Ba ngày trước, Huen xuất hiện với một nụ cười rạng rỡ. Hắn ta mang theo một chiếc vali kim loại khổng lồ, đột ngột xuất hiện và nói sẽ sửa chữa thiết bị xuất dữ liệu. Sau đó, hắn ta một mình chui vào chiến hạm bay, nhốt mình ở trong đấy cả một ngày để lắp ráp thứ gì đó.
Khi Huen quay lại với đôi mắt thâm quầng, chỉ mỉm cười và nói mọi thứ đã được giải quyết. Ngay sau đó, hắn ta lập tức lên đường đến trung tâm huấn luyện để thuyết phục Gong Jae-woo. Những chuyện xảy ra tiếp theo, Se-hyun cũng không rõ.
Tuy nhiên, cậu nhớ rằng mình từng bắt gặp Gong Jae-woo đang trầm tư suy nghĩ. Biểu cảm trên khuôn mặt ấy trông gần như đồng ý.
“Hệ thống trọng lực đã được kích hoạt. Chuẩn bị xuất phát. Vui lòng chú ý đến lực gia tốc.”
Ngay khi thông báo kết thúc, chiếc phi thuyền khởi động, nhanh chóng rời khỏi đường bay với tốc độ kinh hoàng. Toàn bộ màn hình trong phòng máy hiện lên hình ảnh bên ngoài, và trong nháy mắt, bầu trời xanh thẳm hiện ra trước mắt.
“Ộp, ộp”
“A… Không sao đâu, cậu biết người nước ngoài đó không? Người đó đã giúp tôi hồi phục đấy, nên bây giờ không còn đau nữa.”
Se-hyun mỉm cười trấn an Aul đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng. Đôi mắt đen láy đang dõi theo khắp nơi cuối cùng cũng dừng lại trên đôi cánh đang yên vị của Se-hyun.
Khi đó, Aul bất ngờ đưa chiếc giỏ mà mình đang ôm khư khư trong tay cho Se-hyun.
“Ộp – ộp.”
“Cảm ơn nhé, Aul. Lát nữa ăn chung với tôi nhé.”
Se-hyun cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Aul rồi nói nhưng cậu ấy chỉ chớp mắt, không trả lời. Một lúc lâu sau, chiếc đầu nhỏ của Aul mới khẽ gật. Cậu ấy thì thầm một tiếng “ộp ộp” rất khẽ, vừa mân mê ngón tay vừa bước từng bước chậm rãi về phía khoang tàu.
Se-hyun nhìn theo dáng cậu Ếch cho đến khi khuất bóng, sau đó thả chiếc giỏ xuống chiếc ghế gần đó, vươn tay đấm nhẹ lên vai mình.
Dù đã hết ù tai và nhức đầu nhưng cậu vẫn cảm thấy cơ thể mệt mỏi hơn bình thường. Vỗ nhẹ vài xong, Se-hyun đặt chiếc giỏ lên ghế, nằm xuống và tựa đầu vào đó. Khi chớp mắt, trong đầu cậu hiện lên Ruhak đang nghiêng đầu và các anh hùng đang run rẩy đầu ngón tay.
Nhìn vẻ mặt của họ, Se-hyun bất giác nhớ đến Kim Gap-jun mà mình vừa gặp vài ngày trước. Vẻ kìm nén và đôi môi mím chặt của họ khiến cậu nhớ lại gương mặt của ông ta.
Không biết lão Kim Gap-jun giờ có còn ủ rũ nữa không nhỉ.
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, Se-hyun đã vội lắc đầu. Hiện tại, trên bầu trời của Đế quốc đang có tổng cộng bốn cánh cổng không gian, là cổng của bốn Đế quốc đồng minh: Lee Jae-young, Baek Do-hyun, chú Huen và Yoo Si-yoon. Yoo Si-yoon cùng với Thiên Du tộc đã quay trở về Đế quốc của mình qua cánh cổng này.
Có vẻ như sau như một thời gian, mọi người đã gắn bó với nhau, bởi ngoài đôi mắt đỏ hoe của Kim Gap-jun khi tiễn tộc Thiên Du rời đi, cuộc chia tay diễn ra khá yên bình.
Dù sao thì cũng sẽ chẳng có cơ hội để buồn lâu đâu.
Se-hyun đang có kế hoạch cử Kim Gap-jun đến Đế quốc của Thiên Du tộc để kiểm tra xem mọi việc ở đó có ổn không. Tất nhiên, cậu đã chuẩn bị tinh thần để nghe mắng đến cả chục cả nghìn lần.
Nhắm mắt lại, cơn mệt mỏi bị lãng quên trước đó ập đến, kéo theo cả cơn buồn ngủ. Se-hyun nâng tay áo lên che tầm mắt và dễ dàng chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày sắp tới sẽ là quãng thời gian di chuyển không ngừng để tham gia hội nghị của liên minh.
Dòng suy nghĩ dần lắng xuống, nhường chỗ cho màu đen sâu thẳm.
Se-hyun chỉ nhớ rằng mình đã ăn và ngủ, vậy mà khi mở mắt ra, chiến hạm bat đã nhận được lệnh hạ cánh và đang neo đậu tại đường bay. Thân tàu rung lắc khiến cậu giật mình ngồi bật dậy, ánh mắt ngay lập tức hướng ra ngoài cửa sổ. Sau lớp sương mờ, một ngọn núi khổng lồ hiện lên.
Đó chính là chân núi Bisanbiya, nơi có con sông mang theo mùi nước nồng đậm. Tuy nhiên, thời tiết lúc này quá tệ, độ ẩm như thấm đến tận bên trong khoang tàu. Cơn mưa lớn đến mức khó mà nhìn rõ được Đế quốc Kỵ Binh bên ngoài.
Se-hyun nhanh chóng khoác áo, bước ra khỏi phòng. Đứng ngay trước cửa là Ruhak, người vừa giơ tay định mở cửa nhưng khựng lại giữa chừng. Se-hyun bất giác đưa tay xoa sau gáy, một hành động như để xác nhận điều gì đó. Tất nhiên là Ruhak cũng nhìn thấy. Hắn khẽ nhướng mày.
“Ra là em ghét chuyện đó đến vậy, ta không ngờ đấy.”
“Em phải nói thẳng với anh thôi, Nell ạ.”
Se-hyun buông tay khỏi gáy, nơi giờ đây không còn cảm giác đau, rồi nhìn thẳng vào ánh mắt của Ruhak mà nói:
“Đau đấy, không đúnđúng. Nó chỉ toàn đau thôi. Nên là anh đừng cắn nữa.”
“… Ta thấy rồi.”
Ruhak trả lời trễ một nhịp. Dù biểu cảm không thay đổi nhưng ánh mắt hắn như thể đã hiểu ra điều gì đó. Khi đôi mắt ấy khẽ nhắm lại, âm thanh rung lắc vang lên từ cuối hành lang.
Ánh mắt Se-hyun bất giác di chuyển, cậu nhìn theo tiếng mưa rơi vọng lại.
“Do thời tiết xấu, lộ trình đã bị gián đoạn, khiến chuyến đi của chúng ta sẽ phải mất thêm nửa ngày. Tuy nhiên, chúng ta đã nhận được tin báo về sự tham gia của các Đế quốc liên minh từ lâu, nên ngay khi xuống tàu, có thể đi thẳng đến phòng hội nghị.”
“Có vẻ chúng ta là nhóm cuối cùng.”
“Đến đó rồi sẽ rõ.”
Ruhak quay người, bước nhanh về phía tiếng mưa rơi. Se-hyun chỉnh lại trang phục, rồi nhanh chóng bước theo sau.
Tại lối ra của tàu không gian, mọi người đã tập trung đầy đủ. Giữa họ là Aul đang nhìn chằm chằm vào màn mưa xối xả. Đôi mắt to tròn của cậu ấy cứ chớp nháy như thể đang theo đuổi thứ gì đó vô định.
Nhận ra có người đến, ánh mắt của Aul chuyển dần sang Se-hyun.
“Ộp ộp.”
Dường như Aul đang muốn nói rằng trời mưa rất lớn. Ánh mắt đầy lo lắng khiến Se-hyun vỗ nhẹ đôi cánh của mình, định xòe rộng để dùng như một chiếc ô. Nhưng suy nghĩ ấy nhanh chóng bị dập tắt khi một bàn tay rắn chắc giữ chặt lấy vai cậu.
Ruhak nắm lấy vai Se-hyun và bước qua cơn mưa như trút nước. Dòng mưa xối xả mang theo hơi lạnh. Tuy nhiên, ngoài những hạt mưa bay theo gió làm ướt sống mũi, không có giọt mưa nào trực tiếp đổ xuống người Sehyun.
Tạch… tạch-
Trên đầu Se-hyun là một đôi cánh đen khổng lồ đang xòe rộng. Những chiếc lông vũ dày và cứng cáp đến mức ngay cả những giọt mưa sắc như lưỡi dao cũng không thể lọt qua. Khi quay lại, cậu nhìn thấy các anh hùng và Aul vẫn đang lặng lẽ bước theo, để mặc những hạt mưa lạnh lẽo xối xả rơi xuống người họ.
“Đừng bao giờ quên em là ai. Đôi cánh này là biểu tượng cuối cùng của Đế quốc, không được phép để bất kỳ sự sỉ nhục nào vấy bẩn. Dù trong hoàn cảnh nào, em cũng không được quên điều đó.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, bàn tay của Ruhak nhẹ nhàng vuốt qua đôi cánh của Se-hyun. Mặc dù tiếng nói nhỏ dường như bị át đi bởi tiếng mưa nhưng âm thanh ấy lại rõ ràng như đang thì thầm ngay bên tai cậu.
“… Em hiểu rồi.”
Có lẽ bởi đã từng đánh mất, nên giờ đây, “bảo vệ” đã trở thành “cảnh giác”. Se-hyun đáp lại bằng một câu trả lời ngắn gọn, rồi nhìn về phía những gia thần của Đế quốc Kỵ Binh đang lao đến xuyên qua màn sương mù.
Những gia thần dẫn đường của Đế quốc Kỵ Binh hối hả chạy đến, thấy bộ dạng ướt đẫm của Se-hyun và những anh hùng thì luống cuống giậm chân loạn xạ. Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ruhak, họ nhanh chóng dẫn cả nhóm đến phòng họp.
Phòng họp nằm ở trung tâm của Đế quốc, trong một công trình mái vòm mở, nơi tiếng mưa dường như thấm vào không gian xung quanh.
Cộp cộp-
Theo những bước chân của các gia thần kia, đoàn người đi qua hành lang dài dẫn đến phòng họp, những tia sét thi thoảng lóe sáng trên bầu trời, kéo theo những âm thanh ùng oàng vang vọng nhưng không khiến người ta giật mình.
“Mời ngài ngồi ở chỗ trống. Đại Công Tước và các anh hùng, xin mời lên tầng hai.”
Phòng họp là một đại sảnh lớn nằm giữa khu vườn. Bên trong, những chiếc bàn được sắp xếp thành hình tròn, tạo nên không gian để mọi người dễ dàng đối mặt và giao tiếp trực tiếp.
Cũng giống như trong buổi yến tiệc, chỗ ngồi của Đại Công Tước và các anh hùng được bố trí trên tầng hai. Ruhak không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu rồi dẫn các anh hùng đến chỗ ngồi. Se-hyun cũng nhanh chóng bước đến vị trí đã được sắp xếp.
Không khí trong phòng họp không quá nghiêm trang. Một vài chỗ vẫn còn trống, và tiếng trò chuyện huyên náo đủ lớn để át đi tiếng mưa bên ngoài.
Nhưng ngay khi Se-hyun bước vào, cả phòng họp lập tức im bặt . Hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía người lạ vừa xuất hiện. Ánh nhìn đầy soi mói ấy chỉ biến mất khi có người cười khẩy, ánh mắt khẽ liếc qua đôi cánh của Se-hyun.
Dễ đoán thôi. Thái độ của đám người kia khi nhìn về đôi cánh của Se-hyun cũng giống hệt như trong buổi yến tiệc.
Một Thiên nhân tộc yếu đuối.
“Anh ơi!”
Ánh mắt của Se-hyun hướng về phía một người đang lao về phía cậu. Người đang chạy ào tới, tóc mái bay phấp phới, không ai khác chính là Lee Jae-young. Đang chạy nhanh như gió, Jae-young chợt dừng lại khi chỉ còn cách Sehyun vài bước chân. Sau đó, cậu ấy cẩn thận kiểm tra khắp người Se-hyun, từng chỗ một.
“Anh ơi, anh không bị dính mưa chứ ạ? Để em xem cánh anh có ướt không nào. Em nghe nói chim mà dính mưa là không tốt đâu.”
‘Chim’ á hả. Nghe thấy từ đó, Se-hyun liếc nhìn đôi cánh của mình. Ừm… chim thì đúng là chim rồi. Với một cảm giác khó hiểu như vừa được thuyết phục, cậu lắc nhẹ đôi cánh hơi ẩm và trả lời.
“Anh không bị mưa ướt. Còn Jae-young, em đến từ bao giờ thế?”
“Em ạ? Khoảng bốn tiếng trước ạ. Còn cái tên kia thì tới đây một tiếng trước thôi.”
Jae-young chỉ tay về phía Baek Do-hyun đang khoanh tay ngồi tại chỗ ngồi họp với dáng vẻ ngổ ngáo. Không rõ hắn ta lại bất mãn về chuyện gì mà ngay khi ánh mắt hai người chạm nhau, khuôn mặt Do-hyun đã cau có lại.
“Anh ơi, mình qua bên này đi ạ. Em giữ chỗ cho anh rồi đấy.”
“Chú Huen vẫn chưa tới à?”
“Dạ? Ý anh là ông chú hạng hai kia? Chưa ạ, hình như là chú ta và bà dì kia vẫn chưa tới.”
Bước chân của Se-hyun bắt nhịp theo Jae-young, người đang kéo tay cậu đi. Bầu không khí vốn yên tĩnh bỗng trở nên xáo động khi hai người tiến vào. Những lời bàn tán xì xào, tất cả đều mang vẻ chế giễu.
“Đây chắc là Thiên Nhân Tộc mà người ta đồn đã giúp Đế quốc Công nghệ có một cái cớ chính đáng nhỉ.”
“Giờ Đế quốc Kỵ Binh nghèo đến mức phải nhận cả Thiên Nhân tộc vào sao? Thật là…”
“Có phải là tên Thiên Nhân tộc bị bắt cóc lần trước không?”
“Hừm, dạo này Đế quốc Kỵ Binh mê mẩn ba thứ gì không vậy? Lại còn cả con ếch kia nữa, ai đề nghị thay nước cho nó đi kìa.”
“Chu choa, nhìn đôi cánh đẹp đẽ kia kìa, mọi người. Muốn tới đây mà chăm chút thế này, thôi thì chúng ta rộng lượng mà chấp nhận đi. Kẻo không lại tủi thân mà bị bắt cóc nữa thì khổ.”