Tôi vò đầu bứt tóc.
Hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Dù nghĩ thế nào tôi cũng không hiểu nổi chính mình.
May mà chỉ là cảm cúm nhẹ, khỏi bệnh trong một ngày, nếu không thì suýt lây cho Joo Seung-hyuk rồi.
Tôi không chỉ lo lắng vì đã quan hệ khi bị cảm. Nếu tôi chấp nhận vì sợ tên cuồng công kia thì mọi chuyện đã không sốc đến vậy.
Tôi đã tự nguyện làm chuyện đó vào hôm qua.
Tại sao tôi lại đồng ý chứ? Dù là Joo Seung-hyuk, tôi vẫn có thể từ chối được mà. Vì tôi thực sự không khỏe mà.
Nhưng cuối cùng tôi đã không thắng nổi cơn nóng nhất thời và đồng ý.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vào hôm qua vậy?
Tôi yếu đuối trước khoái cảm đến vậy sao? Không phải. Nếu vậy thì mỗi lần Guiding tôi đã phải gục ngã trước sự quyến rũ rồi chứ.
‘Lẽ nào mình đã phát triển thành Omega?’
Nghe nói khi phát triển thành Omega hoặc Alpha, định kỳ sẽ có chu kỳ, khiến cơ thể trở nên nhạy cảm về mặt tình dục.
Nó không thể so sánh được với sự thôi thúc khi Guiding, nên trong kỳ chu kỳ phải dùng thuốc ức chế.
Có rất nhiều Guide hối hận sau khi Guiding trong chu kỳ rồi quan hệ bốc đồng, và ngược lại, Esper không kiềm chế được ham muốn tình dục và đè Guide ra.
‘Nếu mình thực sự đã phát triển thì….’
Tôi vội vàng xua tan những suy nghĩ thoáng qua trong đầu.
Trong nguyên tác, Lee Yeon-soo đã muốn phát triển thành Omega, nhưng cuối cùng vẫn không thành công cho đến khi chết. Vậy nên tôi cũng vậy thôi.
Đương nhiên, bây giờ nhiều thứ đã khác với nguyên tác. Nhưng dù thế nào đi nữa thì thể chất bẩm sinh cũng không thể thay đổi được.
Đúng vậy, phát triển gì chứ. Chắc chắn chỉ là tôi bị điên tạm thời thôi.
Ở quá gần Joo Seung-hyuk nên bị lây ‘cuồng’ rồi.
‘Ác Nhân Cuồng Thụ’ à. Nếu có keyword này thì chẳng ai sống sót đâu….
Trong lúc hồi tưởng lại những ký ức khi còn làm việc ở nhà xuất bản, buổi học đã kết thúc.
Buổi học này cũng coi như bỏ đi. Cả ngày tôi không thể tập trung được. Ít nhất từ buổi học sau phải chăm chỉ mới được.
Tôi cho cuốn giáo trình dày cộp như bách khoa toàn thư vào cặp rồi kéo khóa lại. Nghĩ đến việc phải mang nó đi mà tôi thấy tối tăm mặt mũi.
Nếu hôm nay tôi bị gãy lưng thì tất cả là tại Joo Seung-hyuk.
Dù là tôi đã đồng ý, nhưng sao cậu ta có thể làm suốt đêm như vậy chứ? Thật là đáng sợ.
Hơn nữa, hôm qua dù tôi có van xin dừng lại đến đâu cậu ta cũng không nghe. Cứ lao đi như một chiếc xe thể thao bị hỏng đồng hồ đo vậy.
Tôi cũng kỳ lạ, nhưng Joo Seung-hyuk có vẻ cũng không được bình thường cho lắm.
Đồ Tuyệt Luân Công chết tiệt. Dạo này tôi nghĩ keyword ‘Tuyệt Luân Công’ còn nguy hiểm hơn cả ‘Cuồng Chiếm Hữu Công’.
Dù sao thì tôi vẫn phải đến buổi học tiếp theo. Tôi thở dài và vừa định đeo cặp lên thì có người gọi tôi.
“Để tôi xách cho.”
Đó là Kang In-ho. Sự xuất hiện của một người hoàn toàn không ngờ tới khiến tôi giật mình.
Tôi và Kang In-ho là bạn học thời trung học và cao trung. Vì là hai Guide cấp cao duy nhất của trường nên chúng tôi có nhiều cơ hội ở bên nhau, và dù lên đại học chúng tôi vẫn thường xuyên chạm mặt, nhưng hầu như chưa bao giờ trò chuyện nghiêm túc.
Vì Kang In-ho luôn giữ khoảng cách với mọi người. Cậu ta có vẻ không có ý định thân thiết với ai cả. Cậu ta giữ thái độ đó không chỉ với Guide mà còn với cả Esper.
Nếu tôi trở thành ‘tình cờ người ngoài cuộc’ vì tính cách bẩm sinh và số phận của một ác nhân nam phụ, thì Kang In-ho lại là ‘người ngoài cuộc tự nguyện’.
Thực ra tôi đã muốn làm bạn với Kang In-ho. Tôi đã chủ động tiếp cận và cố gắng, nhưng cuối cùng đã phải bỏ cuộc trước bức tường sắt quá vững chắc của cậu ta.
Vậy mà cậu ta lại chủ động bắt chuyện với tôi.
“Không cần đâu. Tôi ổn mà.”
“Đưa đây. Cậu không khỏe mà.”
“Ơ?!”
Sao cậu ta biết tôi không khỏe vậy? Trông tôi lộ liễu đến vậy sao?
“Sắc mặt cậu không tốt, lẽ ra cậu nên ở lại bệnh viện thêm chút nữa thì hơn.”
À, chắc là cậu ta vẫn lo lắng cho tôi về vụ huấn luyện mô phỏng.
“tôi ổn mà.”
“Buổi học tiếp theo là ‘Đạo đức của Guide’ đúng không? Sẽ muộn mất.”
Đúng như cậu ta nói, buổi học tiếp theo là một môn chuyên ngành bắt buộc đáng sợ, không cho phép cả việc đi muộn, và lưng tôi thì đã đến giới hạn rồi.
“Vậy làm phiền cậu một chút nhé.”
“Đi thôi.”
“Ừ.”
Chúng tôi im lặng đi dọc hành lang.
Kang In-ho cao hơn 1m80, có vẻ ngoài tri thức và rất nổi tiếng từ thời đi học. Nếu tôi là tác giả, có lẽ tôi đã chọn cậu ta làm một trong những nam phụ, nhưng cậu ta thậm chí còn không phải là một nhân vật trong truyện, chứ đừng nói đến vai quần chúng.
“Thời tiết ấm lên nhiều rồi nhỉ?”
“Ừ.”
Để phá vỡ sự im lặng, tôi đã mở lời bằng câu chuyện thời tiết quen thuộc nhất, nhưng chỉ nhận được một câu trả lời cụt lủn.
“In-ho à, cậu tốt nghiệp xong sẽ đến trung tâm à?”
Kang In-ho vẫn chưa thuộc về công ty hay bang hội nào. Trường hợp những người có năng lực cấp cao vẫn chưa ký hợp đồng với công ty hay bang hội thường có khả năng cao là muốn đến trung tâm.
Đặc biệt, có rất nhiều tin đồn rằng Kang In-ho đã được trung tâm chỉ định từ khi còn học trung học.
“Không biết.”
Lần này tôi lại nhận được một câu trả lời cụt lủn. Có lẽ tôi đã hỏi một câu quá nhạy cảm rồi? Tôi nghĩ mình nên im lặng thì hơn, nhưng một câu hỏi ngắn gọn đã bay đến.
“Còn cậu?”
“Hả?”
“cậu sẽ đến trung tâm à?”
“À, tôi vẫn chưa quyết định.”
“Vậy à.”
Và rồi sự im lặng lại tiếp tục.
“Chúng ta học chung nhiều môn ghê. Hình như hay gặp nhau nhỉ.”
“Vì cùng năm và là những người có cấp cao không nhiều.”
Kang In-ho nói bằng giọng khô khan.
“Ờ, ờ ha….”
Đương nhiên là đúng sự thật, nhưng cậu ta lạnh lùng thật đấy.
Cuộc trò chuyện lại bị ngắt quãng. Đến nước này thì chắc là cậu ta không có ý định trò chuyện rồi. Tôi cũng không nói gì thêm và mím chặt môi lại.
May mắn thay, chúng tôi đã đến được phòng học trước khi tôi bị ngộp thở trong bầu không khí gượng gạo.
“Cặp….”
Tôi đưa tay ra để nhận cặp. Nhưng cậu ta sải bước đi thẳng về phía trước rồi đặt cặp lên chỗ ngồi quen thuộc của tôi.
Cậu ta biết chỗ ngồi của mình sao? Tôi cứ tưởng cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến mình chứ….
“Lee Yeon-soo.”
“Ừ?”
“Nếu có chuyện gì khó khăn thì cứ nói với tôi.”
“À, ừ. Cảm ơn cậu.”
Tôi vội vàng gật đầu. Kang In-ho bước đi thẳng thừng với vẻ mặt vô cảm rồi ngồi xuống chỗ gần cửa nhất.
“Ơ, em đến cùng với Kang In-ho à?”
Ji-hee noona hỏi, nhìn Kang In-ho đang ngồi ở phía sau phòng học.
“Ừ. Cậu ấy bảo cặp có vẻ nặng nên đã xách hộ em.”
“Hai người thân nhau à?”
“Thì, dù sao cũng là bạn học cũ mà….”
Tôi ậm ừ cho qua. Thật lòng mà nói tôi không biết tại sao cậu ta lại giúp tôi.
Tôi cứ tưởng cậu ta thuộc kiểu người ghét tôi chứ.
“À, lúc nãy chị đến khu Đông và thấy một chuyện thú vị lắm.”
Ji-hee noona không có hứng thú gì với Kang In-ho, nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Chuyện thú vị?”
“Ừ. Mấy Esper cấp A tụ tập ở một chỗ. Chị thắc mắc không biết có chuyện gì nên đã đến xem, ai ngờ bọn họ lại đang tỏ vẻ nghiêm trọng với nhau và nói ‘Lee Yeon-soo là của tất cả chúng ta! Không thể để Joo Seung-hyuk cướp mất!’ kìa.”
“Xạo đó.”
Nghe xong tôi giật mình. Chuyện vô lý gì vậy.
“Thật đó. Có vẻ như bọn họ sắp đánh nhau vì em đấy.”
“Noona, đừng trêu em.”
“chị không trêu em đâu. Hôm qua Joo Seung-hyuk đã từ chối kiểm tra tỷ lệ tương thích đó. Trung tâm đã cử tận 3 Guide cấp A đến, giáo sư Jun thì gào khản cả cổ trên loa của trường, nhưng cậu ta phớt lờ hết. Vì chuyện đó mà bây giờ các Esper đang tức nổ đom đóm cả lên đó.”
Vốn dĩ tôi đã phụ trách Guiding cho các Esper cấp cao của hội đồng quản trị. Nhưng đột nhiên tôi lại bị thay đổi thành người phụ trách của Joo Seung-hyuk.
Ban đầu các Esper khác cũng đồng ý.
Có vẻ như họ nghĩ rằng sẽ thông cảm cho đến khi triệu chứng từ chối Guiding của Joo Seung-hyuk được cải thiện, hoặc cho đến khi tìm được một Guide có tỷ lệ tương thích cao hơn tôi, trên tinh thần đại cục.
Nhưng Joo Seung-hyuk đã không tham gia kiểm tra tỷ lệ tương thích dù chỉ một lần kể từ khi tôi trở thành người phụ trách.
Lý do giáo sư Jun nổi giận và phát thanh trên loa của trường ngày hôm qua cũng là vì điều này. ông ta đã tức giận vì Joo Seung-hyuk liên tục từ chối kiểm tra.
Hơn nữa, hôm qua trung tâm đã dặn dò kỹ lưỡng rằng nhất định phải tham gia kiểm tra vì có nhiều Guide cấp A đến, nhưng cậu ta đã phớt lờ một cách nhẹ nhàng.
Vì vậy, dù trường đã phát thanh, Joo Seung-hyuk vẫn ở bên tôi suốt đêm đó….
Và có vẻ như sự bất mãn của các Esper đã bùng nổ sau sự kiện ngày hôm qua.
“Nói chung là Yeon-soo của chúng ta là người đàn ông mang tội lỗi mà.”
“Chẳng phải chỉ là vì em là Guide cấp S thôi sao.”
Dù Esper có xuất sắc đến đâu, nếu không được Guiding đúng cách thì cũng không thể phát huy được thực lực. Việc các Esper mong muốn được Guiding bởi một Guide cấp cao có tỷ lệ tương thích tốt là điều đương nhiên.
“Phải nói cho chính xác chứ. Không phải ai khác mà là Lee Yeon-soo nên mới náo loạn như vậy đó. Lee Yeon-soo, em thực sự rất được yêu thích đấy. Quá khiêm tốn cũng gây khó chịu đấy, biết không?”
“em biết rồi mà.”
“Có vẻ như em hoàn toàn không biết gì cả. Dù sao thì thực sự các Esper cấp cao và Joo Seung-hyuk sắp đánh nhau thật rồi đó.”
Nếu lời của Ji-hee noona là sự thật thì tôi thấy tối tăm mặt mũi.
Nếu các Esper cấp cao đánh nhau thì sẽ tiêu tốn rất nhiều Mana, và các Guide cũng phải xuất động.
Bỏ qua việc tên tôi bị nhắc đến, tôi cảm thấy rất áy náy. Nếu chỉ vì một mình tôi mà họ bị gọi đến Guiding cho Esper vào ngày nghỉ thì còn gì bực bội hơn. Nếu là tôi thì tôi cũng sẽ chửi cho mà xem.
“Chắc chắn sẽ rất thú vị nhỉ?”
“Hả?”
Nhưng Ji-hee noona lại tỏ ra hào hứng, mắt sáng long lanh dù đang đối mặt với một tình huống có thể khiến người ta phát điên.
“Các Esper đấu đá nhau vì một Guide. Hoàn toàn giống như một bộ phim vậy.”
“Noona, chị nói thật lòng đấy à?”
“Ừ. Những người khác cũng đang mong chờ cả đó. Joo Seung-hyuk và toàn bộ cấp A đánh nhau thì ai sẽ thắng nhỉ?”
Noona thực sự có vẻ rất hứng thú.
Theo lời noona, những Guide khác cũng đang mong chờ cuộc huyết chiến của các Esper cấp cao.
Mặc dù có thể họ sẽ phải Guiding vô ích vì tôi, nhưng dường như không có nhiều người cảm thấy phiền phức. Tâm lý con người thật kỳ diệu.
———————-
Hôm nay, sau khi tan học, Joo Seung-hyuk lại đến tìm tôi. Cậu ta lặng lẽ len lỏi vào cuộc sống của tôi.
Joo Seung-hyuk vừa nhìn thấy tôi đã lặng lẽ cầm lấy cặp của tôi.
“Cảm ơn cậu.”
“Cũng khá nặng đấy ạ.”
“Ừ. Sách triết học đột nhiên bị thêm 2 quyển.”
“Hôm nay mà anh phải tự di chuyển thì chắc sẽ vất vả lắm đấy.”
Khoảnh khắc nghe những lời đó, sống lưng tôi lạnh toát. Đó là cậu ta lo lắng vì tôi không khỏe sao? Hay là cậu ta đã biết chuyện Kang In-ho giúp tôi và đang dò xét?
Chuyện xảy ra ở khu Tây. Làm sao Joo Seung-hyuk biết được… không, là cậu ta chứ. Nếu là một tên cuồng chiếm hữu thì hoàn toàn có thể xảy ra.
Nếu không thể biết chính xác ý định của Joo Seung-hyuk, thì chỉ có một cách thôi.
“Không phải. Có một bạn học đã xách cặp giúp tôi.”
“Bạn học ạ?”
“Ừ. Chắc là cậu ấy biết tôi nhập viện nên đã lo lắng. Hơn nữa, buổi học tiếp theo là Đạo đức của Guide nên cậu ấy đã giúp. Nhưng vốn dĩ cậu ấy là một người trầm tính, thích đi một mình nên hầu như chúng tôi không nói chuyện nhiều.”
Trong nguyên tác, Joo Seung-hyuk đã quét sạch tất cả những người xung quanh nam chính.
Tôi đã giải thích một cách chi tiết để không ai phải chịu thiệt hại vô cớ.
“Vậy ạ?”
“Ừ.”
Joo Seung-hyuk im lặng nhìn xuống tôi. Có lẽ cậu ta đang cân nhắc xem lời tôi nói là thật hay giả.