Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#180
Từ người Seung-hyuk tỏa ra một mùi hương dễ chịu. Tựa như đứng giữa thảo nguyên mùa đông, một mùi hương sảng khoái.
Mùi hương tê tái mà tôi chưa từng ngửi thấy trước đây, mang đến một cảm giác phấn khích kỳ lạ. Khao khát được cảm nhận mùi hương này gần hơn trỗi dậy.
Tôi định hôn cậu, nhưng cậu đã đẩy tôi ra.
"Bạn học Lee Yeon-soo, xin đừng như vậy."
"Tại sao?"
Giọng điệu dứt khoát của Seung-hyuk khiến tôi hụt hẫng. Tôi chỉ muốn ngửi mùi hương thôi mà, sao lại ngăn cản?
"Tôi là người giữ gìn trinh tiết trước hôn nhân mà."
"Giữ gìn trinh tiết...?"
"Vâng. Không phải người sẽ kết hôn thì tôi không ngủ cùng đâu."
"Kết hôn...?"
Tôi lặp lại từ mà tôi nghe được, vì không hiểu hết ý của cậu.
"Vâng, tôi xem sự trinh trắng như mạng sống vậy. Nên là không được đâu."
Tôi không biết cậu nói thật hay đùa. Ánh mắt tôi hướng về khuôn mặt cậu. Cậu đã thay đổi nhiều so với hồi nhỏ. Nhưng đôi mắt đẹp và hàng mi dài thì vẫn y nguyên.
Tôi đưa tay vuốt ve đôi mắt cậu.
"Đẹp quá."
"Đừng có quyến rũ tôi."
"Thật sự rất đẹp mà."
Mắt đẹp, mũi đẹp, môi cũng đẹp. Sau khi chạm nhẹ vào hàng mi, tôi vuốt ve sống mũi cao của cậu. Rồi đến môi nữa...
Đôi môi cậu mềm mại đến lạ. Khi tôi đang vuốt ve đôi môi xinh đẹp, cậu nắm lấy tay tôi.
"Đừng làm thế."
Giọng điệu còn dứt khoát hơn lúc nãy. Và mùi hương cũng nồng hơn.
'Đôi môi đẹp thật. Nhìn gần mới thấy đẹp trai ghê. Nhưng tại sao lại không cho mình ngửi hương nhỉ? Nếu đến gần hơn thì mình có ngửi được không?'
Suy nghĩ cứ thế tiếp nối, nhưng lại kỳ lạ đứt quãng. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn.
Từ Seung-hyuk tỏa ra một mùi hương dễ chịu, và tôi muốn cảm nhận mùi hương này.
Tôi nắm lấy vai cậu định hôn, thì Seung-hyuk nắm lấy cả hai tay tôi.
"Xin đừng như vậy. Tôi thật sự rất khó kiềm chế."
"Vậy thì đừng kiềm chế nữa."
"Anh có biết mình đang nói gì không?"
"Biết chứ."
Tôi gật đầu ngay lập tức. Đương nhiên là tôi biết rồi. Cậu nghĩ tôi không hiểu được những lời này chắc? Seung-hyuk nghĩ gì về tôi vậy.
Dù là hồi nhỏ hay bây giờ, có vẻ như cậu đều ghét tôi. Tôi tức giận, toàn thân nóng bừng.
Tôi quay người. Seung-hyuk nắm chặt lấy tay tôi.
"Anh đi đâu đấy?"
"Tôi đi uống nước."
Nóng quá. Lại còn không cho ngửi hương, đến nước cũng không cho uống chắc.
Tôi giận dỗi nói ra. Seung-hyuk sải bước đến chỗ tủ lạnh, lấy nước khoáng đưa cho tôi.
"Đây ạ."
Là nước. Tôi áp chai nước lên má. Nước lạnh, nhưng hơi nóng đang sôi sục trong người vẫn không hề giảm bớt.
Tôi đưa chai nước khoáng lại cho Seung-hyuk.
"Mở ra cho tôi đi?"
Tôi lắc đầu.
"Tôi cho cậu cái này, nên đừng kiềm chế nữa."
Khoảnh khắc đó, Seung-hyuk bật cười thành tiếng.
"Anh đang dùng một chai nước khoáng để dụ dỗ tôi đấy à?"
"Không phải mà..."
"Không phải ạ?"
"Không phải. Tôi chỉ là muốn ngửi hương thôi mà."
"Hương ạ?"
"Từ người bạn học Seung-hyuk tỏa ra một mùi hương dễ chịu."
Tôi cười tươi, vuốt ve khuôn mặt cậu. Seung-hyuk thoáng giật mình, nhưng không đẩy tôi ra.
"Anh phát tình rồi à?"
"Không. Tôi là beta mà."
Tôi lắc đầu, vùi mặt vào người cậu. Hương thơm mát lạnh bao trùm toàn thân. Cảm giác như hơi nóng đang giày vò cơ thể cũng sẽ tan biến, nếu tôi ngửi được mùi hương này.
Nhưng Seung-hyuk lại đẩy tôi ra. Tại sao vậy? Có phải vì cậu là người giữ gìn trinh tiết trước hôn nhân không?
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Hả...?"
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho sự trinh trắng của bạn học Seung-hyuk."
"...Anh sẽ cưới tôi à?"
Tôi gật đầu.
"Thật lòng chứ ạ?"
"Thật lòng."
Nếu Seung-hyuk đẩy tôi ra vì giữ gìn trinh tiết, thì tôi cứ chịu trách nhiệm là được. Vậy nên, cậu sẽ không đẩy tôi ra.
Dù thế nào đi nữa, tôi muốn được hít hà mùi hương đang kích thích đầu mũi này. Tôi muốn chạm vào cậu.
"Nếu anh say rượu nói đùa thì..."
"Tôi không đùa! Với cả tôi tửu lượng cao lắm!"
Tôi cắt ngang lời cậu, hét lớn đầy tự tin.
"Anh thật sự không say ạ?"
"Ừ."
"Mai kia anh không đổi ý đấy chứ?"
"Không. Tôi không phải người vô trách nhiệm như thế. Tôi thật sự sẽ chịu trách nhiệm."
"Không nói dối đấy chứ ạ?"
Seung-hyuk có tính cách cẩn thận, nên cứ liên tục xác nhận lời nói của tôi. Có lẽ cậu nghi ngờ tôi? Hay là vẫn ghét tôi?
"Ừ."
"Tôi ghét nhất là những kẻ nói dối đấy."
"Tôi thật sự không nói dối mà..."
Tôi nhỏ giọng lẩm bẩm vì bỗng thấy chán nản. Cậu nắm lấy vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Thật sự không ạ?"
"Ừ."
"Em hiểu rồi. Em tin anh."
Cuối cùng, cậu cũng tin tôi. Vậy là được rồi chứ nhỉ. Tôi định hôn Seung-hyuk, thì cậu siết chặt tay đang nắm vai tôi, ngăn tôi tiến lại gần.
"Bạn học...?"
Tại sao? Tôi đã bảo sẽ chịu trách nhiệm rồi mà, sao còn đẩy tôi ra?
"Gọi em là Seung-hyuk đi ạ."
"Nhưng guide và esper thì phải gọi là bạn học..."
"Chúng ta sẽ kết hôn mà. Nên phải gọi tên nhau chứ."
Có lẽ vậy? Nghe Seung-hyuk nói thì tôi cũng thấy đúng.
"Seung-hyuk ạ."
"Nói trống không đi ạ. Em nhỏ hơn anh một tuổi mà."
"Seung-hyuk à."
"Giỏi lắm ạ."
Cậu xoa đầu tôi. Được khen nên tôi thấy vui.
Vậy là cuối cùng tôi cũng được ngửi hương rồi à?
Tôi nhón chân lên, hôn cậu. Hôn lên đôi môi mềm mại thật dễ chịu.
Một nụ cười rạng rỡ nở trên môi tôi, rồi môi cậu lại chồng lên.
Seung-hyuk ôm tôi vào lòng, vòng tay mạnh mẽ, đến mức tôi không thể tin được, là cậu đã từng từ chối tôi. Mùi hương tê tái mà tôi khao khát bấy lâu, lan tỏa khắp khoang miệng.
Tôi bật dậy. Một trần nhà đen kịt hiện ra trước mắt. Bốn bề tối om, không biết là ngày hay đêm, đây là nhà của Seung-hyuk và tôi.
Vậy lúc nãy là cái gì...? Là mơ sao?
Không, không chỉ là một giấc mơ đơn thuần. Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ, biết đâu đây là...
"Anh."
"Seung-hyuk à..."
"Sao vậy ạ? Anh đau ở đâu à?"
Cậu lo lắng, đặt tay lên trán tôi.
"Không, anh không sao. Mà mấy người kia thế nào rồi?"
Seung-hyuk trở về. Joo Jung-han và Joo Tae-han tự diệt lẫn nhau. Tôi vì quá căng thẳng nên đã ngủ quên mất.
Tôi tò mò muốn biết tình hình sau đó.
"Viện kiểm sát đã bắt họ đi rồi ạ."
"Viện kiểm sát?"
"Vâng. Vì phải điều tra người bị hại. Tình trạng của họ không tốt, nên đã được chuyển đến bệnh viện rồi ạ."
"Vậy còn em thì sao?"
Từ giờ sẽ là cuộc chiến giữa viện kiểm sát và cục giám sát. Tôi lo rằng cục giám sát sẽ cố tình gây khó dễ cho Seung-hyuk dù biết cậu vô tội.
"Anh đừng lo. Từ giờ em sẽ không rời anh nửa bước đâu."
Nếu là Seung-hyuk thì cậu sẽ làm thật cho xem. Nghe những lời này trước đây, tôi sẽ thấy vô cùng áp lực, nhưng bây giờ, tôi chỉ có yên tâm.
"Thật chứ?"
"Vâng. Mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi, nên anh đừng lo lắng nữa."
Cậu vuốt tóc tôi.
Mọi chuyện thật sự đã kết thúc rồi. Anh em Joo Jung-han sẽ không còn tìm cách hãm hại cậu. Và tôi cũng sẽ không phải rời xa Seung-hyuk.
Tôi muốn được nép vào lòng cậu nghỉ ngơi. Nhưng có một điều khiến tôi bận tâm.
"Mà Seung-hyuk này, có lẽ nào..."
"Vâng, anh cứ nói đi ạ."
"Lần đầu tiên chúng ta qua đêm cùng nhau, có lẽ nào anh đã nói với em là anh sẽ, anh sẽ chịu trách nhiệm cho sự trinh trắng của em không...?"
Chắc chỉ là mơ thôi. Chắc chỉ là tôi mơ kỳ lạ vì phát tình thôi. Mà vẫn có khả năng đó là sự thật.
Dù nghĩ rằng chuyện đó không thể xảy ra, nhưng tôi vẫn cẩn thận hỏi cậu.
Và ngay khi tôi vừa dứt lời, câu trả lời đã bay đến.
"Vâng."
Một câu trả lời rõ ràng, không chút do dự.
"Anh thật sự đã nói thế sao?"
"Vâng. Em đã nói ngay từ đầu rồi mà."
Seung-hyuk mỉm cười. Nhưng đôi mắt cậu lại không hề cười. Cậu đang cố tỏ ra ổn, nhưng rõ ràng là cậu đang bị tổn thương.
Đúng rồi, cậu đã nói rõ ràng mà.
'Em đã nói là em là người giữ gìn trinh tiết trước hôn nhân rồi mà.'
'Hả?'
'Em đã bảo em giữ gìn trinh tiết, không ngủ với ai không phải người sẽ kết hôn, rồi anh bảo sẽ chịu trách nhiệm đó'
Và tất cả những lời cậu nói đều là sự thật.
Đã xác nhận rằng giấc mơ kinh khủng vừa rồi, không phải là mơ, mà là sự thật. Thế nên, tiếng hét gào thét trong lòng tôi bùng nổ.
'Áaaaaaaaaaaak...!!'
Thật lòng thì tôi hơi tiếc, vì không nhớ gì về lần đầu tiên. Kiếp trước tôi chưa từng có kinh nghiệm, kiếp này cũng không có ký ức gì, thật trống rỗng.
Nhưng nếu là chuyện này, thì thà không nhớ gì còn hơn gấp trăm lần.
Ra là vì thế mà Seung-hyuk bảo tôi là "ăn xong chùi mép" hả?.
'Anh à, anh định ăn xong chùi mép em à?'
'Ăn xong rồi vứt bỏ em đấy à. Lee Yeon-soo.'
'Hành động của anh y hệt như thế còn gì. Dùng đủ lời ngon ngọt dụ dỗ đứa trẻ ngây thơ, ăn xong thì chùi mép. Nếm thử một lần rồi thôi chứ gì.'
Nghe cậu nói, tôi vô cùng oan ức. Tôi chỉ nghĩ cậu đang bịa chuyện vì tôi không nhớ gì về đêm qua.
Nhưng lời Seung-hyuk nói đều đúng cả.
'Lee Yeon-soo, mày là đồ khốn nạn!'
Mày, mày đã làm cái trò gì với đứa trẻ ít hơn mày một tuổi thế hả! Làm cái trò đó rồi quên sạch, đã thế còn nghi ngờ nó nữa chứ!
Sau khi làm chuyện đó, hôm sau khi tôi không nhớ gì, Seung-hyuk đã cảm thấy thế nào? Nếu là tôi, tôi đã nổi điên lên rồi.
Seung-hyuk thấy tôi có gì tốt, mà còn mua cháo bào ngư cho tôi nữa chứ....
"Anh, anh sao vậy ạ?"
Tôi ôm đầu cào cấu, thì Seung-hyuk nắm lấy tay tôi. Trong mắt cậu tràn đầy lo lắng.
"Seung-hyuk à..."
"Vâng."
"Anh..."
Tôi thấy có lỗi quá.
Seung-hyuk đã nói thật ngay từ đầu, nhưng tôi lại không tin.
Vì cậu là công trong nguyên tác mà. Bị mắc kẹt trong cái khuôn của nguyên tác, tôi đã không thể nhìn Seung-hyuk thật trọn vẹn.
Vào ngày chúng tôi lần đầu tiên quan hệ, tôi đã cảm nhận được pheromone của cậu.
Không phải là phát tình. Nếu phát tình, thì sau đó tôi đã phải tiếp tục cảm nhận được pheromone chứ.
Hoá ra, là triệu chứng báo hiệu phát tình.
Trước khi phát tình, nồng độ pheromone sẽ tăng tạm thời, nên tôi đã lờ mờ cảm nhận được pheromone của alpha. Vì pheromone nên tôi hưng phấn, cộng thêm say rượu, tôi không còn tỉnh táo nữa. Rồi làm ra những chuyện như thế.
"Anh..."
Tôi định giải thích, nhưng lại nghẹn lời.
Giờ mà tôi xin lỗi vì không nhớ chuyện ngày hôm đó, rồi dài dòng biện minh là vì pheromone và rượu, thì có ý nghĩa gì chứ? Chỉ làm cậu tổn thương hơn thôi.
Tôi không nói gì, chỉ nắm chặt tay cậu. Từ Seung-hyuk tỏa ra một mùi hương êm ái.
Khoảnh khắc đó tôi nhận ra. Không phải do triệu chứng báo hiệu phát tình, hay do tôi lỡ lầm vì rượu.
Tôi thích pheromone này. Ngay từ đầu tôi đã bị Seung-hyuk thu hút rồi.
"...Seung-hyuk à, anh thật sự có thể chịu trách nhiệm cho em không?"
"Vâng. Chịu trách nhiệm đi ạ. Em là của anh mà."
Seung-hyuk cười rạng rỡ, ôm chầm lấy tôi. Tôi cũng nép vào lòng cậu. Một mùi hương mát lạnh như muốn xoa dịu hơi nóng, bao trùm lấy tôi.
Đó là mùi hương alpha của tôi.