Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 71

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#71
"Anh muốn ăn gì ạ?"
"Hả?"
"Chẳng phải anh đói bụng sao."
"C, thật sự định đi à? Cậu còn có buổi huấn luyện mà?"
Dù Joo Seung Hyuk có vẻ ngoài như thế, nhưng cậu ta luôn cố gắng hết sức với vai trò là một Esper. Cậu ta chưa từng phạm sai lầm nào trong việc công lược cổng cả.
Tất nhiên, cậu ta cũng đã tấn công những Esper khác trên đường đi, nhưng dù sao thì việc công lược vẫn được xử lý suôn sẻ.
Bây giờ là buổi huấn luyện mà cậu ta thích nhất, và cậu ta còn mặc cả đồ tập luyện nữa nên tôi nghĩ là tuyệt đối cậu ta sẽ không bỏ buổi học đâu. Vậy nên tôi mới cố tình đến vào thời điểm này.
Nhưng…
"Lee Yeon Soo đói bụng thì việc luyện tập bây giờ có quan trọng không ạ?"
"Gì…?"
"Đi thôi. Anh muốn ăn gì ạ?"
Cậu không luyện tập à?
Tôi bối rối vì cậu ta trả lời quá dễ dàng.
Không phải như thế này mà… Nhưng tôi không thể lùi bước ở đây được.
"‘L'Amant’ ở khách sạn Shinjeong."
"L'Amant" ở khách sạn Shinjeong là nhà hàng Pháp yêu thích nhất của Lee Yeon Soo trong nguyên tác. Đó là một địa điểm mới mở cách đây 5 năm, và người ta nói rằng giá cả các món ăn ở nhà hàng khách sạn đó đã phá vỡ mọi kỷ lục ở Hàn Quốc vào thời điểm đó.
Lee Yeon Soo thích nơi này nên đã cố gắng lôi kéo Joo Seung Hyuk đến bằng mọi giá. Nhưng Joo Seung Hyuk lúc nào cũng ghét chuyện đó. Lần này chắc cũng vậy thôi.
Trong lúc tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, Joo Seung Hyuk đang nhìn chằm chằm vào tôi, đã mở miệng.
"Được thôi. Đi thôi ạ."
Cậu ta thật sự định đi à? Ah, không được mà….
Phản ứng của cậu ta hoàn toàn khác với những gì tôi dự đoán.
"À, không. Nghĩ lại thì không sao đâu. Cậu đã thay đồ tập luyện hết rồi, tự nhiên lại rủ đi ăn thì có vẻ hơi kỳ."
"Không sao ạ. Em đói rồi."
"Không phải đâu! Tôi có thể đợi thêm một chút nữa mà."
Tôi thật sự không có ý định khiến Joo Seung Hyuk bỏ buổi tập. Tôi chỉ có kế hoạch thể hiện rằng mình là một kẻ phiền phức để cậu ta hết yêu tôi thôi, tôi không thể thật sự vượt quá giới hạn và gây rắc rối đến mức có thể bị Joo Seung Hyuk xử lý được.
Nhưng nếu mọi chuyện thành ra thế này thì….
"Không sao đâu ạ, cứ lại đây với em đã."
Trong khi đầu óc tôi đang chìm trong sự hoảng loạn vì tình huống không lường trước được, Joo Seung Hyuk đã nắm lấy tay tôi và đi về đâu đó. Đó là nhà vệ sinh ngay bên cạnh giảng đường.
"Rửa tay đi ạ."
"Hả?"
"Em bảo rửa tay đi. Tay anh vừa chạm vào tên khác rồi mà."
Chạm vào tên khác…. Đây không phải là guiding, chỉ là bắt tay thôi mà. Không đến mức phải phản ứng nhạy cảm như vậy chứ.
Nhưng nếu Joo Seung Hyuk không thích thì tôi phải rửa tay thôi…. Giờ đến cả bắt tay cũng không được nữa.
Tôi lẩm bẩm trong lòng và định rửa tay, nhưng tôi đột nhiên tỉnh táo lại.
'Không, như thế này thì giống như trước đây rồi! Nếu vậy thì mình sẽ không thể bị đá được đâu!'
Tôi nhìn Joo Seung Hyuk với ánh mắt thách thức.
"Cậu rửa cho tôi đi."
"Anh nói gì cơ ạ?"
"Nếu không thích thì cậu phải rửa cho tôi."
"Lee Yeon Soo, có phải anh đã ăn nhầm gì rồi không vậy?"
(*ôi sao chỗ này buồn cười vậy kkkk))
Joo Seung Hyuk bắt đầu nghi ngờ về tình trạng của tôi. Có vẻ như cậu ta bắt đầu hết yêu tôi rồi nên cũng may mắn, nhưng đáng sợ quá.
"Nếu cậu không thích thì thôi. Tôi đi đây."
Tôi giả vờ bực bội rồi quay người đi.
Nếu tôi cứ tiếp tục tỏ ra hống hách ở đây thì có khi cổ tay của tôi sẽ bị bay màu mất.
Hôm nay dừng ở đây rồi quay về thôi.
Tôi sẽ làm những việc khiến cậu ta chán ghét vừa đủ để bị đá, nhưng tôi không được làm phiền đến ngài
  cuồng công quá nhiều.
Tôi định vội vàng bước đi thì tay tôi bị giữ lại.
Joo Seung Hyuk vặn nước rồi làm ướt tay tôi. Sau đó, cậu ta xoa xà phòng lỏng lên từng ngón tay của tôi.
"Em phải rửa tay cho bé con nhà mình rồi này."
"……."
"Những chỗ khác thì tự rửa được không đấy?"
Cái này không đúng mà…. Tôi cảm thấy có gì đó rùng rợn nên vội vàng gật đầu.
"Ừm. tôi tự rửa được."
"Đến rửa tay còn không biết làm thì làm sao mà tắm được chứ. Sau này em sẽ tắm cho anh nhé."
"À, không!"
Tôi vội vàng rút tay ra, nhưng Joo Seung Hyuk đã nắm chặt tay tôi và không chịu buông ra.
"Phải rửa thật kỹ chứ ạ. Phải lau sạch những thứ bẩn thỉu mà."
"……."
Ngón tay của Joo Seung Hyuk lướt qua từng đốt tay của tôi và tạo bọt xà phòng.
"Thật sự là anh đến đây vì muốn gặp em à?"
"…Ừm."
"Em phải ghi vào nhật ký mới được."
"Cậu viết nhật ký à?"
"Vâng."
"Tôi không nghĩ là cậu sẽ viết nhật ký."
Tôi không thể tưởng tượng được cảnh Joo Seung Hyuk viết nhật ký.
"Em viết ạ. Khi có chuyện tốt."
Joo Seung Hyuk vặn nước để loại bỏ bọt xà phòng rồi dùng chiếc khăn tay màu đen của mình để lau khô tay cho tôi.
"Không sao đâu. Tôi có thể làm được mà."
"Không sao đâu ạ. Bé con cứ đứng yên đi ạ."
"……."
Tôi cảm thấy có gì đó sai trái nghiêm trọng. Joo Seung Hyuk lau khô tay tôi một cách cẩn thận không một giọt nước, rồi xoa vành tai của tôi.
"Đi ăn cơm thôi ạ."
"À, không!"
Tôi vội vàng lắc đầu. Tôi thật sự không có một chút ý định nào là muốn làm phiền buổi luyện tập của Joo Seung Hyuk cả.
"Chẳng phải anh đói bụng sao."
"Tôi có thể đợi một lát mà. Để tôi xem cậu luyện tập cũng được."
Nếu là học sinh hoặc người có liên quan, thì có thể tham quan buổi tập luyện. Có không ít guide đến xem buổi luyện tập của Esper khi rảnh rỗi, nên chắc chắn sẽ không có ai thấy lạ nếu tôi đến tham quan cả.
"Xem để làm gì ạ?"
"Xem thì không được à?"
"Nếu anh đến trường tập thì mấy tên khác sẽ nhìn Lee Yeon Soo mất."
Đây là kiểu phát ngôn quần
què gì vậy?
Mọi người sẽ không quan tâm đến việc tôi đang làm gì ở đâu đâu.
Có thể họ sẽ để ý đến tôi vì tôi là guide Cấp S, nhưng chỉ có vậy thôi. Họ không hề có hứng thú với con người Lee Yeon Soo.
Đúng lúc tôi định nói rằng sẽ không ai quan tâm thì Joo Seung Hyuk đã nói tiếp.
"Nếu mấy tên khác nhìn Lee Yeon Soo, thì em sẽ muốn móc hết mắt của bọn chúng ra đấy."
"À, tôi sẽ không làm vậy đâu! Tôi sẽ không tham quan đâu!"
Tôi vội vàng lắc đầu vì biết đây là điều Joo Seung Hyuk có thể làm được. Tôi không muốn người khác bị thương vì mình.
"Vậy tôi sẽ ăn cơm nắm tam giác vậy."
Tôi nói trong khi nghĩ đến cửa hàng tiện lợi ở tầng 1 của khu phía Đông. Tôi sẽ nhanh chóng ăn nó ở một nơi gần nhất rồi đi thôi.
"Chẳng phải anh muốn đến L'Amant sao?"
"Nghĩ lại thì tôi lại muốn ăn cơm nắm tam giác rồi. Vị cá ngừ mayonnaise ấy."
"Anh đói bụng mà ăn thế có đủ không ạ?"
"Tôi sẽ ăn cơm nắm tam giác vị cá ngừ mayonnaise cỡ lớn. Ăn cả mì ly nữa!"
"Đi thôi ạ."
Joo Seung Hyuk nắm lấy tay tôi và sải bước đi. Nơi chúng tôi đến không phải là cửa hàng tiện lợi mà là bãi đậu xe của khu phía Đông.


Bây giờ tôi đang ở "L'Amant", một nhà hàng Pháp trong khách sạn Shinjeong.
Không ngờ Joo Seung Hyuk lại thật sự bỏ cả buổi tập mà đến ăn tối với tôi….
"Anh muốn ăn gì ạ?"
Tôi nhìn vào thực đơn.
Đã đến đây rồi thì hay là gọi món L'Amant đắt nhất để đạt đến đỉnh cao của sự phiền phức nhỉ? Không, món này tôi ăn suốt mà nên không phiền phức đâu. Giá ở đây khá cao, nhưng không đắt đến mức áp đảo như tôi nghĩ. Với mức này thì tôi không thể trở thành kẻ phiền phức được. Hay là gọi một chai sâm panh 1 triệu won nhỉ?
Trong lúc tôi đang phân vân khi nhìn vào các món đồ uống có giá đắt đỏ một cách kỳ lạ, Joo Seung Hyuk đã lên tiếng.
"Chúng ta gọi món L'Amant rồi uống Raskagoro thì sao ạ?"
Nếu là "Raskagoro" thì đó là một loại rượu chuyên dụng dành cho những người có năng lực…. Tôi giật mình khi nhìn vào giá rượu được ghi trên thực đơn. Hả, hai chục triệu? Joo Seung Hyuk uống những thứ này sao?
Nếu tôi nói về chai 1 triệu won thì chắc cậu ta còn không thèm liếc mắt đến ấy chứ. Không phải bảo vật, chỉ là một ngụm rượu ở nhà hàng mà tận hai chục triệu won sao….
"C, cái đó… uống rượu vào ban ngày thì hơi…. tôi nghĩ là tôi uống Coca thì hơn…."
"Em biết rồi ạ. Nếu anh đói thì có muốn gọi thêm món khác không ạ?"
"Không. Thế là đủ rồi."
"Vậy thì em gọi món này nhé ạ."
Hôm nay cũng không thể chia đôi hóa đơn được rồi. Tự nhiên lại nợ Joo Seung Hyuk nhiều hơn.
Một lát sau, các món ăn theo thứ tự bắt đầu được mang ra.
"Thấy thế nào ạ?"
"…Sáng tạo đấy."
Tôi hiểu tại sao Joo Seung Hyuk trong nguyên tác lại ghét nơi này. Có lẽ là do đầu bếp trưởng có một triết lý độc đáo nào đó, nên các món ăn nhìn chung đều có màu xanh lá cây với một cảm giác đỏ rực huỳnh quang hòa trộn vào, mang đến một hình ảnh giống như món ăn ngoài hành tinh.
Không chỉ hình thức bên ngoài mà hương vị cũng mơ hồ. Lee Yeon Soo trong nguyên tác không phải là người bị tê liệt vị giác, tại sao anh ta lại muốn đến những nơi như thế này chứ. Vậy nên Joo Seung Hyuk mới ghét bỏ mà.
"Người ta nói rằng đầu bếp trưởng học chuyên ngành thời trang đấy ạ."
"Vậy à? Bảo sao tôi thấy gu thẩm mỹ của anh ấy khác biệt hẳn…."
"Nếu anh muốn đến đây lần nữa thì cứ nói với em nhé."
"Ừ ừm."
Chắc sẽ không có chuyện đó đâu. Nó không hợp khẩu vị của tôi. Joo Seung Hyuk chắc cũng vậy thôi.
Hay là cậu ta biết đồ ăn không ngon nên mới định gọi một loại rượu đắt tiền? Để thưởng thức hương vị rượu à?
"Và lúc nào cũng được, nếu anh muốn gặp em thì cứ gọi em nhé. Nếu anh cần gì thì cũng hãy nói với em. Chỉ là đừng đến khu phía Đông thôi nhé. Nếu anh mà lại mặc đẹp như vậy rồi đến khu phía Đông một lần nữa, thì em sẽ nhốt anh lại đấy."
G, giam cầm à?! Cậu ta không ghét mình mà là muốn giam cầm mình sao? Tại sao?
Hôm nay tôi chỉ làm những hành động phiền phức khiến người ta chán ghét thôi mà. Hơn nữa tôi còn kéo cậu ta đến một nhà hàng dở tệ nữa, vậy tại sao cậu ta lại muốn giam cầm tôi?
"Đây chỉ là đồng phục thôi mà."
"Thì nó đẹp mà. Còn có cả đống cúc áo mà Lee Yeon Soo thích nữa chứ."
"……."
Chẳng lẽ Joo Seung Hyuk đến giờ vẫn nghĩ rằng tôi là một người thích cúc áo sao….
"Ừ, ừm. tôi sẽ không đến đó nữa đâu."
"Vâng ạ."
Thất bại rồi. Kế hoạch lần này hoàn toàn thất bại rồi.
Tôi không thể kìm nén được sự thất vọng và cho món ốc sên vào miệng.
"Nhớ nhai kỹ vào nhé. Đừng để bị nghẹn đấy."
Có vẻ như cậu ta đang coi tôi như một đứa trẻ vì tôi đã nhờ cậu ta rửa tay cho mình. Tôi
càng chán nản hơn.
"Ừm. Cậu cũng nhai kỹ vào nhé."
"Vâng ạ."
Không thể bỏ lỡ tiết học tiếp theo của Joo Seung Hyuk được. Tôi muốn ăn nhanh nhanh chóng chóng rồi nhanh chóng trở về trường, nhưng vì đây lại là món Pháp theo kiểu món ăn thì lại mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ.
"Nếu anh ăn xong hết rồi thì mau đi thôi ạ. Giờ đi thì sẽ không bị muộn cho tiết học tiếp theo đâu."
"Cậu nhớ hết thời khóa biểu của tôi à?"
"Vâng. Chẳng phải anh cũng biết của em sao."
Ngày nào chúng tôi cũng ở cạnh nhau, và trong buổi huấn luyện thực chiến chúng tôi cũng ở cùng một đội. Thật lạ nếu tôi không biết.
"Đúng là vậy."
Joo Seung Hyuk mỉm cười rồi nắm chặt tay tôi.


Sau khi ăn xong, chúng tôi lên thang máy. Đương nhiên tôi định đi ra sảnh, nhưng Joo Seung Hyuk đột nhiên bấm nút tầng 20.
"Tầng 20?"
"Đến tận đây rồi mà lại về luôn à?"
Khóe miệng Joo Seung Hyuk cong lên một cách sảng khoái.
"Hả? Nhưng cậu còn có buổi học mà…."
"Đừng lo ạ."
Tôi muốn lo lắm chứ!
Tại sao cậu ta lại không quay về trường mà lại đi vào phòng khách sạn chứ! Nhưng trước khi tôi kịp hỏi thì thang máy đã đến tầng 20.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo