Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 25

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 25

Suốt buổi sáng, giáo sư Pomodona bận bịu với lịch trình kín mít, mãi đến chiều Kafka mới có thể gặp được bà để trao đổi. Cũng như lần trước, giáo sư rót cho Kafka tách trà Nejurasia thơm nhẹ rồi nhìn anh với vẻ hơi căng thẳng.

“Chỉ sau một ngày mà trò đã quay lại, xem ra trò đã quyết định xong rồi nhỉ.”

Ánh mắt giáo sư ánh lên chút thất vọng, dường như bà đã chắc mẩm rằng Kafka sẽ từ chối. Nhưng trái lại, Kafka không hề tỏ ra áy náy mà lại nở nụ cười rạng rỡ. Dù sao thì anh cũng đã sẵn lòng đánh cược tất cả vào lựa chọn chuyển khoa này, miễn là có thể giữ khoảng cách với nhóm nhân vật chính.

“Vâng, thưa giáo sư. Em đã suy nghĩ kỹ rồi ạ.”

“Ừ, thôi thì cũng đành vậy. Dù sao thì đây cũng là một đề nghị khá vô lý mà…”

“Không đâu ạ? Em sẽ chuyển khoa.”

“Ơ…?”

Đôi mắt giáo sư mở to. Kafka một lần nữa khẳng định lại quyết định của mình bằng giọng chắc nịch hiếm thấy.

“Em sẽ chuyển sang khoa Trị liệu.”

Câu nói dứt khoát vang lên trong không khí làm Pomodona sững người một lúc, rồi ngay sau đó, bà mỉm cười rạng rỡ như trẻ nhỏ được quà.

“Trò đã quyết định đúng đắn! Biết trò thật sự muốn theo đuổi dược học, ta vui lắm đấy!”

“Em cũng vậy. Được bước vào một con đường học tập mới, em thấy thật phấn khởi.”

Tất nhiên, điều khiến Kafka phấn khởi không phải là dược học mà là "không khí" của sự ẩn dật tránh xa tuyến chính. Nhưng giáo sư Pomodona làm sao biết được điều đó, vẫn tươi cười đầy mãn nguyện.

“Nhưng mà, thưa giáo sư…”

Tưởng đâu cuộc trò chuyện sẽ kết thúc trong sự vui vẻ, Kafka bỗng trở nên nghiêm túc. Giữa không khí đang nhẹ nhàng, giọng anh bỗng trầm xuống, làm giáo sư Pomodona vừa vỗ tay reo mừng liền khựng lại.

Kafka thở dài một hơi. Trước khi xác nhận việc chuyển khoa, có một điều rất quan trọng anh không thể bỏ qua.

“Em đã quyết định rồi, nhưng vẫn còn một vấn đề vướng mắc.”

“Ý trò là sao? Trò đã quyết rồi còn gì?”

“Có một trở ngại mà em phải vượt qua.”

Trong lúc chờ tới lượt mình vào phòng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Kafka. Đó là một điều kiện tiên quyết không thể thiếu nếu muốn chuyển khoa.

“Nếu là sự đồng ý từ thầy hiệu trưởng thì được rồi. Thầy ấy nói rằng một học sinh có năng lực như trò thì hoàn toàn xứng đáng.”

Giáo sư Pomodona mỉm cười trấn an. Nhưng Kafka chỉ khẽ lắc đầu. Điều anh nhắc đến không phải là sự đồng ý của hiệu trưởng. Ngay từ đầu, anh đã không hề xem hiệu trưởng là rào cản cần lo lắng. Giọng Kafka mang chút bất lực khi nhắc đến hiện thực buồn bã trước mặt.

“Vấn đề là… còn một người nữa mà em phải xin phép.”

“Là ai vậy?”

“Là mẹ em.”

Theo quy định của học viện, để được chuyển khoa, ngoài sự chấp thuận của hiệu trưởng và giáo sư, học sinh còn cần có sự đồng ý của người giám hộ. Nghe Kafka nói vậy, nụ cười trên môi Pomodona lập tức tắt lịm.

Artemis Sonder—người đứng đầu gia tộc pháp sư danh giá Sonder, hiện là chủ nhân của Tháp Ma pháp, đồng thời là người giám hộ hợp pháp của Kafka Sonder.

“Nếu mẹ em không đồng ý… thì em không thể chuyển khoa, đúng không ạ?”

Kafka cất lời với hy vọng mong manh rằng có thể có cách nào khác để lách qua quy định. Giáo sư Pomodona khoanh tay, khẽ nhắm mắt lại. Với gần bốn mươi năm kinh nghiệm giảng dạy ở Rigel, biết đâu bà lại có kế sách nào đó. Kafka nhìn bà bằng ánh mắt đầy mong đợi.

“E rằng khó lắm. Không có sự đồng ý của người giám hộ thì theo quy định, việc chuyển khoa là không thể.”

“Không có kẽ hở nào trong quy định sao ạ…?”

“Vì chuyện chuyển khoa vốn rất hiếm nên quy định cũng được làm khá chặt chẽ.”

Câu trả lời ấy làm hy vọng mong manh trong Kafka vụt tắt. Giáo sư Pomodona đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc rơi bên má rồi hỏi thêm một câu đầy ý tứ.

“Mẹ trò là người cứng rắn lắm à?”

“Cứng rắn thì… cũng có thể nói vậy ạ.”

Kafka chậm rãi nhớ lại hình ảnh mẹ mình. Kể từ khi nhập học Rigel, anh chưa từng một lần trở về nhà. Vì thế, ký ức cuối cùng còn sót lại chính là khoảnh khắc rời đi.

Khi anh ngồi trong cỗ xe ngựa hướng về học viện, mẹ anh đứng bên cửa sổ với gương mặt vô cảm. Mái tóc đen tuyền giống hệt Kafka, nhưng đôi mắt thì… lại mang sắc vàng lạnh lùng như dã thú.

Có lẽ chính vì đôi mắt ấy, Kafka thỉnh thoảng vẫn tự hỏi: liệu Artemis Sonder có thực sự là mẹ ruột của mình hay không? Nhưng rõ ràng là không có gì đáng nghi cả. Đôi mắt màu xanh của Kafka giống y như cha, không thể phủ nhận quan hệ huyết thống.

Vả lại, bà ấy cũng đâu phải kiểu người rộng lượng đến mức chấp nhận nuôi nấng một đứa trẻ chẳng cùng dòng máu, trong khi vẫn phải nhắm mắt bỏ qua chuyện chồng mình ngoại tình.

‘Cậu được thừa hưởng khá nhiều nét trên gương mặt của mẹ…’

Trái lại, chính Aisha—người giống hệt cha—mới thường xuyên bị đồn thổi rằng là đứa con ngoài giá thú được vị công tước đưa về và che đậy bằng cách nhận làm một trong cặp song sinh. Lý do? Vì dù không mắc Hội chứng Eleanor như Kafka, Aisha lại chẳng thể hiện được năng lực pháp thuật nào nổi bật.

‘Việc mẹ ép mình vào khoa Pháp thuật cũng là vì mấy lời đồn nhảm ấy.’

Kafka vốn muốn thi vào một học viện phổ thông để theo đuổi ngành nhân văn. Mẹ dễ dàng đồng ý cho Aisha theo học Kiếm thuật nhưng lại lạnh lùng bác bỏ mong ước học văn chương của Kafka. Lý do vô cùng đơn giản.

Chỉ cần một trong hai người không tốt nghiệp khoa Pháp thuật, thiên hạ sẽ càng có lý do để nghi ngờ rằng cặp song sinh ấy không hề mang huyết thống nhà Sonder.

***

Kafka siết chặt môi.

Mẹ anh không phải là người yêu thương con cái, nhưng lại rất yêu cha anh. Có thể nói, bà ấy dùng con mình như một tấm khiên để che chắn cho danh dự của người chồng mà bà ấy tuyệt đối không muốn tổn hại.

Tất nhiên, lòng kiêu hãnh với pháp thuật cũng là một phần trong lý do đó. Bà ấy luôn tin rằng trong muôn vàn học vấn, không gì cao quý hơn phép thuật, và gia tộc Sonder suốt nhiều đời sản sinh ra các pháp sư kiệt xuất là điều bà ấy vô cùng tự hào.

Thế nên, nếu đến đời bà ấy mà không có một đứa con trực hệ nào tốt nghiệp khoa Pháp thuật, điều đó với bà ấy là… không thể chấp nhận nổi.

Một người thiếu hụt ma lực như Kafka vẫn bị đẩy vào khoa Pháp thuật chính là kết quả của những ràng buộc vô hình đó. Thế mà giờ lại xin mẹ ký vào đơn chuyển khoa sang Trị liệu… liệu bà ấy có dễ dàng đồng ý không?

“…Mẹ em là người rất xem trọng danh dự gia tộc.”

Sau một lúc im lặng, Kafka trả lời bằng giọng khẽ khàng. Anh có thể kể nhiều hơn, nhưng suy cho cùng, thứ bà ấy coi trọng nhất chỉ là “danh dự của nhà Sonder.” Nếu lỡ lời để lộ những điều riêng tư cho người ngoài biết, chẳng những chuyện chuyển khoa tiêu tan, mà thậm chí anh có thể bị ép thôi học.

“Quả thật, là người đứng đầu gia tộc, chuyện không có lấy một người con tốt nghiệp khoa Pháp thuật đúng là điều khó chấp nhận.”

Pomodona thở ra khẽ khàng, tỏ vẻ thông cảm. Một khoảng im lặng dài bao trùm căn phòng làm việc. Sau gần năm phút đăm chiêu, bà cuối cùng cũng đưa ra một kết luận giản dị:

“Dù sao thì trước mắt, cứ báo cho mẹ trò biết ý định này đi. Còn lại thì… đợi xem bà ấy trả lời thế nào đã.”

“Vâng, chắc là phải vậy thôi.”

“Giờ chưa nghĩ ra được cách nào khác cả. Xin lỗi vì ta không giúp được gì hơn.”

“Không đâu ạ, giáo sư.”

Kafka khẽ mỉm cười rồi lắc đầu. Anh cúi mắt xuống, giọng nhỏ như thì thầm:

“Dù sao cũng là chuyện của em mà…”

Một tiếng thở dài suýt bật ra, nhưng Kafka đã kịp ngăn lại bằng một ngụm trà. Anh sợ mình lỡ thở dài rồi lại khiến giáo sư Pomodona mang thêm cảm giác áy náy vô ích.

***

[…Vì lý do trên, con mong được chuyển khoa. Tuy nhiên, theo quy định học viện, cần có sự đồng ý từ người bảo hộ. Nếu mẹ không thể đến trực tiếp, con xin đính kèm mẫu đơn và rất mong mẹ có thể ký tên rồi gửi lại cho con.

Kafka Sonder kính thư.]

Giữa buổi trưa, Kafka đến khu chuồng chim nơi các bồ câu đưa thư được nuôi dưỡng, chọn con bồ câu thuộc nhà Sonder để gửi thư.

Con chim ấy tên là Ares, là một trong những bồ câu đưa thư ưu tú nhất, không những hiếm khi làm rơi thư mà còn có thể bay khứ hồi giữa học viện Rigel và thủ đô chỉ trong hai ngày.

Nói cách khác, thư sẽ đến tay mẹ anh ngay trong đêm nay, và rồi số phận của Kafka cũng sẽ được định đoạt. Anh dõi mắt theo bóng con chim khuất dần trên bầu trời rồi thở ra một hơi nặng nề.

Giá mà mẹ chịu ký tên luôn thì tốt biết mấy…

Dù sao thì xúc xắc cũng đã gieo, giờ chỉ còn đợi kết quả. Mang theo tâm trạng nặng nề, Kafka rời khỏi chuồng chim và trở về ký túc xá. Hôm nay chỉ có tiết học buổi sáng nên anh được nghỉ hoàn toàn vào buổi chiều.

Vừa bước lên tầng 4 khu ký túc xá nam, từ xa đã vang lên tiếng đập cửa ầm ầm như có ai đang đóng đinh vào gỗ. Cứ ngỡ là có công trình sửa chữa khẩn cấp gì đó, nhưng khi nhìn kỹ về phía hành lang, anh liền nhận ra mái tóc hồng quen thuộc.

“Ka~f! Anh không có trong phòng à? Ngủ rồi hả? Ka—f!”

Không ai khác, đó chính là Aisha. Con bé đang ra sức đập cửa phòng anh đến mức tưởng như cánh cửa sắp bung ra. Vừa nhìn thấy cảnh đó, một cảm giác bất an khó hiểu chợt ập đến và làm sống lưng Kafka lạnh toát.

Con bé đang làm gì thế, ở phòng trống người kia…?

Quá đỗi ngạc nhiên, Kafka đứng trân ra nhìn. Cảm giác có ai đó đang dõi theo làm Aisha quay đầu lại. Bốn mắt chạm nhau—đôi mắt xanh lơ giống hệt nhau. Lúc đó Aisha mới chịu dừng tay, lặng lẽ nhìn về phía người anh song sinh của mình.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
helo
Hay quá ạ
Trả lời·8 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo