Cách Guide Trốn Thoát Khỏi Sự Chiếm Hữu Điên Cuồng Của Công - Chương 9

Lịch ra: Thứ 3 và thứ 7 hàng tuần

Joo Seung Hyuk nhét tôi vào xe của cậu ta. Rồi cậu ta im lặng khởi động máy.

Tôi muốn hỏi cậu ta định đi đâu. Nhưng trong bầu không khí u ám bao trùm Joo Seung Hyuk và sát khí lạnh lẽo như muốn giết tôi ngay lập tức, tôi không thể nói gì.

Chiếc xe sedan hạng sang đi vào một khu nhà riêng.

Nhìn chung, nó có tông màu xám đậm và thiết kế hiện đại, tinh tế, nhưng đó là một ngôi nhà lớn, nơi tôi cảm thấy một bầu không khí u ám không lý do.

Tôi có thể cảm nhận được một cách bản năng nơi này là đâu.

Không gian nơi main thụ Kim Joon của <Đầm lầy Guide> bị giam cầm trong suốt kỳ nghỉ đông, và tệ hơn nữa là bị xóa bỏ sự tồn tại xã hội và bị giam cầm vĩnh viễn.

Và nơi phản diện sub thụ Lee Yeon Soo bị Joo Seung Hyuk sát hại.

Đây chính là nhà của Joo Seung Hyuk.

‘Vào trong đó là hết phim.’

Bản năng của tôi đang hét lên như vậy.

Tuyệt đối không được đặt chân vào nhà của tên cuồng chiếm hữu.

Trong khi tôi đang gấp rút suy nghĩ về cách thoát ra, Joo Seung Hyuk xuống xe và kéo tay tôi.

“H, học viên Joo Seung Hyuk…!”

“Tôi đã bảo anh bỏ cái giọng học viên chó chết đó đi rồi mà.”

“Xin lỗi… Á!”

Cậu ta không cho tôi cơ hội để bào chữa và kéo tay tôi vào nhà.

Giống như mô tả trong nguyên tác, bên trong nhà toàn một màu đen.

Thật sự có người sơn tường màu đen à…

Không chỉ tường và trần nhà mà cả đồ nội thất, thiết bị gia dụng và đồ trang trí như đồng hồ cũng đều màu đen.

Đó đúng là nhà của một tên cuồng chiếm hữu hoàn hảo.

Càng đi vào bên trong, những cảnh trong nguyên tác lần lượt lướt qua tâm trí tôi.

Ở đây Kim Joon đã bị trói, ở kia cậu ta đã làm những chuyện đó với cái thanh đó, và ở cái cột kia thì….

Những cảnh 19+ hardcore hiện lên khiến tôi càng lúc càng thấy rợn người.

Không được. Mình phải trốn khỏi đây bằng mọi giá.

Nhưng chưa kịp thử bất cứ điều gì, Joo Seung Hyuk đã thô bạo mở cửa phòng trong cùng.

Một chiếc giường lớn màu đen được đặt trong một căn phòng lớn. Đương nhiên, bộ đồ giường cũng màu đen nốt.

Cậu ta định ném tôi lên giường rồi đè tôi ra như trong nguyên tác sao? Không, tôi không phải là Kim Joon, nên cậu ta định giết tôi luôn sao?

Lúc nãy không nên nói với Jihoon hyung là tôi không sao. Đáng lẽ nên liên lạc với trung tâm và nhờ người đến gọi cậu ta.

Vì tôi đã thay đồng phục guild nên tôi không thể mang theo công cụ tự vệ mà trung tâm đã cho.

Tôi luôn mang theo chúng bên mình, nhưng chúng lại không có khi tôi cần đến chúng nhất.

Tôi sợ hãi và trước mắt tôi trở nên tối sầm lại. Joo Seung Hyuk siết chặt tay tôi hơn.

Tôi nhắm nghiền mắt.

Mình sẽ chết ở đây sao? Hay là đến giường đây?

Nhưng cậu ta vẫn tiếp tục đi. Joo Seung Hyuk hướng đến phòng tắm trong phòng ngủ.

Phòng tắm toàn tông màu đen gây ra một cảm giác kinh hoàng kỳ lạ.

Đồng thời, tôi nhớ đến những bộ phim kinh dị về những người bị sát hại trong phòng tắm.

Tôi cũng nhớ đến giọng nói dửng dưng của tên tội phạm trong bộ phim trinh thám nói rằng giết người trong phòng tắm thì xử lý xác chết dễ hơn.

“Tôi, tôi sai rồi.”

Trong nỗi sợ hãi rợn người, tôi cố gắng thốt ra lời xin lỗi. Nhưng Joo Seung Hyuk không thương tiếc ném tôi vào phòng tắm.

Tôi đập vào gạch cứng rồi ngã xuống ngồi bệt xuống.

“Ư…”

Một tiếng rên rỉ tự động bật ra, và nước lạnh dội lên người tôi.

Tháng 3, nhưng nhiệt độ vẫn ở mức âm. Ngay cả khi chỉ đứng yên thôi thì hơi thở cũng bốc lên, và khi tôi bị dội nước lạnh, toàn thân tôi như đóng băng.

Nhưng cái lạnh của nước không là gì cả.

Sát khí âm u đang tỏa ra từ mana bao quanh Joo Seung Hyuk.

“Lee Yeon Soo coi tôi là trò đùa nhỉ. Tôi tốt với anh nên anh coi tôi là thằng ngốc à?”

Khi nào thì cậu tốt với tôi chứ?

Ngay cả trước nỗi sợ hãi cái chết, tôi vẫn cảm thấy ấm ức, nhưng tên cuồng chiếm hữu đáng sợ quá nên tôi không thể nói ra suy nghĩ của mình.

Tôi vội vàng quỳ xuống. Chân tôi đau vì gạch cứng, nhưng bây giờ đó không phải là vấn đề.

“Xin lỗi. Nhưng tôi không có ý định lừa dối. Trường cấm làm thêm nên tôi không thể nói thật được ạ. Tôi thật sự xin lỗi vì đã nói dối là làm bài tập nhóm.”

“Tôi trông có vẻ như đang tức giận vì cái lời nói dối đó của anh hả?”

“V, vậy thì sao ạ?”

“Anh đang đùa giỡn với tôi.”

Tôi đã đùa giỡn với cậu ta khi nào?

Tôi càng cảm thấy ấm ức hơn.

Joo Seung Hyuk là một người mà ai có thể đùa giỡn với cậu ta được chứ?

Nhưng vô số căn phòng mà tôi vừa thấy hiện lên trong đầu, nên tôi không thể cãi lại.

Trong số rất nhiều căn phòng đó, căn phòng nào là nơi Kim Joon bị giam cầm? Và Lee Yeon Soo đã chết ở đâu?

“Không ạ. Không có chuyện đó đâu.”

Tôi sửa lại lời nói của tên cuồng chiếm hữu với giọng điệu lịch sự nhất có thể.

“Anh ngoại tình.”

“Ngoại tình gì cơ ạ?”

“Nếu không phải là ngoại tình thì là gì?”

Ánh mắt của Joo Seung Hyuk lóe lên một cách lạnh lẽo.

Cảnh này quen thuộc quá.

Trong nguyên tác, khi Kim Joon cố gắng guiding cho sub gong Park Geonwoo, Joo Seung Hyuk đã phát điên lên vì nghĩ rằng anh đang ngoại tình.

Nhưng đó là vì Joo Seung Hyuk biết rằng Kim Joon có cảm tình với sub công, và vì lòng chiếm hữu đặc trưng của tên cuồng chiếm hữu được kích hoạt, còn tôi chỉ là một sub thụ.

“Đó chỉ là công việ…”

Tôi định nói là công việc làm thêm, nhưng tôi đã im lặng.

[Tiền bối Joo, đó chỉ là guiding thôi ạ. Em guiding cho tiền bối Geonwoo hay không thì không đến lượt tiền bối can thiệp đâu ạ!]

Kim Joon đã nói như vậy rồi bị giam cầm và bị ngược đãi tình dục đấy thôi.

Nếu tôi nói sai dù chỉ một lời, tôi cũng có thể đi theo vết xe đổ của Kim Joon trong nguyên tác.

Tôi không phải là main thụ, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

“Xin lỗi.”

Thay vì nói những lời tương tự như Kim Joon trong nguyên tác, tôi cúi gằm mặt và xin lỗi vô điều kiện.

“Lee Yeon Soo, anh có biết là mỗi khi anh dùng kính ngữ không đâu vào đâu thì tôi lại thấy điên tiết không, hay là anh cố tình làm như vậy đấy?”

“K, không, không phải vậy ạ!”

Trong khoảnh khắc tôi lắc đầu lia lịa, gáy tôi bị túm lấy, và môi của Joo Seung Hyuk chạm vào.

Lưỡi của cậu ta thô bạo xâm nhập vào bên trong miệng tôi. Nước lạnh tràn vào miệng tôi theo lưỡi cậu ta.

Vì quá căng thẳng nên cơ thể tôi cứng đờ lại. Joo Seung Hyuk cởi chiếc áo hoodie đen và xé toạc chiếc áo sơ mi trắng của tôi. Những chiếc cúc áo trong suốt rơi xuống lả tả.

Mình sẽ bị nuốt chửng mất. Mình sẽ bị trói vào vòi hoa sen và chịu đựng suốt cả ngày.

Những cảnh trong tiểu thuyết hiện lên khiến nỗi kinh hoàng lên đến cực điểm.

<Đầm lầy Guide> không chỉ là một cuốn tiểu thuyết 19+ đơn thuần mà là một cuốn tiểu thuyết ngược tâm hardcore siêu nặng đô.

Trong thông tin tiểu thuyết có dòng cảnh báo ‘Tiểu thuyết này có các yếu tố quan hệ cưỡng ép, giam cầm, huấn luyện, SM, đạo cụ play. Xin hãy lưu ý.’, và trong cửa sổ đánh giá có những bình luận mà tôi không biết là chửi hay khen, ‘Đây là một thùng rác ấm cúng nhỉ.’, một cuốn tiểu thuyết rất đáng sợ.

Bị cuốn vào một cuốn tiểu thuyết như thùng rác đã là ấm ức lắm rồi, giờ mình còn sắp bị ném vào cái thùng rác đó nữa.

Có thể nó ấm cúng với main thụ, nhưng với mình thì nó không khác gì địa ngục lạnh giá.

Nước mắt rơi lã chã. Lúc đó môi của Joo Seung Hyuk rời ra, và nước từ vòi hoa sen ngừng chảy.

Cậu ta dùng ngón tay cái lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi.

“Sao lại khóc?”

“……”

“Tiếc vì không được nắm tay với thằng khác à?”

Mỗi lời nói đều được thốt ra một cách u ám.

Có cảm giác như thật sự có chuyện gì đó sẽ xảy ra như trong nguyên tác, nên tôi đã cố gắng kìm nén nước mắt bằng mọi giá, nhưng cảm xúc của tôi càng trở nên mãnh liệt hơn.

“Sao lại khóc! ĐM! Đừng bắt tôi phải hỏi lại lần nữa!”

Cậu ta ghét việc tôi khóc, hay cậu ta tức giận vì phải hỏi cùng một câu hỏi hai lần?

Dù sao thì tôi cũng không được làm Joo Seung Hyuk khó chịu hơn nữa.

“Anh ghét tôi? Anh ghét việc tôi hôn anh nên mới thế à?”

“K, không phải vậy, mà là cái áo…”

“Cái áo thì sao?”

“Tôi mượn của guild. N, nếu mà xé cúc áo như vậy thì tôi p, phải đền tiền…”

Đằng nào thì tôi cũng không thể nói thật được. Tôi chỉ nói bừa khi nhìn vào những chiếc cúc áo rơi trên sàn.

“…Đó là lý do anh khóc à?”

“Tôi phải đền áo, rồi còn phải bồi thường vì làm hỏng cửa, r, rồi còn không được trả lương… tôi phải kiếm tiền mà…”

Lúc đầu tôi chỉ nói bừa thôi, nhưng càng nói tôi càng thấy tủi thân.

Nếu lần này guiding mà dư dả tiền trong tài khoản, tôi định mua cho Ji Soo, đứa em trai năm nay lên lớp 12, một chiếc máy tính bảng.

Tôi cũng định mua tặng bố mẹ, Min Soo và Kyung Soo những món quà nhỏ, nhưng vì tên cuồng chiếm hữu điên rồ này mà kế hoạch của tôi đã tan tành mây khói.

Không chỉ lần guiding này. Vì đã gây ra một vụ tai nạn lớn như thế này, nên những công việc làm thêm tiếp theo của tôi cũng tan thành mây khói.

Changwi trả phí guiding khá hậu hĩnh. Tất nhiên là không thể so sánh với các tập đoàn lớn, nhưng trong số các guild cùng cấp, mức giá của họ cao và họ thanh toán nhanh chóng.

Hơn nữa, họ đã che giấu danh tính của tôi và bảo vệ guide khá tốt so với một guild nhỏ.

Tôi sẽ tìm được một công việc làm thêm như thế này ở đâu nữa? Càng nghĩ tôi càng thấy tương lai mờ mịt.

“Đừng khóc.”

Để không khóc theo lời Joo Seung Hyuk, tôi cắn môi, nhưng càng cố kìm nén thì nước mắt càng tuôn rơi.

“Anh có gì hay mà cứ khóc mãi thế.”

“Xin lỗi. Tôi không muốn khóc. Mà cúc áo, cúc áo…”

Dù ấm ức và tuyệt vọng đến đâu, tôi cũng không có can đảm để đổ lỗi cho Joo Seung Hyuk. Tôi chỉ có thể tìm kiếm những chiếc cúc áo vô tội vạ trong khi túm lấy chiếc áo sơ mi bị xé rách.

“ĐM! Tôi sẽ mở một nhà máy sản xuất cúc áo cho anh, nên đừng khóc nữa!”

Tôi giật mình lùi lại trước những lời chửi thề thô lỗ, Joo Seung Hyuk kéo eo tôi về phía cậu ta.

Tôi run rẩy vì sợ hãi.

Joo Seung Hyuk bật lại vòi hoa sen. Tôi co rúm người lại vì nghĩ rằng một lần nữa nước đá sẽ dội xuống, nhưng ngoài dự kiến, một dòng nước ấm áp bao trùm toàn thân tôi.

Joo Seung Hyuk vỗ nhẹ vào lưng tôi. Có lẽ vì những cái chạm nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi một cách chậm rãi lại dịu dàng đến bất ngờ, tôi đã bình tĩnh lại một cách nực cười.

Tôi bây giờ không khác gì đang ở trong vòng tay của một con thú dữ. Tuy vậy tôi lại yên tâm rằng cậu ta sẽ không giết tôi ngay bây giờ. Nước mắt cũng dần nguôi ngoai.

Nhưng mình đang làm gì thế này…?

“H, h, học viên Joo Seung Hyuk.”

Tôi không giấu được sự bối rối và lên tiếng.

“Nếu anh còn gọi tôi là học viên thêm một lần nữa thì tôi sẽ bịt miệng anh lại đấy.”

Bịt lại á? Cậu ta định cắt lưỡi tôi sao?

Thấy tôi lại dùng kính ngữ, có vẻ như cơn giận của cậu ta đã dịu đi một chút, nhưng tôi không thể yên tâm vì câu văn lạnh lùng đó.

“Tôi sẽ không gọi nữa….”

Tôi không chỉ không muốn gọi là ‘học viên’, mà tôi hoàn toàn không muốn nói gì cả.

Nhưng nhìn hành động của Joo Seung Hyuk thì tôi hoàn toàn không thể làm vậy được.

“Nhưng mà Seung Hyuk à…”

“Anh gọi tên tôi nên tôi thấy thích ghê.”

“T, thật á?”

“Vâng, tôi thích.”

“V, vậy thì may quá. Nhưng mà, tại sao cậu lại cởi cúc áo…?”

Joo Seung Hyuk đang cởi từng chiếc cúc áo trên chiếc áo sơ mi của tôi vẫn chưa bị xé rách.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo