“Thằng này cứ như gà mắc mưa, sao cứ lờ đờ thế kia?”
“Thôi, kệ nó đi. Đụng vào nó là Park Seung-geon làm ầm lên đấy.”
“Tao nói vậy vì nó bốc mùi kinh quá, mẹ kiếp. Hay là chặt cánh nó đi nhỉ… Cứ để thế này chắc chắn sẽ lây bệnh cho mấy đứa khác. Mà dùng thuốc thì lại phí.”
“Thôi, cứ báo cáo cho Park Seung-geon đi. Hắn ta tự biết phải làm gì.”
“Haiz, lại đến lượt chúng ta phải dọn dẹp… Đám khốn này, cứ như mình chúng là người không bằng, phì.”
Từ gã đàn ông mang hình hài bò sát, cho đến tên có những mạch máu gớm ghiếc nổi lên khắp cơ thể, hay kẻ với vô số con mắt dị dạng, cả ba bọn chúng đều mang trong mình sự bất mãn với vẻ ngoài của chính mình. Ngập tràn mặc cảm tự ti.
“Thằng này trông được nhất trong đám này mà… sao không thể bán được nhỉ? Giống loài này có vẻ quý hiếm, chắc sẽ bán được giá lắm… Cứ tìm đến Đế quốc nó rồi bắt cóc hết dân chúng là xong chuyện, sao lại để phí của giời thế này chứ?”
“Nghe nói là do đang trong giai đoạn đàm phán với Đế quốc Công nghệ đấy, thằng ngu này. Đàm phán không thành thì bán lúc đó cũng được. Thôi, cứ ra ngoài trước đi. Sắp đến nơi rồi.”
“… Chậc, tại thằng Park Seung-geon mà tao không động vào được… Muốn chơi thử một bữa mà…”
Gã đàn ông ngồi xổm trước mặt Se-hyun, lẩm bẩm trong bóng tối. Giọng gã ta nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Ánh mắt ranh mãnh lướt dọc vai Se-hyun, dần dần lần xuống dưới. Khi ánh mắt đó dừng lại ở đôi cánh đang xõa trên sàn, gã đàn ông nuốt nước bọt.
“Bảo ra ngoài kia mà.”
“Biết rồi, biết rồi. Mẹ kiếp, nhìn thôi cũng lắm chuyện.”
Tiếng bước chân cáu kỉnh xa dần, cánh cửa nặng nề đóng sập lại. Trong không gian ngột ngạt, tiếng khóc đau đớn của những Thiên Nhân tộc vang lên. Giữa những tiếng khóc ấy có cả tiếng nức nở xin lỗi của Yoo Si-woon.
“Ộp… ộp…”
“… Cứ ở yên đó… không sao đâu…”
[Ý chí chữa lành]
[Đây là khu vực không thể thi triển kỹ năng.]
Se-hyun cố gắng ngước đôi mắt run rẩy lên, nhìn xung quanh. Ánh mắt cậu dừng lại ở những ngọn đèn đang nhấp nháy, và cậu nhận ra rằng đó không phải là đèn thông thường.
Đó là thiết bị kiểm soát kỹ năng.
Những ánh đèn nhấp nháy là thiết bị điều khiển được làm từ đá ma thuật. Se-hyun đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó quay sang ôm chú Ếch dựa vào thành lồng giam. Cậu mở túi đồ ra xem, chọn lọc những thứ cần thiết rồi sắp xếp theo thứ tự ưu tiên, cuối cùng, những món đồ ít ỏi được xếp ngay ngắn trước mắt cậu.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là Elixer. Tiếp theo là nỏ, thuốc, và chiếc nhẫn của liên minh mà cậu bỏ quên. Và.
“…”
Thiết bị định vị mà cậu đã sử dụng ở ngôi làng vô danh.
Se-hyun nhắm mắt lại. Dựa vào cuộc trò chuyện của những gã đàn ông kia, có vẻ như Park Seung-geon vẫn chưa hề biết gì về Đế quốc của Se-hyun. Hắn ta không biết Đế quốc Se-hyun xếp hạng bao nhiêu, là Đế quốc như thế nào, có những năng lực gì, mà chỉ định lợi dụng thân phận của cậu để làm con bài mặc cả với Đế quốc Công nghệ.
Hắn ta hành động chỉ dựa trên một thông tin duy nhất là Se-hyun có mối quan hệ thân thiết với Đế quốc Công nghệ, và tin vào những gì hắn ta đã được chứng kiến trong bữa tiệc.
Se-hyun lấy thiết bị định vị ra, nắm chặt trong tay. Cậu nín thở, chịu đựng cơn đau, lặng lẽ chờ đợi.
Chờ đợi thời cơ.
Thời khắc Se-hyun dự đoán đã đến, khi thiết bị dao động ma thạch của chiến hạm bay ngừng hoạt động. Ngay khi chiến hạm bay dừng lại để thả neo, tất cả đèn đều tắt, chỉ còn lại những thiết bị điều khiển nhấp nháy.
Ngay khi bóng tối bao phủ lên cả không gian, Se-hyun lập tức nhấn giữ nút khởi động của thiết bị định vị.
Khoảng 10 giây sau, thiết bị định vị rung lên, báo hiệu đã được kích hoạt. Se-hyun cất thiết bị vào túi đồ, rồi vùi đầu vào vai chú Ếch đang nhìn cậu với vẻ lo lắng.
“… Ta… nhất định… sẽ chữa khỏi cho cậu…”
Mùi máu tanh nồng bốc ra từ người nó thật đáng sợ. Chú Ếch không đáp lời. Nó chỉ chớp chớp đôi mắt to, lặng lẽ nép vào lòng Se-hyun.
Một ngày trôi qua trong đau đớn và thương cảm, giữa không gian tràn ngập mùi máu tanh.
***
Thiết bị định vị là một loại thiết bị có thể gửi vị trí nơi mà nó được kích hoạt đến Đế quốc hai lần một ngày. Nó không thể theo dõi theo thời gian thực. Ngay cả khi vị trí của thiết bị thay đổi trong quá trình di chuyển, vị trí được gửi đến Đế quốc vẫn là nơi mà thiết bị được kích hoạt.
Ù ù-
Lần thứ ba rồi.
Mỗi khi đến giờ thiết bị hoạt động, Se-hyun lại nhấn nút kích hoạt ở nơi phi thuyền dừng lại. Đã 12 tiếng trôi qua kể từ ngày đầu tiên, và tính đến nay đã có ba Thiên Nhân tộc bị lôi đi.
Park Seung-geon hiện đang đi vòng quanh các Đế quốc, dùng Thiên Nhân tộc làm vật trao đổi. Không thể biết được khi nào hắn ta mới trở về Đế quốc của mình.
“Se-hyun… cá, cánh của cậu…”
“… Không… sao đâu…”
Vẫn chưa sao cả. Vẫn ổn.
Mùi hôi thối xộc vào mũi, nhưng Se-hyun vẫn có thể chịu đựng được. Đôi cánh của cậu đã bắt đầu bị hoại tử, chuyển sang màu đen. Mỗi khi nhìn thấy lông cánh đổi màu, Yoo Si-woon lại khóc lóc thảm thiết, liên tục xin lỗi.
Nhưng dù có cố gắng thế nào, cậu cũng không thể quen với cơn đau này. Cậu đã cắn chặt môi để chịu đựng nỗi đau đến hàng nghìn lần. Đôi môi sưng tấy, nứt nẻ, chỉ cần chạm nhẹ cũng chảy máu.
Nhưng cậu không thể dừng lại.
Cạch-
“Đến giờ ăn rồi.”
Cánh cửa bật mở, một gã đàn ông vác bao tải bước vào, ném mạnh bao tải về phía những chiếc lồng giam rồi hét lên. Nghe thấy từ “ăn”, những Thiên Nhân tộc run rẩy. Họ vội vàng đưa tay vào bao tải, lấy bánh mì ra.
Ngay khi cầm được bánh, tất cả đều bắt đầu ăn ngấu nghiến bằng cả hai tay, giống như cách Yoo Si-woon ăn nắm cơm lần đầu tiên.
Một bao tải nhỏ cũng được ném vào lồng giam của Se-hyun. Nhưng không giống như những lồng giam khác, không ai đưa tay ra lấy bánh.
“Ha, mẹ kiếp. Lại định nhịn đói nữa à?”
“Si-woon, mày muốn bị ăn đòn hả? Trước đây mày ăn ngon lành lắm mà, đúng không?”
Gã đàn ông có làn da như da tắc kè cúi người trước lồng giam, gọi Yoo Si-woon với một giọng ngọt ngào. Yoo Si-woon không trả lời. Ngay sau đó, một cú đá hung ác giáng xuống.
RẦM!
Tất cả mọi người trong khoang tàu đều chết lặng. Đôi vai co rúm của Yoo Si-woon run lên bần bật. Bàn chân của gã đàn ông vừa đá vào lồng giam vẫn chưa hạ xuống.
“… Mới đó mà đã học được thói hư rồi. Haiz… Phiền phức thật.”
Gã đàn ông da tắc kè đá vào lồng giam vài cái, nhìn chằm chằm Yoo Si-woon với ánh mắt lạnh lùng. Đôi mắt xếch của gã ta ánh lên vẻ do dự. Và khi sự do dự đó kết thúc.
“Yoo Si-woon, ra đây. Xem ai thắng ai nào.”
Gã ta gọi Yoo Si-woon. Nỗi sợ hãi hiện rõ trong mắt cậu ta. Nhưng cậu ta vẫn không đáp lại. Cậu ta chỉ ngồi im lặng, mím chặt môi.
“Ra đây, khi tao còn nói tử tế. Đừng để tao chơi đến mức cổ họng mày rách toạc ra.”
Se-hyun nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, cùng với tiếng chìa khóa leng keng. Yoo Si-woon run rẩy dữ dội hơn. Tuy nhiên, lần này, thái độ của cậu ta đã khác hẳn so.
Đôi mắt gã đàn ông da tắc kè nheo lại đầy nguy hiểm. Gã ta cười khẩy như thể không tin nổi. Khác à. Bọn chúng biết Yoo Si-woon đang muốn nói gì.
Cậu ta đang muốn nói rằng mình sẽ không lùi bước nữa.
“Thằng nhãi chuyên liếm giày cho tao giờ lại dám chống đối? Nghĩ cho kỹ nhóc. Nếu mày cứ tiếp tục như vậy—!”
Rầm!
“Bọn tao có cách để chuyển sang đứa bên cạnh đấy.”
Nghe thấy vậy, Yoo Si-woon ngẩng phắt đầu lên, nhìn gã đàn ông vừa đá vào lồng giam. Đôi môi cậu ta càng run rẩy hơn, rồi méo xệch.
“Để tôi… để tôi làm… xin đừng làm vậy với cậu Se-hyun… Hức, tôi xin lỗi… đừng mà…”
“Đừng dài dòng, ra đây.”
Se-hyun thấy một bàn tay đang đưa chìa khóa vào ổ. Yoo Si-woon nhìn theo, rồi lau nước mắt, lê cái thân xác đau đớn bò ra ngoài. Nhưng ngay trước khi chìa khóa xoay ổ, một thứ gì đó lao vọt tới, cứa qua mu bàn tay gã đàn ông.
Xoẹt-
Có thứ gì đó vừa cào xước mu bàn tay gã đàn ông, rồi ghim chặt vào bức tường tối tăm, rung lên bần bật. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía đó. Một mũi tên.
“Tốt nhất là… nên tránh xa…”
Giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong lồng giam. Mỗi lời nói đều chất chứa nỗi đau đớn. Nhưng không một ai dám cười nhạo.
Bởi vì họ đã nhìn thấy chiếc nỏ lên dây trong tay Se-hyun.
“Mẹ kiếp, né ra!”
Tạch!
Chưa kịp dứt lời, mũi tên lại vút đến. Mũi tên lao thẳng, ghim vào đùi gã đàn ông đang cầm chìa khóa. Gã hét lên một tiếng thảm thiết, ngã ngửa ra sau. Gã đàn ông da tắc kè vội vàng bỏ chạy. Se-hyun chĩa nỏ về phía lưng gã ta.
Dù cố gắng tập trung, nhưng mũi tên chỉ sượt qua cổ gã ta rồi ghim vào tường. Khi Se-hyun lên tên lần nữa, hai gã đàn ông đã trốn mất dạng.
Bỗng chốc, không gian trở nên im ắng, rồi một giọng nói khàn khàn vang lên từ nơi nào đó không rõ.
“Tốt nhất là nên dừng lại đi. Hết tên thì đứa gặp rắc rối sẽ là mày đấy.”
Se-hyun ôm chặt người Ếch đang nóng bừng như lửa, cắn chặt môi. Vị tanh của máu lan ra trong miệng cậu. Đầu ngón tay cầm nỏ run lên bần bật.
Ở đây, không một ai có thể sử dụng kỹ năng. Đó cũng là một lợi thế không nhỏ cho Se-hyun.
“Tôi… còn 10 cái nữa… Làm sao… Nếu muốn thử xem… ai chết trước… thì cứ tiếp tục.”
“Tao bảo mày bỏ xuống.”
“Đi gọi… ha, Park Seung-geon… đến đây.”
“Trước khi tao lấy súng ra bắn thì mau bỏ xuống!! Kiểu gì thì lát nữa mày cũng sẽ bị gọi đi thôi. Nên là… mẹ kiếp, bỏ cái đó xuống. Trước khi tao giết mày.”
“Việc gì… tôi phải làm vậy? Các người… mới là kẻ gặp bất lợi. Nếu tôi chết… thì các người sẽ gặp rắc rối đấy. Đế quốc Công nghệ… ha, rất thích tôi. À… còn cả Park Seung-geon nữa.”
“Thế thì rốt cuộc mày muốn gì, mẹ kiếp.”