Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thích thú của bố tôi vì đôi giày rất thoải mái, nỗi sợ hãi của tôi cũng dịu đi phần nào.
“Hình như tài phiệt thực sự là khác biệt nhỉ. Giá mà anh hai cứ làm Guide toàn thời gian cho Seung-hyuk hyung thì tốt rồi.”
“Đúng đó. Bây giờ vẫn còn kịp để làm toàn thời gian mà đúng không?”
“Lee Kyung-soo! Lee Min-soo!”
Mẹ tôi trách mắng hai đứa sinh đôi. Bố mẹ tôi luôn cố gắng không gây áp lực cho tôi.
“Không sao đâu ạ. Min-soo à, Kyung-soo à, hai đứa đừng chỉ nhìn mỗi máy chơi game mà mặc thử quần áo đi.”
“Vâng ạ!”
“Vâng ạ!”
“Gâu!”
Nghe hai đứa sinh đôi trả lời y hệt nhau, Min-ungie ở bên cạnh cũng sủa theo.
Lee Yeon-soo trong nguyên tác ghét cay ghét đắng gia đình mình. Cậu ta coi bố mẹ nghèo khổ mà lại sinh nhiều con và anh em mình là gánh nặng. Cậu ta cũng khinh miệt sự nghèo đói tồi tàn.
Vào ngày trở thành Guide toàn thời gian của Joo Seung-hyuk, cậu ta đã vứt bỏ Min-ungie thuộc giống chó tạp chủng và mua một chú chó đắt nhất ở cửa hàng thú cưng.
Nhưng tôi thì lại thích.
Ở kiếp trước, tôi là trẻ mồ côi và luôn mơ ước về một gia đình ấm áp. Vì vậy, dù không giàu có, tôi vẫn hạnh phúc khi được sống chen chúc cùng gia đình như thế này.
“Mau ăn cơm thôi nào.”
“Mẹ ơi, chúng ta ăn thịt bò Hàn Quốc đi ạ!”
“Thịt bò Hàn Quốc! Thịt bò Hàn Quốc!”
Kyung-soo và Min-soo lấy thịt bò Hàn Quốc ra từ trong đống quà được chất đống như đồ chuyển nhà.
“Được thôi, chúng ta phải cho Yeon-soo ăn thịt bò Hàn Quốc chứ.”
Mẹ tôi cười rạng rỡ.
Trong bữa ăn, tiếng cười nói không ngớt vang lên.
“Nhờ anh hai mà em mới được ăn những thứ này đấy.”
“Phải khoe với lũ bạn mới được.”
“Chẳng phải lúc nào mày cũng khoe đó sao.”
“Gì chứ, không phải mày cũng khoe à? Anh tao là Lee Yeon-soo, không khoe thì thôi.”
Hai đứa sinh đôi ngấu nghiến ăn thịt bò.
Bố mẹ và Ji-soo cũng liên tục khen ngon. Đặc biệt Ji-soo vốn là người kén ăn, nhưng hôm nay em ấy đã ăn tận một bát rưỡi cơm.
Nhận được nhiều quà như vậy từ tên cuồng công…. Thành thật mà nói, tôi thấy sợ hãi khi nghĩ đến tương lai sắp tới, nhưng tôi vẫn cảm thấy vui khi thấy gia đình hạnh phúc như vậy.
Sau khi ăn xong, công việc dọn dẹp quà bắt đầu.
Tôi đi vào phòng mình. Khi chuyển nhà đến đây, tôi đã nói vì nhà chật nên có thể dẹp phòng tôi đi, nhưng bố mẹ tôi vẫn giữ nguyên nó.
Khi còn nhỏ, chúng tôi đã sống trong một căn nhà còn nhỏ hơn nhiều. Nhưng sau khi tôi thức tỉnh thành Guide cấp S, mọi chuyện trong gia đình đã suôn sẻ.
10 năm trước, chúng tôi đã bắt được kẻ lừa đảo bỏ trốn và nhận lại được tiền, bố tôi cũng chuyển sang làm việc ở một công ty tốt hơn. Chúng tôi đã chuyển đến căn nhà này vào thời điểm đó.
Tuy là một ngôi nhà cũ kỹ và tồi tàn, nhưng nó có nhiều phòng nhỏ, rất phù hợp với một gia đình đông con như chúng tôi.
Chúng tôi đã vay tiền, nhưng nhờ tôi là Guide cấp S nên hầu như không có lãi suất. Và số tiền tôi kiếm được từ việc làm thêm Guiding cũng khá ổn.
Chúng tôi vẫn chưa giàu có, nhưng cuộc sống đã đủ dư dả để có thể thoải mái gọi gà rán khi muốn.
Thành thật mà nói, tôi hài lòng với cuộc sống như thế này. Nhưng so với những người có năng lực cấp cao khác thì nó vẫn còn quá tồi tàn.
Tôi thì không sao, nhưng tôi muốn cho gia đình mình được sống sung sướng. Tôi càng có nhiều tham vọng hơn vì tôi đã không thể làm được điều đó trong suốt thời gian qua. Nhưng để làm được điều đó thì tôi phải ký hợp đồng với một công ty khác, và điều đó là không thể chừng nào Joo Seung-hyuk còn ở đây….
Trước tủ quần áo là những hộp quần áo mà tôi đã gửi trước đó.
Khi gửi bưu kiện, tôi đã nói rằng tôi sẽ tự đi, nên xin họ cứ để nguyên như vậy và đừng dọn dẹp.
Tôi vuốt ve băng dính trên hộp bưu kiện. Liệu tôi có còn dịp mặc lại những bộ quần áo này không?
Bây giờ tủ quần áo ở ký túc xá đã chật cứng những bộ quần áo mà Joo Seung-hyuk đã cho. Dù tôi có muốn mặc quần áo khác với những bộ quần áo mà cậu ta tặng, tôi cũng không thể làm được.
Nhưng nếu sự ám ảnh của Joo Seung-hyuk kết thúc, mọi thứ sẽ trở lại cuộc sống ban đầu.
Tôi do dự một lúc rồi bắt đầu xé băng dính và sắp xếp quần áo. Chẳng mấy chốc tôi sẽ lại mặc chúng thôi.
“Gâu gâu.”
Khi tôi vừa dọn dẹp xong quần áo thì Min-ungie đã vẫy đuôi và đi vào.
“Ungie à.”
Min-ungie chạy đến sà vào lòng tôi.
“Ôi trời, Ungie của chúng ta lại béo lên rồi này.”
Min-ungie đã nặng hơn rất nhiều so với vài tháng trước. Khuôn mặt có đầy mỡ của nó trông thật đáng yêu.
“Gâu! Gâu!”
Min-ungie sủa một cách hờn dỗi như thể đã hiểu những gì tôi nói.
“Béo nên mới đáng yêu đó.”
Tôi xoa mặt Ungie rồi hôn nó, Min-soo đi vào.
“Kyung-soo à! Ungie ở đây này!”
“Ừ! Anh biết rồi!”
Kyung-soo cũng nhanh chóng chạy vào. Đôi mắt của hai đứa sinh đôi lấp lánh, khiến tôi có cảm giác chẳng lành.
Tôi ôm chặt lấy Min-ungie.
“Hai đứa đừng có bắt nạt Ungie.”
“Tụi em không bắt nạt đâu! Với cả bọn em đến để tặng quà cho Ungie mà!”
“Đúng đó!”
“Quà?”
“Ừ. Seung-hyuk hyung cũng đã tặng quà cho Ungie đó.”
Kyung-soo lắc thứ đồ vật đang cầm ở tay phải. Đó là một chiếc vòng cổ cho chó có khắc logo hàng hiệu.
Tôi không ngờ Joo Seung-hyuk lại chu đáo đến mức quan tâm đến cả quà cho Min-ungie. Thành thật mà nói, tôi cảm thấy biết ơn sự quan tâm tinh tế đó.
“Gâu!”
Ungie cũng biết đó là quà của mình nên đã sủa lên một cách vui vẻ. Tôi thả Ungie ra. Kyung-soo cố gắng đeo vòng cổ vào cổ Ungie. Nhưng vì không được như ý muốn nên Min-soo bĩu môi.
“Nhưng cái này nhỏ quá so với Ungie nhà mình.”
“Đúng đó. Nhỏ quá.”
Tôi nhìn chiếc vòng cổ cho chó. Ungie đúng là béo thật, nhưng dù có xem xét đến điều đó thì chiếc vòng cổ có vẻ vẫn quá nhỏ so với một con chó lớn. Joo Seung-hyuk đã nhầm lẫn sao? Hay là cậu ta đã nghĩ rằng Ungie nhỏ? Nhưng nếu nói là chó lai giống bản địa thì người ta thường nghĩ đến chó lớn mà….
“Thế này thì chắc là người phải đeo mới đúng chứ?”
“Đúng đó. Có vẻ như người phải đeo mới đúng.”
Trong khoảnh khắc, tôi thấy sống lưng lạnh toát.
Có lẽ nào chiếc vòng cổ đó không phải là quà cho Ungie mà là cho tôi hay không?
====
Tôi rời khỏi nhà vào buổi chiều chủ nhật.
Tôi hướng đến trạm xe buýt để trở về ký túc xá, nhưng bước chân tôi nặng trĩu. Mỗi khi về nhà, tôi lại không muốn rời đi. Vì nơi đây quá ấm áp và hạnh phúc, tôi không muốn rời khỏi dù chỉ một bước chân.
Tôi lê từng bước nặng nề, nhưng tôi đã nhìn thấy chiếc sedan màu đen của Joo Seung-hyuk gần trạm xe buýt. Khoảnh khắc đó, máu trong người tôi như đóng băng.
‘Rốt cuộc là làm sao mà cậu ta biết được chứ? Làm sao cậu ta biết được rằng mình sẽ ra ngoài vào giờ này, và mình sẽ sử dụng trạm xe buýt này?’
Đương nhiên, cậu ta cũng đã làm vậy ở trường, nhưng đây lại là một vấn đề hoàn toàn khác.
Chẳng lẽ cậu ta đã vươn tay đến tận gia đình tôi sao?
“Anh!”
Joo Seung-hyuk bước xuống xe và ôm chặt lấy tôi.
“Em nhớ anh quá.”
Chúng tôi chỉ mới không gặp nhau có một ngày thôi. Chúng tôi cũng đã gọi điện và nhắn tin nữa. Nhưng tôi không thể nói những lời đó.
“tôi cũng vậy…. Nhưng Seung-hyuk à, sao cậu lại đến đây?”
Tôi thận trọng hỏi. Dù khả năng thu thập thông tin của Joo Seung-hyuk có xuất sắc đến đâu, làm sao cậu ta có thể biết được cả những chuyện này chứ?
Địa chỉ nhà tôi, cỡ quần áo và giày dép của các thành viên trong gia đình, và thậm chí cả thời gian tôi ra ngoài….
Joo Seung-hyuk im lặng nhìn tôi.
Hay là tôi đã chọc giận tên cuồng công rồi? Có lẽ tôi nên giả vờ không biết thì hơn? Nhưng tôi không thể bỏ qua chuyện này được.
Tôi có thể chịu đựng việc cậu ta theo dõi tôi. Nhưng đụng đến gia đình tôi thì không được.
Nhưng Joo Seung-hyuk lại thốt ra một lời hoàn toàn bất ngờ.
“Em nghe từ Kyung-soo ạ.”
“Kyung-soo?”
“Vâng ạ.”
Cậu ta cho tôi xem hộp thư nhắn tin của mình.
Kyung-soo: Anh ơi, anh trai em bảo ăn trưa xong sẽ ra ngoài lúc 3 giờ đó ạ! Anh ấy sẽ đi xe buýt ở đây đó ạ!
Kyung-soo rất tốt bụng, thậm chí còn gửi cho cậu ta cả liên kết ứng dụng bản đồ chỉ vị trí của chiếc xe buýt mà tôi sẽ đi.
“cậu liên lạc với Kyung-soo à?”
“Vâng ạ. Em liên lạc với Kyung-soo và Min-soo ạ.”
Joo Seung-hyuk kéo hộp thư nhắn tin lên. Và tôi đã thấy tin nhắn do Min-soo gửi.
Min-soo: Anh ơi, bây giờ anh ấy đang ngủ ạ!
Min-soo thậm chí còn đính kèm cả ảnh tôi đang ngủ mà không biết đã chụp từ lúc nào.
Hai đứa nhóc này đã thân thiết với Joo Seung-hyuk từ khi nào vậy!
“cậu đã liên lạc với mấy đứa em tôi từ khi nào vậy?”
“Từ lúc anh nhập viện ạ. Lúc đó em đã liên tục ở bên cạnh họ.”
“À, vậy ra cỡ quần áo và giày dép của gia đình tôi cũng…?”
“Em đã hỏi mấy đứa em ạ.”
Cứ tưởng chỉ gặp nhau thoáng qua ở bệnh viện, hóa ra tất cả chỉ là một màn kịch. Lũ nhóc này đã biết hết tất cả chuyện nhận quà, và vẫn diễn kịch à! Chẳng trách sao bọn nó lại biết rõ về đồ hiệu đến vậy.
Tôi cứ nghĩ lũ trẻ bây giờ đáng sợ, không ngờ bọn nó lại có thể lừa tôi một cách hoàn hảo đến vậy….
“Bọn nó cũng kể cho em nghe rất nhiều chuyện về anh nữa. Bọn nó còn gửi cả ảnh anh hồi nhỏ nữa ạ.”
Joo Seung-hyuk biết tôi là ai, mà chúng nó còn bán thông tin của tôi cho tên cuồng chiếm hữu điên khùng này!
Tôi cảm thấy thôi thúc muốn quay trở lại và cho Min-soo và Kyung-soo mỗi đứa một đấm vào đầu.
“Haha. À, ra vậy.”
“Anh xem này.”
Joo Seung-hyuk cho tôi xem ảnh. Đó là bức ảnh tôi chụp khi tròn một tuổi.
Bọn nó thực sự đã bán đứng tôi rồi…. Hai đứa Min-soo, Kyung-soo này đúng là…!
“Đáng yêu quá đúng không ạ?”
“Thế, thế à? Chẳng phải trẻ con đều giống nhau sao?”
“Không phải đâu ạ. Khác đấy ạ. Em thực sự muốn cắn anh một miếng.”
Cắn á? Cắn tôi á?
Tôi kinh hãi nhìn cậu ta, Joo Seung-hyuk cho tôi xem một bức ảnh khác.
Đó là bức ảnh chụp Min-soo và Kyung-soo mặc những bộ quần áo hàng hiệu mà tôi đã nhận hôm qua, hai tay cầm máy tính bảng và máy chơi game, đứng một cách đầy tự hào.
“Bọn nó bảo đó là ảnh xác thực đó ạ. Bọn nó bảo là đã gửi ảnh để đáp lễ cho món quà.”
Hai đứa nhóc này đang làm cái trò gì với tên cuồng chiếm hữu vậy!
“tôi xin lỗi. Chắc mấy đứa em đã làm phiền cậu rồi.”
“Không ạ. Bọn nó đáng yêu vì giống anh mà.”
Khóe mắt của Joo Seung-hyuk cong lên.
Tôi vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng tên cuồng chiếm hữu đã xâm nhập vào gia đình tôi.
Suốt cả ngày hôm qua, tôi đã sợ hãi vì không biết bằng cách nào cậu ta lại biết được thông tin về gia đình tôi, nhưng hóa ra cậu ta lại sử dụng một cách hết sức bình thường.
Nghĩ lại thì Joo Seung-hyuk cũng có những nguyên tắc riêng của mình trong nguyên tác. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cậu ta cũng không động đến gia đình. Ngay cả khi Kim Joon bỏ trốn rồi bị bắt, vô số người đã bị liên lụy, nhưng chỉ có gia đình của Kim Joon là vẫn bình an.
Vậy nên dù có dính líu đến tên cuồng chiếm hữu, tôi cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu.
Tôi an tâm vì Joo Seung-hyuk hóa ra lại khá bình thường, và tôi đã thận trọng đưa ra một câu hỏi mà bấy lâu nay tôi đã không dám hỏi.
“Seung-hyuk à….”
“Vâng ạ.”
“À, ừm, thì là như vầy.”
“Anh cứ thoải mái nói đi ạ.”
“À, ừ. Thì không có gì đâu, nhưng cậu đã biết số tài khoản của tôi bằng cách nào vậy?”
“Trước đây anh đã viết hợp đồng toàn thời gian rồi mà. Lúc đó em đã thấy anh viết số tài khoản vào đó ạ.”
À, chuyện đó à. Tôi đã viết hết hợp đồng Guide toàn thời gian rồi, chỉ còn chờ đóng dấu thì tôi đã lật kèo.
Đó là một cách hết sức bình thường, đến mức tôi cảm thấy xấu hổ vì đã lo lắng. Nhưng khi một mối lo lắng biến mất, một vấn đề mới lại nảy sinh.
Tôi đã khiến Joo Seung-hyuk nhắc đến câu chuyện hợp đồng hồi đó…. Chết tiệt, lẽ ra tôi không nên hỏi tiếp.
Kể cả tôi có nhắc đến câu chuyện 7 năm trước thì cũng chẳng có gì tốt đẹp cả.
“À, ra vậy. Quả nhiên là Seonghan có hệ thống lưu trữ hồ sơ rất triệt để mà.”
“Vâng ạ. Nhưng tài khoản thì vẫn y nguyên mà nhà thì anh lại chuyển đi rồi ạ.”
“Ừ. Nhà tôi có bốn anh em nên hơi chật.”
“Vậy ạ.”
“tôi lo mấy đứa em đã làm phiền cậu.”
Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Không ạ. Bọn nó đáng yêu lắm ạ. Cũng thú vị nữa. Bọn nó hỏi sao vòng cổ cho chó lại bé thế, không lẽ là đồ cho người đeo hay sao nên em đã cười đấy ạ. Lũ trẻ bây giờ tinh ý thật đấy ạ.”
Trong bầu không khí vui vẻ, một từ ngữ mà tôi không thể bỏ qua đã lướt qua.
“…Tinh ý?”
“Vâng ạ. Làm sao bọn nó biết đó là quà tặng cho anh chứ?”
“Đ-đừng đùa nữa.”
“Em không đùa đâu ạ. Mỗi lần nhìn anh là em lại muốn đeo vòng cổ cho anh đó.”
“……”
Joo Seung-hyuk vuốt ve cổ tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo. Tôi nín thở nhìn vào mắt cậu ta. Bàn tay lạnh lẽo như ánh mắt cậu ta chậm rãi xoa cổ tôi.
“Haha. Em đùa thôi ạ.”
Joo Seung-hyuk khẽ cười rồi buông tay ra. Nhưng tôi biết đó chỉ là một câu nói đùa mang ý thật.