Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 89

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

#89

“Thật mà. Không có chuyện gì xảy ra cả! tôi chỉ rửa tay để chuyển đồ thôi. tôi và tiền bối Geonwoo không có quan hệ gì cả, chỉ là chúng ta đã gặp lại nhau sau một thời gian dài và chào hỏi thôi. Chúng tôi sẽ không làm chuyện đó đâu mà.”

“Lee Yeon Soo ngủ ngon dù không có tình yêu mà.”

Joo Seung Hyuk nói với giọng lạnh lùng. Khoảnh khắc nghe những lời đó, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

Nhưng tôi không có thời gian để suy nghĩ về ý nghĩa của những gì cậu ấy vừa nói, tôi vội lắc đầu.

"Không phải đâu."

"Không phải cái gì? Vậy thì anh yêu tôi nên anh mới ngủ với tôi sao?"

"..."

Cậu ấy đã biết rằng tôi không yêu cậu ấy...?

Tôi giật mình nhìn Joo Seung Hyuk.

'Không được ngạc nhiên. Đương nhiên là mình phải nói mình yêu cậu ấy rồi.'

Những suy nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu thì đã quá muộn.

Joo Seung Hyuk cởi quần áo của tôi. Những ngón tay thô bạo làm rơi những chiếc cúc áo sơ mi trắng xuống sàn đá cẩm thạch.

Tôi vội nắm lấy tay cậu ấy.

"Thật sự, thật sự tôi và tiền bối không có gì cả. tôi định liên lạc với cậu, thật sự tôi định nói hết mọi chuyện, tôi định ra ngoài ngay thôi thì tôi nhìn thấy ảnh của cậu trong album."

"Ảnh của tôi...?"

"Ừm. Ảnh chụp ở Nhà Xanh vào Ngày Thanh thiếu niên. Khi cậu 13 tuổi. Vì vậy tôi định xem ảnh đó rồi đi ngay thì..."

"Tại sao anh lại xem ảnh đó?"

"Vì, vì, vì cậu đáng yêu mà."

"..."

Mana lạnh lẽo đang dao động từ ký túc xá bỗng trở nên im ắng.

Nếu như thế này thì có lẽ tâm trạng của Joo Seung Hyuk sẽ dịu lại. Tôi nhanh chóng giải thích tình hình lúc đó.

"Cậu đang thắt một chiếc nơ đỏ. Hình ảnh đó quá đáng yêu như Conan ấy...!"

"Conan, cái tên đó là ai vậy!"

"..."

Chết tiệt, nghĩ kỹ thì ở thế giới quần què này không có Conan mà.

Có những điểm trùng lặp với thế giới kiếp trước, nhưng cũng có rất nhiều điều khác biệt. Và bộ truyện tranh về một cậu bé thám tử ồn ào đã là nhóc suốt mấy chục năm không tồn tại trong thế giới này...

Khi tôi không trả lời, mana của Joo Seung Hyuk, vốn đã im ắng một lúc, lại bắt đầu hung hăng nổi loạn.

"Không phải Conan mà là Connie, có một bộ truyện tranh nổi tiếng đấy. Rồng con phun lửa. Tôi rất thích bộ truyện tranh đó."

Tôi viện đại một cái tên nhân vật truyện tranh khác có tên gần giống. Connie cũng có thuộc tính lửa nên có điểm chung với Joo Seung Hyuk.

Nhưng có vẻ như cậu ấy vẫn không hài lòng, vì vậy những làn sóng mana vẫn còn lạnh lẽo.

"Cũng có gà viên Connie nữa. Tôi rất thích món đó nên mỗi khi đi dã ngoại tôi đều bảo mẹ làm món đó thay vì kimbap cơ... Seung Hyuk à, cậu không biết sao...?"

"..."

Đó là một món ăn vặt đã chiếm trọn trái tim của các học sinh tiểu học trên toàn quốc vào thời điểm đó, nhưng Joo Seung Hyuk dường như hoàn toàn không biết.

Dù Joo Seung Hyuk bị ghét bỏ đến mức sống trong một khu nhà riêng, cậu ấy vẫn là người thuộc giới tài phiệt. Có lẽ cậu ấy đã không ăn những thực phẩm chế biến sẵn như gà viên.

Tôi không biết phải làm gì nên chỉ nhìn sắc mặt cậu ấy, Joo Seung Hyuk thốt ra bằng giọng lạnh lùng.

"Kẻ dối trá."

"Không, không phải đâu. Thật sự là món gà viên hình rồng rất nổi tiếng..."

"Lee Yeon Soo đã ghét tôi mà."

"..."

"Chỉ cần nhìn thấy tôi là anh đã ghét bỏ và bỏ chạy rồi. Anh đã tránh tôi như tránh một con sâu bọ vậy."

Joo Seung Hyuk trừng mắt nhìn tôi. Đó là sự căm ghét.

Những cảm xúc căm ghét tôi đang tuôn trào từ cậu ấy.

"Không phải đâu, tôi không làm như vậy mà..."

"Không phải á? Anh bảo anh là guide của tôi rồi chạy ngay đến chỗ Park Geonwoo còn gì."

Joo Seung Hyuk nắm chặt cổ tay tôi. Lực nắm quá mạnh khiến các đầu ngón tay tôi lạnh cóng và tôi tự động bật ra một tiếng hét.

"A! Seung Hyuk à, đau."

Nhưng dù tôi có kêu đau, cậu ấy cũng không hề nhúc nhích.

"Sao? Trái tim anh lại rung động vì Park Geonwoo xuất hiện lại à? Anh đã cố gắng chịu đựng dù ghét tôi, nhưng có vẻ như bây giờ anh đã quyết định thể hiện ra rồi. Có phải vì cái tên đó không?"

"Không phải đâu. Không phải vậy mà..."

"Không phải cái gì? Đó là người anh lo lắng đến mức không ngủ được cả đêm cơ mà?"

"Sao cậu lại biết chuyện đó...?"

Tôi giật mình hỏi lại.

Đó là bức thư tôi đã viết cho Park Geonwoo.

Có vẻ như bức thư đầu tiên đã không đến nơi nên em đã cầm bút viết lại ạ.

Dạo này anh thế nào ạ? Em nghe tin anh đến Châu Phi và lo lắng đến mức không ngủ được cả đêm. Tay anh có ổn không ạ?

Tôi đã viết một bức thư như vậy... Và Joo Seung Hyuk đã biết chuyện đó.

Làm thế nào...? Hầu như không ai biết rằng tôi đã viết bức thư thứ 2 chứ đừng nói đến nội dung của bức thư.

"Sao? Anh tức giận vì mối tình đầu tha thiết của mình bị phát hiện hả?"

"Không phải vậy. Không phải vậy mà. tôi và anh Geonwoo... Ư!"

Tôi vội vàng giải thích thì miệng tôi đã bị bịt lại. Joo Seung Hyuk đã bịt miệng tôi bằng bàn tay to lớn của cậu ấy. Như thể cậu ấy không muốn nghe giọng nói của tôi vậy.

Tôi giật mình mở to mắt thì cổ tôi bị cắn sâu. Tôi đau đớn rên rỉ, nhưng âm thanh đó đã bị bàn tay của Joo Seung Hyuk ngăn lại.


"Ư, ư..."

Khoảnh khắc tỉnh giấc, một tiếng rên rỉ đã tự động thốt ra từ miệng tôi.

'Đau quá. Đau quá đi mất.'

Các khớp trên toàn thân tôi kêu gào, nhưng đặc biệt là cằm tôi rất đau.

Tôi cố gắng gượng người dậy rồi xoa cằm.

Đêm qua, Joo Seung Hyuk đã bịt miệng tôi như thể không muốn nghe tôi nói. Bàn tay bịt miệng tôi trong khi quan hệ đã tự nhiên buông ra, nhưng sau đó tôi sợ hãi đến mức không thể nói được.

Tôi đã cố gắng hết sức để không phát ra âm thanh. Tôi đã làm như vậy cả đêm nên cằm tôi cảm thấy tê rần.

Vẫn còn một vấn đề nữa. Cổ tay tôi loang lổ những vết bầm tím. Những chỗ khác cũng tương tự. Đêm qua mọi thứ đã rất bạo lực. Cảm giác như bị ăn thịt chứ không phải là quan hệ.

Tôi đã có rất nhiều mối quan hệ với Joo Seung Hyuk trong vài tháng qua, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy hành xử cưỡng ép như vậy.

"Dù sao thì cũng không có còng tay nhỉ..."

Đó là điều may mắn duy nhất. Đêm qua tôi đã nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ bị còng tay và giam cầm.

"anh thích kiểu đó sao?"

Joo Seung Hyuk  đang mở cửa và bước vào, thốt ra bằng giọng trầm thấp.

"À, không!"

"Nếu anh muốn, tôi cũng có thể còng tay anh. Không, nếu những chuyện như ngày hôm qua xảy ra nữa thì tôi sẽ phải còng anh dù anh có muốn hay không."

Giọng của Joo Seung Hyuk trầm xuống. Nhưng có vẻ như cơn giận của cậu ấy đã dịu đi nhiều so với những câu nói đáng sợ.

"Tôi xin lỗi. Sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Tôi hứa! Tôi sẽ không làm thế nữa."

"Đương nhiên là phải như vậy rồi."

"Ừm..."

"Sau này hãy báo cáo tất cả mọi chuyện cho tôi. Anh đã nói gì với cái tên nào, cái tên nào đang tán tỉnh anh, phải báo cáo đầy đủ từng phút từng giây. Phải được phép trước khi gặp mặt chứ không phải sau khi gặp rồi mới xin phép."

Có vẻ như sau chuyện ngày hôm qua, chỉ số ám ảnh của công đã vượt quá giới hạn.

Nếu tôi từ chối ở đây, thì ít nhất tôi cũng sẽ bị giam cầm chút chút thôi. Tôi ngoan ngoãn gật đầu để không kích động công cuồng chiếm hữu.

"Ừm. Tôi sẽ làm vậy."

"Và từ giờ hãy sống ở nhà tôi."

"Chuyện, chuyện đó thì hơi..."

Dù công cuồng chiếm hữu có đáng sợ đến đâu, tôi cũng không thể cho phép chuyện này xảy ra.

Khoảnh khắc sống trong nhà công cuồng chiếm hữu, 'Cuộc sống giam cầm' sẽ bắt đầu. Tôi đã nỗ lực cho đến bây giờ là vì cái gì chứ!

Hơn nữa, việc sống trong nhà công cuồng chiếm hữu trước kỳ nghỉ hè thực sự rất nguy hiểm. Sẽ không có ai nhận ra dù tôi có bị giam cầm đi chăng nữa.

"Sao? Anh muốn ở cùng Park Geonwoo đến vậy à?"

Mana của Joo Seung Hyuk lại bắt đầu trỗi dậy một cách lạnh lẽo. Tôi vội vàng mở miệng trước khi chế độ công cuồng chiếm hữu của cậu ấy bắt đầu.

"Không phải vậy mà sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi."

"Vậy thì sao?"

"Ký túc xá học tập thuận tiện hơn mà. Và không chỉ có tiền bối đó ở ký túc xá, mà có rất nhiều người sống ở đó nữa."

Tôi đã quyết tâm rằng từ giờ tôi sẽ không nhắc đến tên của nam phụ trước mặt Joo Seung Hyuk nữa.

"Vì vậy ban đầu tôi đã ghét rồi. Cho đến bây giờ không chỉ một hai lần tôi đã kìm nén việc muốn kéo anh đến."

"..."

Tôi không ngờ Joo Seung Hyuk lại có suy nghĩ đó... Quả nhiên, không thể an tâm về công cuồng chiếm hữu được.

"Thay vào đó, tôi sẽ ngoan ngoãn báo cáo với cậu từ giờ. Sẽ không có chuyện đó nữa đâu. Tôi thật sự đã sai rồi!"

"..."

Dù tôi đã cầu xin đến mức này, biểu cảm của Joo Seung Hyuk vẫn không có dấu hiệu dịu lại.

"Và tôi biết cậu không thích nghe điều này, nhưng có một điều tôi nhất định phải nói."

"Chuyện gì ạ?"

"Tiền bối đó không phải là mối tình đầu của tôi. Tôi chưa từng có mối tình đầu nào cả."

Vào thời điểm đó, tôi chỉ biết ơn và xin lỗi Park Geonwoo đã chiến đấu bằng cả mạng sống của mình để bảo vệ tôi, nên tôi đã lo lắng cho anh ấy. Tôi không có cảm xúc nào khác ngoài những cảm xúc đó.

Nhưng dù tôi đã giải thích bằng cả tấm lòng, biểu cảm của Joo Seung Hyuk lại càng cứng đờ hơn.

Tại sao chứ? Cậu ấy không tin lời tôi sao?

'A! Lee Yeon Soo, đồ ngốc!'

Việc chưa từng có mối tình đầu nào có nghĩa là tôi cũng chưa từng yêu Joo Seung Hyuk. Tôi muộn màng nhận ra sai lầm của mình và vội vàng sửa lại.

"Không, không phải vậy, cậu là mối tình đầu của tôi!"

"..."

Thật tệ. Ngay cả khi tôi nghĩ rằng lời nói dối vụng về, ánh mắt của Joo Seung Hyuk càng trở nên ảm đạm hơn.

Tôi định biện minh lại thì im lặng.

'Chuyện này có ý nghĩa gì không?'

Joo Seung Hyuk đã nhận ra rằng tôi không thực sự thích cậu ấy. Cả hai đều biết sự thật, nên dù có tiếp tục nói dối thì cũng chỉ vô ích mà thôi.

"Xin lỗi."

"Đừng xin lỗi."

"Ơ...?"

"Hãy nói yêu tôi đi."

Như thể cậu ấy muốn tiếp tục vở kịch tầm thường này, ánh mắt của Joo Seung Hyuk tha thiết. Trước biểu cảm tuyệt vọng hoàn toàn không phù hợp với công cuồng chiếm hữu, tôi đã mở miệng.

"...Tôi yêu cậu."

"Thật sao?"

"Ừm. Tôi yêu cậu. Seung Hyuk à, tôi thật sự chỉ có mình cậu thôi."

Tôi đã nói những gì cậu ấy muốn nghe. Joo Seung Hyuk ôm tôi.

Và cơ thể tôi đã lọt thỏm vào vòng tay cậu ấy. Tôi đã cao hơn cậu ấy khi chúng tôi mới gặp nhau...

Bây giờ Joo Seung Hyuk đã trở thành một người lớn. Cậu ấy đã cao lớn hơn và không còn là một đứa trẻ 13 tuổi nữa.

Nhưng có lẽ vì cái ôm của cậu ấy quá tuyệt vọng? Tôi cảm thấy như mình đã trở thành một người lớn xấu xa đang nói dối một đứa trẻ vậy.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo