Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 118

Yoo Si-yoon và vị Đại Công Tước quay lại vào lúc hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời chạng vạng tối. Ngay khi mặt trời lặn, Yoo Si-yoon, Rewel và Ruhak đã có mặt tại phòng Se-hyun. Lúc này, Se-hyun vẫn còn đang ngái ngủ.

Có vẻ như họ đã bàn bạc xong từ trước, vì ngay khi Se-hyun vừa ngồi dậy trên giường, Rewel đã đi thẳng vào vấn đề. Anh ta lấy ra hai lọ thuốc màu bạc trong suốt từ trong ngực.

“Đây là thuốc tái tạo do Đế quốc Tự sinh bào chế. Công dụng và hiệu quả sẽ khác nhau tùy theo cấp độ, từ cao cấp nhất đến hạ cấp. Chỉ một giọt thuốc cao cấp nhất cũng đủ để hồi phục toàn bộ sinh lực, còn nếu dùng hết cả lọ, thậm chí có thể tái tạo hoàn hảo các chi bị đứt lìa chỉ trong một ngày.”

Một món đồ có công dụng và giá trị ngang ngửa, thậm chí còn hơn cả Elixir. Elixir cần một tuần để tái tạo cơ thể. Nhưng Đế quốc Tự sinh lại khẳng định rằng họ có thể chữa lành hoàn toàn chỉ trong một ngày.

“Đây là sản phẩm cao cấp nhất của Đế quốc Tự sinh, một kiệt tác mà không một Đế quốc nào có thể sánh kịp, chúng tôi tự tin khẳng định như vậy. Tuy nhiên, do điều kiện môi trường khắc nghiệt của Đế quốc Tự sinh, hiện tại, việc tạo ra một lọ cao cấp nhất cần ít nhất một ngày.”

“Vậy nếu cải thiện môi trường thì có thể sản xuất nhanh hơn sao?”

Những khoảnh khắc Yoo Si-yoon bộc lộ tài năng chế tạo hiện lên trong tâm trí Se-hyun. Nếu sự tồn tại của loại thuốc này bị lộ ra ngoài, Elix chắc chắn sẽ dậy sóng.

Tất cả các Vị Vua sẽ tìm kiếm loại thuốc này để kéo dài mạng sống và sẽ không tiếc công sức để hợp tác với Đế quốc Tự sinh.

Ra là sản phẩm mà Park Seung-geon bóc lột có giá trị đến vậy đấy. Rất có thể hắn ta đã độc quyền sản phẩm này, sử dụng nó để lôi kéo các Đế quốc lân cận. Hắn ta sẽ bí mật xuất khẩu cho những kẻ cũng nhúng chàm và chuyện này có lẽ đã bắt đầu lan rộng.

Thứ càng quý giá thì càng khó giấu diếm.

“Nếu cải thiện môi trường thì có thể sản xuất được. Nhưng bên đó không muốn làm vậy, hơn nữa điều kiện sản xuất của Đế quốc chúng tôi hiện tại rất tệ. Số thuốc tôi có chỉ có bấy nhiêu đây thôi. Đế quốc chúng tôi bị bóc lột trên nhiều phương diện, nhưng 8 phần là tập trung vào thuốc. Tất cả thuốc đều do Đế quốc Thổ Tễ quản lý và cung cấp, đây là sản phẩm hoàn chỉnh đầu tiên được tuồn ra ngoài dưới dạng thử nghiệm.”

Rewel đưa lọ thuốc cho Se-hyun thông qua Yoo Si-yoon. Kích thước của nó nhỏ hơn so với các loại thuốc khác. Chỉ nhỏ bằng ngón tay, nhưng bên trong lại tỏa ra ánh sáng lấp lánh như thể đang chứa đựng ánh trăng.

“Anh đưa thứ này cho ta cũng được sao?”

“… Cứ coi như đây là cách đối xử với đồng minh. Hơn nữa, Vua của tôi chẳng phải đã chịu ơn ngài rất nhiều sao? Đế quốc Tự sinh luôn biết báo đáp. Không giống như lũ vô lại kia.”

“Ra vậy… Trước tiên, ta xin cảm ơn sự báo đáp của Đế quốc Tự sinh. Vậy… có a phiến không?”

Rewel đáp lại bằng sự im lặng. Se-hyun cũng đã lường trước điều này. A phiến là đặc quyền bí mật chỉ lưu hành trong giới thượng lưu, không phải thứ dễ kiếm. Trước khi Se-hyun ngừng chơi, Đế quốc Hắc Y cũng không hề buôn bán a phiến.

“Nếu ngài muốn, tôi sẽ cho người sắc thuốc giảm đau. Nhưng đừng kỳ vọng quá nhiều.”

“Được… ta cũng chỉ có thể trông cậy vào vậy. Làm phiền anh ngay bây giờ được không?”

Trong khi hai người nói chuyện, Yoo Si-yoon im lặng như hến, chỉ quan sát tình hình. Mọi lời Rewel nói đều là bí mật. Yoo Si-yoon không có quyền trả lời.

“Ruhak.”

Se-hyun nhìn chằm chằm lọ thuốc một lúc rồi gọi Ruhak. Ánh mắt tĩnh lặng của hắn hướng về cậu. Đôi mắt vàng kim giờ đã bị che khuất bởi mái tóc xõa xuống.

Những thanh củi trong lò sưởi cháy lách tách. Không khí ấm áp lan tỏa. Thế nhưng, Se-hyun vẫn run rẩy dưới ánh mắt của Ruhak.

“… Lại đây đi.”

Ruhak không chút do dự tiến lại gần. Cử chỉ của hắn khiến cậu nhớ đến nỗi đau sắp phải chịu đựng. Nếu là việc gây đau đớn thì dù với lý do gì, cậu cũng chỉ có thể phó mặc cho Ruhak.

“Ra ngoài đi. Si-yoon, người cũng ra ngoài.”

“Nhưng tôi phải chăm sóc cậu Se-hyun…”

“Người muốn nhìn thấy đôi cánh mới nhú của đồng loại khác sao? Đừng nói những lời vô lý đó nữa, ra ngoài.”

Rewel kéo Yoo Si-yoon ra ngoài với thái độ kiên quyết, khiến cậu ta không thể phản kháng. Trước khi rời đi, hình như ánh mắt hai người đã chạm nhau. Đôi mắt đen láy ấy ngập tràn sự tha thiết như sắp khóc.

Trong lúc đó, một bóng đen lớn phủ xuống trước mặt Se-hyun. Ruhak tiến lại gần, bàn tay hắn chậm rãi đưa ra sau gáy cậu.

“Asha.”

“Vâng, thưa Đại Công Tước.”

“Những gì ngươi thấy lúc này không được phép tiết lộ ra ngoài. Hãy nhớ kỹ, hôm nay ngươi không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì cả.”

“Tôi sẽ ghi nhớ.”

Ngay khi Asha nhắm chặt mắt, chiếc áo choàng quanh cổ Se-hyun bị xé toạc. Cơn lạnh ập đến ngay tức khắc. Cậu chưa kịp run rẩy thì bờ vai hai người đã chạm vào nhau.

Bàn tay Ruhak luồn vào trong lớp áo bị xé rách, lướt trên da thịt cậu. Thực ra, đó không phải là một xúc cảm xa lạ. Ruhak luôn tự nguyện tắm rửa cho Se-hyun và luôn chăm chút, lau rửa đôi cánh của cậu mọi lúc mọi nơi.

Dù là những cái chạm quen thuộc, nhưng có lẽ vì căng thẳng mà hôm nay Se-hyun lại cảm thấy khác lạ. 

Vì vậy, cậu buột miệng hỏi.

“… Tôi là Vị Vua thứ mấy của anh…?”

Cơn gió lạnh ùa vào qua lớp áo bị xé rách. Ruhak vén áo cậu ra, chạm vào vết thương đã lành lại một cách dị dạng.

“Thứ bốn mươi hai.”

“Anh trả lời thẳng thắn đấy.”

Thứ bốn mươi hai. Nhiều hơn cậu tưởng. Giờ thì cậu đã hiểu nỗi cô độc thoáng hiện trong mắt Ruhak. Và cả lý do tại sao hắn lại chán chường đến mức thất vọng.

“… Tôi giống với giấc mơ của anh đến nhường nào?”

“Hừm. Hiện tại thì chỉ là đồng loại thôi.”

“Còn các anh hùng thì sao?”

“Ta không nhớ.”

Tức là hắn không thể trả lời. 

Cái chạm của Ruhak lên vết thương khiến Se-hyun cúi đầu. Hắn chỉ mới chạm nhẹ vào bề mặt, thế mà Se-hyun đã run rẩy như đang bị lạnh.

Bàn tay đang ấn lên vết thương lại di chuyển lên trên, lướt trên da thịt cậu. Những ngón tay ấy vuốt ve gáy cậu, luồn vào mái tóc vàng mềm mại, khiến chiếc áo choàng vốn đang che hờ hững tuột xuống, lộ ra toàn bộ tấm lưng.

Se-hyun nổi da gà vì sợ hãi. Ruhak vòng tay ôm lấy tấm lưng đang co rúm của cậu rồi đổi chỗ cho cậu, để Asha có thể nhìn thấy lưng cậu.

Vết thương xấu xí chiếm trọn một bên lưng hiện ra mờ ảo trước mắt Asha. Làn da cậu trắng như tuyết, trắng như đôi cánh của cậu vậy. Trên làn da mỏng manh ấy, vết sẹo đỏ tươi chưa lành hẳn như đang nhìn Asha, chứa đựng nỗi kinh hoàng của ngày hôm đó.

Đôi mắt Asha cũng đỏ hoe khi anh ấy nghiến răng chịu đựng.

“… Nell.”

Se-hyun cảm nhận được ánh mắt của Ruhak. Cậu cố gắng gạt bỏ cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng, nắm chặt lấy cánh tay Ruhak.

“Tuyệt đối… đừng dừng lại. Không… hay là… cứ trói tay tôi lại đi. Tôi không chắc mình có thể chịu đựng được.”

Se-hyun quay đầu tìm thứ gì đó để trói. Lúc này, tiếng gõ cửa nhẹ vang lên trong phòng. Thuốc mà Rewel đã hứa chuẩn bị đã được mang đến.

Nhanh như vậy, chắc hẳn anh ta đã chuẩn bị từ trước. Trong khi Asha đi lấy thuốc, Se-hyun nắm lấy tay áo của chiếc áo choàng đã bị xé rách. Cậu định xé nó ra. Nhưng một bàn tay đã kiên quyết ngăn cậu lại.

“Không cần.”

Thay vì tay áo, thứ được đưa đến là một chén thuốc đen ngòm. Mùi vị đắng ngắt xộc vào mũi. Se-hyun mím chặt môi, cúi đầu nhìn rồi uống cạn một hơi. Thuốc đắng đến mức khiến cậu bị sặc, ho sù sụ.

Uống thứ thuốc đó cũng là một cực hình. Se-hyun cố gắng nuốt từng ngụm, như thể đang nhai lại, cho đến khi uống hết. Ruhak giữ gáy cậu, ấn đầu cậu lên vai mình. Một cái chạm mạnh mẽ.

“Nói với ta khi cậu đã sẵn sàng.”

Bàn tay còn lại của Ruhak lướt trên vết thương sau lưng cậu, chạm vào phần gốc cánh bị xoắn. Cơ thể Se-hyun giật nảy. Nỗi sợ hãi như thủy triều ập đến, cuốn trôi mọi suy nghĩ trong đầu cậu.

Liệu mình có chịu đựng được không?

Tầm nhìn cậu nhòe đi vì lo lắng. Se-hyun cố gắng kìm nén cảm xúc đang dâng trào, do dự một hồi rồi mới cất tiếng.

“… Làm đi. Ngay bây giờ… làm đi.”

Cơn đau ập đến bất ngờ. Những ngón tay Ruhak xé toạc da thịt, nắm lấy phần gốc cánh co quắp. Tiếng da thịt bị xé hòa lẫn với tiếng hét thảm thiết. Trong cơn đau tột cùng, Se-hyun cào cấu lên lưng Ruhak như muốn xé hắn ra.

Lưng cậu nhanh chóng ướt đẫm máu.

Ruhak dùng tay ghì chặt vòng eo đang quằn quại của Se-hyun rồi gọi Asha giữa những tiếng hét. Asha đang bàng hoàng, mất phương hướng. Nhưng ánh mắt sắc lẹm, chứa đầy sát khí của Ruhak đã khiến anh ấy bừng tỉnh.

Ánh mắt ấy như muốn bóp nghẹt Asha. Anh ấy giật mình, vội vàng lên tiếng.

“Ph-phải xoay nó vào trong.”

“Đừng có lơ là.”

Giọng nói của Ruhak như tiếng gầm gừ. Trong khi đó, tiếng hét của Se-hyun đã chuyển thành tiếng nức nở. Bờ vai gầy guộc của cậu vùng vẫy trong vòng tay Ruhak, cố gắng thoát ra, nhưng không thể nào thoát khỏi bàn tay đang ghì chặt gáy cậu.

“Kh-không… tôi không làm được… không làm được…!”

Rắc!

Đồng tử Se-hyun giãn ra. Lưng và vai cậu co giật vì đau đớn. Những móng tay cậu bấu chặt vào vai Ruhak như muốn ghim sâu vào đó.

Cả hàng mi chớp chớp cũng run rẩy vì đau đớn. Tiếng hét như đứt quãng bỗng vang lên trở lại khi phần gốc cánh bị xoắn bắt đầu chuyển động.

“Phải… phải xoay xuống dưới nữa.”

Asha nói với giọng nghẹn ngào, cố kìm nén tiếng khóc, vẻ mặt đau khổ. Bàn tay nổi đầy gân xanh không chút do dự. Hắn nắm chặt lấy phần gốc cánh với tất cả dây thần kinh rồi nhấc lên, xé toạc da thịt. Mặc cho Se-hyun vùng vẫy, đầu và lưng cậu vẫn bị ghì chặt.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo