“Nếu làm thì phải làm cho đàng hoàng chứ. Anh quên những gì em đã dạy anh hôm qua rồi à?”
“…Cái đó thì.”
“Em đã dạy anh suốt đêm cơ mà.”
“Ừ. Đúng là vậy, nhưng hôm nay tôi mệt quá….”
Tôi cũng đã nắm bắt được phần nào hành vi của tên cuồng chiếm hữu. Khoảnh khắc môi chạm môi, công tắc ‘tuyệt luân công’ sẽ được bật. Chắc chắn là sẽ không dừng lại ở một nụ hôn.
“tôi thực sự rất mệt.”
Tôi lẩm bẩm một cách rụt rè, Joo Seung-hyuk bật cười.
“Hôm nay em sẽ không ăn anh đâu.”
Trước đây cậu ta cũng đã nói như vậy rồi ăn tôi đấy thôi.
Tôi không thể tin được lời của Joo Seung-hyuk. Tôi rón rén lùi lại, không hề xóa đi vẻ nghi ngờ trong mắt.
“cậu uống nước nhé?”
“Vâng ạ.”
Tôi vội vàng lấy một chai nước suối từ trong tủ lạnh ra rồi đưa cho cậu ta.
“Anh đổi loại nước suối ạ?”
“À, ừ. tôi mua riêng cho cậu đấy.”
Trưởng nhóm, người từng là cấp trên của tôi ở kiếp trước, đã nói như thế này.
‘Mấy tên cuồng chiếm hữu thì nước suối cũng đâu có uống loại thường.’
Joo Seung-hyuk vẫn uống ngon lành mọi loại nước, nhưng tôi cứ thấy khó chịu khi một tên cuồng chiếm hữu lại uống loại nước suối rẻ tiền. Vậy nên khi nghe tin một nhãn hiệu nước suối nổi tiếng ở nước ngoài đã được nhập khẩu chính thức vào Hàn Quốc, tôi đã nhanh chóng mua nó.
Nó có tên là Evi*!
Thế giới này có rất nhiều điểm khác biệt so với thế giới ở kiếp trước của tôi. Tên công ty hay sản phẩm, v.v… hầu hết đều khác. Nhưng Evi* thì vẫn còn.
Rõ ràng đây là dấu hiệu cho thấy tôi phải dâng cống phẩm cho tên cuồng chiếm hữu. Thế giới này đang mong Joo Seung-hyuk uống Evi*.
“Còn anh thì sao ạ?”
“tôi vẫn còn loại đã mua trước đó nên tôi định uống nó trước.”
Dù sao thì tôi cũng không biết phân biệt mùi vị của nước, tôi chỉ thích loại rẻ tiền thôi.
“Đây là nước dành riêng cho cậu đấy.”
“Cảm ơn anh.”
Joo Seung-hyuk nhận lấy chai Evi*. Nhưng cậu ta không mở nó ra.
“Sao thế ? Cậu không thích nó à?”
Có lẽ tôi nên mua loại đắt tiền hơn thì hơn? Mấy tên cuồng công toàn uống loại đó mà….
“Đây là chai nước suối đầu tiên anh mua cho em mà. Em muốn giữ lại ạ.”
“Nước suối?”
“Vâng ạ. Em sẽ giữ nó cả đời.”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào chai Evi*.
Không có lý do gì để giữ một chai nước suối đựng trong chai nhựa cả. Nhưng khi nhìn khuôn mặt Joo Seung-hyuk đang tỏa sáng ngây thơ như khi nhìn một viên kẹo, tôi đã không thể nói gì.
“Anh. Em, em sẽ chờ anh ạ.”
“Hả?”
“Anh về nhà vào cuối tuần vui vẻ nhé.”
Joo Seung-hyuk khẽ cười rồi ôm chặt lấy tôi.
————-
Joo Seung-hyuk nói rằng cậu ta sẽ chờ. Tôi đã nghĩ rằng cậu ta có ý sẽ chờ cho đến khi tôi sẵn sàng kết hôn.
Nhưng có vẻ như tôi đã nhầm.
“Yeon-soo à, đây là cái gì vậy?”
“Con cũng không biết.”
Tôi bối rối lắc đầu trước câu hỏi của mẹ tôi.
Tôi vừa về đến nhà được vài phút thì một chiếc xe tải in logo cửa hàng bách hóa và một chiếc xe van hạng sang đã đến trước nhà. Và rồi người ta bắt đầu ầm ĩ chuyển đồ xuống.
“Đây là quà do Joo Seung-hyuk gửi tặng ạ.”
Nhân viên cửa hàng bách hóa mặc vest đen, đeo găng tay trắng đã trả lời câu hỏi của mẹ tôi thay cho tôi.
“Joo Seung-hyuk? Chẳng phải là cậu bạn đã cứu Yeon-soo hyung lần này sao?”
“Đúng rồi! Cái anh đẹp trai đó!”
Min-soo và Kyung-soo, hai đứa em sinh đôi năm nay học lớp 7 của tôi, hét lên.
Min-soo và Kyung-soo là cặp song sinh khác trứng. Min-soo có tính cách và khuôn mặt tròn trịa, Kyung-soo thì có vẻ ngoài sắc sảo và thông minh. Min-soo là anh của Kyung-soo trước 15 phút, nhưng Kyung-soo tuyệt đối không gọi cậu là anh. Min-soo cũng không đặc biệt muốn nghe được gọi là anh, nên hai đứa không cãi nhau về cách xưng hô.
Nhân tiện thì các thành viên trong gia đình đã gặp Joo Seung-hyuk ở bệnh viện khi tôi nhập viện.
“Nhưng sao anh ấy lại tặng quà? Đâu phải sinh nhật Yeon-soo hyung đâu.”
Min-soo ngây thơ hỏi.
“À, thì là….”
Lễ vật kết hôn, quà đính hôn, của hồi môn….
Vô số từ ngữ thoáng qua trong đầu, nhưng tôi không thể nói ra bất kỳ từ nào.
Trong lúc tôi còn đang do dự không biết nên trả lời thế nào, Kyung-soo đã tự tin trả lời.
“Đồ ngốc! Chẳng phải anh trai chúng ta đã cứu Seung-hyuk hyung sao! Anh ấy tặng quà vì biết ơn đấy. Còn có tỷ lệ tương thích rất cao nữa, nên anh ấy đã ngăn chặn được việc anh trai suýt phải giải nghệ đấy!”
“Ừ. Đúng vậy. Là như thế đó.”
Tôi vội vàng gật đầu.
“Tuyệt vời! Thật là đỉnh!”
Không giống như hai đứa sinh đôi đang phấn khích, mẹ tôi lại bối rối.
“Nhưng cái này có phải là hơi quá không…?”
Bố tôi và em gái thứ hai, Ji-soo, cũng nhìn những món đồ với ánh mắt có chút bất an.
Dù ân nhân cứu mạng đi chăng nữa, họ cũng nghĩ rằng những món quà này là quá mức cần thiết.
“Ờ, thì….”
Tôi ậm ừ cho qua rồi đi ra khỏi nhà. Nhà tôi là một ngôi nhà riêng cũ nằm ở vùng ngoại ô Seoul. Tôi đi bộ đến nhà bên cạnh rồi gọi cho Joo Seung-hyuk.
“Seung-hyuk à, cửa hàng bách hóa đã gửi quà đến, nhưng đây là cái gì vậy?”
-Nó vẫn còn thiếu quá đúng không ạ? Em đã không chuẩn bị kịp vì phải gửi gấp.
Còn thiếu gì nữa! Ai cho phép cậu nói như vậy hả? Với cả cậu lấy địa chỉ nhà tôi ở đâu ra vậy!
Tôi chỉ muốn gửi trả lại ngay lập tức.
Nhưng khi nhớ đến những hành động 29+ mà Kim Joon đã trải qua sau khi từ chối quà của Joo Seung-hyuk trong nguyên tác, tôi đã không thể nói gì.
Nhưng dù thế nào thì chuyện này cũng không được. Tôi thận trọng mở lời.
“Thiếu gì chứ. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được nhiều quà như vậy đấy. Các em của tôi cũng rất vui.”
-May quá ạ.
“Seung-hyuk à, nhưng, cậu chu đáo đến vậy khiến tôi rất cảm động, thực sự rất cảm động, nhưng nhà chúng tôi chật quá, không có chỗ để chứa hết đâu….”
-À, vậy lẽ ra em nên mua nhà trước mới phải.
Đồ điên.
“Không, ý tôi không phải vậy, tôi thực sự rất cảm động nhưng những thứ này quá sức với tôi.”
-Đừng nói là quá sức. Lee Yeon-soo là một người đặc biệt mà. Hơn nữa anh là người của em mà. Anh sẽ kết hôn với em, có gì là quá sức chứ? Sau này anh đừng nói như vậy nữa đấy.
“cậu nói vậy tôih rất cảm kích, nhưng….”
-Cái nào không vừa thì vứt đi ạ. Và lần sau chúng ta đi xem nhà nhé.
“À, không. tôi sẽ nhận hết. Cảm ơn cậu!”
Tôi vội vàng hét lên. Ít nhất tôi phải ngăn chặn việc nhận nhà.
Nếu tôi nhận nhà thì có lẽ tôi sẽ thực sự phải kết hôn mất.
-Anh vui là em cũng vui ạ.
Giọng của Joo Seung-hyuk tươi sáng hẳn lên. Hóa ra việc cứ nhận lấy mọi thứ mới là câu trả lời đúng đắn….
“Gâu gâu!”
Tôi lững thững trở về nhà, Min-ungie vẫy đuôi chào đón tôi.
“Min-ungie à!”
ahhhhh, thế này thì có lẽ tôi sẽ thực sự kết hôn với tên cuồng công mất thôi….
Tôi ôm Min-ungie để xoa dịu tâm trạng u uất. Nhưng hai đứa em trai không hề quan tâm đến việc anh trai có buồn hay không mà đang mải mê ngắm nghía những món quà.
“Wow! Cái này mới ra hôm qua mà! Bây giờ hết hàng nên người ta còn không nhận đặt trước nữa đấy.”
“Đây là bản giới hạn! Hoàn toàn không bán cho người bình thường luôn đó!”
Min-soo và Kyung-soo không ngừng bàn tán xôn xao về điện thoại và máy chơi game. Tôi không rành lắm, nhưng có vẻ như đó đều là những món đồ rất tốt và khó kiếm.
“Còn có tận 3 cái máy tính bảng nữa. Toàn bộ là Pro 12 inch hết đấy!”
“Ô! Tuyệt vời! Tuyệt vời!”
Joo Seung-hyuk thật là hào phóng một cách vô ích….
“Wow, cuối cùng em cũng cảm nhận được việc anh hai là cấp S rồi đấy.”
“Trong lớp em có một bạn có chị là cấp A đó. Chị ấy toàn mặc đồ hiệu thôi. Tụi mình biết đến bao giờ mới được như vậy đây….”
“Này!”
Ji-soo thúc vào sườn Kyung-soo, ra hiệu cho cậu bé.
Ji-soo cũng có lẽ đã nghĩ tương tự. Chắc hẳn em ấy cũng ghen tị khi nghe những người bạn có người thân có năng lực khoe khoang. Nhưng em ấy chưa từng thể hiện điều đó ra dù chỉ một lần.
Chính vì người anh trai vô dụng này mà em ấy đã sớm trưởng thành.
Nếu tôi trở thành Guide toàn thời gian của Joo Seung-hyuk như trong nguyên tác, thì cả gia đình đã được sống sung túc rồi….
Tôi cảm thấy nặng trĩu trong lòng vì dường như gia đình đã phải chịu khổ vì tôi.
“Ji-soo à, cái này là của em.”
Tôi đưa chiếc máy tính xách tay và máy tính bảng cho Ji-soo, con bé đang nhìn tôi với ánh mắt dò xét, không hề động vào hộp. Thực ra tôi đã định mua cho Ji-soo, vì con bé đang học lớp 12 rồi.
“Em thực sự có thể nhận cái này sao ạ?”
“Ừ. Đương nhiên rồi. Mấy thứ khác nữa, em cũng mau lấy đi. Kẻo bị hai đứa kia cướp hết đấy.”
Đã nhận rồi thì không thể hủy bỏ được. Tôi chỉ còn cách tận hưởng tình huống này thôi….
“Em không quan tâm đến mấy thứ đó. Cái máy tính xách tay đó chị hai cầm đi.”
“Đúng đó. Máy tính xách tay đó không chơi game được đâu. Nó dùng cho công việc mà.”
Kyung-soo và Min-soo nhìn chiếc máy tính xách tay trong tay Ji-soo và nói. Hai đứa mới học cấp hai mà biết nhiều thật đấy.
“Ừ. Hai đứa cứ cầm cái đó đi. Chị sẽ lấy cái này.”
Khóe môi Ji-soo nở một nụ cười khi nhìn chiếc máy tính xách tay màu xám đậm. Ji-soo có ước mơ trở thành một nhà thiết kế đồ họa nên đã muốn có chiếc máy tính xách tay của thương hiệu đó.
“Còn cái túi này rất hợp với con đấy.”
Tôi chỉ vào chiếc túi đeo chéo mini màu đen có in logo thương hiệu ở nhỏ, Ji-soo tủm tỉm cười.
“Thật, thật sao ạ? Mấy thứ này chắc phải mấy bạn xinh đẹp như idol mới dùng hợp ý chứ….”
“em xinh hơn mà.”
“Xì…. Nói dối.”
“Anh không hề nói dối. Ji-soo nhà mình là xinh nhất đó.”
Ji-soo lắc đầu ra vẻ không đồng ý, nhưng có vẻ em ấy không hề ghét bỏ.
“Còn cái này thì hợp với mẹ nhất luôn này.”
Tôi đưa chiếc túi da tote cho mẹ tôi, người vẫn chỉ đứng nhìn ngây ngốc, bà xua tay.
“Ôi trời, mẹ ổn mà.”
“Mẹ đừng lo. Seung-hyuk là một người cực kỳ giàu có đó ạ. Cậu ấy bảo là tặng vì cảm ơn đã cứu mạng, mẹ không cần phải ngại đâu.”
“Đúng đó! Anh ấy là tài phiệt đó mẹ!”
“Nhưng mà….”
“Mẹ cứ nhận đi ạ. Thật sự chỉ là quà tặng thuần túy thôi ạ.”
Khoảnh khắc tôi nói “thuần túy”, lương tâm của tôi nhói lên.
“Mẹ ơi, cái đó là đồ hiệu xịn đó! Da cá sấu đó mẹ ơi, khách hàng VIP mà không có tiền thì cũng không mua được đâu ạ!”
Kyung-soo liệt kê những kiến thức về hàng hiệu của mình. Thằng nhóc mới tí tuổi mà lấy thông tin đó ở đâu ra vậy? Chắc là trên mạng rồi….
“Bố ơi, cái này là của bố nè. Bố xỏ thử đi ạ.”
Tôi đưa đôi giày da màu đen cho bố tôi.
“Vậy à?”
Bố tôi do dự một lúc rồi xỏ giày vào. Đôi giày vừa khít với chân bố tôi.
Làm sao Joo Seung-hyuk biết được cỡ chân của bố tôi chứ? Trong khoảnh khắc, sống lưng tôi lạnh toát.