Cách Tồn Tại Như Một Người Chơi - Chương 6

“Người tiếp theo.”  

Kim Gap-jun dừng những ngón tay đang di chuyển của mình lại, nhíu mày ngay khi nhìn thấy Se-hyun và Lee Jae-young. Nhưng rồi sau đó, ông ta chỉ thở dài một hơi rồi tiếp tục ve vẩy những ngón tay.

“Khi nào thì hai đứa bây mới định thức tỉnh đây hả? Nếu không muốn nhận nhiệm vụ thì cứ nói thẳng đi. Nói luôn đi! Mấy cậu chưa thức tỉnh thì làm sao biết được vị trí của mình. Thôi bỏ đi, nói vị trí trước. Phải biết các cậu ở đâu thì mới sắp xếp nhiệm vụ được chứ.” 

 “Chậc, tôi chẳng hiểu vì sao quý ngài Vượn người của chúng ta lại có nhiều thứ để nói thế không biết.”  

“Hả, cái gì?! Vượn người? Hai thằng ranh kia!” 

Kim Gap-jun đưa tay lên như muốn đánh cậu. Nhưng Se-huyn thậm chí còn chẳng thèm chớp mắt lấy một cái. Thấy vậy, Kim Gap-jun rốt cuộc đành phải thu tay, đưa ra sau gáy đầy bất lực. 

“Ranh con này, dám hỗn với người lớn…! Cứ thế này thì làm sao ta sống được đến cuối đời chứ! Nói nhanh đi!” 

“Tôi nghĩ là Hỗ trợ.” 

“Hệ Hỗ trợ nào?”  

“Lâu rồi chưa chơi nên tôi chẳng nhớ nổi nữa. Với cả, tôi cũng không định thức tỉnh đâu.” 

Nói không nhớ là nói dối. Trưởng làng nhìn Se-hyun đầy nghi ngờ, nhưng vì cậu chưa thức tỉnh nên cũng không có cách nào để kiểm tra năng lực hay vị trí của cậu. Dù muốn hay không thì hiện giờ ông ta cũng buộc phải tin lời cậu nói. 

“Thôi được rồi, cậu vào đội thu thập ma thạch. Thằng nhóc phía sau cũng vậy. Người tiếp theo lên đi.”   

“Ông có thể đổi nhiệm vụ cho đứa nhỏ phía sau không?”  

“Nhỏ à? Trong mắt tôi cậu cũng chỉ là đứa trẻ ranh thôi. Dẹp, tiếp theo đi.” 

“Ít nhất cũng đổi chỗ cho đứa nhỏ đi. Một công việc nào đó trong làng thôi cũng được.”  

Lần này Se-hyun rất nghiêm túc phản đối. Đôi thu thập ma thạch là một đột kích thường leo tháp và đảm nhận nhiệm vụ chiến đấu với quái vật sau khi vào tháp. Nó được gọi là thu thập ma thạch vì nhiệm vụ là đào lấy đá ma thuật từ quái vật sau khi giết quái vật, và công việc này chẳng hề dễ dàng chút nào. 

À không, đúng hơn thì đây là một công việc mà người ta phải đánh đổi mạng sống của mình, nguy hiểm hơn bất kỳ công việc nào khác. 

“Việc gì ta phải làm vậy? Mắc gì phải đi lo cho những kẻ thậm chí còn chẳng phải là người dân của ta? Hết nhé. Người tiếp theo đi.” 

“Lão già này…”  

“Anh ơi! Em ổn mà! Không sao đâu ạ, anh không cần phải làm vậy đâu.”  

Người cản Se-hyun lại không ai khác mà chính là Lee Jae-young, nhóc con đang bị đối xử bất công. Lee Jae-young nắm lấy tay Se-hyun kéo qua một bên và dẫn cậu đi chiếc đến giếng gần đó để lấy nước lạnh. 

“Jae-young à, em cũng biết đội thu thập ma thạch là gì mà. Nhiệm vụ này quá nguy hiểm.”  

“Anh à, em là hệ Chiến đấu . Em sẽ ổn thôi ạ.”  

“Jae-young, em vẫn còn quá nhỏ. Đừng nói với ai là em thuộc hệ Chiến đấu nhé, vì lát nữa anh sẽ đổi nhiệm vụ này thành cái gì khác mà em có thể làm trong làng, em hiểu chưa?”  

“Em sẽ không nói… Nhưng thật sự không cần đổi đâu mà.”   

Cuối cùng, Se-hyun và Lee Jae-young phải tranh luận với nhau tới tận khi mặt trời lặn. Kết quả là Se-hyun chẳng thế đến gặp trưởng làng. Và đúng như dự đoán, căn nhà nhỏ hẹp và tồi tàn nhất trong làng đã được phân làm chỗ ở cho dân tạm trú bọn họ. 

May mà tất cả cũng chỉ có 4 người ở nên cũng không khó chịu lắm. Nếu ở đây có thêm một người nữa chắc mọi người phải chen chúc nhau mà ngủ mất. Dù vậy thì khi cả bốn người bọn họ nằm xuống, những cánh tay của họ vẫn đụng vào nhau, phải nói là khó chịu cực kỳ.  

“Tôi là Kwak Jeong-han. Xin lỗi vì cơ thể to lớn này của tôi. Ồ, và cảm ơn vì đã cho tôi ở đây.”   

Như lẽ thường, Kwak Jeong-han là người đầu tiên lên tiếng chào hỏi. Anh ấy ngượng ngùng liếc nhìn quanh một vòng ngôi nhà với vẻ mặt áy náy rồi mở lời xin lỗi. Trong cả bốn người, anh ấy là cao to nhất. Từng khối cơ bắp trên người anh ấy có cảm giác rắn chắc đến mức kim cũng chẳng thể đâm xuyên qua được.  

“Baek Do-hyun. Miễn là mấy người không gây ra phiền phức gì thì tôi sẽ phối hợp. Tất nhiên là không được yêu cầu gì quá đáng.”  

Người tiếp theo chính là người đàn ông luôn ôm tài liệu đang ngồi khoanh chân lại. Hắn ta buông ra những lời lạnh lùng với vẻ mặt thờ ơ. Cho đến tận lúc này mà hắn ta vẫn không buông xấp tài liệu kia. Lâu dần khiến Se-hyun không khỏi tò mò không biết chúng là gì. Và tất nhiên là cậu cũng chẳng thèm hỏi tới làm gì.  

“Tôi là Do Se-hyun. Mọi người cứ thoải mái là được. Nhìn tôi vậy thôi chứ tôi nhỏ hơn hai anh đó.”  

“Cậu bao nhiêu tuổi?”   

“Tôi 24 tuổi.”  

“Baek Do-hyun, 34 tuổi.” 

À thế à. Se-hyun gật đầu, cố lờ đi Baek Do-hyun, người đang giới thiệu lại bản thân kèm với số tuổi của mình. Tiếp theo là đến lượt Lee Jae-young, người đang ngồi kế Se-hyun. Se-hyun nghĩ rằng cậu nhóc có thể tự giới thiệu nên cậu vẫn ngồi yên, nhưng sau một lúc lâu vẫn không thấy cậu nhóc ấy nói lời nào.  

Mãi cho đến khi cả Kwak Jeong-han và Baek Do-hyun đều quay sang nhìn thẳng vào Lee Jae-young, Se-hyun mới nghe thấy một câu nói khá sốc.   

“Chết tiết, mấy người đang nhìn cái gì đấy?”  

Ủa, Jae-young ơi?  

Se-hyun vội giơ tay che miệng Lee Jae-young lại. Cả căn phòng nhỏ lập tức trở nên im ắng đến đáng sợ. 

Se-hyun nở nụ cười tử tế hơn bao giờ hết, bắt đầu giải thích thay cho cậu nhóc, nhưng chẳng mấy hiệu quả.  

“Thật ra tên em ấy là Lee Jae-young, năm nay em ấy mới 14 tuổi thôi. Có lẽ là vì tò mò nên thằng bé mới biết đến Elix. Tình hình hiện tại thì như vậy, cũng dễ hiểu khi thằng bé bối rối mà đúng không, ha ha…”  

Kwak Jeong-han nhìn Se-hyun với ánh mắt thương cảm trước lời giải thích không mấy thuyết phục của cậu. Còn Baek Do-hyun thì nhăn mày lại, sau đó quay đầu sang nơi khác tỏ vẻ hắn ta không thèm để ý đến chuyện này.  

Và dĩ nhiên là Lee Jae-young cũng chẳng chịu im lặng. Tuy nhiên, khi bị Se-hyun ngăn lại, cậu ấy chỉ cau mày, không nói gì thêm.   

“Đi ngủ thôi nào. Sáng mai chúng ta còn phải làm theo lịch trình đã có sẵn… . À, nhắc mới nhớ, sao anh Jeong-han lại muốn làm dân tạm trú vậy? Không phải ban đầu anh muốn làm trưởng làng sao?  

Trong khi Se-hyun hỏi, Kwak Jeong-han đang mang một ít cỏ khô từ góc nhà lại đây, có vẻ như anh ấy định ngủ dưới sàn nhà.   

“À, vì gần đây có người nói với tôi rằng nếu trưởng làng đưa ra quyết định sai lầm thì người ở gần ông ta nhất cũng sẽ là người dễ lật đổ ông ta nhất . Tôi còn nghe nói là dân làng thì phải nghe theo mệnh lệnh của trưởng làng một cách tuyệt đối. Tôi vẫn chưa hiểu lắm, nhưng… Dân tạm trú dù sao cũng tự do hơn dân chính thức nhiều, còn có thể yêu cầu thay đổi chính sách hoặc thậm chí là lật đổ trưởng làng nếu cần, nên tôi nghĩ làm như vậy sẽ tốt hơn.” 

Nói tóm lại, nếu trưởng làng cai trị nơi này một cách tàn bạo, anh ấy có thể đứng ở bên ngoài can thiệp vào, thậm chí là nổi dậy để thay thế ông ta với tư cách là một dân tạm trú. Một người khá ngay thắng.  

“Vậy còn cậu Se-hyun, cậu được phân vào đội nào vậy?”  

Kwak Jeong-han vừa hỏi vừa trải chiếc chăn được làm bằng cỏ khô ra sàn. Với cơ thể to lớn của mình, anh ấy cầm từng cọng cỏ khô lên trông không khác gì đang chơi trò đan dây với một sợi dây thừng vậy. Nhưng cái cách anh ấy trải những phần cỏ khô một cách chỉnh chu và gọn gàng, khiến người ta phải thừa nhận là khá thuần thục. 

“Tôi và Jae-young được phân vào đội thu thập ma thạch. Ừm đội thu thập ma thạch là…”   

“Trước đây trưởng làng có giải thích qua rồi. Lúc đó ông ta đã tập hợp mọi người lại và giải thích một lượt. Tôi được xếp vào đội tìm kiếm thức ăn. Gần đó có một cái hồ, và tôi biết bơi nên tôi nghĩ tôi được xếp vào đó.”   

Kể từ khi đến đây, cách nói chuyện của mọi người cũng thay đổi ít nhiều. Hầu hết những người đã thức tỉnh thường đều như vậy. Trong quá trình thức tỉnh, có vẻ như tính cách của họ đã hòa hợp với bản chất chủng tộc của mình nên cách nói chuyện cũng dần thay đổi theo. 

Theo những gì Se-hyun biết, Kwak Jeong-han nổi tiếng là một người rất lịch sự, nhưng thật ra anh ấy không khiêm tốn đến mức này. Rất có thể tính cách lịch sự này là bản năng của chủng tộc. Tất nhiên, vẫn còn quá sớm để đánh giá một người chỉ qua những gì xuất hiện trên truyền thông.  

“Hình như có thể thu thập đá mà không cần dùng đến công cụ thì phải.” 

“Tôi chưa từng thử, nhưng có thể là như vậy.”  

Ngay khi Kwak Jeong-han nói xong, hai bàn tay của anh ấy bỗng nhiên biến thành hai chiếc vây cá sắc nhọn, dài và bén như dao. Móng tay anh ta dài và sắc hơn bình thường rất nhiều, đến mức có thể cắt bất cứ mọi thứ chỉ bằng một cái chạm.    

Kwak Jeong-han chắc chắn thuộc hệ Chiến đấu. Để có thể phân biệt một người là hệ Chiến đấu hay hệ Hỗ trợ, chỉ cần quan sát vẻ bề ngoài của người ấy. Nếu người đó có một cơ thể vạm vỡ và có khả năng tấn công thì rất có thể anh ta thuộc hệ Chiến đấu. 

“Anh thuộc hệ Chiến đấu đúng không? Tốt nhất là anh không nên nói với ai về chuyện này.”   

“Chuyện này không thể tiết lộ sao?”  

“Đúng vậy. Tốt hơn hết là giấu nó đi. Chẳng ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì đâu, nên đừng nói với ai đấy.”   

“… Tôi hiểu rồi.” 

Có lẽ do lời nói của Se-hyun nên Kwak Jeong-han không đề cập gì đến chuyện chiến đấu nữa. Thay vào đó, anh ấy đưa chiếc chăn cỏ khô mình đã chuẩn bị cho Se-hyun. 

“Se-hyun à, cậu ngủ ở đây nhé. Cậu Jae-young… ừm, Jae-young vẫn còn nhỏ nên tôi sẽ gọi cậu ấy theo cách mà cậu ấy thoải mái.”    

“Biến đi.” 

“Được rồi, Jae-young à, cậu cũng trải tấm cỏ khô này ra với Se-hyun đi.”    

Mặc dù Lee Jae-young buông lời với giọng điệu thô lỗ nhưng Kwak Jeong-han không hề bận tâm. Anh ấy chỉ mỉm cười tử tế và đưa chăn cỏ khô còn lại cho Lee Jae-young. Mặc dù có vẻ không vui nhưng Lee Jae-young vẫn bắt đầu trải cỏ khô cạnh Se-hyun. Se-hyun khẽ mỉm cười vì cảnh tượng vi diệu này. 

“Đội mấy trong nhóm thu thập ma thạch đấy?”  

Se-hyun dời mắt sang Baek Do-hyun. Baek Do-hyun khoanh tay trước ngực, nhìn Se-hyun với ánh mắt hơi cau có.  

“Tôi vẫn chưa biết. Sao vậy?”  

“Chỉ là không muốn chung nhóm với cậu thôi.”  

Nghe Baek Do-hyun nói vậy, Se-hyun mỉm cười. Cậu nằm xuống trên đám cỏ khô và nói:  

“Tôi cũng thế, chúng ta hợp nhau đấy chứ.”  

Se-hyun vừa ẩn ý đáp “tôi cũng chẳng ưa anh”, sau đó nhanh chóng nhắm mắt. Baek Do-hyun cũng đã được xếp vào đội thu thập ma thạch, khả năng cao hắn ta cũng thuộc hệ Chiến đấu. Tuy nhiên, hắn ta lại từng nói rằng bản thân không thể ‘thức tỉnh’ do ‘Lý trí’ nên cũng chẳng thể sử dụng kỹ năng chiến đấu nào của nhân vật, 

Nghĩ lại thì hiện giờ, Se-hyun là người duy nhất ở đây không thuộc hệ Chiến đấu.   

Thật ra, hệ Hỗ trợ có giá trị hơn hệ Chiến đấu, nhưng hệ Hỗ trợ lại rất khó phát triển ở gia đoạn đầu nên đây là vị trí mà nhiều người chơi thường tránh. Mặc dù về sau nó sẽ trở nên hữu ích và được nhiều người săn đón, nhưng để có thể đi được đến đấy cũng là cả một con đường dài khó khăn 

Trong khi đó, hệ Chiến đấu sẽ mạnh từ đầu, nhưng càng về sau  lại càng thú vị hơn. Vậy nên thật sự không thể nào so sánh hai hệ này với nhau được.  

Sau khi tất cả mọi người đã ổn định chỗ ngủ, Kwak Jeong-han tắt ngọn nến cuối cùng đã thắp sáng cả căn phòng và nằm xuống. Khoảnh khắc bóng đêm nuốt lấy căn phòng nhỏ, Se-hyun lại lần nữa mở mắt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo