nhưng ít nhất cũng phải học cấp 3.
"Con muốn tham gia thực chiến."
"Ta sẽ đấu giá cổng phù hợp với con. Con cứ huấn luyện ở đó đi."
"Con nghe nói Park Geon-woo hôm qua đã có màn thể hiện xuất sắc trong cuộc chinh phạt cổng quốc gia. Chẳng phải chủ tịch không thích con thua thằng nhãi đó sao?"
"Nhưng mà..."
Chủ tịch Joo muốn con trai mình trở thành esper giỏi nhất Hàn Quốc. Thật ra không phải vì là con mình mà nói thế, ông nghĩ Seung-hyuk có năng lực thực sự, khách quan mà nói.
Nhưng có nhiều người cứ tâng bốc năng lực của Park Geon-woo, rồi lại hạ thấp Seung-hyuk.
Nếu Seung-hyuk có màn thể hiện tốt trong cổng do tập đoàn Sunghan đấu giá, thì phần lớn mọi người sẽ cho rằng, đó chỉ là chiêu trò PR của Sunghan.
"Muốn bịt miệng bọn nói nhảm, con phải tham gia chinh phạt cổng quốc gia khi còn ít hơn Park Geon-woo một tuổi."
Thật ra Seung-hyuk chẳng để ý đến Park Geon-woo. Việc anh ta lượn lờ quanh Lee Yeon-soo khiến cậu khó chịu thôi, chứ những chuyện khác cậu không quan tâm. Nhưng vì biết chủ tịch Joo để ý, nên cậu cố tình chọc tức ông.
Để tham gia chinh phạt cổng quốc gia, cần có sự đồng ý của phụ huynh.
"Bố à, không được đâu. Nguy hiểm lắm."
Joo Jung-han can ngăn. Hắn ta giả vờ lo lắng cho Seung-hyuk, nhưng thực chất là không muốn cậu có màn thể hiện tốt. Seung-hyuk hiểu rõ điều đó.
"Chắc do cả đời chỉ thấy esper cấp D, nên anh lo lắng thái quá rồi."
"Em nói cái gì hả?"
"Đủ rồi."
Bầu không khí trở nên căng thẳng, chủ tịch Joo lên tiếng hòa giải. Rồi ông nhìn Seung-hyuk.
"Con có tự tin đánh bại Park Geon-woo không?"
"Dĩ nhiên rồi ạ."
"Vậy thì cứ thử xem."
Chủ tịch Joo đã đồng ý. Giờ thì cậu có thể tham gia chinh phạt cổng quốc gia cùng với Lee Yeon-soo rồi.
Seung-hyuk còn chưa kịp vui mừng, thì Kang In-ho đã gọi điện tới.
"Ở Busan phát hiện ra cổng cấp B. Chỉ còn khoảng 48 tiếng nữa là xảy ra cổng vỡ, nên đội chinh phạt được triệu tập khẩn cấp. Lee Yeon-soo cũng tham gia. Vì tình hình cấp bách, nên có khả năng guide và esper sẽ di chuyển cùng nhau.
Chỉ tiếc là tôi và esper Do Hyuk-jin đang tham gia cuộc chinh phạt khác, nên có lẽ Lee Yeon-soo sẽ đi một mình."
Seung-hyuk vừa đọc xong tin nhắn, thì đã đăng ký tham gia chinh phạt. Rồi cậu tức tốc đến địa điểm tập trung xe buýt.
Vừa lên xe của trung tâm, một cảnh tượng kinh tởm đã hiện ra trước mắt cậu.
"Đi đâu đấy."
"Buông tôi ra."
"Tôi đã làm gì đâu. Chỉ là muốn nói chuyện cho vui thôi mà..."
Một esper đang sàm sỡ Lee Yeon-soo. Seung-hyuk lập tức tấn công gã kia.
"Mẹ kiếp thằng khốn!"
Tên kia giận dữ vung kiếm, nhưng Seung-hyuk dễ dàng né được rồi bẻ gãy tay hắn. Cậu không thương tiếc, ném gã đàn ông đang kêu la thảm thiết ra khỏi xe.
Những người chạy đến vì lo sợ esper trẻ tuổi bị bắt nạt, đều đứng hình. Những người khác cũng bị áp đảo bởi sức mạnh của Seung-hyuk, không nói nên lời.
Seung-hyuk phá tan sự im lặng, lạnh lùng quát vào mặt người phụ trách.
"Còn làm gì đấy? Bảo là gấp lắm mà. Vứt cái thằng rác rưởi kia đi rồi mau đi thôi."
"À...ờ, phải rồi."
Người phụ trách báo cảnh sát về gã kia. Cậu sải bước đến ngồi cạnh Lee Yeon-soo.
Sau khi hợp đồng độc quyền bị hủy bỏ, cậu vẫn thường xuyên gặp anh.
Lee Yeon-soo không thuộc tổ chức nào, nên hay tham gia các sự kiện do chính phủ hoặc trung tâm tổ chức. Seung-hyuk cũng chỉ đến mấy sự kiện nhàm chán đó, để được nhìn thấy anh.
Mỗi lần như vậy, Park Geon-woo đều đứng cạnh Lee Yeon-soo. Thỉnh thoảng có lúc anh ở một mình, nhưng anh thậm chí còn không thèm liếc nhìn Seung-hyuk.
Chỉ là ánh mắt họ không chạm nhau thôi. Nhưng chắc không phải. Lee Yeon-soo rõ ràng đang cố tình tránh mặt Seung-hyuk. Và hôm nay cũng vậy.
Ngay khi cậu vừa ngồi xuống, sắc mặt Lee Yeon-soo đã tối sầm lại.
Seung-hyuk muốn hỏi anh có ổn không, có bị giật mình hay bị thương không.
Nhưng ánh mắt anh như muốn đuổi cậu đi ngay lập tức. Như thể chỉ cần ở chung một không gian thôi, cũng khiến anh khó chịu vậy.
Seung-hyuk làm ngơ ánh mắt đó của Lee Yeon-soo. Cậu nhắm mắt, trấn tĩnh bản thân.
Một lát sau, cậu cảm nhận được sự hiện diện của anh. Dù nhắm mắt không nhìn thấy, nhưng mana và mùi hương của anh ngày càng đến gần.
Anh đang làm gì vậy? Quan sát mình à? Hay là muốn nói mình biến đi cho khuất mắt?
Vừa mở mắt ra, mặt Lee Yeon-soo đã ở ngay trước mắt. Tim Seung-hyuk như rớt xuống. Đây là lần đầu tiên cậu ở gần anh đến vậy.
Ngay khi mắt chạm mắt, Lee Yeon-soo giật mình quay mặt đi. Rồi đứng im như tượng đá.
Anh nhìn mình rồi sao lại trốn tránh? Mình đáng ghét đến vậy à? Vậy sao còn nhìn mình gần như thế?
Đầu óc Seung-hyuk trở nên rối bời. Cậu hoàn toàn không thể hiểu được trái tim của Lee Yeon-soo.