21h - Thứ Ba và thứ Bảy hàng tuần nhe cả nhà iu
“...Chú Huen, tôi có chuyện muốn nói với chú.”
“Cậu nói đi.”
“Nếu các Đế quốc thuộc Liên minh Bạch Y quay trở lại phía chúng ta, số lượng đó vượt quá 50 Đế quốc, tôi mong chú sẽ tổ chức hội nghị liên minh lần nữa.”
“Đã hiểu.”
“Còn một chuyện nữa.”
Se-hyun ngập ngừng một chút. Hiện giờ, một kết giới mới, mỏng hơn đã dựng lên, vá lại phần bị nứt trên kết giới cũ. Đúng là tình huống xấu nhất đã được ngăn chặn, nhưng đáng tiếc là kết giới mới lại vô cùng yếu, Huen đã đánh giá rằng thời gian hoãn chinh phục sẽ bị rút ngắn đáng kể.
Khoảng một tháng. Đó là thời gian ước tính để chinh phục mỗi tầng. Tất nhiên còn có thể dài hơn hoặc ngắn hơn.
Dẫu vậy, so với việc chỉ còn lại hai ngày thì tình thế hiện tại đã khả quan hơn nhiều. Cũng chính vậy, họ càng phải nhanh chóng hơn.
“Tôi muốn Đế quốc Công nghệ trở thành chư hầu của tôi.”
Lời nói của Se-hyun khiến ánh mắt của Huen đanh lại. Ngón tay trên bàn của hắn ta khẽ run lên. Nhưng thay vì phản ứng nóng vội, Huen vẫn im lặng suy nghĩ.
Là chư hầu, không phải đồng minh. Chuyện này vẫn sẽ khác với việc nhà Vua đầu hàng, nhưng về bản chất lại không khác biệt quá nhiều. Đế quốc sẽ không bị sáp nhập hoàn toàn nhưng sẽ chịu sự can thiệp trên nhiều phương diện từ người cai trị.
Chuyện này thật sự rất khó chấp nhận, đặc biệt là từ vị trí của Đại Công Tước.
“Chính xác hơn, tôi muốn không chỉ Đế quốc Công nghệ mà tất cả các Đế quốc trong liên minh trở thành chư hầu của tôi. Và tôi cần chú giúp tôi.”
“...Cậu có thể cho tôi một lý do không?”
“Chú còn nhớ về kỹ năng tăng cường mà tôi đã nhắc đến trong hội nghị liên minh chứ?”
“Tôi nhớ.”
“Kỹ năng tăng cường mà tôi sở hữu có thêm một khả năng khác. Đó là tăng cường sức phòng ngự theo mức độ tín nhiệm. Tuy nhiên, phạm vi của kỹ năng này chỉ áp dụng cho đồng minh, ở đây, đồng minh được định nghĩa là các Đế quốc nằm dưới quyền quản lý trực tiếp của tôi. Tiếc là kỹ năng tăng cường này không ảnh hưởng đến các Đế quốc đồng minh.”
“Mọi chuyện đi đến đâu sẽ còn tùy thuộc vào chỉ số của kỹ năng tăng cường đó.”
Huen nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Se-hyun. Hai tay hắn ta đan chặt vào nhau, đặt phía dưới ánh nhìn nghiêm nghị.
Chỉ số tăng cường sức tấn công mà Se-hyun đã tiết lộ trong hội nghị liên minh trước đây vốn đã đạt mức chưa từng có – khoảng 30%. Ngay cả Tyra của Đế quốc Bạch Y, đứng đầu trong số những người của Thiên Nhân tộc cũng chỉ được biết đến với chỉ số tăng cường tối đa là 19%.
Dĩ nhiên, cũng như Se-hyun, Tyra có thể đã kích hoạt một kỹ năng nào đó. Tuy nhiên, Se-hyun dám chắc rằng dù là gì đi nữa, đó không phải là kỹ năng tăng cường. Một kẻ đã lựa chọn hy sinh vì đại nghĩa như Tyra, chẳng có lý do gì để cô ta sử dụng kỹ năng đó vì mọi người.
Se-hyun đã rút ra được một điều trong quá trình ở đây, Elix ban cho một người kỹ năng phù hợp với giá trị, tính cách và ý chí của người đó.
Đây chính là nơi mà cả những kẻ yếu đuối có thể trở nên mạnh mẽ, và là nơi khuyến khích mọi người cùng tiến lên phía trước.
Thiên Nhân tộc chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Se-hyun cũng định nghĩa kỹ năng của mình như vậy.
“Chỉ số của kỹ năng tăng cường sức phòng ngự tối đa mà tôi đang sở hữu là khoảng 100%.”
Đồng tử của Huen co lại, ánh mắt sắc nét đến bất ngờ, như bị hút vào con số vượt xa tưởng tượng kia. Đôi mắt hắn ta không rời khỏi Se-hyun. Qua vẻ mặt kia cũng có thể ngầm đoán được câu trả lời.
“100% à…”
Giọng nói kia vang lên đều đều, hoặc quá mức kinh ngạc đến mức ngây dại. Khi Huen khẽ nhắm mắt lại, một tiếng cười nhạt khẽ vang lên trong phòng. Rồi hắn ta bỗng nhoẻn miệng cười, nở một nụ cười khó hiểu.
"Tôi muốn thêm một vài điều kiện, như thời gian chẳng hạn. Như vậy mới có lý do để thuyết phục người khác được chứ."
"Chỉ cần đến khi con quái vật chết hoặc tôi chết là được, chú thấy sao?”
"Cậu còn kỹ năng tăng cường khác mà, đúng không?"
"Cái đó thì không thể."
"Tại sao?"
“Mỗi một kỹ năng đều có điều kiện kích hoạt riêng của nó. Tăng cường sức phòng ngự thì yêu cầu sự tin tưởng nên khả năng kích hoạt cao hơn. Nhưng kỹ năng tăng cường sức tấn công lại đòi tình cảm cơ. Vậy nên chỉ những gia thân của tôi mới nhận được kỹ năng đó. À, có khi cả Jae-young cũng được đấy. Hơn nữa, kỹ năng của tôi chỉ đạt giá trị tối đa khi lòng tin hay tình cảm đến từ cả hai phía, tức là cả tôi và đối phương đều phải có cùng một loại cảm xúc, cùng ở mức độ cao.”
Huen chăm chú lắng nghe, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. Hắn ta tựa cằm lên tay, mỉm cười nhàn nhã rồi đột ngột lên tiếng.
“Tôi yêu cậu mà.”
Kwak Jeong-han đang đứng phía sau bỗng khẽ gầm gừ. Se-hyun chỉ hờ hững đáp lại.
“Nếu chú muốn bị đánh thì cứ nói tiếp đi.”
“Tất nhiên là với tư cách của một đồng đội rồi. Tôi yêu cả cô Agatha, nhóc Jae-young. À, cả cậu Baek Do-hyun nữa cơ.”
“Tóm lại chú định làm hay không làm?”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục họ. Hãy cho tôi thêm chút thời gian.”
“Được thôi… À, với cả, chú đừng quên để chiếc chiến hạm siêu thanh của chú ở lại nhé.”
“…Cậu ăn cướp trắng trợn.”
“Tôi còn muốn được hỗ trợ miến phí, không mấy phí thuê, được dùng vĩnh viễn cơ. Chú lắp cả thiết bị điều hòa sóng ma thạch trước rồi hẵng về. Tôi sẽ xem đó như khoản bồi thường tổn thất tinh thần của tôi và rủi ro mà các gia thần của tôi phải gánh chịu.”
Huen nhìn chằm chằm Se-hyun một lúc lâu, rồi cuối cùng bật cười khúc khích. Hắn ta đứng dậy, ra hiệu chuẩn bị rời khỏi phòng.
“Tôi sẽ gửi cho cậu một chiếc mới. Chiếc tôi đang dùng không thể đổi chủ. Còn về hội nghị liên minh, tôi sẽ thông báo khi xác định được ngày. Có vẻ cậu sắp có người cần gặp đấy. Tôi đi trước đây.”
Ánh mắt Huen chuyển về phía sau Se-hyun. Theo phản xạ, Se-hyun cũng quay lại nhìn. Đập vào mắt cậu là một bóng người cao lớn che khuất ánh sáng đang đứng nơi khung cửa.
Không rõ cánh cửa mở từ lúc nào, Luhak đã đứng đó được bao lâu, đang quay lưng lại với bầu trời đen kịt. Se-hyun lập tức đứng dậy.
“Luhak…?”
Ngay khi Se-hyun nhấc chân khỏi chỗ ngồi cũng là lúc Huen lướt qua Luhak mà rời đi. Khi Huen biến mất, Luhak bước vào phòng tiếp khách, nhưng trông hắn không hề bình tĩnh như thường ngày.
“Ra ngoài.”
Luhak rời mắt khỏi Se-hyun, nhìn sang Kwak Jeong-han. Kwak Jeong-han nghiêm nghị đứng đó, siết chặt nắm tay, mắt dán xuống sàn nhà, sau đó anh ấy nhắm chặt mắt lại rồi xoay người rời đi. Khi Kwak Jeong-han bước ra ngoài, bầu không khí căng như dây đàn cũng dần dịu đi.
Cánh cửa bị đẩy mạnh, đóng sầm lại. Se-hyun còn chưa kịp ngạc nhiên, bàn tay Luhak đã lướt nhẹ trên gò má cậu. Hơi thở bóng bỏng của hắn đã phủ lên đôi môi Se-hyun.
Rầm -
Cả người Luhak ép sát lại. Se-hyun bị hắn đẩy lùi về phía sau, đè lên bàn làm việc. Cậu vừa kịp thở ra một hơi thì bóng đen kia đã nghiêng đầu cúi xuống, hôn cậu thật sâu, vừa mạnh bạo, dữ dội, lại vừa vội vàng đến tuyệt vọng.
Chiếc lưỡi lướt vào, chạm vào hàm trên của cậu. Còn những ngón tay cứng rắn mò mẫm đến phần gáy, xoa nắn rồi ấn nhẹ lên. Mỗi lần những ngón tay ấy chạm vào phần lõm sâu giữa cột sống, đôi cánh của Se-hyun lại khẽ run lên, hơi thở nóng bỏng bật ra không kìm nén nổi.
Hơi nóng đầy đê mê khiến đôi mắt cậu nhắm nghiền như chìm vào cơn say. Nhưng ngay sau đó, đôi chân cậu khuỵu xuống, hai chiếc lưỡi đang quấn quít lấy nhau cũng phải rời ra. lập tức vòng tay qua eo cậu, kéo cơ thể gầy guộc của cậu lên.
Rầm-
Cơ thể cậu bị kéo sát lại, ép lên trên bàn làm việc. Đôi tay Se-hyun run rẩy, vịn chặt vào mặt bàn. cúi đầu, ghé sát môi vào tai cậu, thốt lên một giọng nói trầm thấp.
"...Em đã hứa sẽ không rời đi, đúng không?"
So với những lần trước, dáng vẻ bất an của lần này lại đầy sự nguy hiểm. Vòng tay đang ôm lấy tấm lưng cậu siết chặt đến mức khiến cậu nghẹt thở.
"Haa... Tại sao... đến giờ... lại lo… em bỏ đi?"
Luhak không trả lời. Thay vào đó, bàn tay đang vuốt ve phần gáy lướt sâu vào giữa đôi cánh của Se-hyun. Mỗi lần ngón tay chạm vào dây thần kinh nhạy cảm, hơi thở của cậu lại rối loạn. Hắn lại tìm đến môi cậu, nghiêng đầu, miết nhẹ từng chút một trước khi bất ngờ cạy mở, đưa chiếc lưỡi tiến vào sâu hơn. Cậu buộc phải ngửa đầu lên, căng cứng đến đau nhức.
Cảm giác mơ hồ khiến cậu run rẩy, cứ phải nhắm mắt lại. Mỗi lần như thế là lại thì thầm những lời nói mơ hồ.
"Là em... đã nói với ta như thế mà?"
Se-hyun cố suy đoán ý nghĩa trong từng câu nói ấy, nhưng mãi vẫn không thể hiểu nổi. Có lẽ Luhak đang nhắc đến "giấc mơ của Đại Công Tước."
Giấc mơ đó là những viễn cảnh còn sót lại của một Đế quốc đang diệt vọng. luôn mơ thấy mình đứng trên đỉnh một tòa tháp, chứng kiến tất cả. Hôm nay, những hình ảnh mờ mịt đó đã trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Luhak đã gặp lại bàn tay từng vuốt ve gò má hắn, gặp lại ánh mắt của người ấy, gặp lại cái hôn đó, gặp lại cả nụ cười đã xuất hiện trong vô số những đêm khuya tĩnh mịch. Hắn đã quá quen với mỗi buổi sáng thức dậy chỉ còn lại một mình. Trong đêm, hắn cứ chạy theo một mùi hương mà hắn thậm chí còn chẳng nhớ nổi đến sáng hôm sau, để rồi cứ thế mà sống với sự trống trải.
Hắn trải qua những đêm dài đằng đẵng, sau đó sẽ nhận lại những ký ức chưa bao giờ giữ lại được khuôn mặt của người đó. Đó chính là "giấc mơ của Đại Công Tước."
Nhưng hôm nay lại khác.
Những đầu ngón tay của Se-hyun bất giác túm lấy vạt áo của Lu. Tấm lưng cậu cứ run lên.
Giữa những hơi thở rối loạn, đôi cánh trắng của cậu bị cánh đen kia quấn chặt, xâm chiếm từng chút một. Cơn đau sắc bén lan tỏa, khiến lưng cậu giật nhẹ mỗi lần bị chạm vào. vuốt ve phần lưng cậu, như muốn xoa dịu.
“Haa... Ha...”
Đầu óc Se-hyun bắt đầu đảo lộn. Cậu không thể làm gì khác ngoài cắn chặt môi, úp mặt vào vai Lu. Nếu vượt qua được lần đầu tiên, mọi thứ sẽ dần trở nên quen thuộc. Chỉ cần chịu đựng cho đến khi quen với nó. Khi đôi cánh đen chạm đến tận phần gốc, cảm giác sắc nhọn lập tức tràn đến, ngay sau đó là hơi nóng dâng tràn, mãnh liệt đến mức làm mờ cả tầm nhìn.
Cậu nhắm mắt lại, một cơn đau âm ỉ lan rộng từ phần cổ. Hơi thở của vẫn vẩn vơ quanh cổ cậu. Kẻ vừa để lại vết thương đỏ rực kia lại mạnh mẽ cắn vào phần cột sống. Đôi cánh đen cứng cáp đang quấn chặt lấy chiếc cánh trắng, không ngừng cọ xát, ép sâu thêm nữa.
“Ưhh...!”
Đầu ngón tay run rẩy của Se-hyun vô thức siết chặt lấy vai Lu. Cậu thấy cả người mình như đang bị xuyên thủng. Lưỡi của Luhak lướt qua phần gáy cậu, để lại hơi nóng rực rỡ.
Đúng lúc đó, cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp kia vang lên khe khẽ.
“Ta… thấy được em rồi.”