Lịch update : thứ chủ nhật
#51
"Trang sức cấp A được bảo quản riêng bên trong ạ. Mời đi lối này."
"Seung Hyuk à, hay là lấy cái này ...!"
"Đi vào thôi."
Joo Seung Hyuk nhếch mép cười và kéo eo tôi. Dù đang cười nhưng tôi vẫn cảm nhận được một áp lực không thể chống lại.
"Ừ."
Tôi đành phải đi theo cậu ta.
Trang sức cấp A được đặt bên trong tủ trưng bày đặc biệt.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là biết chúng sang trọng hơn nhiều so với những món đồ tôi vừa xem. Kích thước đá mana cũng lớn hơn, và dù là một kẻ ngoại đạo như tôi cũng có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ trong chế tác. Hiệu năng cũng sẽ tốt hơn và giá cũng đắt hơn tương ứng.
Trong nguyên tác, Lee Yeon Soo đã mua rất nhiều trang bị dạng phụ kiện với lý do là để hỗ trợ guiding.
Ban đầu, cậu ấy chỉ mua những món đồ mà mình có thể mua được bằng tiền lương của mình, nhưng dần dần tiêu xài hoang phí hơn và thậm chí còn đụng đến tiền của hội Seonghan.
Khi Joo Seung Hyuk ngăn cậu ấy sử dụng thẻ công ty của hội, cậu ấy thậm chí còn vay cả tiền xã hội đen. Cậu ấy nghĩ rằng Seonghan sẽ trả nợ cho mình, nhưng Joo Seung Hyuk lại thông báo chấm dứt hợp đồng guide độc quyền.
Cuối cùng, vì nợ xã hội đen mà cuộc đời của Lee Yeon Soo đã đi vào ngõ cụt....
Nhìn những chiếc nhẫn lộng lẫy trước mắt, tôi nhớ đến chiếc nhẫn cấp A mà Lee Yeon Soo trong nguyên tác đã mua đến mức phải vay cả tiền xã hội đen.
Đã nói là 700 triệu won....
Tôi nhớ mãi cảnh Lee Yeon Soo ấm ức nói rằng cuộc đời mình đã đi tong chỉ vì một chiếc nhẫn rẻ tiền.
Có lẽ những chiếc nhẫn này cũng có giá tương tự. Rẻ nhất cũng phải 700 triệu won.
700 triệu won thì không phải nhẫn đôi mà là nhẫn cưới rồi. Tuyệt đối không thể nhận.
Hơn nữa, nghĩ đến việc Lee Yeon Soo trong nguyên tác đã bị hủy hoại cuộc đời vì một chiếc nhẫn cấp A thì tôi càng không muốn. Dù tên cuồng công này có đáng sợ đến đâu thì chuyện này cũng không được.
'Không thể mua nhẫn cấp A được.'
Tôi quyết tâm nói.
"Hình như hơi lòe loẹt quá...."
So với quyết tâm mạnh mẽ thì giọng nói của tôi lại quá nhỏ bé, nhưng không còn cách nào khác.
Đáng sợ quá mà....
Tôi không muốn làm phật ý ngài cuồng công.
"Anh không thích à?"
"Ừ. Hay là lấy cái lúc nãy thì hơn...."
Một chiếc nhẫn trị giá 56 triệu won vẫn tốt hơn là 700 triệu won. Đúng vậy, đắt là đắt so với tiêu chuẩn của tôi thôi, chứ Joo Seung Hyuk thì chắc coi như kẹo cao su ấy nhỉ. Nếu nhất định phải mua thì thà mua kẹo cao su còn hơn.
Nhưng Joo Seung Hyuk phớt lờ lời nói của tôi và hỏi nhân viên.
"Hôm nay có buổi đấu giá đặc biệt đúng không?"
"Vâng. Bắt đầu từ 8 giờ tối ạ."
Đấu giá đặc biệt ư?
Những vật phẩm cấp S hoặc bảo vật đặc biệt thu được sau khi tiêu diệt boss monster chỉ được bán thông qua buổi đấu giá đặc biệt được tổ chức tại trung tâm thương mại người có dị năng. Nghe nói là khoảng nửa tháng đến một tháng tổ chức một lần, mà lại đúng vào hôm nay sao?
Buổi ký tặng người hâm mộ cũng vậy, sao tôi lại xui xẻo đến thế chứ?
"Ăn tối xong đi thì vừa kịp nhỉ."
Joo Seung Hyuk nói, vừa xem đồng hồ đeo tay.
"Seung Hyuk à, cậu định đi đấu giá đặc biệt à?"
Người ta nói rằng những khoản tiền thiên văn học được giao dịch tại các cuộc đấu giá đặc biệt. Ngay cả Lee Yeon Soo trong nguyên tác, người đã được mô tả là xa xỉ lặp đi lặp lại, cũng không hề nghĩ đến việc tham gia đấu giá đặc biệt.
"Vâng. Ở đó sẽ có những thứ anh thích đấy."
Làm gì có chuyện đó chứ!
"Seung Hyuk à, hay là cứ chọn ở đây...!"
Tôi vội vàng hét lên. Nhưng Joo Seung Hyuk không thương tiếc cắt ngang lời tôi.
"Đi thôi."
"Nhưng mà..."
"Ra ngoài."
Đây là mệnh lệnh. Công tắc cuồng công sắp được bật lại rồi.
"Vâng."
Tôi vội vàng làm theo ý cậu ta.
Chúng tôi đến một nhà hàng Hanjeongsik (bữa ăn truyền thống Hàn Quốc) ở tầng 9. Người ta nói rằng cuộc đấu giá sẽ được tổ chức trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, tầng 10.
Trong suốt bữa ăn, Joo Seung Hyuk không nói gì. Luồng mana lạnh lẽo lấp đầy căn phòng.
Cậu ta còn đáng sợ hơn khi tức giận nữa. Chắc là đang cố nhịn vì đấu giá đặc biệt đây mà? Nếu bùng nổ ở đây thì sẽ không thể tham gia đấu giá được.
Phải xoa dịu cơn giận của tên cuồng công trước 8 giờ tối. Nếu cứ tiếp tục thế này thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
"Seung Hyuk à!"
"Chờ một chút."
Joo Seung Hyuk nhận điện thoại. Đúng lúc tôi định bắt chuyện thì điện thoại lại reo. Hôm nay đúng là ngày xui xẻo.
"Ừ. Là tôi làm đấy. Vì nó làm phiền tôi."
Chắc là đang nói về chuyện phá hủy tòa nhà?
"Xử lý thằng đó đi. tôi định chôn nó trong im lặng, nhưng nó lại giở trò bẩn thỉu."
Tôi giả vờ không nghe thấy cuộc gọi và lặng lẽ ăn, nhưng rồi đứng hình luôn. Chẳng lẽ là chôn xuống đất thật sao?
"Đó là việc nó tự chuốc lấy. Nếu nó giãy giụa thì phải giết nó thôi. Anh không biết điều đó nên mới hỏi à?"
Cậu ta lạnh lùng nói. Đó không phải là trò đùa hay sự phóng đại. Cậu ta đang định giết ai đó theo đúng nghĩa đen.
"Cả thằng đó nữa. Ngứa mắt."
Chỉ vì phiền phức và ngứa mắt mà giết người à? Không, không có gì đáng ngạc nhiên cả. Joo Seung Hyuk vốn là một người như vậy. Cậu ta thậm chí còn tự tay giết Lee Yeon Soo trong nguyên tác nữa mà.
Dạo gần đây Joo Seung Hyuk cứ tỏ ra ngoan ngoãn, khiến tôi quên mất bản chất thật của cậu ta.
"Em xin lỗi vì đã nghe điện thoại trong bữa ăn."
Sau khi cúp điện thoại, Joo Seung Hyuk cười tươi rói. Đó là một nụ cười tươi tắn không giống một người vừa bàn chuyện giết người.
"À, không. Không sao đâu."
"Anh có gì muốn nói à?"
"Seung Hyuk à, nếu tôi mà làm cậu thấy phiền hay ngứa mắt thì cứ nói nhé. Tôi sẽ sửa ngay."
Tôi đã tạm thời quên mất tình hình. Giá nhẫn không quan trọng. Sống sót khỏi tay tên cuồng công mới là ưu tiên hàng đầu.
"Hyung không phiền đâu ạ."
"Nếu, nếu cậu nghĩ như vậy thì tôi cảm ơn...."
"À, anh cố gắng nghĩ kế để không mua nhẫn thì hơi phiền thật."
"......"
"Em biết hết đấy."
Mỗi lời nói cậu ta thốt ra đều mang theo một luồng khí lạnh lẽo. Tôi đã cảm thấy từ khi cậu ta đột nhiên ra lệnh cho tôi đi, quả nhiên cậu ta đã nhận ra suy nghĩ của tôi.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì có thể tôi sẽ bị xử lý mất.
"K, k, không phải vậy đâu. Tôi thích đeo nhẫn đôi với cậu mà. Chỉ là tôi hơi sốc vì nó đắt quá thôi."
"Thật á?"
"Ừ."
"Anh biết gì không? Em ghét nhất là bị nói dối đấy."
"Thật mà! Tôi muốn mua nhẫn đôi cho cậu lắm luôn ấy."
"Tại sao ạ?"
"Hả? Tại sao á? Thì là...."
Tôi phải viện ra một lý do hợp lý nào đó. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi không nghĩ ra được gì cả.
"Thì là tôi, tôi là hyung mà."
"Vậy thì sao ạ?"
"Vì là hyung nên tôi phải mua cho cậu chứ."
Joo Seung Hyuk nghiêng đầu. Có vẻ như cậu ta hoàn toàn không hiểu lời tôi nói. Ngay cả tôi cũng thấy lý do của mình thật ngớ ngẩn, huống chi là Joo Seung Hyuk nghe được.
Tôi định quỳ xuống để tạ tội vì đã làm phật lòng ngài cuồng công thì Joo Seung Hyuk hỏi.
"Anh mua ạ?"
"Thường thì người lớn tuổi hơn mua mà? Tôi cũng không có kinh nghiệm hẹn hò nên không biết, nhưng tôi nghe nói là vậy...."
"Ai nói thế ạ?"
Là Hyung Geonwoo....
Nhưng nếu tôi nói như vậy thì có lẽ tôi sẽ bị giam cầm thật đấy.
Trong nguyên tác, Kimjoon đã phải chịu đựng những chuyện tàn khốc như thế nào khi đứng về phía vai công phụ....
"Tôi chỉ thấy trên mạng thôi. Trước đây thì Esper hoặc alpha mua, nhưng dạo này người ta nói là người có cấp bậc cao hơn hoặc người lớn tuổi hơn mua."
"Vậy nên anh định mua cho em ạ?"
Ánh mắt của Joo Seung Hyuk dịu đi phần nào. May mắn thay, câu trả lời của tôi không tệ lắm.
"Ừ."
"Bao nhiêu tiền?"
"100 nghìn won."
"10?"
"300 nghìn won."
Tôi nhìn sắc mặt cậu ta và vội vàng tăng giá. Tôi định thuyết phục cậu ta bắt đầu với một chiếc nhẫn rẻ tiền vì chúng tôi mới hai mươi tuổi, nhưng có vẻ như không được rồi.
"30?"
Lần này cậu ta cũng có vẻ không hài lòng.
"1 triệu won."
Nếu đột nhiên tiêu hết 1 triệu won thì tài khoản ngân hàng của tôi sẽ gặp nguy hiểm. Vốn dĩ tôi đã phải rút tiền tiết kiệm để trang trải cuộc sống rồi. Giờ mà lại xin tiền bố mẹ thì cũng không được. Nhưng so với việc làm phật lòng tên cuồng công thì vẫn tốt hơn gấp trăm lần.
"Phải dùng đến chục triệu chứ."
"chục...triệu?!"
Tôi biết rằng 1 triệu won chỉ là trò trẻ con đối với Joo Seung Hyuk. Nhưng tôi nghĩ rằng nếu tôi là người mua thì cậu ta sẽ suy xét cho tôi một chút, nhưng có vẻ như không phải vậy.
Tôi định xoa dịu cơn giận của tên cuồng công thì lại sắp phải đăng ký vay tiền mất. Joo Seung Hyuk liếc nhìn tôi đang giật mình và chạm vào điện thoại thông minh.
Chục triệu ư. Thật sự phải mua nhẫn trị giá 10 triệu won sao? Tôi đang hoảng loạn thì điện thoại của tôi rung lên.
Tôi nhìn vào điện thoại. Và ngay khi kiểm tra tin nhắn vừa đến, mắt tôi mở to.
Đây là tin nhắn thông báo tiền gửi của ngân hàng. Người gửi là Joo Seung Hyuk, và số tiền gửi là....
Gửi tiền - 100.000.000 won
Đây là bao nhiêu vậy? 100 triệu?!
"Seung Hyuk à!"
Cậu ta chỉ xem điện thoại một lát rồi chuyển tiền cho tôi ư? Trái ngược với tôi đang ngạc nhiên, biểu cảm của Joo Seung Hyuk lại rất bình thản.
"Có thể dùng đến lúc đấy. Đúng không ạ?"
Đột nhiên nói đến nghìn khiến tôi giật mình. Nhưng có nghĩa là bảo tôi dùng số tiền cậu ta cho ư?
Tôi cứ tưởng rằng cậu ta đã bỏ qua vì nãy giờ không nói gì đến chuyện này....
"Ban đầu em chỉ định bỏ vào một ít vì sợ hyung thấy ngại, nhưng có vẻ như vẫn ít quá. Anh không dùng gì cả."
"...Seung Hyuk à, không, không phải vậy."
"Anh cần thêm không ạ?"
"Không!"
Tôi vội vàng lắc đầu.
"Không phải vậy mà là nếu làm như vậy thì chẳng khác nào cậu mua cho tôi rồi. Tôi phải mua bằng tiền của mình thì mới có ý nghĩa chứ."
"Chúng ta sắp kết hôn rồi mà còn tính toán của anh với em thì có ý nghĩa gì ạ?"
"Nhưng, dù sao thì đây cũng là nhẫn đôi mà. Nhẫn cưới thì không nói, chứ nhẫn đôi thì tôi muốn mua cho cậu...."
"Anh muốn mua cho em đến vậy ạ?"
"Ừ. Tôi là hyung mà. Toàn được cậu cho ăn không cũng ngại, nhẫn đôi thì tôi phải mua chứ...."
Joo Seung Hyuk không nói gì. Có vẻ như cậu ta đã bớt giận hơn so với lúc ở cửa hàng, nhưng biểu cảm của cậu ta tuyệt đối không phải là vui vẻ gì cho cam.
"Seung Hyuk à, món này ngon lắm. Ăn thử đi."
Tôi đẩy đĩa sườn rim về phía cậu ta. Khi gọi món chính của Hanjeongsik, tôi đã gọi sườn rim, còn Joo Seung Hyuk gọi thịt thăn nướng.
Vì đây là món chỉ có của tôi nên tôi đưa cho cậu ta, nhưng biểu cảm của Joo Seung Hyuk lại càng cứng đờ.
Tên cuồng công này không ăn những món ngọt như sườn rim sao?
Tôi nhìn sắc mặt cậu ta và định đặt đĩa sườn rim về chỗ cũ thì giọng nói của Joo Seung Hyuk vang lên.
"Hyung phải đút cho em chứ ạ."
"À, đúng rồi. Haha. Xin lỗi, tôi không tinh ý gì cả."
Tôi gượng gạo cười và vội vàng đứng dậy. Vì bàn lớn nên tôi phải đi sang bên cạnh để đút cho cậu ta. Tôi gắp một miếng sườn rim đã được cắt sẵn vừa ăn và đút vào miệng Joo Seung Hyuk.
"Thế nào?"
"Hyung đút cho nên ngon ạ."
"Vậy à? May quá."
"Anh thích sườn rim à?"
"Ừ."
May mắn thay chúng tôi đã quay trở lại cuộc trò chuyện bình thường. Có lẽ cậu ta đã hết giận rồi...?
"Muốn ăn món khác nữa không?"
"tôi thích hết. tôi không kén ăn gì cả. Cậu thích gì?"
"Lee Yeon Soo."
"Ơ?"
"Em thích Lee Yeon Soo ạ."
"Tôi, tôi đâu phải đồ ăn!"
Tôi giật mình lùi lại thì cậu ta nắm lấy tay tôi. Do lực kéo của cậu ta mà tôi ngồi lên đùi Joo Seung Hyuk.
Tôi định đứng dậy ngay lập tức, nhưng Joo Seung Hyuk ôm chặt eo tôi và không cho tôi nhúc nhích.
"Em không phải đồ ăn ạ?"
"Không phải."
"anh Không ăn ạ?"
Cậu ta cắn vành tai tôi. Chẳng lẽ cậu ta định làm thật ở đây sao? Máu trong người tôi đông cứng lại.