Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 179

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#179

Joo Tae-han dồn tất cả mana vào đầu ngón tay.

"Tae-han à!"

Tiếng của Joo Jung-han vang lên chậm rãi. Hắn biết anh trai định nói gì. Chắc chắn là kêu trốn khỏi đây thôi.

Joo Jung-han là một kẻ hèn nhát. 7 năm trước, hắn cũng sợ chủ tịch Joo thực sự sẽ từ bỏ bọn họ, nên đã kéo Joo Tae-han sang Mỹ.

Để rồi cuối cùng người được chủ tịch Joo quý mến, lại là Jung-han. Vốn dĩ chủ tịch Joo rất yêu thích và coi trọng Tae-han, người vốn là dị năng lực giả, là người thừa kế. Nhưng trong thời gian ở Mỹ, vị thế của Tae-han và Joo Jung-han đã đảo ngược.

Joo Jung-han cũng khá vô dụng. Hắn không thể ngăn chặn tác dụng phụ của "Akrun" lên Joo Tae-han, rồi thì hứa hẹn sẽ đưa Lee Yeon-soo đến Mỹ vào mùa hè, nhưng cuối cùng cũng thất bại.

Nghiên cứu về "Akrun" cũng gặp khó khăn vì thiếu vốn. Cũng bảo là mùa hè sẽ có tiền, ai dè lại gây ra chuyện gì đó, nên phải vội vã về Hàn Quốc.

Đến tận đây rồi mà vẫn kêu trốn? Bỏ rơi Lee Yeon-soo? Nếu cúi đầu trước Joo Seung-hyuk thì Sunghan sẽ ra sao?

Nghĩ lại thì chưa bao giờ nghe lời anh trai, mà có kết quả tốt cả.

Ngay từ đầu, hắn đã muốn có Lee Yeon-soo. Nếu anh trai nghe lời hắn, thì đã không có chuyện Joo Seung-hyuk là con ruột bị phanh phui. Nhưng anh trai lại phớt lờ lời hắn, cho rằng việc Lee Yeon-soo trở thành guide độc quyền của Joo Seung-hyuk, vẫn tốt hơn là mang một guide từ danh gia vọng tộc khác về.

Vậy đó, xét cho cùng thì tất cả là do anh trai hắn cả.

Joo Tae-han không thể tin anh trai được nữa. Hắn không muốn lại bị cướp mất Lee Yeon-soo.

Hắn bỏ ngoài tai lời của Joo Jung-han, dồn mana.

Joo Seung-hyuk đẩy Lee Yeon-soo ra phía sau để bảo vệ, rồi nhìn Joo Tae-han.

Đôi mắt vốn luôn trống rỗng của Joo Seung-hyuk, giờ đây chứa đựng cảm xúc. Đó là sự "khinh thường".

Trong tay Joo Tae-han là mana được dồn nén từ toàn bộ sức mạnh của hắn. Nhưng Joo Seung-hyuk lại nhìn hắn, như thể nhìn một đống rác ven đường.

Joo Seung-hyuk luôn như vậy. Ngay cả khi sống như nô lệ trên đảo, cậu vẫn khinh thường hắn.

"Đồ giả tạo bẩn thỉu! Mày giỏi giang được đến đâu chứ!"

Joo Tae-han điên cuồng tập trung mana. Hắn tập trung hết mana đã cạn kiệt, khiến toàn thân đau đớn như muốn vỡ vụn, nhưng nỗi đau đã bị phẫn nộ lấn át.

Hôm nay ,nơi này sẽ là mồ chôn của thằng nhãi đó. Nó sẽ không bao giờ dám khinh thường hắn nữa.

Joo Tae-han tung hết sức mạnh về phía Joo Seung-hyuk. Khoảnh khắc mana khổng lồ bay đi từ đầu ngón tay hắn, một cảm giác đứt lìa truyền đến.

"Ơ... Tay mình...?"

Bàn tay phải của hắn không thấy đâu nữa. Bàn tay không chịu nổi mana khổng lồ đã tan chảy.

Mana của hắn đang bay về phía anh trai, chứ không phải Joo Seung-hyuk.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lúc tung mana thì tay biến mất nên bị trượt à?

Đầu óc Joo Tae-han hỗn loạn. Joo Seung-hyuk nở một nụ cười trên môi.

Cậu đang cười với Joo Tae-han. Như thể cậu đã biết trước chuyện này sẽ xảy ra vậy.

Khoảnh khắc đó, Joo Tae-han nhận ra.

Không phải mình nhầm. Joo Seung-hyuk đã chỉnh hướng mana, khiến nó bay về phía Joo Tae-han.

Lúc đó, dòng chảy thời gian trở lại bình thường. Trước khi Joo Tae-han kịp làm gì, mana khổng lồ đã ập đến Joo Jung-han.

"Tae-han à! Á!!!"

Tiếng thét đầy oán hận của Joo Jung-han xé toạc tai hắn.

"Không phải. Anh à, không phải em làm. Tất cả là do thằng nhãi Joo Seung-hyuk đó...!"

Joo Tae-han muốn giải thích mọi chuyện. Nhưng khoảnh khắc thời gian trở lại bình thường, nỗi đau cơ thể tan chảy đã bao trùm lấy hắn.

"Á!!!"

Và từ miệng Joo Tae-han, một tiếng thét vang lên, thay vì lời giải thích.


Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.

Thời gian đột ngột dừng lại. Joo Seung-hyuk xuất hiện.

"Anh."

"Seung-hyuk à..."

Tôi ôm lấy cậu. Nhưng chưa kịp thả lỏng trong vòng tay ấm áp, thì mana đã bắt đầu tập trung trong tay Joo Tae-han.

Ngay lập tức, Joo Seung-hyuk kéo tôi ra phía sau để bảo vệ. Và thời gian trở lại bình thường.

Mana của Joo Tae-han rất đáng sợ. Nhưng đòn tấn công của hắn lại nhắm vào anh trai, chứ không phải Joo Seung-hyuk.

Ngay khi mana rời khỏi tay Joo Tae-han, cánh tay hắn đã tan chảy. Tiếng thét của hai anh em Joo Jung-han vang vọng khắp không gian.

Joo Seung-hyuk không thèm liếc nhìn hai anh em, mà kiểm tra cơ thể tôi.

"Anh, anh ổn chứ?"

"Ừ... Nhưng chuyện này là sao?"

Ngay cả khi đang thét lên, cơ thể Joo Tae-han vẫn đang tan chảy. Tiếp sau bàn tay phải, là bàn tay trái và đôi chân, cơ thể hắn dần mất đi hình dạng.

"Đó là mana bùng phát."

"Mana bùng phát?"

"Vâng. Cơ thể không chịu nổi lượng mana bị ép tăng lên bằng "Akrun"."

"Là do hắn ta cố tấn công chúng ta nên vượt quá giới hạn...?"

"Dù không phải hôm nay thì rồi cũng sẽ như vậy thôi. Joo Jung-han biết chuyện này từ đầu rồi. Có vẻ Joo Tae-han không biết."

Vậy Joo Jung-han biết cơ thể em trai mình sẽ tan chảy, mà vẫn ép hắn tiến hành thí nghiệm sao?

Trong nguyên tác, Joo Tae-han vẫn luôn là cấp D và không tham gia thí nghiệm "Akrun".

Lúc đó, Joo Jung-han chiếm ưu thế trong cuộc tranh giành người thừa kế Sunghan, nên không cần phải hi sinh em trai. Nhưng lần này, sự thật Joo Seung-hyuk là con ruột đã bị phanh phui quá nhanh, địa vị của bọn họ trong tập đoàn trở nên lung lay.

Thế là Joo Jung-han quyết định hi sinh em trai, để chiếm lấy Sunghan.

Tôi nhìn Joo Jung-han đang nằm trên sàn. Bị đòn tấn công của Joo Tae-han đánh trúng trực diện, tình trạng của hắn rất nghiêm trọng. Có vẻ hắn vẫn còn thở, nhưng dù có hồi phục, thì cũng không thể sống cuộc sống bình thường được nữa.

Joo Tae-han định tấn công Joo Seung-hyuk nên tay tan chảy, rồi nhắm trượt. Cuối cùng, đòn tấn công ập đến Joo Jung-han.

Hắn ta định loại bỏ em trai vì lợi ích của mình, rồi lại bị em trai hạ gục. Đúng là gieo gió gặt bão.

"Anh, em sẽ xử lý chỗ này. Anh chắc là bị sốc lắm, vào trong nhà đi."

"Không, anh không sao. Mà In-ho..."

Kang In-ho đã bị Joo Tae-han tấn công khi cố gắng giúp đỡ tôi. Tôi phải xem tình trạng của anh ấy thế nào.

Lúc đó, tiếng của Kang In-ho vang lên.

"Tôi không sao."

"In-ho!"

Kang In-ho nhăn mặt gượng dậy. Dù nói vậy nhưng trông anh chẳng ổn chút nào.

Tôi định đến gần anh, nhưng Joo Seung-hyuk ôm chặt eo tôi, không cho tôi động đậy.

Tự dưng lại làm sao thế này?

"Seung-hyuk à, bỏ anh ra đi."

Nhưng Joo Seung-hyuk lại càng siết chặt vòng tay, nhấc bổng tôi lên, rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

"Se... Seung-hyuk à...?"

"Cái tên đó trâu bò lắm, đừng lo."

"Nhưng anh ấy bị thương mà..."

"Không sao. Việc có trả tiền cả mà."

Kang In-ho thờ ơ nói, lấy một lọ thuốc ra khỏi túi áo, rồi đổ lên vết thương.

Ra là luôn mang theo cái này trong người à. Chuẩn bị chu đáo thật...

Trong lúc nhìn anh ta chữa trị vết thương, Joo Seung-hyuk đã đưa tôi vào phòng ngủ, rồi đóng cửa lại.

Cậu ôm chặt lấy tôi.

"Seung-hyuk à..."

"Xin lỗi. Em không muốn để anh bị liên lụy."

"Đã bảo vệ anh rồi mà. Em đã cứu anh, có gì mà phải xin lỗi chứ."

Tôi cũng vòng tay ôm lấy eo cậu. Thật lòng mà nói, tôi rất sợ hãi. Nhưng nhìn thấy Joo Seung-hyuk, những cảm xúc bất an đều tan biến hết.

"Anh thực sự không sao mà. Em có ổn không?"

Đây là vụ án mà Tổng thanh tra trực tiếp nhúng tay vào. Chắc chắn cuộc điều tra của bộ phận thanh tra vẫn chưa kết thúc. Dù là bị vu oan, nhưng việc tự ý vượt ngục, vẫn sẽ khiến vụ án trở nên lớn chuyện.

"Em vui vì anh lo lắng cho em."

"Giờ mà còn nói được câu đó à?"

"Sao lại không ạ. Anh lo cho em mà."

"Joo Jung-han đã bắt tay với Park Geon-woo. Thông qua Park Geon-woo để vu oan cho em, rồi hôm nay sẽ tổ chức họp báo để thừa nhận mọi cáo buộc."

Joo Seung-hyuk có lẽ biết hầu hết nội tình rồi. Nhưng cậu không biết về buổi họp báo hôm nay.

Tôi vội vàng nói, cậu xoa đầu tôi.

"Em biết rồi, đừng lo."

"Nhưng mà...!"

"Anh sốt cao quá."

Bàn tay đang vuốt tóc tôi, chuyển sang chạm vào trán tôi. Gương mặt cậu tràn đầy lo lắng.

"À, cái này đừng lo. Anh phát tình thôi mà. Seung-hyuk à, anh phát tình rồi."

"Em biết."

"Sao em biết?"

Nếu là Joo Seung-hyuk thì có thể biết mọi kế hoạch của Joo Jung-han. Nhưng sao cậu lại biết tôi phát tình?

"Em có người của mình trong bộ phận thanh tra. Người đó báo cho em biết là anh phát tình, nên em vội vàng ra đây."

"Gì? Em cứ thế ra thôi à?"

"Vâng. Guide của em phát tình, em không thể bỏ mặc anh được."

" Thực sự là vượt ngục đấy à?"

Tôi giật mình, Joo Seung-hyuk bật cười.

"Haha. Có phải cơ quan điều tra gì đâu mà vượt ngục."

Có nhiều tranh cãi về quyền điều tra của bộ phận thanh tra. Nhưng bỏ qua chuyện đó, việc tự ý bỏ trốn trong quá trình điều tra, vẫn bị coi là phạm tội.

"Đừng lo. Sẽ không có chuyện gì khiến anh phải lo lắng đâu. Bây giờ đừng nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi đi."

"Nhưng mà..."

"Vậy hay là em quay lại nhà giam nhé? Anh muốn em cứ bị giam mãi trong một cái lồng chật hẹp không có cửa sổ à?"

Joo Seung-hyuk cụp mắt xuống, trông rất đáng thương. Định giở trò à. Nhưng dù biết vậy, nhìn cậu buồn bã như thế, tim tôi vẫn xao xuyến.

"Không. Anh không muốn."

Tôi nắm lấy tay cậu. Tôi không muốn Joo Seung-hyuk phải rời đi, cũng không muốn cậu phải đau khổ.

"Em đã giao hết chứng cứ cho bên kiểm sát rồi. Về tội ác của Joo Jung-han, Joo Tae-han, rồi cả chuyện bọn họ lợi dụng Park Geon-woo để vu oan cho em nữa. Bên kiểm sát đã đến bộ phận thanh tra để phản đối, nên em mới được thả ra. Sẽ không có chuyện gì khiến anh phải lo lắng đâu, đừng nghĩ gì cả, cứ nghỉ ngơi đi."

"Thực sự ổn chứ?"

"Vâng. Mọi chuyện xong hết rồi."

Trong lúc Joo Jung-han lợi dụng bộ phận thanh tra của trung tâm để hành động, thì Joo Seung-hyuk đã bắt tay với bên kiểm sát, đối thủ của bộ phận thanh tra.

Dù bộ phận thanh tra của trung tâm có năng lực trong các vụ án dị năng và ngày càng mạnh lên, thì bên kiểm sát vẫn chiếm ưu thế hơn.

Nếu bên kiểm sát ủng hộ Joo Seung-hyuk, thì tôi có thể yên tâm rồi.

"May quá."

Nỗi lo lắng vừa tan biến. Chợt cơn mệt mỏi dồn nén từ đêm qua, bắt đầu ập đến.

Joo Seung-hyuk ôm tôi vào lòng. Tôi cũng vùi mặt vào ngực cậu.

Mắt tôi từ từ nhắm lại. Một mùi hương vừa sảng khoái, vừa lạnh lẽo lan tỏa từ chóp mũi. Trong cảm giác trong trẻo và tinh khiết như đang ở thảo nguyên mùa đông, khóe miệng tôi bất giác cong lên.

Tôi đã từng ngửi thấy mùi hương này rồi. Đó là khi kỳ phát tình kết thúc.

Không, trước kỳ phát tình cũng có. Hồi học kỳ 1, có một hôm tôi bị sốt cao như bị cảm. Lúc đó, tôi cũng ngửi thấy mùi hương này.

Có phải khi đó, là lần đầu tiên tôi ngửi thấy không?

Không, không phải. Còn trước đó nữa. Ừm, phải là khi nào nhỉ...

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo