‘Cửa sổ trạng thái’
Khi Se-hyun đang hồi tưởng lại những suy nghĩ mình đã chôn giấu bấy lâu, một cửa sổ hệ thống bỗng hiện lên giữa màn đêm. Lúc còn chơi Elix, cậu đã chán ngấy cái cửa sổ trạng thái ấy lắm rồi.
[Do Se-hyun (trước khi thức tỉnh) Chủng tộc: Loài người LV.1 Hạng: E]
[Kỹ năng]
Chẳng có gì cả. Cậu không có thuộc tính, cũng chẳng có loại hình nào. Có lẽ đây chính là hình phạt dành cho kẻ không thức tỉnh. Một khởi đầu bất lợi khủng khiếp, khi mà cậu phải cố gắng sinh tồn chỉ với những đặc điểm yếu ớt của loài người.
Cứ đà này, chỉ cần bước chân vào hầm ngục và chạm trán với lũ quái vật, cậu sẽ bỏ mạng ngay lập tức.
Baek Do-hyun là một vấn đề nan giải, nhưng có vẻ Lee Jae-young cũng chẳng có ý định thức tỉnh ngay lúc này. Trong trường hợp này, khi cả ba bị trói buộc với nhau, đó chẳng khác nào một thảm họa diệt vong.
Se-hyun tắt cửa sổ trạng thái và nhắm mắt lại. Chỉ riêng những chuyện cậu đã trải qua hôm nay thôi cũng đủ khiến cậu phát ốm rồi, nhưng cậu không muốn mọi thứ trở nên rối tung hơn nữa. Liệu ngày mai có khá hơn không? Hay cậu sẽ thức dậy với một nụ cười, tự nhủ rằng tất cả chỉ là một giấc mơ?
Chuyện này là sao? Hàng loạt câu hỏi cứ thế lởn vởn trong đầu cậu, kéo theo những tiếng thở dài não nề. Dù vậy, cậu vẫn cảm thấy mọi thứ cứ như một màn sương mờ ảo, như thể bản thân chưa thực sự trải qua những đau khổ. Nơi mù mịt này có thật sự tồn tại? Tại sao họ lại bị triệu hồi đến đây? Họ phải chiến đấu vì điều gì? Tất cả đều là những câu hỏi không lời đáp.
Nhìn Lee Jae Young đang ôm chặt lấy quần áo của mình và cuộn tròn trong giấc ngủ, Se-hyun đã cố gắng kìm nén để không nhăn mặt. Vì lý do nào đó, cậu cứ canh cánh mãi về cánh cổng đỏ mà cậu đã để lại trong đại sảnh.
Cậu nên làm gì đây? Trong khi lặp đi lặp lại những câu hỏi đó trong đầu, Se-hyun đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Nước mắt dâng lên khoé mi, nhưng chẳng thể rơi xuống.
***
“… Cái quái gì thế này?”
Se-hyun mơ màng mở mắt, cố gắng dồn hết sức lực để nhìn rõ thứ trước mặt. Dù vậy, cậu vẫn không thể xác định được đó là gì. Mãi sau, cậu mới nhận ra cơ thể mình không thể cử động và thứ trước mặt mình chính là một bức tường.
Nhận ra bản thân đang ngủ với bức tường, Se-hyun thở dài một hơi. Hơn nữa, cậu không thể trở mình, cứ như có ai đó đang đè lên lưng cậu. Chỉ sau khi vặn vẹo người để thoát ra, Se-hyun mới tìm thấy thủ phạm gây ra tình cảnh khốn khổ này.
Thủ phạm đầu tiên chính là Kwak Jeong-han. Lee Jae-young – người bị đẩy bởi thân hình to lớn của Kwak Jeong-han – chính là thủ phạm thứ hai. Có vẻ như Lee Jae-young sau khi bị Kwak Jeong-han cướp mất chỗ đã đẩy Se-hyun ra ngoài để giành lấy không gian sống, nhưng cách làm của cậu nhóc thật chẳng ra gì. Không chỉ đạp chân vào lưng Se-hyun, cậu nhóc còn cố tình giẫm lên người cậu.
Se-hyun không hiểu tại sao cả hai lại chọn chỗ đó để nằm xuống khi còn nhiều chỗ trống khác, nhưng nhìn thấy hai người họ đang ngáy ngủ ngon lành, cậu cũng chẳng buồn nổi giận.
“… Hay là mình nên dọa dẫm bọn họ để có thêm chỗ không nhỉ?”
Nếu bây giờ cậu đến tìm trưởng làng thì ông ta có chịu mở rộng chỗ này ra cho bọn họ không nhỉ? Lão Vượn người đó chắc chắn cố ý làm khó bọn họ, nếu có thể giải quyết chỉ bằng một câu nói thì ông ta đã không nhét cả bốn người vào đây rồi. Cuối cùng, Se-hyun chỉ biết lắc đầu ngao ngán.
Giữa lúc này, cậu thậm chí còn cảm thấy ghen tị với Baek Do-hyun, người đang ngủ ngon lành với một không gian rộng rãi. Cậu định bụng sẽ sang đó ngủ thêm một chút, nhưng vì cổ họng khô khốc nên đành đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi.
Nhìn ánh sáng len lỏi qua khe cửa, có vẻ như bình minh đã ló dạng từ lâu.
Khi Se-hyun mở cửa bước ra, không khí trong lành của buổi sớm mai như ùa vào lồng ngực. Cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra, vừa vươn vai vừa bước qua khoảng đất trống vắng lặng của ngôi làng, hướng về phía giếng nước.
Cậu múc nước giếng lên uống bằng một cái bầu gỗ, nước lạnh buốt như nước đá, cảm giác mát lạnh như đánh thức mọi giác quan đang ngủ quên. Uống xong, cậu ngồi lên thành giếng, đưa mắt nhìn quanh ngôi làng. Những túp lều san sát nhau hiện ra mờ ảo trong màn sương, đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Có lẽ mọi người vẫn còn đang ngủ, cả làng không thấy bóng dáng một ai. Ngôi làng được bao quanh bởi màn sương dày đặc, không thể nhìn thấy gì bên ngoài. Se-hyun không biết liệu Bill Will có chủ đích sắp đặt nơi này hay không, nhưng rõ ràng đây là một nơi an toàn, rất khó để kẻ thù phát hiện.
Được hít thở bầu không khí trong lành khiến cậu cảm thấy mọi thứ xung quanh thật sống động. Không khí ở Seoul ngột ngạt biết bao. Nơi đó ồn ào, náo nhiệt và mùi nước cống hôi hám dường như quen thuộc hơn cả hương thơm của đất trời.
Cậu thậm chí còn không có thời gian để tĩnh tâm. Cậu cũng chẳng nhớ nổi đã bao lâu rồi mình chưa được tận hưởng cảm giác bình yên đến thế.
Sau khi ngồi trầm ngâm một lúc lâu, một người đàn ông với vẻ ngoài nguyên thủy bước ra và bắt đầu leo lên cây cột nhỏ được dựng giữa làng. Nhìn dáng vẻ, có lẽ gã ta là Đại Công Tước của trưởng làng. Gã trèo lên chỗ treo chiếc chuông lớn, cầm một chiếc búa tạ và bắt đầu gõ.
Tiếng chuông vang vọng khắp không gian, đánh thức ngôi làng khỏi giấc ngủ. Không lâu sau, người dân bắt đầu lục tục từ khắp nơi bước ra với vẻ mặt ngái ngủ, như thể vừa bị đánh thức khỏi một giấc mơ dài. Căn nhà tồi tàn của Se-hyun cũng không ngoại lệ.
“Cái gì, cái gì vậy!”
“Chuyện gì đang xảy ra thế?!”
“Làm cái gì đấy? Hả?”
Se-hyun ngồi trên thành giếng, cẩn thận quan sát đám đông đang túa ra. Phần lớn là đàn ông, nhưng cũng có một số phụ nữ trong đó, mặc dù số cũng chỉ vỏn vẹn khoảng mười người, chiếm khoảng 10% dân số của ngôi làng.
Elix là một trò chơi đồ họa rất thật, đề cao sự chân thực trong ngoại hình hơn là vẻ ngoài dễ thương. Thêm vào đó, người chơi không thể tự do lựa chọn nhân vật. Vì các nhân vật thường có ngoại hình giống loài Vượn người phương Nam như Kim Gap-jun nên có người từng nói đùa rằng, chơi Elix mà chọn được nhân vật có ngoại hình giống người là đã may mắn lắm rồi. Có thể nói, đây chính là nhược điểm của trò chơi Elix này.
Se-hyun không dám chắc đó có phải là lý do hay không, nhưng không hiểu sao, số lượng người chơi là nữ rất ít. Rất có thể những người phụ nữ đến đây cũng chỉ là những người tiếp cận trò chơi vì tò mò nhưng rồi lại bỏ cuộc vì nó không phù hợp với họ. Tất nhiên, không phải tất cả đều như thế.
Bởi vì có hai người chơi nữ nằm trong top 10 bảng xếp hạng thế giới của Elix. Ngay cả khi xét đến việc đó chỉ chiếm 10% tổng số người chơi thì đó vẫn là một thành tích đáng kinh ngạc.
“Anh ơi! Anh ra ngoài từ lúc nào vậy? Em tỉnh dậy không thấy anh đâu nên giật cả mình…!”
Từ xa, Se-hyun thấy Lee Jae-young đang chạy tới với vẻ mặt hớt hải. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu nhóc, cậu đột nhiên cảm thấy có lỗi vì đã lẻn ra ngoài mà không đánh thức cậu nhóc dậy. Nhưng ngay sau đó, cậu nhóc đã tươi tỉnh trở lại… Thực ra, Kwak Jeong-han trong bộ quần áo xanh kia cũng đang chạy theo sau.
“Anh ra ngoài từ sớm vì khát nước.”
“Anh không sao chứ? Không… anh ngủ thế nào? Chỗ đó… có phải em đã chiếm mất không…?”
“Anh ơi, em xin lỗi ạ, em thật sự xin lỗi. Chắc em ngủ say quá.”
“Không sao đâu. Ngủ say thì cũng có thể như vậy mà… Jae-young à, thật sự không sao. Anh ngủ ngon lắm.”
Rõ ràng là cả hai đều giật mình nhảy dựng lên ngay khi thức dậy. Họ đã chiếm chỗ của người khác và ngủ ngon lành một bên nên cảm giác đó cũng dễ hiểu thôi.
Bỏ qua mọi thứ khác, Baek Do-hyun – kẻ đang ngáp ngắn ngáp dài và chậm rãi bước tới – mới chính là người chiến thắng thực sự. Se-hyun đang định hỏi xin đổi chỗ, nhưng gã Đại Công tước Vượn người đã đánh thức mọi người dậy và gọi họ tập trung tại khu vực gần nhà trưởng làng.
“Tất cả di chuyển đến bục cao kia đi.”
Se-hyun cũng đứng dậy và di chuyển cùng với những người khác mà chẳng hiểu quái gì. Khi đến nơi, cậu thấy Kim Gap-jun, người vừa mới xuất hiện và trở thành trưởng làng, đang đứng trên bục với bộ đồ màu xanh lá cây. Màu xanh lá cây là biểu tượng của trưởng làng.
“Mọi người hãy im lặng và nhìn ta. Nhanh lên.”
Trong khi mọi người tỏ vẻ e dè và chỉnh trang lại tóc tai, Kim Gap-jun khoanh tay đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng. Khi tất cả đã ổn định, ông ta ưỡn ngực, hóp bụng và bước ra trước mặt mọi người.
“Ta chỉ nói một lần thôi, nên hãy nghe cho kỹ! Nếu có kẻ nào dám hỏi lại sau này, ta sẽ cho ăn đòn vào mông đấy! Trước hết, đội tìm kiếm thức ăn sẽ được chia thành 3 nhóm, phụ trách tìm kiếm thức ăn cho bữa sáng, bữa trưa và bữa tối. Các người sẽ thay phiên nhau làm việc mỗi ngày. Có hiểu luân phiên là gì không hả? Các nhóm khác cũng sẽ hoạt động theo cách tương tự, nên là chú ý đấy!”
Luân phiên cái con khỉ! Se-hyun lẩm bẩm. Giữa lúc này, Lee Jae-young ngơ ngác hỏi “luân phiên” là gì, Se-hyun liền bảo cậu nhóc đừng bận tâm, đó chỉ là mấy lời lảm nhảm thôi.
“Đội nấu ăn sẽ chỉ có một nhóm thôi. Ta sẽ bố trí chỗ ngồi bên cạnh giếng nước, vậy nên các người có thể chuẩn bị ba bữa ăn mỗi ngày ở đó… Ừm… Vấn đề là tìm nguyên liệu đây. Ta sẽ điều hành đội tạp vụ với 6 nhóm, mỗi ngày các người phải vào rừng 3 lần một ngày và mang về bất cứ thứ gì tìm được.”
“Bất cứ thứ gì là sao…?”
“Những thứ như cây cối, đá, thảo mộc và quả hạch! Nếu có động vật, hãy bắt chúng và mang theo một ít thịt. Cứ mang về mọi thứ mà các người nhìn thấy.”
Công việc của đội tạp vụ đúng nghĩa là thu thập nguyên liệu. Họ phải vào rừng để tìm kiếm và mang về những thứ cần thiết cho sự phát triển của ngôi làng. Thỉnh thoảng họ cũng săn bắt động vật và hầu hết trong số họ được phân công vào những nhóm chiến đấu nên đòi hỏi một chút sức mạnh.
“Bây giờ đội khai thác đá ma thạch đang gặp khó khăn… Chậc, vì đội thu thập ma thạch có 20 thành viên nên nếu chỉ có năm người trong số họ… thì đội thu thập ma thạch sẽ được chia thành 4 nhóm, lịch trình thì nhận từ Đại Công tước sau. Đội thu thập ma thạch sẽ bắt đầu làm việc vào ngày mai, nhớ lấy, còn những nhóm khác thì di chuyển! Đội tìm kiếm thức ăn đâu? Giờ thì đứng ngây ra đó làm gì nữa?Nhanh chân kiếm thức ăn đi, hay là định nhịn đói cả lũ hả?”
Những cư dân bắt đầu giải tán sau khi nghe thấy tiếng hét của Kim Gap-jun. Tuy nhiên, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ông ta lại gọi mọi người tập trung lại.