Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 88

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#88

“em có thể giúp anh dọn dẹp hành lý được không?”

"Vâng. Chắc chắn rồi ạ."

Tôi vui vẻ gật đầu.

Khi tôi mới đến ký túc xá lần đầu, tôi đã rất vất vả khi tự mình vật lộn dọn dẹp hành lý. Nếu có thêm một người phụ giúp thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

"Cảm ơn em. Vậy thì vào đi."

"Vâng. Em xin phép ạ."

Tôi bước vào phòng của Park Geonwoo. Đương nhiên là cấu trúc phòng của anh ấy giống hệt phòng tôi. Đồ đạc cơ bản do trường cung cấp cũng giống nhau.

Gần lối vào có đặt các thùng carton và túi xách, nhưng số lượng hành lý không nhiều như tôi nghĩ.

"Anh chỉ mang theo những vật dụng tối thiểu thôi. Anh nghĩ tốt hơn là nên mua những thứ còn lại mới. Nhưng có vẻ như anh mang theo quá ít đồ nhỉ? Anh vội đến quá mà..."

Park Geonwoo ngượng ngùng gãi cổ.

"Có vẻ như anh đã rất vội."

Khi đến Hàn Quốc, anh ấy sẽ rất bận rộn. Chính phủ, trung tâm và giới truyền thông sẽ không để yên cho người hùng của Savannah đâu. Họ đã bắt đầu gọi anh ấy đi hết chỗ này đến chỗ khác để giảng bài đặc biệt và các công việc khác.

Trong nguyên tác, anh ấy đã nghỉ ngơi đầy đủ ở nước ngoài rồi mới về Hàn Quốc vì những chuyện như thế này.

Nhưng lần này, anh ấy đã trở về Hàn Quốc ngay sau khi công phá Cổng Akar.

"Ừm. Anh có việc gấp ở Hàn Quốc, nên anh không thể chậm trễ dù chỉ một giây."

Có phải anh ấy đến để sửa chữa 'những việc đã sai lệch' mà anh ấy đã nói trước đó không?

Tôi không biết đó là gì, nhưng có vẻ như đó là một việc thực sự quan trọng đối với Park Geonwoo.

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà Park Geonwoo lại gấp gáp đến như vậy? Tôi tò mò nhưng tôi không thể hỏi nếu anh ấy không nói trước.

"Em có thể làm gì ạ?"

"À, trước tiên em có thể giúp anh sắp xếp sách trong thùng carton được không?"

"Vâng ạ."

"Trước đó, em phải rửa tay đã."

Ánh mắt anh ấy hướng về bàn tay trái của tôi. Hình vẽ hoa hồng do Joo Seung Hyuk vẽ vẫn còn in rõ trên đó.

"À, em xin lỗi."

Tôi cúi đầu và nhanh chóng đi vào phòng tắm. Nhưng dù tôi có chà xà phòng bao nhiêu đi chăng nữa, hình hoa hồng do Joo Seung Hyuk vẽ cũng không hề biến mất. Đây chính là sức mạnh của bút lông dầu đây mà.

Nghĩ kỹ thì mình phải liên lạc với Joo Seung Hyuk mới được...

Tôi không còn báo cáo mọi hành động của mình như trước đây nữa, nhưng tôi nghĩ rằng tôi vẫn nên báo cáo chuyện này.

Mình phải nhắn tin cho cậu ấy khi ra ngoài mới được.

Tôi chà xà phòng thêm một lần nữa rồi nhìn vào tay mình. Hình hoa hồng có vẻ đã mờ đi một chút. Dù sao thì việc xóa hoàn toàn là bất khả thi, nên tôi đã hài lòng với mức độ này và bước ra khỏi phòng tắm.

Có lẽ vì tôi đã mất quá nhiều thời gian? Park Geonwoo đang ngồi dưới giường và xem album.

Khi tôi bước ra, anh ấy ra hiệu cho tôi đến.

Tôi định nhắn tin cho Joo Seung Hyuk trước... Nhưng chắc là không sao đâu.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Park Geonwoo và nhìn vào album.

Trong album có những bức ảnh mà chúng tôi đã chụp ở Nhà Xanh.

"Yeon Soo à, em có nhớ ngày này không?"

"Vâng. Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà."

Vào Ngày Thanh thiếu niên, chúng tôi đã tham dự với tư cách là đại diện esper và guide.

"Ngày hôm đó anh đã rất căng thẳng đấy."

"Em hoàn toàn không thấy như vậy ạ. Anh đã đọc rất hay mà."

"Anh đã cố gắng không mắc lỗi trước mặt em. Thực ra, sau khi gặp em vào ngày hôm đó, cơ thể anh đã cứng đờ lại."

"Dạ? Tại sao ạ?"

Tôi lại làm sai điều gì sao? Tôi giật mình hỏi thì Park Geonwoo nở một nụ cười nhẹ.

"Vì em quá xinh đẹp. Anh chưa từng thấy ai xinh đẹp như em cả."

"Haha. Hôm nay anh không thấy lời xã giao của mình có hơi quá đáng sao ạ?"

"Không phải lời xã giao đâu. Anh không giỏi mấy chuyện đó đâu."

Park Geonwoo đã phủ nhận, nhưng tôi không thể tin được. Ai biết được khi nào anh ấy sẽ lại vạch ra ranh giới sau khi khen ngợi như vậy.

Đó chính là con người Park Geonwoo.

Tôi nhìn vào những bức ảnh trong album. Có vẻ như anh ấy thích rửa ảnh và lưu giữ chúng trong album.

Tôi cảm thấy mới mẻ khi nhìn thấy hình ảnh thời thơ ấu của mình sau một thời gian dài.

"Ồ, Seung Hyuk kìa!"

"Seung Hyuk?"

"Vâng. Ở đây ạ."

Tôi chỉ vào một cậu bé nhỏ nhắn đang đứng ở góc phòng. Thấy cậu ấy thắt nơ bướm màu đỏ đến dự một sự kiện chính thức trông thật đáng yêu, tôi bất giác bật cười.

Cậu ấy giống Conan, nhân vật chính trong truyện tranh Thám tử lừng danh Conan nữa chứ.

Tôi đã nghĩ cậu ấy xinh đẹp khi còn nhỏ, nhưng khi nhìn lại như thế này thì cậu ấy thực sự giống như một con búp bê vậy. Biểu cảm như thể đang hờn dỗi của cậu ấy cũng rất dễ thương. Nhưng nếu cậu ấy tức giận như vậy bây giờ thì chắc tôi sẽ rụng rời mất...

"Yeon Soo à."

"Dạ?"

"Em à, thực sự là em với Joo Seung Hyuk..."

Ầm!!!

Lúc đó, cánh cửa đột nhiên mở ra, à không, cánh cửa ký túc xá đã bị phá hủy.

Chỉ có một người duy nhất trên thế giới này có thể biến cánh cửa ký túc xá của Học viện Dị Năng Giả vào lúc nửa đêm, đặc biệt là cánh cửa của Park Geonwoo cấp S, thành những mảnh vụn.

Joo Seung Hyuk đang nhìn xuống chúng tôi với sát khí u ám.

"..."

Cậu ấy bước vào bên trong mà không thèm cởi giày. Mỗi khi cậu ấy bước đi, mana màu đen chứa đầy sát khí lại trỗi dậy một cách nguy hiểm.

Tôi quá sợ hãi nên không thể nói gì và cứ thế cứng đờ, Joo Seung Hyuk đã nắm lấy tay tôi.

"Se, Seung Hyuk à..."

Park Geonwoo đã đơ người vì tình huống đột ngột, và ngăn cản Joo Seung Hyuk.

"Joo Seung Hyuk. Cậu đang làm cái trò gì vậy!"

Joo Seung Hyuk im lặng trừng mắt nhìn Park Geonwoo.

"Cậu xông vào phòng người khác và đang làm cái trò gì vậy!!!"

Mana của Joo Seung Hyuk càng dao động dữ dội hơn khi Park Geonwoo tranh cãi.

Mọi chuyện khác với trước đây. Mana không phải là đang phát ra do tức giận.

Cậu ấy đang thể hiện ý định giết Park Geonwoo một cách rõ ràng. Nếu có gì sai sót xảy ra, cậu ấy có thể phạm tội giết người mất.

"Seung Hyuk à, bình tĩnh lại đi!"

Tôi vội vàng hét lên.

"Và, và anh Geonwoo, em xin phép đi trước ạ!"

"Yeon Soo..."

"Em sẽ gặp lại anh vào ngày mai ạ!"

Tôi đã hét lên ngay trước khi bị lôi ra ngoài.

'Anh Geonwoo, em sẽ gặp lại anh vào ngày mai. Và nếu em bị giam cầm, xin hãy đến tìm em nhé.'

Tôi hy vọng Park Geonwoo sẽ nghe thấy tiếng lòng của tôi.


Joo Seung Hyuk đã đưa tôi lên xe của cậu ấy. Mana đen kịt đã xâm chiếm bên trong xe.

'Seung Hyuk à.'

Lời nói đó cứ văng vẳng trong miệng tôi, nhưng tôi không thể nói gì vì bị ngăn cản bởi sát khí như thể đang siết chặt toàn thân tôi.

Nếu Joo Seung Hyuk chỉ cần nhấc một ngón tay ở đây, tôi sẽ biến mất không dấu vết.

Tôi cuối cùng đã không thể gọi tên cậu ấy vì nỗi sợ hãi.

Chiếc xe của cậu ấy đi trên con đường quen thuộc và đến nhà của Joo Seung Hyuk.

Joo Seung Hyuk im lặng nắm lấy tay tôi và bước vào căn nhà tối om như mực.

"A!"

Ngay cả trước khi cửa trước đóng lại, cậu ấy đã quăng tôi xuống. Cú sốc truyền thẳng đến cơ thể tôi khi tôi ngã xuống sàn đá cẩm thạch cứng ngắc.

Khuỷu tay và đầu gối tôi đau nhói như muốn vỡ ra, nhưng đây không phải là tình huống mà tôi có thể bày tỏ nỗi đau của mình.

"Seung Hyuk à, chuyện đó là thế này. Ư..."

Tôi nuốt cả tiếng rên rỉ và cố gắng biện minh trước. Nhưng trước khi tôi có thể giải thích chi tiết tình hình, miệng tôi đã bị bịt kín.

Răng cậu ấy cắn vào môi dưới của tôi, và vết thương vừa lành lại bị rách toạc ra. Tôi cảm thấy mùi máu tanh ở đầu lưỡi.

Cuộc khóa môi thô bạo như muốn nuốt chửng tôi đã kết thúc, và cuối cùng môi tôi cũng được giải thoát.

"Seung Hyuk à, đừng hiểu lầm mà...!"

"Im miệng."

Tôi định biện minh lại, nhưng tôi đã bị ngăn lại bởi giọng nói lạnh lùng.

"Vậy thì là...!"

"Câm miệng! Câm miệng đi nếu không tôi sẽ phá hủy mọi thứ đấy!"

"..."

Tôi không thể nhìn thấy gì vì đèn không bật, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt điên cuồng của Joo Seung Hyuk.

"anh có người mình thích rồi, anh đang yêu và nói những điều vô nghĩa, nên tôi đã nghĩ 'Không thể nào', nhưng đó là Park Geonwoo sao? anh đã chạy trốn như thể đang trốn tránh để gặp cái tên đó sao?"

"Không, không phải vậy! tôi gặp anh Geonwoo, à không, tiền bối tình cờ ở trường. Nghe nói anh ấy đã quyết định ở ký túc xá vì anh ấy vội vã trở về Hàn Quốc."

"Ha, nhiều chuyện thật đấy."

Sát khí sắc bén run rẩy trong tiếng cười gượng gạo. Tôi đã rất sợ, nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi Joo Seung Hyuk rời ký túc xá, cậu ấy đã lắng nghe lời tôi.

Tôi đã nhanh chóng tiếp tục nói để không bỏ lỡ cơ hội này.

"Vì vậy, khi tôi định vào phòng, tiền bối đã nhờ tôi giúp dọn dẹp hành lý..."

"Tại sao anh Lee Yeon Soo lại phải giúp chuyện đó?"

"Vì, vì là hậu bối...?"

"Haa."

Joo Seung Hyuk lại cười gượng gạo. Đây hoàn toàn không phải là một tín hiệu tốt.

Cứ thế này thì nguy hiểm mất. Tôi đã tiếp tục biện minh chi tiết.

"tôi đã đến phòng của tiền bối và thấy không có nhiều hành lý. Vì vậy tôi nghĩ chuyện đó sẽ nhanh chóng..."

"Nếu không có hành lý thì hắn ta tự mình làm được, tại sao lại gọi anh?"

Giọng của Joo Seung Hyuk trầm xuống. Cậu ấy có vẻ bình tĩnh hơn so với trước, nhưng vì vậy mà tôi lại càng sợ hơn.

"tôi xin lỗi. tôi định chỉ sắp xếp sách và quay lại báo cáo với cậu. Thật đấy. tôi thực sự đã định nói mọi chuyện..."

"anh có biết tôi đã cảm thấy tồi tệ như thế nào khi thấy anh Lee Yeon Soo ở bên cái tên đó không? Máu trong người tôi như đóng băng lại vậy."

"..."

Đột nhiên xung quanh sáng lên, không biết Joo Seung Hyuk đã bật đèn từ lúc nào.

Có lẽ vì tôi đã quen với bóng tối nên mắt tôi bị chói. Tôi nhắm nghiền mắt theo phản xạ thì cằm tôi bị nắm lấy và đầu tôi bị ngẩng lên.

Vào khoảnh khắc ánh mắt tôi chạm vào đôi mắt đen láy điên cuồng, tôi không thể nhúc nhích như thể tứ chi của mình đã bị trói lại.

"anh cười rất tươi khi ở bên cái tên đó."

"..."

Tôi đã không cười khi nhìn Park Geonwoo. Khi Joo Seung Hyuk đến, tôi đã nhìn vào hình ảnh thời thơ ấu của cậu ấy.

Nhưng tôi không thể thốt ra lời nào vì bị ánh mắt của cậu ấy đè nén.

Joo Seung Hyuk nắm lấy bàn tay trái của tôi và trừng mắt nhìn vào hình vẽ hoa hồng đã phai mờ.

"anh xóa cái này khi nào vậy? Hai người đã làm gì cùng nhau? Hai người đã nghĩ gì khi hắn rắc pheromone của cái tên đó lên anh và cười ha hả hả hả?"

"Pheromone...?"

Anh Geonwoo đã rắc pheromone alpha lên người tôi sao?

"Không biết sao?"

"tôi, tôi hoàn toàn không biết gì cả. tôi là beta mà."

"Haa. Park Geonwoo, người thích giả tạo và tỏ ra lịch sự, đã rắc pheromone lên người Lee Yeon Soo mà không được sự cho phép của anh...?"

Giờ tôi đã có thể đoán được lý do Joo Seung Hyuk giận dữ đến vậy. Pheromone của Park Geonwoo đã dính vào người tôi. Joo Seung Hyuk thì không biết, chứ Park Geonwoo sẽ không rắc pheromone lên người ai đó mà không có sự đồng ý của đối phương.

Vì vậy, cậu ấy chắc chắn đã nghĩ rằng tôi đã đồng ý. Và việc cho phép pheromone cũng có nghĩa là mối quan hệ đã được thiết lập.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo