Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 72

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#72

Khi tham gia vào việc trấn áp cổng ở địa phương, trung tâm sẽ cung cấp chỗ ở. Với cấp độ S của mình, tôi được chỉ định một phòng khách sạn khá tốt, nhưng nơi này thì lại ở một đẳng cấp khác.

Sao khách sạn này lại có cả phòng khách và phòng làm việc đi kèm thế này?

Thành thật mà nói, tôi lo lắng hơn là ngưỡng mộ. Joo Seung Hyuk có là tài phiệt đi chăng nữa thì cũng không thuê một căn phòng như thế này chỉ để tiêu hóa thức ăn một chút đâu.

"Anh muốn tắm trước không ạ?"

Đúng như dự đoán, "câu hỏi đó" đã được đặt ra.

Tôi thoáng nghĩ rằng nếu mình nói không thích ở đây thì liệu Joo Seung Hyuk có hết yêu tôi không? Nhưng có vẻ như việc bị giam cầm sẽ đến nhanh hơn.

Tiếp theo việc bị giam cầm trong bệnh viện sẽ là giam cầm trong khách sạn à….

Tôi muốn Joo Seung Hyuk đá mình chứ không phải là bị giam cầm trong khách sạn, nên tôi ngoan ngoãn gật đầu.

"Ừm."

Ngay khi bước vào phòng tắm, tôi đã tự động thở dài.

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ? Rõ ràng tôi đã định làm những điều phiền phức để Joo Seung Hyuk hết yêu mình, nhưng cuối cùng lại đến tận phòng khách sạn.

Tôi bắt đầu cởi quần áo ra và suy nghĩ xem liệu mình có phạm phải sai lầm nào không.

Bộ đồng phục được tạo ra chỉ với mục đích ưu tiên thiết kế, có quá nhiều cúc áo một cách vô ích nên rất khó mặc vào và cởi ra.

Không biết đến bao giờ bộ đồng phục này mới được thay đổi. Chỉ nói rằng phải thay đổi cho thiết thực hơn thôi, chứ thực tế thì có vẻ như không ai có ý định thay đổi cả.

Người ta nói rằng vào mùa đông năm ngoái đã có một cuộc khảo sát liên quan đến bộ đồng phục, và ý kiến không nên thay đổi chiếm ưu thế áp đảo.

Có lẽ đó là việc làm của các tiền bối. Họ sẽ tốt nghiệp ngay bây giờ, nên bắt chúng tôi tiếp tục mặc những bộ đồng phục bất tiện.

Nếu tôi tiến hành một cuộc khảo sát khi tôi tốt nghiệp, tôi cũng tuyệt đối sẽ nói là đừng thay đổi.

Tôi bĩu môi và cởi cúc áo, cánh cửa mở ra và Joo Seung Hyuk bước vào.

"Sao thế?"

"Em giúp anh cởi quần áo ạ."

"À, không. Tôi ổn."

"Nếu không thì lỡ cởi không khéo mà cúc áo bị rơi ra thì anh lại khóc à?"

"…Tôi không khóc."

"Anh sẽ khóc mà."

Joo Seung Hyuk cong khóe môi lên và cười.

Chắc chắn tên nhóc này đang trêu tôi. Nhưng tôi cũng khó có thể từ chối một cách dứt khoát nên tôi đã mặc kệ cậu ta làm theo ý mình.

Ngón tay dài của Joo Seung Hyuk bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo trên bộ đồng phục của tôi.

Khi cậu ta cúi đầu xuống để cởi cúc áo, khuôn mặt cậu ta tiến đến gần như thể sắp hôn tôi vậy. Đôi mắt đẹp như được khảm đá quý đã vô tình cướp đi ánh nhìn của tôi.

Lúc nào cũng như vậy. Dù sợ hãi đến chết đi sống lại, nhưng mỗi khi tôi nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của cậu ta, tôi lại quên hết mọi thứ.

Có lẽ là vì tôi nhớ lại những ngày thơ ấu cách đây 7 năm?

Tôi biết về tuổi thơ khốn khổ của Joo Seung Hyuk. Nhưng ngay khi nhận ra nguyên tác, tôi đã chọn con đường trốn chạy.

Lúc đó, tôi hoang mang vì nơi này là thế giới trong tiểu thuyết, và tôi chỉ nghĩ đến việc phải trốn thoát khỏi tên cuồng chiếm hữu có thể sẽ giết mình.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ đó là một lựa chọn đúng đắn. Khi vướng phải Joo Seung Hyuk trong năm nay, suy nghĩ đó càng trở nên sâu sắc hơn. Nhưng thỉnh thoảng mỗi khi đối mặt với vẻ ngoài hiền lành của Joo Seung Hyuk, một chút hối hận lại ùa về.

Giữa Joo Seung Hyuk và Kim Joon hiện tại không hề có bất kỳ thiện cảm hay tình cảm luyến ái nào.

Chỉ vì lần gặp gỡ đầu tiên bị sai lệch mà đã có một sự thay đổi lớn như vậy.

Nếu 7 năm trước tôi đã có một lựa chọn khác thì sao? Nếu tôi an ủi những vết thương của Joo Seung Hyuk dù chỉ một chút thôi thì liệu tương lai có thay đổi không?

Tôi vừa sợ hãi Joo Seung Hyuk, vừa cảm thấy có lỗi với cậu ta. Vậy nên tôi muốn thoát khỏi cậu ta càng sớm càng tốt.

"Sao anh lại nhìn em như vậy ạ."

"…Vì cậu đẹp trai."

Joo Seung Hyuk bật cười khúc khích.

"Đúng là Lee Yeon Soo cáo già mà."

"Tôi là cáo à?"

"Anh không biết à? Anh quyến rũ đến mức không thể tả được đấy."

Quyến rũ à. Tôi chưa từng nghe thấy những lời như vậy ngay cả trong kiếp trước.

Sau khi cởi hết áo khoác đồng phục, cậu ta tiếp tục cởi cúc áo sơ mi trắng tinh. Đúng là một bộ quần áo có nhiều cúc thật.

Mỗi khi cậu ta cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, tay cậu ta lại lướt qua da thịt tôi. Cảm giác nhơm nhớp kỳ lạ đó khiến tôi cảm thấy thật ám muội.

Ai mới là cáo với ai vậy chứ.

Không cần phải vuốt ve ngực để cởi cúc áo. Tôi muốn phản kháng, nhưng tôi cắn chặt môi dưới và cố gắng chịu đựng.

Và khoảnh khắc cậu ta cởi hết cúc áo, tôi đã thốt ra những lời mà tôi đã cố gắng kìm nén.

"Đ, đi đi!"

"Em sẽ cởi ra cho anh ạ."

"Không, tôi ổn."

Tôi cởi áo sơ mi và áo khoác cùng một lúc. Joo Seung Hyuk nhìn tôi cởi quần áo một cách vội vã, rồi cầm lấy vòi hoa sen và bật nước.

"Sao thế? Muốn tắm trước à?"

"Không ạ. em phải tắm cho anh chứ ạ."

"Gì?!"

"Bé con nhà mình, đến rửa tay còn không biết làm thì làm sao mà tắm được chứ. Lại đây nào."

Cậu ta đưa tay vào nước từ vòi hoa sen và điều chỉnh nhiệt độ. Cậu ta thật sự định tắm cho tôi. Tôi vội vàng xua tay.

"À, không. Tôi ổn mà!"

"Lại đây ạ."

"Tôi có thể tự làm!"

"Lee Yeon Soo. Em ghét phải lặp lại một lời hai lần."

"Vâng ạ…."

Ngay khi Joo Seung Hyuk nói cộc lốc, tôi đã cúi đầu ngay lập tức và trả lời.

Cuối cùng tôi đã phải phó mặc cơ thể mình cho sự chăm sóc của Joo Seung Hyuk.


Thật là xấu hổ.

Tôi là con trai cả trong một gia đình có nhiều anh em. Tôi đã sớm trưởng thành từ khi còn nhỏ, và tôi đã tự tắm từ khi còn học mẫu giáo. Vậy mà khi trở thành sinh viên đại học, tôi lại bị người khác tắm cho. Hơn nữa lại còn là một tên nhóc nhỏ tuổi hơn mình….

Hơn nữa, bây giờ Joo Seung Hyuk còn đang sấy tóc cho tôi nữa chứ. Tiếng máy sấy tóc kêu vo vo nghe thật tuyệt vọng.

"Sao anh lại ủ rũ thế ạ."

Joo Seung Hyuk cười khúc khích và chọc chọc vào má tôi.

"Tôi đã bảo là tôi có thể tự làm mà…."

Giọng nói bất mãn tự động thốt ra.

Cậu ta đã khăng khăng đòi tắm cho tôi không chỉ khi tắm lần đầu tiên mà ngay cả sau khi đã hòa làm một cũng vậy. Tôi đành phải chấp nhận thì cậu ta liền vào phòng tắm và làm những chuyện như thế.

Thật là một tên tồi tệ.

"Đến rửa tay còn không biết làm thì làm sao mà tắm được chứ?"

"……."

A, thật là tồi tệ nhất. Tại sao tôi lại nói những lời như vậy chứ…. Đã có rất nhiều cách khác để làm những điều phiền phức cơ mà.

Nhưng tôi không thể từ bỏ ở đây được. Nếu mọi chuyện kết thúc như thế này thì tôi sẽ chỉ còn lại sự xấu hổ và không có gì cả.

Ngay bây giờ tôi sẽ lại làm những điều phiền phức. Vậy nên tôi sẽ bị Joo Seung Hyuk đá.

"Ngày mai tôi có tiết lúc 1 giờ."

"Em biết ạ."

"Đưa tôi đi đi."

Joo Seung Hyuk có tiết đầu tiên vào 12 giờ ngày mai. Nếu tôi làm xáo trộn lịch trình của cậu ta, cậu ta sẽ khó chịu thôi.

Cứ ích kỷ và tùy tiện như thế này thì làm sao mà cậu ta không hết yêu tôi được chứ?

"Em biết rồi ạ."

Hả? Sao cậu ta lại dễ dàng đồng ý như vậy chứ? Không phải như thế này mà….

"À, tôi phải đến đó trước 8 giờ. Tôi phải ăn sáng ở căn tin trường."

Khoảnh khắc đó, bàn tay đang sấy tóc cho tôi dừng lại.

Cậu ta khó chịu à? Đưa đến đó trước 8 giờ sáng có phải là quá đáng không? Joo Seung Hyuk là người dậy sớm, nhưng dù sao thì điều này có vẻ không ổn.

Tôi chỉ muốn làm những điều phiền phức để bị đá thôi, chứ không phải là bị nhắm đến bởi tên cuồng chiếm hữu. Tôi vội vàng xoa dịu tình hình.

"À, dù gì thì căn tin trường cũng miễn phí mà, nhưng chắc một ngày tôi không ăn cũng được. C, chỉ cần đến trước giờ học là được rồi…."

"……."

Sao cậu ta lại im lặng thế? Tự nhiên im lặng thế này làm tôi thấy sợ. Có lẽ nào tôi đã thực hiện một hành động khiêu khích quá lớn đối với một kẻ cuồng chiếm hữu không?

"À, à, nghĩ lại thì ở đây có xe buýt đi đến trường mà. Chắc là tôi có thể đi bằng xe buýt đấy."

Nếu tôi quá kiêu ngạo, tôi có thể sẽ chết. Tôi đã quá coi thường việc mình là ác hữu phụ trong nguyên tác, và nếu lực lượng cưỡng ép của nguyên tác được kích hoạt, tôi sẽ chết ngay lập tức.

Ngay lúc đó, giọng nói trầm thấp của Joo Seung Hyuk vang lên như thể để chứng minh cho suy nghĩ của tôi.

"hyung."

"Ừm?"

"Sao anh cứ nói những lời hiển nhiên như vậy ạ. Chẳng lẽ em chỉ làm tình xong rồi để anh tự đến trường một mình à? Em sẽ để anh nhịn đói bữa sáng à? Em trông thảm hại đến thế sao ạ?"

"À, không."

"Đừng lo lắng và nghỉ ngơi thoải mái đi ạ. Dịch vụ phòng ở đây tốt nên anh đừng lo lắng về bữa sáng nhé."

"À…."

Vì đây là khách sạn nên chắc chắn sẽ có dịch vụ phòng. Cũng có cả bữa sáng nữa. Tôi đã quá tập trung vào việc làm những điều phiền phức nên đã quên mất.

"Nhưng đừng dậy muộn quá nhé ạ. Vì em còn phải tắm cho anh nữa mà."

Lại bảo tắm cho tôi nữa à? Tôi giật mình và lắc đầu.

"À, không. Không cần đâu á!"

"Dậy sớm đấy ạ."

Joo Seung Hyuk lại một lần nữa nói bằng giọng trầm thấp. Đây là một mệnh lệnh.

"Ừm."

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc gật đầu.

Joo Seung Hyuk tiếp tục sấy tóc cho tôi, và còn tự tay mặc cho tôi một bộ đồ ngủ màu xanh lam.

Có vẻ như nó không phải là đồ do khách sạn cung cấp, mà là do Joo Seung Hyuk đặt riêng.

Tôi đã bị đối xử như một đứa trẻ suốt cả ngày và nằm xuống giường với một tâm trạng tuyệt vọng.

"hyung, anh ngủ rồi à?"

"……."

Tôi nhắm chặt mắt và giả vờ ngủ. Nếu tôi nói là mình còn thức thì tôi không biết tên cuồng dâm kia sẽ làm gì nữa.

Có lẽ cậu ta nghĩ là tôi đã ngủ nên khi tôi im lặng, Joo Seung Hyuk đã thì thầm vào tai tôi.

"Hôm nay anh đã nói là muốn gặp em nên em rất vui."

"……."

"Ngủ ngon ạ."

Môi của Joo Seung Hyuk chạm vào má tôi rồi từ từ rời đi.


Nỗ lực làm những điều phiền phức để bị Joo Seung Hyuk đá đã kết thúc với một thất bại thảm hại.

Tôi thậm chí đã bị Joo Seung Hyuk tắm cho vào buổi sáng. Khi Joo Seung Hyuk xoa xà phòng khắp người tôi và nói "Bé con nhà mình ngoan quá.", tôi đã thật sự muốn chết đi được.

Cuộc đời làm con trai trưởng của tôi đã bị lung lay tận gốc. Nhưng tôi không thể từ bỏ ở đây được.

Tôi nhớ lại những điều mà Joo Seung Hyuk ghét trong nguyên tác.

Lee Yeon Soo đã hành động như thể tài sản của Joo Seung Hyuk là của mình vậy. Anh ta là một người vô cùng xa hoa, nên anh ta đã tiêu hết số tiền lương khổng lồ được trả cho guide độc quyền chỉ trong một ngày, và anh ta còn lén trộm thẻ của Joo Seung Hyuk để sinh hoạt nữa. Anh ta muốn kết hôn với cậu ta vì tiền, và vì vậy anh ta càng ám ảnh với việc phát triển thành Omega hơn.

Joo Seung Hyuk đã khinh bỉ Lee Yeon Soo, người coi cậu ta như một cái máy in tiền.

Hay là tôi thử bảo Joo Seung Hyuk mua cho mình đồ hiệu nhỉ?

Nhưng tôi đã sớm từ bỏ ý định đó. Chiếc thẻ đen của Joo Seung Hyuk mà Lee Yeon Soo khao khát có được trong nguyên tác đã nằm trong tay tôi rồi. Hơn nữa, chiếc nhẫn có giá trị tương đương một tòa nhà đang lấp lánh trên ngón tay tôi.

Vài ngày trước, cậu ta cũng đã mua cho tôi quần áo và giày dép. Còn có cả chiếc áo khoác có vô số cúc áo nữa chứ…. Có vẻ như Joo Seung Hyuk chỉ cần nhìn thấy những bộ quần áo có nhiều cúc áo là cậu ta lại nghĩ đến tôi.

Thật là một điều ảm đạm.

Joo Seung Hyuk đang tiêu tiền vào tôi như nước. Vì vậy, sẽ không có tác dụng gì nếu tôi bảo cậu ta mua đồ hiệu cho mình cả.

Có thể việc cậu ta tự nguyện mua cho tôi và việc tôi tùy ý đòi hỏi là khác nhau, nhưng nếu nghĩ đến những chuyện sau khi chia tay thì tốt hơn hết là tôi không nên vướng vào tiền bạc.

Ngoài việc tiêu tiền bừa bãi ra, còn có hành động nào khiến người ta hết yêu mình nữa không?

'À, đúng rồi!'

Trong lúc tôi đang suy nghĩ, một phương pháp bỗng lóe lên trong đầu tôi.

Đúng rồi. Cứ làm như vậy là được!

Tôi đã nghĩ ra một hành động khiến Joo Seung Hyuk sẽ chán ghét đến mức đá tôi ngay lập tức.

Bình luận
Linz mê truyện
Linz mê truyện Chương 72
Ảnh hèn kìa trời=))
Trả lời·15/06/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo