Con đường đất gồ ghề chìm vào bóng tối khi mặt trời lặn. Khu rừng trở nên nguy hiểm khi màn đêm buông xuống. Bên trong ngôi làng an toàn nhờ sự bảo vệ của hệ thống, nhưng khu vực ven hồ với lũ quái thú lởn vởn lại là một câu chuyện khác.
“Vậy anh lo lắng điều gì?”
“… Vị trí của cậu Se-hyun là gì?”
Se-hyun đang bước về phía hồ thì khựng lại. Quay đầu nhìn lại, cậu thấy Kwak Jeong-han đang nhìn chằm chằm vào bàn tay mình. Jeong-han trông có vẻ bối rối. Bàn tay phủ vảy xanh của anh ấy nổi rõ những móng vuốt sắc nhọn cùng với màng bơi giữa các ngón.
Nhìn thôi cũng thấy sắc lẹm đến chết người. Dưới ánh trăng, chúng càng thêm phần đáng sợ với ánh xanh lạnh lẽo.
“Tại sao tôi phải nói cho anh biết?”
“… Không vì sao cả. Xin lỗi. Chỉ là, tôi có điều muốn hỏi.”
“Vậy thì cứ hỏi đi.”
“Tất cả các hệ Chiến đấu đều như thế này hả?”
Ánh mắt Kwak Jeong-han rời khỏi bàn tay và hướng về phía Se-hyun. Ánh mắt ấy chất chứa sự khẩn thiết về một câu trả lời. Se-hyun nhìn Jeong-han một lúc rồi tiến lại gần anh ấy.
Cậu đưa tay ra, nắm lấy bàn tay với những chiếc móng vuốt sắc nhọn của Kwak Jeong-han. Ngay lập tức, anh ấy giật mình rụt tay lại. Làn da của Jeong-han lạnh hơn Se-hyun tưởng.
Se-hyun lướt nhẹ ngón tay lên lớp màng bơi, chạm vào những móng vuốt cứng cáp và nhẵn nhụi như đá cẩm thạch.
“Anh Kwak Jeong-han thì sao?”
“… Tôi không biết nữa. Cứ như thể đó không phải là tôi vậy. Tôi… không thể kiểm soát được bản thân. Tầm nhìn nhuốm màu đỏ, đầu óc tôi trống rỗng, tim đập thình thịch… Khi tôi tỉnh lại, tôi đã liên tục tấn công lũ sinh vật. Tôi không thể dừng lại. Ban đầu, tôi không định bắt nhiều như vậy…”
Tóm lại, Kwak Jeong-han đã rất sợ hãi bởi bản năng hung hãn của mình khi bắt cá. Nhìn Jeong-han ủ rũ, Se-hyun thấy động lòng dù biết mình không nên như vậy. Cuối cùng, cậu thở dài và nói.
“Hệ Hỗ trợ.”
“Hả?”
“Tôi nói là tôi thuộc hệ Hỗ trợ. Tôi không chắc có giúp được gì không, nhưng tôi sẽ nói cho anh những gì tôi biết. Level và sức tấn công của anh Jeong-han là bao nhiêu? Hãy thử nói ‘cửa sổ trạng thái’ xem.”
“… Cửa sổ trạng thái.”
Có vẻ như đây là lần đầu Jeong-han xem bảng trạng thái nên anh ấy có chút bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, anh ấy nhìn vào khoảng không với vẻ mặt nghiêm túc rồi bắt đầu quan sát cẩn thận.
“LV.1, sức tấn công 30.”
Se-hyun suýt cắn phải lưỡi. 30 á? Cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Jeong-han.
“Có gì lạ sao?”
“… Không. Tôi chỉ là hơi ngạc nhiên thôi… Với chỉ số đó, người ta thường phải đạt đến LV.10 mới có được. Nhưng anh có được nó ngay từ LV.1, nghĩa là anh là một người chơi có tiềm năng khá cao trong hệ Chiến đấu. Có thể chủng tộc của anh vốn đã mạnh về chiến đấu.”
Không chỉ là “khá” nữa, với chỉ số này, Jeong-han gần như đứng đầu theo tiêu chuẩn của cùng cấp độ. Hầu hết các hệ Chiến đấu có sức tấn công khoảng 12 đến 15 dựa trên LV.1, vì vậy con số này của Jeong-han gần như gấp đôi. Thêm vào đó, sức tấn công hiện tại của Se-hyun chỉ là 6, một sự chênh lệch quá lớn so với Jeong-han, như thể hai người đến từ hai thế giới khác nhau vậy.
“Ra vậy… Cậu có thể xem giúp tôi các chỉ số khác được không?”
“Được chứ, tôi không sao, nhưng anh tuyệt đối không được nói cho ai khác biết. Nếu buộc phải tiết lộ, hãy hạ thấp chỉ số xuống khoảng 15.”
“Được, cậu cứ yên tâm.”
Nói rồi, Kwak Jeong-han cho Se-hyun biết tất cả các chỉ số của mình. Dù đã đoán trước được sau khi nghe chỉ số tấn công, nhưng Se-hyun vẫn không khỏi kinh ngạc trước những chỉ số còn lại. Jeong-han thuộc hệ thủy, với thể lực 36, sức tấn công 30, sức phòng thủ 32. Đây quả là chỉ số của nhân vật “con cưng” rồi! Không có cách nào khác để diễn tả ngoài việc nó là một sự kết hợp hoàn hảo.
“Có vẻ như tài năng của anh Jeong-han hoàn toàn trùng khớp với đặc điểm chủng tộc mà anh nhận được qua bài kiểm tra năng khiếu, tạo ra hiệu ứng cộng hưởng. Thông thường, ngay cả khi làm bài kiểm tra năng khiếu, đặc điểm hay tài năng cũng không trùng khớp 100%. Chỉ tương đồng hoặc ngang bằng thôi. Anh Jeong-han không chỉ có duyên mà có lẽ… còn có những điều kiện trùng khớp khác nữa. Ví dụ như tính cách, sở thích ăn uống, vóc dáng…”
“Vậy là tốt hay xấu?”
“Tốt. Nếu coi mọi người đều bắt đầu từ cùng một vạch xuất phát thì anh Jeong-han đã đứng trước người khác 50 mét, à không, gần 100 mét rồi đấy. Việc anh không thể kiểm soát bản thân cũng là vì lý do này. Chỉ số của anh quá cao so với khả năng kiểm soát hiện tại. Nhưng đừng lo, khi level tăng lên, anh sẽ dần thích nghi và hòa hợp được thôi. Anh Jeong-han chỉ đang hơi nhạy cảm một chút. Tất nhiên, anh vẫn cần phải liên tục rèn luyện để kiểm soát bản năng hung hãn của mình.”
“Sao cậu Se-hyun biết rõ mọi thứ đến vậy?”
“… Chắc có lẽ do tôi đã trải qua rồi.”
Se-hyun cười gượng gạo. Câu trả lời của cậu khá mơ hồ. Jeong-han không biết Se-hyun đã tự mình trải qua hay chỉ nghe kể lại, nhưng anh ấy cũng không hỏi thêm nữa.
“Vậy là tôi phải tự mình thích nghi thôi.”
“Anh Jeong-han có thích nước không?”
“… Tôi có.”
“Trong thời gian tới, anh nên tập làm quen với nước. Nhưng hãy cố gắng hạn chế sử dụng kỹ năng. Khi nào anh đã quen với việc di chuyển dưới nước, lúc đó hãy bắt đầu luyện tập kỹ năng.”
“Được, tôi sẽ ghi nhớ.”
Jeong-han nói rồi thu móng vuốt và màng bơi lại. Bàn tay như vây cá của anh ấy trở lại hình dạng con người. Làn da vẫn còn hơi xanh, nhưng vì Jeong-han vốn đã đẹp trai nên điều đó chẳng ảnh hưởng gì. Trái lại, nó còn khiến anh ấy trông thật bí ẩn, như thể vừa trồi lên từ đáy nước vậy.
“Công việc của tôi đã xong rồi chứ? Vậy thì chúng ta đi thôi. Trời tối hơn nữa sẽ nguy hiểm đấy.”
Vươn vai một cái, Se-hyun bước qua Jeong-han rồi quay trở lại con đường cũ. Cậu nghe thấy tiếng bước chân nặng nề theo sau. Bỗng nhiên, tiếng bước chân dừng lại, theo đó là giọng nói trầm thấp của Jeong-han.
“Cậu Se-hyun.”
“Vâng.”
“Cảm ơn cậu. Tôi luôn nhận được sự giúp đỡ từ cậu, thật ngại quá.”
“Không sao đâu, chỉ cần anh đừng lại gần tôi khi ngủ là được. Tôi là hệ Hỗ trợ, yếu nhất đấy.”
“… Tôi sẽ cố gắng.”
Kwak Jeong-han nhỏ giọng đáp lại với vẻ không chắc chắn. Se-hyun phì cười, ra hiệu cho anh ấy đi cùng. Đêm tối thế này, đi một mình cũng hơi sợ, có thêm người cao to đi cùng cũng tốt. Jeong-han hình như cũng nhận ra điều đó, vội vàng chạy đến bên cạnh Se-hyun.
Nhìn Jeong-han có vẻ thoải mái hơn, Se-hyun cảm thấy mình đã không lãng phí thời gian. Cậu quyết định nghĩ theo hướng tích cực. Có thêm một người mạnh mẽ trong làng cũng đâu phải chuyện gì xấu.
Vừa nghĩ ngợi, vừa tận hưởng làn gió đêm mát mẻ, hai người lặng lẽ trở về nhà. Nhưng có vẻ như việc họ tự ý ra ngoài không được ai đó hoan nghênh cho lắm.
Chưa kịp để Se-hyun mở cửa, ai đó đã bất ngờ đạp tung cánh cửa xông ra ngoài. Hắn ta đứng chặn ngay cửa, gầm gừ như thể đã chờ Se-hyun từ rất lâu rồi.
“Đi đâu giờ này mới về? Không ngủ à?”
“Vẫn chưa đến giờ ngủ mà. Nếu buồn ngủ thì anh cứ ngủ trước đi… À, anh không ngủ một mình được sao? Sao thế? Sợ à?”
Khóe môi Se-hyun khẽ nhếch lên. Baek Do-hyun thì mặt mày cau có. Se-hyun để ý thấy trong tay hắn ta có một thanh kiếm lạ. Nhìn bao kiếm gỗ thô kệch, chắc hẳn hắn ta đã “mượn” được nó từ lão Vượn người Kim Gap-jun rồi.
“Kiếm đâu ra đấy? Anh biết dùng không vậy?”
“Biết dùng chứ, hơn cậu đấy. Sao, muốn thử hả?”
“Anh biết kiếm đạo à… Thôi được rồi, trời lạnh rồi, vào nhà đi.”
Se-hyun vừa nói vừa xoa xoa cánh tay trần đang bị gió lạnh luồn vào. Baek Do-hyun nghe vậy thì im lặng lùi lại. Se-hyun nhìn hắn ta với ánh mắt dò xét rồi nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ vô ích và bước vào nhà.
Nhưng cậu chưa kịp bước qua ngưỡng cửa thì phải dừng lại. Tiếng gọi của Lee Jae-young vang lên từ phía sau.
“Anh ơi?”
Se-hyun và Jeong-han đồng loạt quay đầu lại. Lee Jae-young đang đứng cách đó không xa, mắt mở to nhìn Se-hyun.
“Jae-young, em ra ngoài à? Đêm hôm không được đi một mình đâu. Vào nhà thôi.”
“Ơ?… Em ra ngoài tìm anh mà…”
“Ừ, vào nhà thôi.”
Jae-young trông có vẻ không thoải mái, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Se-hyun. Se-hyun cố tình làm lơ, tiếp tục dẫn cậu nhóc vào nhà.
Vẫn còn sớm để đi ngủ, nhưng mọi người quyết định đi ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai. Cũng chẳng có chuyện gì để nói, hơn nữa, cơ thể yếu ớt với chỉ số thể lực 8 của Se-hyun đang gào thét đòi đi ngủ.
Se-hyun nằm xuống thảm cỏ khô mà Baek Do-hyun đã trải sẵn. Lee Jae-young rụt rè tiến lại gần, nắm lấy vạt áo cậu. Ngọn lửa nhanh chóng lụi tàn. Căn nhà chìm trong bóng tối tĩnh mịch, có lẽ vì quá tối, hoặc quá yên tĩnh, mà cảm giác bất an càng trở nên rõ rệt.
Có gì đó đã thay đổi. Không nói rõ ra được, nhưng trực giác mách bảo Se-hyun như vậy. Đứa trẻ bên cạnh cậu không còn là đứa trẻ đã khóc lóc khi họ gặp nhau lần đầu.
Cậu nhóc này đã thức tỉnh.
Jae-young vẫn giữ nguyên hình dạng, có lẽ cậu ấy thuộc chủng tộc có ngoại hình giống con người. Hoặc cũng có thể cậu ấy đang dùng kỹ năng hay năng lực nào đó để che giấu hình dạng thật.
Nếu vậy thì Jae-young hẳn phải rất mạnh… Thế nhưng cậu ấy vẫn sợ hãi điều gì đó, y như hôm qua, vẫn nắm chặt lấy áo Se-hyun khi ngủ. Se-hyun đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Jae-young.
Đúng rồi, mười bốn tuổi vẫn còn nhỏ. Cậu nhóc vẫn cần được che chở. Nghĩ đến cảnh Jae-young một mình trốn đi để thức tỉnh, Se-hyun vừa thương vừa xót, lại vừa thấy tự hào vì sự can đảm ấy.
Như vậy, trong làng chỉ còn lại Se-hyun và Baek Do-hyun là chưa thức tỉnh.