Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 106

Bây giờ cũng vậy. Bị nhốt trong lồng sắt cũng vậy, những tiếng nức nở vang lên từ những chiếc lồng chật cứng xung quanh cũng vậy.

Trong khoang tàu không chỉ có nhóm của Se-hyun. Mùi hôi thối nồng nặc bốc ra từ những người đang co rúm người lại trong những chiếc lồng.

Phía bên kia lồng giam của Se-hyun là vô số những chiếc lồng khác. Bên trong đó đều là những người thuộc Thiên Nhân tộc. Họ gầy gò, ốm yếu, bị nhồi nhét vào không gian chật hẹp.

Se-hyun chỉ là một trong số đó. Nếu có gì tốt hơn so với những người khác, thì đó là trong lồng giam của cậu chỉ có ba người.

“… Chuyện gì… đã xảy ra vậy, cậu Si-woon…”

Yoo Si-woon không trả lời. Không, đúng hơn là không thể. Cậu ta chỉ biết lắc đầu, nhắm chặt mắt, nước mắt giàn giụa. Se-hyun nhìn xuống dưới. Đôi chân Yoo Si-woon bê bết máu.

Vừa nhìn thấy, Se-hyun không khỏi bật cười trong tuyệt vọng. Cậu bắt đầu nghi ngờ tính người của chúng, không thể tin được rằng bọn chúng lại có thể tàn nhẫn đến vậy.

Tại sao, lúc nào cũng là những kẻ yếu?

“Ộp… ộp…”

Thay vì Yoo Si-woon, người tiến đến là chú Ếch. Nó lê lết cái thân thể đầy thương tích đến ngồi cạnh Se-hyun. Rồi nó nhắm mắt lại, khẽ nghiêng đầu về phía cậu. Như thể muốn Se-hyun xoa đầu mình vậy.

Se-hyun cố gắng giơ tay lên, xoa đầu nó. Vừa xoa được vài cái, một thước phim mơ hồ hiện lên trong đầu cậu.

Đầu ngón tay Se-hyun khựng lại. Vô số hình ảnh lướt qua tâm trí cậu. Ban đầu, chúng trôi qua rất nhanh, nhưng đến một đoạn nào đó thì dần chậm lại. Không, đó không còn là những hình ảnh nữa. Chúng hiện lên sống động như thật.

Đó là khoảng thời gian trước khi bọn họ bị đưa đến đây.

Chú Ếch xuất hiện, lao lên vì tức giận. Thứ đầu tiên nó nhìn thấy là Se-hyun gục ngã trên vũng máu. Nó kêu lên, rồi lao về phía trước. Khung cảnh rung chuyển, mọi ánh mắt đổ dồn vào nó.

Nhưng cánh tay đang vươn ra của nó lại bị một thứ gì đó chém đứt. Máu bắn tung tóe trên không trung, cánh tay Ếch bay lên.

Khi cánh tay rơi xuống đất, nó bị đá vào bụng, vang ra sau. Nhưng nó không hề bỏ cuộc. Nó gắng gượng đứng dậy, tiếp tục chạy về phía trước dù máu đang chảy đầm đìa.

Kwak Jeong-han cũng thế. Đồng tử của anh ấy co lại, đôi mắt thì trắng dã, hàm răng sắc nhọn lộ ra, lao về phía Se-hyun với tốc độ chóng mặt. Móng vuốt sắc bén xé toạc cả không khí, mang theo âm thanh của sóng biển gầm rú.

Nhưng chỉ có vậy, những đòn tấn công mất kiểm soát chỉ là vùng vẫy trong không trung một cách vô định. Ngay khi Se-hyun bị đưa ra làm con tin, những bắp thịt căng phồng của Kwak Jeong-han mới cứng đờ lại.

Se-hyun nhắm mắt lại, vẻ thống khổ hiện lên gương mặt cậu.

Tiếng cười khẩy của những gã đàn ông vang lên bên tai. Ngay khi Park Seung-geon bước lên một bước, cơ thể Kwak Jeong-han bị một thứ gì đó đâm xuyên qua. Đầu ngón tay Se-hyun co quắp lại khi nhìn thấy dòng máu xanh đang chảy ra.

Tầm nhìn chao đảo. Mọi thứ liên tục lặp đi lặp lại. Chú Ếch cứ lao về phía Se-hyun, để rồi lại bị đá văng ra xa. Cảnh tượng đau lòng đó chỉ kết thúc khi Se-hyun nhìn thấy bàn tay nhỏ xíu của chú Ếch đang nắm chặt lấy quần áo cậu.

‘Ha, thứ này… dai thật đấy. Phiền phức quá, hay là giết quách luôn cho rồi?’

‘Xách nó theo đi. Ta cũng đang định ghé qua Đế quốc Kỵ binh xem thử, cứ từ từ rồi tính. Không biết có làm ra cái tích sự gì không. Mà thôi… không được thì giết là xong.’

‘Mày gặp may đấy, thằng nhóc.’

Những hình ảnh lướt qua tâm trí Se-hyun lại tăng tốc, cuối cùng chính là  hiện thực diễn ra ngay bên cạnh cậu. Se-hyun buông tay khỏi đầu người Ếch. Đầu ngón tay cậu run rẩy.

“… Tại sao… cậu lại làm vậy…”

“… Ộp… ộp…”

Nó ngước nhìn Se-hyun với đôi mắt tròn xoe trong veo. Có cần thiết phải làm đến mức này không?

Cứ nhìn là biết. Khi nào cũng thế.

Mọi người đều đối xử tốt với Se-hyun vượt quá mức cần thiết, có thể dùng cả mạng sống vì cậu. Se-hyun không thể hiểu nổi điều đó. Cậu chỉ giúp đỡ mọi người trong khả năng của mình. Thậm chí, khi gặp khó khăn, cậu còn rút lui.

Việc cậu định để Yoo Si-woon rời đi cũng vì lý do đó.

Se-hyun nhìn chú Ếch đang ngước nhìn mình, mấp máy môi. Thật ra, cậu muốn trách mắng nó. Nhưng khi mở miệng ra, cậu lại do dự. Có vẻ như bây giờ không phải lúc để làm vậy. Thay vào đó, Se-hyun bày tỏ lòng biết ơn vì nó đã cố gắng cứu cậu.

“… Chắc là… đau lắm nhỉ… Cảm ơn cậu…”

Nghe thấy những lời đó, chú Ếch cúi đầu. Dường như nước mắt đang lăn dài trên gương mặt nó, nhưng vì nó cúi đầu nên Se-hyun không thể nhìn rõ.

Se-hyun khẽ xoa đầu nó, đồng thời cũng đưa mắt quan sát xung quanh. Trong bóng tối lờ mờ, chỉ có vài ngọn đèn đang sáng lay lắt, trông như cháy hết, cứ chập chờn nhấp nháy. Tất cả những gì cậu nhìn thấy chỉ là những bức tường kín bưng như một căn phòng bí mật, và những chiếc lồng giam chật cứng.

“Cậu Si-woon…”

“Vâng, hức… vâng…”

“Đây… là đâu…”

“Là chiến hạm bay. Chúng ta đang di chuyển… nhưng… hức, tôi không biết khi nào mới về đến Đế quốc.”

“… Cậu không biết… chiến hạm bay của ai sao…?”

“Của Park Seung-geon, hức…”

Nếu là Đế quốc của Park Seung-geon thì đó là “Đế quốc Thổ Tễ”, đứng thứ 38. Cơn đau đầu âm ỉ lại bắt đầu nhói lên. Se-hyun cố gắng hít thở sâu, nhưng chẳng khá hơn chút nào. Đầu thì đau, còn tai thì ù hết cả lên. Nếu cậu không nhầm, thì rất có thể chiến hạm bay này đang sử dụng đá ma thuật cấp L làm nhiên liệu.

Hoặc là một chiến hạm bay đã được chỉnh sửa trái phép.

Đương nhiên, khả năng đó cực kỳ thấp. Tất cả chiến hạm bay do Đế quốc Công nghệ sản xuất đều đã được cài đặt chương trình chống cải tạo, và ngay khi thân tàu bị tháo dỡ, Đế quốc Công nghệ sẽ lập tức nhận được tín hiệu báo về. Đó là lý do tại sao chiến hạm bay là đặc quyền của Đế quốc Công nghệ.

Vậy mà Huen lại giao chiến hạm bay ma lực này cho Park Seung-geon?

Chuyện đó không thể nào xảy ra. Nếu thế thì phải giải thích tình huống này như thế nào? Xung quanh cậu là vô số các Thiên Nhân tộc. Ngoại hình mỗi người một khác, hầu hết bọn họ đều có hình dáng giống con người, nhưng cũng có một số người khác biệt.

Điểm chung duy nhất của bọn họ là đôi cánh trắng sau lưng.

Có lẽ Park Seung-geon đang buôn bán Thiên Nhân tộc như một món hàng. Hắn ta bán họ cho nhiều Đế quốc khác nhau.

“… Park Seung-geon… làm việc này… từ bao giờ vậy…”

“À, từ rất lâu rồi. Tôi chỉ biết là… Park Seung-geon đã làm chuyện này trước cả khi bị triệu hồi đến Elix.”

Gương mặt Yoo Si-woon nhăn lại vì khóc. Trong số những người bị nhốt trong lồng giam, có cả những người có đôi cánh nhỏ nhắn giống như Yoo Si-woon. Ánh mắt Se-hyun chùng xuống. Có lẽ họ là người dân của Đế quốc Yoo Si-woon.

“Tôi cứ tưởng mọi chuyện sẽ thay đổi, hức… Chúng ta đều là con người… cùng chung sống với nhau. Giờ thì… không thể tiếp tục như vậy nữa. Nhưng mà… sao họ có thể làm vậy…”

Se-hyun chưa bao giờ cho rằng, tất cả những người bị rơi vào Elix đều có cùng suy nghĩ. Có những kẻ sẽ trở nên mạnh mẽ hơn để sinh tồn, và cũng sẽ có những người sẽ bị đào thải và tiêu diệt. Hoặc là những người không thể đối mặt với thực tại.

Chắc hẳn Park Seung-geon thuộc nhóm người không thể đối mặt với thực tại. Nếu hắn ta chỉ coi đây là phần tiếp theo của trò chơi, thì cảm giác tội lỗi khi giết người cũng sẽ dần phai mờ.

Vì đây chỉ là một trò chơi mà thôi.

Bảng trạng thái vẫn tồn tại như trong trò chơi, và các anh hùng vẫn có thể hồi sinh sau khi chết. Thực tại và trò chơi cứ thế lẫn lộn, khiến họ không tài nào phân biệt được. Còn nữa, bọn họ còn tham gia với vai trò là nhà Vua của một Đế quốc.

Những kẻ không quan tâm đến trách nhiệm, không biết một chút gì về sự khiêm tốn, đôi khi có thể đưa ra những quyết định còn đáng sợ hơn cả sự đào thải.

“… Có lẽ đôi với chúng, nơi này… vẫn chỉ là trò chơi…”

Tiếng nức nở của Yoo Si-woon càng nghẹn ngào. Một kỷ nguyên khi mà những cuộc xâm chiến, giết chóc và cướp bóc là chuyện hiển nhiên trong trò chơi. Có vẻ như chúng vẫn chưa thể thoát khỏi cái bóng của quá khứ.

Cạch-

Tiếng nức nở của Yoo Si-woon hòa lẫn với ánh đèn chập chờn. Bỗng nhiên, cánh cửa nặng nề bị mở tung ra, có người bước vào.

Không chỉ một người. Có tổng cộng ba người đàn ông. Tất cả đều là đồng minh của Park Seung-geon. Còn tên Park Seung-geon thì vẫn không thấy bóng dáng đâu.

“Sắp đến nơi rồi… nên đưa đứa nào đi đây?”

“Thằng béo đây thích kiểu nào thì liên quan quái gì tới chúng ta? Cứ túm tạm một đứa mập mập là được.”

“Không có đứa nào béo nên mới hỏi đấy. Chậc, lần nào cũng phải chọn lựa, phiền phức thật đấy, hay là cứ đưa mấy đứa xấu xí đi trước?”

Tiếng cười khẩy vang lên khiến những Thiên Nhân tộc bị nhốt trong lồng giam co rúm người lại. Không biết họ đã ở đây bao lâu để chứng kiến cảnh tượng này, nhưng không một ai can đảm để ngẩng đầu lên.

Se-hyun ôm chặt lấy chú Ếch đang kêu “ộp ộp”, bịt miệng nó lại. Ở nơi này, im lặng là an toàn nhất.

“Được đấy, cứ đưa thằng ốm yếu kia đi. Mấy ngày nay nó cứ nôn ọe suốt… Tao định giết quách nó đi, nhưng Park Seung-geon cứ làm ầm lên nên mới để nó sống đấy, giờ thì tiện thể cho nó đi luôn đi.”

“À, thằng đó hả.”

Càng đến gần, sắc mặt của những Thiên Nhân tộc càng trở nên tái nhợt. Chẳng ai vui mừng nổi. Tất cả đều đau buồn và tuyệt vọng như nhau.

Ba gã đàn ông dừng lại trước một chiếc lồng giam chật cứng Thiên Nhân tộc. Chúng mở khóa, đẩy tung cánh cửa lồng sắt, rồi túm tóc một chàng trai gầy gò đang co rúm người lại ở góc trong, lôi ra ngoài.

Tiếng la hét và tiếng khóc vang vọng khắp không gian chật hẹp tăm tối. Những người còn lại, kể cả Se-hyun, đều phải nhắm chặt mắt.

Chàng trai đó bị chúng bị túm lấy cả cánh, không thể kháng cự, rồi bị lôi ra khỏi khoang tàu. Xung quanh nhanh chóng trở lại yên tĩnh. Tất cả đều nín thở, run rẩy, không dám khóc thành tiếng.

“Ồ, đã mở mắt ra rồi à?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên trên đầu Se-hyun, người đang nín thở. 

Cậu từ từ mở mắt, nhìn thấy một người gã ông đang đứng ngược sáng. Những đầu ngón chân của hắn ta mờ ảo trong bóng tối.

Đây chính là kẻ đã đâm xuyên qua đôi cánh của Se-hyun.

.

[Xin chào mọi người, em là Andrea đây. Nay ngoi lên xin phép cả nhà, cho em nhiều lời xíu nhen.

Bộ truyện “Cách tồn tại như một người chơi” của tụi mình đã được 106 chương òi, gần được một nửa chặng đường. Mọi người yên tâm là đến thời điểm hiện tại em chưa có ý định drop đây, nên cả nhà đừng lo nhé.

Niềm vui của tụi em là nhìn thấy mọi người đọc truyện vui vẻ. Tụi em cũng mong rằng bộ truyện có thể giúp mọi người xả ‘xì chét’ sau một ngày mệt mòi (hoặc ngược lại). Nhưng tụi em sẽ zui hơn nếu mỗi lần đọc, mọi người có thể vạch lá tìm lỗi, rồi đóng góp tại page, từ đó tụi em sẽ cố gắng hơn ở những chương sau, ở những tác phẩm sau này.

Tất cả những ý kiến mang tính đóng góp, tụi em đều sẽ đọc thật kỹ, rồi khắc phục. Vậy nên, mọi người thẳng thừng chửi nhóm dịch nhee. Link bài tus nhận ý kiến em sẽ để ở cmt, nào rảnh mọi người ghé qua nhaaa!

Thế thui ạ, nói nhiều quá cả nhà lại tưởng chương này dài.

Andrea thay mặt cả team cảm ơn sự ủng hộ của mọi người ạ. Chúc mọi người một ngày tốt lành.]

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo