Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
#82
"anh muốn em đến nghe buổi giảng."
"Tất nhiên rồi. Nếu đăng ký thành công thì em sẽ đi."
Thực ra tôi cũng tò mò về buổi giảng của Park Geonwoo. Vì đó là cơ hội được nghe những trải nghiệm chân thực từ Châu Phi.
Thông thường, khi có những buổi giảng đặc biệt như thế này, trường sẽ nhận đăng ký qua mạng nội bộ. Nhưng số lượng chỗ ngồi có được từ đó rất ít, và phần lớn sẽ được lấp đầy trước thông qua các mối quan hệ trong hội sinh viên hoặc trung tâm.
Số lượng chỗ ngồi hiện trên mạng nội bộ không nhiều, và ngay cả số đó cũng sẽ hết trong vòng 10 giây.
Nếu nhờ giáo sư Choi hoặc hội trưởng hội sinh viên thì họ sẽ sắp xếp chỗ cho tôi, nhưng nếu tôi chỉ muốn nghe buổi giảng mà phải nhờ Kim Joon thì tôi không muốn làm đến mức đó.
"Yeon Soo, anh đã chuẩn bị sẵn chỗ cho em rồi."
"Hả?"
"À, không có gì, chỉ là anh nghe nói rằng có một người cấp S đến thì tốt..."
Vẻ mặt của anh Geonwoo lộ rõ sự lo lắng, không giống như thường ngày của anh ấy.
Phải rồi. Đây là buổi giảng đầu tiên của người anh hùng từ thảo nguyên Savannah. Chắc hẳn sẽ có rất nhiều quan chức cấp cao từ chính phủ, trung tâm và các phóng viên đến.
Nếu một hậu bối cấp S tham dự, điều đó sẽ giúp anh ấy giữ thể diện. Có lẽ trường hoặc trung tâm đã yêu cầu tôi đến.
"Em hiểu rồi. Dù sao thì em cũng rất muốn nghe bài giảng của anh, thật may mắn."
Khi tôi mỉm cười và nói một cách lịch sự, biểu cảm căng thẳng của Park Geonwoo đã dịu đi.
Có vẻ như anh ấy thực sự cảm thấy gánh nặng khi nhờ tôi.
"Anh mới là người cảm thấy may mắn. Vậy thì hẹn gặp lại vào thứ Sáu nhé. Anh sẽ đợi em."
"Vâng. Hẹn gặp lại anh lúc đó."
Trong suốt học kỳ này, Joo Seung Hyuk và tôi luôn ở bên nhau. Khi Joo Seung Hyuk thực hiện các bài huấn luyện sử dụng mana như huấn luyện chiến đấu mô phỏng, chúng tôi luôn ở cùng một đội, và chúng tôi cũng ở bên nhau trong thời gian nghỉ giữa các tiết học.
Không phải là chúng tôi làm những điều gì đặc biệt khi ở bên nhau. Chỉ là chúng tôi ăn cơm cùng nhau, hoặc Joo Seung Hyuk cứ dính lấy tôi.
Tôi đã quen với việc đọc sách trong trạng thái như thế này. Đồng thời, sự thật rằng tôi đang dần quen với điều đó khiến tôi hơi buồn.
Các học sinh đi ngang qua chúng tôi đều giật mình, nhìn về phía chúng tôi, rồi vội vàng quay đi và bỏ chạy.
Tôi có thể đoán được tại sao họ lại có những phản ứng như vậy.
'Tên Joo Seung Hyuk này lại đang bôi pheromone lên người mình rồi...'
Các học sinh alpha hoặc omega đi ngang qua đã giật mình vì pheromone mạnh mẽ, sau đó bị áp đảo bởi sát khí của Joo Seung Hyuk và bỏ chạy.
Vốn dĩ cậu ta là người tắm pheromone hàng ngày, nhưng không đến mức khiến các alpha và omega phải giật mình. Nhưng tại sao hôm nay cậu ta lại như vậy? Có chuyện gì không vui à?
Tôi tò mò, nhưng tôi sợ phải hỏi nên tôi chỉ tập trung vào cuốn sách. Joo Seung Hyuk ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Anh, sau buổi giảng vào thứ Sáu tuần này, chúng ta cùng đi xem phim nhé."
Bàn tay đang lật trang sách của tôi dừng lại.
Tại sao lại là thứ Sáu...? Chẳng lẽ cậu ta biết tôi và anh Geonwoo đã gặp nhau lúc nãy?
"Xin lỗi. Hôm đó tôi có hẹn trước rồi..."
Tôi cẩn thận nói trong khi nhìn sắc mặt cậu ta.
"Anh có hẹn trước gì ạ?"
"Thứ Sáu có buổi giảng đặc biệt của Geonwoo hyung mà. Tôi định đi nghe."
Khoảnh khắc đó, mana của Joo Seung Hyuk rung chuyển một cách rùng rợn.
Quả nhiên là cậu ta ghét Park Geonwoo.
Trong nguyên tác, Joo Seung Hyuk ghét Park Geonwoo vì Kim Joon mà luôn có những tình huống tam giác, trước đó thì cậu ta không mấy quan tâm. Nhưng có vẻ như mọi thứ trong nguyên tác đang diễn ra nhanh hơn, và ngay cả điều này cũng được đẩy nhanh hơn.
Mình không được nói sai ở đây. Tôi nhanh chóng suy nghĩ và tìm ra câu trả lời tối ưu nhất.
"Cậu không đi à?"
"Đương nhiên là không rồi."
"Nhưng đó là buổi giảng đầu tiên của Esper Park Geonwoo mà."
Trước hết, tôi đã thay đổi cách xưng hô. Giống như trong nhà hàng, Joo Seung Hyuk có vẻ không thích cách xưng hô 'Geonwoo hyung'.
"Thì sao ạ?"
"Các phóng viên cũng sẽ đến, vì vậy một hậu bối cấp S nên đến để giữ thể diện cho tiền bối. Giống như khách mời đến đám cưới vậy."
Tôi dè dặt nói trong khi lén nhìn cậu ta.
"Anh muốn chúng ta trở thành khách mời trong đám cưới của Park Geonwoo à?"
"Ừm."
"Nếu là như vậy thì cũng không tệ nhỉ."
Cậu ta nói một cách nhẹ nhàng. Cậu ta đã vui lên rồi sao?
"Ừ, đúng không? Vì tiền bối đã vất vả ở Châu Phi trở về, thì hậu bối nên làm đến mức đó là điều đương nhiên mà."
"Anh, em vừa mới nói gì?"
Ngay khi tôi cảm thấy an tâm vì cậu ta có vẻ đã vui lên, giọng nói của cậu ta lại trở nên lạnh lùng.
"Ơ?"
"Em đã bảo là đi xem phim mà. Đây là lần đầu tiên chúng ta đi xem phim cùng nhau, mà anh cứ nhắc đến tên cái thằng Park Geonwoo đó thôi."
"Xin, xin lỗi. Tôi sai rồi."
Tôi phản xạ có điều kiện và xin lỗi. Nhưng ánh mắt của Joo Seung Hyuk thậm chí còn trở nên lạnh lẽo hơn.
"Ai bảo anh xin lỗi?"
"Vậy, vậy thì...?"
"Em đã rất háo hức khi nghĩ đến việc xem phim cùng anh. Em đã rất vui. Anh không thể vui cùng em sao?"
"Vui, vui chứ! Đương nhiên là tôi vui rồi. Chúng ta đi xem phim ngay hôm nay nhé? Sau buổi giảng chúng ta đi xem. Không, chúng ta đi ngay bây giờ luôn đi?"
Tôi định đứng dậy ngay lập tức để xoa dịu cơn giận của tên cuồng chiếm hữu, nhưng Joo Seung Hyuk đã kéo tôi ngồi lại.
"Thôi bỏ đi. Chúng ta cùng nhau xem phim sau buổi giảng vào thứ Sáu."
"Ừm. Vậy thì chúng ta làm vậy đi."
Joo Seung Hyuk nhìn tôi rồi vuốt ve môi tôi. Khi cậu ta chạm vào vết thương, cơ thể tôi tự động run lên.
"Vẫn còn đau à?"
"Hơi đau."
"Anh yếu đuối quá, không làm được gì cả."
"Xin lỗi."
"Không có gì phải xin lỗi cả."
Joo Seung Hyuk hôn lên má tôi.
"Sau buổi giảng hôm nay, chúng ta đi ăn gì đó ngon nhé. Món gì đó mềm mềm để môi anh không bị đau."
"Ừm."
Ngay khi tôi gật đầu, môi tôi bị chạm vào. Đó là một nụ hôn rất nhẹ nhàng, không làm đau vết thương.
Hội trường lớn, một nơi tổ chức buổi giảng đặc biệt, đã chật kín chỗ.
Không phải là một buổi giảng được tính vào điểm số, và đây lại là thời gian thi cuối kỳ, nhưng không khí lại rất sôi động. Quả nhiên, Park Geonwoo rất nổi tiếng.
Không chỉ có học sinh, mà còn có các quan chức cấp cao từ chính phủ và trung tâm, các Esper cấp cao thuộc trung tâm, và những nhân vật nổi tiếng như hội trưởng các guild lớn.
Tôi thoáng nghĩ rằng có lẽ chúng tôi không cần phải đến đây, nhưng việc các học sinh cấp S đang theo học tại Học viện Dị năng tham dự lại mang một ý nghĩa khác.
"Anh, chúng ta đi thôi."
"Ừm."
Joo Seung Hyuk nắm lấy tay tôi. Chỗ ngồi của chúng tôi là hàng đầu tiên. Đó là một vị trí không thể tốt hơn để giữ thể diện cho anh Geonwoo.
"Ồ! Joo Yeon kìa!"
"Joo Yeon kìa!"
Các phóng viên ở phía trước nhìn thấy chúng tôi và hét lên.
'Joo Yeon' là tên couple mà các phóng viên đã tạo ra cho Joo Seung Hyuk và tôi. Họ không chỉ tạo ra những từ ngữ kỳ lạ như vậy mà còn trực tiếp sử dụng chúng trước mặt chúng tôi. Các phóng viên thật tuyệt vời.
Các phóng viên điên cuồng bấm máy ảnh về phía chúng tôi.
Tôi nghĩ rằng Joo Seung Hyuk sẽ cáu gắt, nhưng cậu ta lại nắm chặt tay tôi một cách phô trương.
'Joo Seung Hyuk, tên này đang làm cái quái gì vậy!'
Tôi bối rối, nhưng tôi không có can đảm để giật tay tên cuồng chiếm hữu.
"Cái đó kìa! 2 tỷ! 2 tỷ!"
"Ồ! Cái đó là 2 tỷ kìa!"
Các phóng viên hét lên khi nhìn thấy chiếc nhẫn lấp lánh trên tay tôi.
'Tôi đã bảo không phải 2 tỷ rồi mà. Các phóng viên có được phép tung tin sai lệch không vậy...'
Nhưng nếu sự thật về chiếc nhẫn này bị lộ ra thì còn rắc rối hơn nữa.
'Nắm tay, nhẫn, 2 tỷ'
Hôm nay lại có nhiều bài báo liên quan đến tin đồn kết hôn nữa đây. Nếu tôi chia tay với Joo Seung Hyuk, thì những chuyện xảy ra hôm nay sẽ được tích lũy thành một lịch sử đen tối...
Tôi thở dài trong lòng và ngồi xuống.
"Buổi giảng đặc biệt của Esper Park Geonwoo sẽ sớm bắt đầu. Xin vui lòng trở về chỗ ngồi của mình."
Tuy nhiên, nhân vật chính của ngày hôm nay không phải là tôi hay Joo Seung Hyuk mà là 'người anh hùng Savannah Park Geonwoo'.
Khi một nhân viên cầm micro lên để trấn an bầu không khí phấn khích, các phóng viên mới dần lấy lại lý trí và trở về chỗ ngồi của mình.
Sau khi bầu không khí dịu đi phần nào, Park Geonwoo bước vào giảng đường.
Anh ấy mặc đồng phục đen của Học viện Dị năng.
Thấy anh ấy đã nhận được cả đồng phục rồi thì có lẽ anh ấy thực sự có ý định đến trường...
"Xin chào. Tôi là Park Geonwoo."
Tôi bắt gặp ánh mắt của Park Geonwoo, người đã cúi người 90 độ một cách lịch sự. Tôi nghĩ rằng anh ấy đã cố tình chào tôi, nhưng có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều...?
Lúc đó Joo Seung Hyuk lại nắm lấy tay tôi, rồi tựa đầu lên vai tôi.
"Seung Hyuk à, sao vậy?"
Tôi thì thầm nhỏ nhẹ.
"Em hơi mệt."
"Tôi guiding cho cậu nhé?"
"Em làm ở đây được không?"
"Nếu cậu mệt thì phải làm thôi."
Dù sao thì tôi cũng là guide độc quyền của Joo Seung Hyuk. Tất nhiên, có khả năng là Joo Seung Hyuk đã hết phản ứng từ chối guiding, hoặc có một guide khác có tỷ lệ tương thích cao hơn tôi, nhưng Joo Seung Hyuk cứ liên tục từ chối kiểm tra tỷ lệ tương thích, vì vậy guide của cậu ta chỉ có mình tôi thôi.
"Không sao ạ. Chỉ cần nắm tay anh thôi là em đã hết mệt rồi."
Joo Seung Hyuk nói một cách ngoan ngoãn và tựa đầu vào tôi lần nữa. Lần nào nhìn cậu ta ở khoảng cách gần thế này, tôi cũng đều cảm thấy hàng mi của cậu ta thực sự rất dài.
Nếu tên này bớt đẹp trai đi một chút thì tôi đã không say rượu và nói ra những lời thật lòng, và tôi cũng đã không dính dáng đến tên cuồng chiếm hữu trong nguyên tác...
Nhưng hối hận bây giờ thì đã quá muộn.
Tôi nắm lấy tay cậu ấy và kiểm tra mana. Mana của Joo Seung Hyuk ổn định. Nhưng vì cậu ta nói là cậu ta mệt, tôi không thể bỏ mặc cậu ta nên tôi đã truyền một lượng nhỏ mana cho cậu ta.
Khoảnh khắc đó, khuôn mặt của Joo Seung Hyuk tiến lại gần. Chẳng lẽ cậu ta lại hưng phấn rồi sao?
Tôi giật mình và bỏ tay ra.
"Như vậy là được rồi chứ?"
"Chưa ạ. Chưa đủ."
Joo Seung Hyuk lại nắm lấy tay tôi. Trong mắt cậu ta ngập tràn sự thèm khát. Có vẻ như cậu ta đã cảm thấy thôi thúc tình dục ngay cả khi chỉ là một guiding rất nhẹ.
"Vậy thì buổi giảng sắp bắt đầu rồi, một lát nữa tôi sẽ guiding cho cậu nhé."
Tôi xin phép cậu ta rồi định buông tay ra, nhưng cậu ta lại nắm chặt tay tôi.
Joo Seung Hyuk đã dồn rất nhiều sức vào tay cậu ta. Có vẻ như cậu ta sẽ không bao giờ buông tay tôi ra.
Mấy tháng nay ngày nào chúng tôi cũng ở bên nhau, nên chỉ cần nắm tay thôi là tôi có thể đoán được hành động của cậu ta.
'Ừ, nắm đi. Cơ thể tôi đâu còn là của tôi nữa, nó là của cậu rồi.'
Tôi đã mất quyền kiểm soát cơ thể mình từ lâu rồi. Kể từ khi tôi dính dáng đến Joo Seung Hyuk thì mọi chuyện đều diễn ra như vậy.
Tôi để mặc Joo Seung Hyuk nắm lấy tay trái của mình, và dùng tay phải cầm bút.
"Vậy thì, có vẻ như tất cả các học sinh đã tập trung rồi, chúng ta hãy bắt đầu buổi giảng đặc biệt nhé."
Khoảnh khắc đó, giọng nói của Park Geonwoo vang lên. Nếu mình nghĩ rằng có lẽ anh ấy đã đợi đến khi mình chuẩn bị xong thì có lẽ mình đã tự luyến quá rồi.