[Ngày mai, tôi muốn cho mọi người xem một thứ này. Đêm nay tất cả cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi.]
Vì lời đề nghị, hay đúng hơn là mệnh lệnh ngầm của Agatha, toàn bộ các đại biểu, bao gồm cả Se-hyun, đều ở lại Đế quốc Kỵ binh qua đêm. Hai phòng bên cạnh Se-hyun được chuẩn bị làm nơi ở cho các gia thần và Ruhak, như một “sự quan tâm chu đáo” từ Agatha.
Chỉ có mỗi Lee Jae-young là hào hứng như một đứa trẻ được đi chơi dã ngoại. Cậu nhóc cứ cầm tay kéo mọi người chạy nhảy khắp nơi, bất chấp ánh nhìn đầy chán nản của Baek Do-hyun dành cho cậu ấy.
Dĩ nhiên, kết quả của cuộc họp hôm nay không mấy khả quan. Nhưng cũng không hẳn là thất bại.
Chỉ là bị hoãn thôi.
Kết quả của cuộc bỏ phiếu là chia đều. 19 phiếu đồng ý và 19 phiếu phản đối. Mặc dù cả Agatha và Huen cũng đã đứng về phía Se-hyun, giơ tay ủng hộ, nhưng cuối cùng, đề xuất đó vẫn không được thông qua.
[Về đề án liên quan đến Thiên Nhân tộc, chúng ta quyết định sẽ tái thảo luận trong cuộc họp sắp tới.]
Vậy là vấn đề của Thiên Nhân tộc bị treo lại. Đây là điều Se-hyun đã lường trước. Cậu không đến đây với mục tiêu phải thông qua đề xuất ngay hôm nay. Thay vào đó, mục đích chính của cậu là khiến các thành viên trong Liên minh nhận thức được rằng Thiên Nhân tộc có thể trở thành những trợ thủ đắc lực.
Đề xuất được chấp nhận thì càng tốt, nhưng không nhất thiết phải là hôm nay.
“… Thôi kệ vậy.”
Khoảng một giờ trước, Ruhak đã giúp cậu lau qua đôi cánh, nhưng bây giờ chúng lại trở nên ẩm ướt. Se-hyun khẽ vuốt nhẹ đôi cánh ướt sũng.
Agatha rằng cô ta muốn dẫn mọi người đến xem một thứ gì đó.
Nếu cậu đoán đúng thì cảnh tượng mà mọi người phải đối mặt ngày mai sẽ là nỗi tuyệt vọng bị che giấu sau màn sương dày đặc kia. Se-hyun vẫn không thể nào quên đi được đầu ngón tay ghê rợn lộ ra khi sương tan lần trước.
Dẫu vậy, dòng chảy của thế giới vẫn tiếp tục, tất cả trở nên mơ hồ đến mức ngay cả sự sợ hãi cũng trở nên nhạt nhòa, tựa như có một bức tường chắn ngang tầm nhìn.
Mà thật ra, sự lựa chọn của Huen và Agatha đã đến quá muộn. Tất cả đều đang thiếu thời gian, và cách duy nhất để bù đắp sự thiếu hụt đó là “buộc phải phát triển thật nhanh.”
Lẽ ra họ nên cân nhắc đến chuyện công bố sự thật sớm hơn, đồng thời tạo điều kiện cho các Đế quốc thành viên phát triển. Chỉ là giờ đây, mọi thứ đã quá muộn.
Se-hyun vẫn chưa vượt qua tầng 85, bởi vì cậu đang cố kéo dài thời gian. Nếu đúng như lời Bill Will, việc Se-hyun tiến lên đang khiến các Đế quốc khác thiếu thời gian để phát triển thì tốt hơn hết là trì hoãn thêm, kéo dài đến thời điểm thích hợp.
Dẫu vậy, thời gian trôi qua nhanh chóng. Chỉ còn một tuần nữa là đến ngày chinh phục tầng 85. Đối với Se-hyun, đây không phải là một nhiệm vụ khó nhằn gì. Nhưng đó lại chính là vấn đề.
Khoảng cách đã trở nên quá lớn.
Việc Huen và Agatha bất ngờ đưa ra lựa chọn này vào hôm nay rõ ràng chịu ảnh hưởng từ thái độ của các Đế quốc thành viên. Sự lười biếng và thiếu trách nhiệm của họ đã buộc hai người họ phải thay đổi kế hoạch.
Ngày mai, Liên minh sẽ chứng kiến hai hướng đi. Một là những kẻ sợ hãi và bỏ trốn. Hai là những người sợ hãi nhưng vẫn bước tiếp.
Tiếng mưa lộp độp đập vào cửa sổ, kéo Se-hyun trở về thực tại. Sự ẩm ướt mà cậu đã quên chợt trở lại, khiến dòng suy nghĩ cũng tan biến như bị cuốn trôi.
“Mong là… mưa sẽ tạnh sớm.”
Đầu óc cậu trống rỗng, đôi mắt cũng dần khép lại, chẳng mấy chốc đã nhắm nghiền lại.
Lờ đi cả tư thế khó chịu, Se-hyun nằm sấp xuống, ngủ thiếp đi.
Bỏ qua cảm giác khó chịu từ sự ẩm ướt, cậu đã có được một giấc ngủ ngon lành. Cậu nhớ mang máng rằng mình đã tỉnh giấc giữa chừng thì phải, nhưng khoảnh khắc đấy chỉ như thoáng qua. Cảm nhận bàn tay quen thuộc vuốt ve đôi cánh, Se-hyun rúc sâu vào vòng tay ấm áp đó rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Đôi tay rắn chắc khẽ vuốt nhẹ lên má, cảm giác mơ hồ đến mức cậu không thể phân biệt được đó là thực hay mơ. Nhưng khi mở mắt, cậu nhận ra cánh tay đang ôm chặt lưng mình và lập tức hiểu rằng mọi chuyện xảy ra đêm qua đều là sự thật.
Từ phía cửa sổ tối đen, âm thanh của cơn mưa không ngừng vẫn vang lên. Không khí vẫn còn ẩm ướt, nhưng vòng tay ôm lấy Se-hyun thì hoàn toàn khô ráo.
Ngay cả đôi cánh đen phía sau lưng cậu cũng vậy. Trái ngược với thời tiết ẩm thấp này, đôi cánh của Ruhak vẫn giữ được vẻ cứng cáp như thường ngày. Có lẽ cũng vì thế mà Se-hyun không còn cảm thấy sự nhớp nháp hay khó chịu từ độ ẩm xung quanh.
Đang cân nhắc đến việc ngủ tiếp hay không, Se-hyun nhìn thấy ánh sáng mờ mờ nơi khung cửa sổ và bắt đầu nhúc nhích. Như biết cậu đã tỉnh, cánh tay đang ôm chặt lấy cậu từ từ thả lỏng ra.
Se-hyun ngẩng đầu lên từ vòng tay ấy, đôi mắt cậu bắt gặp đôi mắt tỉnh táo chẳng có chút gì gọi là ngái ngủ.
“… Ruhak, anh không ngủ à?”
Se-hyun để ý thấy Ruhak chia nhỏ thời gian trong ngày để làm mọi việc, một nửa trong số đó dành cho cậu, đặc biệt là vào ban đêm. Mỗi lần như vậy, cậu không khỏi tự hỏi liệu Ruhak có ngủ không, hay có dành chút thời gian nào cho bản thân mình không.
Trước cả khi đặt chân đến Elix, Se-hyun vẫn chưa bao giờ thấy Ruhak ngủ một lần nào.
“Ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, không cần phải lo lắng.”
Se-hyun muốn nói rất nhiều, nhưng cuối cùng chỉ thở dài và im lặng. Dù có cậu có nói thêm nữa thì cũng sẽ chẳng bắt Ruhak nói thêm được gì, nhất là khi bản thân hắn lại là kiểu người dễ gì nghe lời.
Ngay khi Se-hyun đứng dậy, không khí ẩm ướt kia lại bất ngờ ùa đến. Cậu quay sang nắm lấy áo của Ruhak, cảm giác ẩm ướt cũng lập tức biến mất.
Có lẽ nhờ kỹ năng mà Ruhak đang sử dụng. Se-hyun nhớ rằng Ruhak đã có được kỹ năng như gói chống ẩm này từ những ngày đầu thành lập Đế quốc, hắn dụng nó rất hiệu quả. Cũng chính kỹ năng này đã giúp hắn cất giữ máu của Se-hyun mà không bị biến chất.
“… Em sẽ ngủ thêm, nếu có ai đến thì gọi em dậy. Và đừng cắn em nữa đấy.”
Gần như ngay lập tức, Se-hyun chui vào vòng tay Ruhak, gấp cánh lại. Khung cảnh không biết là trời đã sáng hay chỉ mới bình minh lờ mờ ngoài cửa sổ lọt vào tầm mắt cậu. Nhắm mắt lại, cậu cảm nhận được bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng mình.
Ỷ lại vào sự dịu dàng ấy, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Nhưng trước khi ngủ thiếp đi, cậu cảm nhận được bàn tay luồn qua rồi khẽ vuốt qua những chiếc lông vũ trên đôi cánh cậu.
Cái chạm nhẹ nhàng giữa những sợi lông vũ khiến cậu khẽ thở gấp. Có lẽ vì mệt mỏi, nhưng cảm giác ấy mang đến chút rùng mình. Một lúc sau, khi mắt dần nhắm hẳn, Se-hyun cảm nhận lần cuối đầu ngón tay đang áp nhẹ lên môi mình. Và rồi, cậu thiếp đi.
Se-hyun tỉnh dậy khoảng vài giờ sau đó, đúng lúc nhận được thông báo triệu tập đến phòng họp. Đến tận lúc này, cơn mưa vẫn chưa ngừng. Có cảm giác như điều mà mọi người lo ngại đã trở thành sự thật.
Se-hyun vuốt tóc Jae-young đang nắm chặt lấy tay mình, để trấn an cậu ấy. Ngay cả Baek Do-hyun cũng có vẻ căng thẳng hơn bình thường, khuôn mặt lúc nào cũng thản nhiên của hắn ta giờ đây cũng cứng đờ.
Dễ hiểu thôi, bởi vì bọn họ đang trên đường tới chiến hạm bay để nhìn thấy con quái vật. Trái ngược với biểu cảm nghiêm túc của Se-hyun, những người khác lại không ngừng cau có và phàn nàn về thời tiết ẩm ướt.
Có người còn lẩm bẩm trách móc vì bị gọi đến vào một ngày mưa gió thế này. Tất nhiên, trong nhóm người tiến đến chiến hạm bay, không một Đại Công Tước đi cùng.
Chỉ có người chơi mà thôi.
“Anh Baek Do-hyun, anh đã chinh phục được đến tầng bao nhiêu của tòa Tháp rồi?”
“Tầng 66.”
“Còn Jae-young thì sao?”
“Em thì… vẫn ở tầng 70 ạ.”
Theo những gì Se-hyun biết, hiện tại Baek Do-hyun và Lee Jae-young mỗi người đều đang bồi dưỡng bốn anh hùng. Với tình hình này, tiến độ chinh phục tháp không thể không chậm lại.
“Ngày mai, cả hai hãy đi cùng với các anh hùng của tôi.”
Ánh mắt của Baek Do-hyun và Lee Jae-young lập tức hướng về phía Se-hyun. Biểu cảm của cả hai đều đầy kinh ngạc, thậm chí cả Baek Do-hyun, người thường không dễ bị dao động, cũng tỏ vẻ bất ngờ. Sau nhiều ngày suy nghĩ, đây là điều duy nhất Se-hyun có thể làm ngay lúc này.
Hỗ trợ các anh hùng tham gia chinh phục tháp và giúp đỡ gia thần của họ phát triển thêm. Tuy nhiên, để làm được điều này, bản thân những gia thần đó cũng cần có ý chí quyết tâm tương xứng.
“Anh ơi anh muốn em giúp thật ạ? Thật luôn ạ? Mà… liệu có ổn không ?”
“Khi tất cả mọi người biết sự thật hôm nay, chúng ta sẽ không còn nhiều thời gian nữa. Xác suất để tất cả họ chiến đấu cùng nhau là rất thấp. Có thể việc thu thập đủ 100 đồng minh cũng sẽ khó khăn. Nhưng dù vậy, lọc ra những người có tiềm năng và giúp họ mạnh lên thì vẫn tốt hơn.”
“Tôi cũng nghĩ vậy. Phần lớn trong số kia đã là đồ bỏ đi từ lâu rồi.”
Baek Do-hyun khinh bỉ gật đầu, nhìn những người đi ngang qua. Có lẽ, việc tập trung vào những người có thể chiến đấu, giúp họ phát triển và củng cố tinh thần đồng đội mới là điều nên làm vào thời điểm hiện tại.
Lựa chọn của Huen và Agatha hoàn toàn không sai.
“Xin mọi người vui lòng lên chiến hạm bay”
“Không biết muốn cho chúng ta xem cái gì đây?”
“Chắc lại định tổ chức lễ hội trên chiến hạm bay ấy mà, ha ha.”
“Trong cái thời tiết mưa bão này hả, lại còn nói mấy lời khó hiểu nữa… Hứ.”
Dù càu nhàu, mọi người vẫn kéo lê những chiếc quần ướt sũng và bắt đầu đi lên chiến hạm. Se-hyun cũng không ngoại lệ. Mưa vẫn rơi tầm tã, phủ kín mọi thứ xung quanh, nhưng khung cảnh của dãy núi Sương mù lại rõ ràng đến rợn người. Một điều kỳ lạ.
Cảm giác như đến cả những cơn mưa cũng đang cố tránh xa nơi đó vậy.
“Chuẩn bị khởi hành.”
Agatha là người cuối cùng bước lên chiến hạm. Sau tín hiệu xuất phát, chiến hạm bay từ từ nâng độ cao lên. Màn chắn bên trong khoang nhanh chóng bị phủ đầy bởi hình ảnh những giọt mưa tí tách. Âm thanh của cơn mưa vang lên rõ ràng đến mức khiến lòng người càng thêm căng thẳng.
Cả Đế quốc dần thu nhỏ lại dưới tầm mắt, vô tình kéo căng bầu không khí. Bóng tối trên gương mặt Agatha cho thấy cô ta đã đưa ra một quyết định lớn. Không chút đao động.
“Mọi người, xin hãy nhìn về dãy núi Sương Mù ở phía bên kia.”
Khi chiến hạm bay đã bay cao đến mức không thể ước lượng, giọng nói của Agatha làm ngừng lại những tiếng ồn ào xung quanh. Mọi người đều im lặng làm theo lời cô ta. Một vài người vẫn không quên gạt nước mưa còn đọng lại trên quần áo.
“Liên minh Siêu Vận luôn tôn trọng ý chí của những người sẵn sàng đối đầu với thứ gọi là ‘Thành tựu’ kia. Bất kể họ là ai, miễn có ý chí chiến đấu và năng lực, cánh cửa của Liên minh luôn rộng mở chào đón mọi người gia nhập. Xin nhớ ghi nhớ thật kỹ. Mục đích mà Liên minh này ra đời.”
Đôi mắt sắc sảo và uy nghiêm của Agatha lướt qua từng người một. Khi ánh mắt ấy dừng lại ở Se-hyun, cô ta khẽ nở một nụ cười cay đắng.
“Dù cho lựa chọn của các vị là gì, chúng tôi vẫn sẽ tôn trọng quyết định của mọi người.”