Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 24

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 24

“Nếu số lượng dược sĩ tăng lên, ngành dược học phát triển thì những căn bệnh thông thường hay vết thương nhỏ sẽ chẳng cần đến healer nữa. Người dân cũng có thể dễ dàng chữa trị.”

“Như vậy thì cuộc sống của dân thường hẳn sẽ khá hơn rất nhiều.”

“Phải rồi. Ở đất nước này, có không ít ngôi làng không chỉ thiếu healer mà ngay cả một dược sĩ cũng chẳng có lấy một người. Vậy nên vẫn có những người đánh mất mạng sống chỉ vì cảm cúm hay vết xước nhỏ.”

“…”

“Vì không được chữa trị kịp thời nên rốt cuộc lại phải gánh hậu quả lớn cho những điều đáng ra có thể ngăn chặn từ đầu.”

Sắc mặt Kafka tối sầm lại. Chỉ cần được điều trị đúng lúc thì những sinh mạng ấy đã có thể tiếp tục sống. Nghĩ đến điều đó, lòng anh như bị thắt chặt.

Một cảm giác hối hận bỗng trào lên. Anh từng cố giữ im lặng về cây milenka chỉ để không làm thay đổi mạch truyện gốc, nhưng đổi lại, đã nhắm mắt làm ngơ trước bao bệnh nhân đang phải chịu đau đớn. Một nỗi áy náy nặng trĩu đè nén trong lòng anh.

“Nếu học dược học, trò sẽ có thể giúp đỡ những người như vậy.”

Có lẽ vì trái tim vừa trở nên nặng nề nên lời của giáo sư Pomodona nghe càng thêm thuyết phục. Và đó vẫn chưa phải là lời mời chào cuối cùng.

“Dù trò không hứng thú với công việc tình nguyện thì vẫn có thể trở thành dược sĩ hoàng gia và sống ổn định với mức lương cao. Nghe nói trò tính thi vào bộ phận hành chính ở Tháp Ma pháp sau khi tốt nghiệp phải không?”

Pomodona mỉm cười nói. Chắc chắn đây lại là thông tin từ giáo sư Daconaire.

‘Tên khốn ấy, không biết đã đi rêu rao chuyện của mình đến mức nào nữa.’

Lần đầu tiên trong đời, Kafka thực sự muốn cho Daconaire một cú đấm thẳng vào miệng.

“Dù trò thông minh và có khả năng, nhưng tương lai đâu ai nói trước được. Càng có nhiều lựa chọn thì càng tốt, phải không nào?”

“Vâng… giáo sư nói đúng ạ.”

“Hơn nữa, nếu không vào được hoàng cung, trò vẫn có thể tự mở phòng khám riêng với tư cách một dược sĩ.”

Dứt lời, Pomodona mỉm cười dịu dàng. Đôi mắt xám hiền hậu của bà như đang hỏi anh: Sao nào? Nghe ổn chứ?

Kafka cúi mắt xuống, im lặng. Nếu trong khoảng thời gian còn lại được giáo sư Pomodona đích thân hướng dẫn và bản thân anh cũng chăm chỉ học tập, biết đâu đến lúc tốt nghiệp, anh có thể tích lũy được một nền tảng kiến thức kha khá.

So với việc tiếp tục ở lại khoa Pháp thuật mà chẳng thu được gì, chuyển khoa và học dược có lẽ còn thực tế và có ích hơn nhiều.

Nghĩ đến đó, Kafka bất giác siết nhẹ ống quần đồng phục. Cả đời mười tám năm, chưa khi nào anh rơi vào một tình thế khiến bản thân phải trằn trọc đến khô cả cổ họng như lúc này.

“Em…”

Kafka ngập ngừng rất lâu rồi khẽ ngẩng đầu lên. Giáo sư Pomodona đưa tay ra như để bảo rằng không cần quá căng thẳng, cứ thoải mái nói ra điều trong lòng.

“Em… vẫn chưa thể đưa ra quyết định ngay lúc này.”

Kết luận sau một hồi im lặng lại có phần nhạt nhẽo. “Em xin lỗi.” Kafka cúi đầu nói khẽ. Nhưng Pomodona nhẹ nhàng xoa dịu anh bằng sự bao dung quen thuộc, bảo rằng băn khoăn là điều hoàn toàn dễ hiểu.

“Vậy em có thể suy nghĩ thêm rồi trả lời sau được không ạ?”

Kafka dè dặt hỏi lại. Dù sao thì việc chuyển khoa cũng chỉ có thể diễn ra vào năm tới, đâu cần phải quyết định ngay hôm nay. Có vẻ Pomodona cũng nghĩ vậy, bà vui vẻ gật đầu.

“Tất nhiên rồi. Nhưng… trò có thể cho phép ta xin trước ý kiến của hiệu trưởng về chuyện này được không?”

“Vâng, nếu lỡ sau này em quyết định mà lại không được chấp thuận thì sẽ khó xử lắm. Em nhờ giáo sư vậy ạ.”

“Vậy nhé. Khi nào trò quyết định xong thì đến gặp ta bất cứ lúc nào cũng được.”

Dứt lời, Pomodona nhẹ nhàng rót thêm một ít trà lạnh vào chén của Kafka. Vì cổ họng khô rát nên Kafka chẳng màng giữ ý, cầm ly lên và uống cạn một hơi. Vị trà mát lạnh, ngọt dịu như kẹo chanh, nhưng lần này nơi cuối lưỡi lại thoảng qua chút dư vị hơi đắng. Có lẽ chỉ là cảm giác do tâm trạng mà thôi.

Sau đó Kafka thao thức cả đêm thì vẫn không thể đưa ra được câu trả lời. Nếu là chuyện có thể quyết định sau một đêm, ngay từ đầu anh đã chẳng do dự nhiều đến vậy.

Sáng hôm sau, Kafka lê bước xuống nhà ăn với đôi mắt thâm quầng. Thức ăn sáng được bày ra dưới hình thức buffet vô cùng phong phú và hấp dẫn. Anh chọn một ổ bánh mì trắng, phết bơ, mứt, thêm một phần trứng bác đậm đà với kem và một ít thịt ba chỉ áp chảo vàng ruộm rồi lấy thêm một ly nước táo.

Sau khi lấy xong phần ăn, Kafka đứng khựng lại tìm chỗ ngồi. Ngay lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên, thu hút sự chú ý của anh.

“Anh Kafka!”

Chính là Aisha.

Ngồi đối diện con bé là Soren. Cả hai vừa luyện tập buổi sáng xong, giờ đang ăn sáng cùng nhau. Soren thoáng cúi đầu khi thấy Kafka, vẻ mặt có phần khó chịu. Việc cậu ta không trưng ra một bộ mặt cáu bẳn nào thực sự là điều hiếm thấy.

“Qua đây! Ăn cùng bọn em đi!”

Aisha vẫy tay gọi. Kafka chần chừ một lúc. Xét đến tâm trạng của Soren, có lẽ anh nên tránh mặt. Nhưng khổ nỗi là chẳng còn bàn nào trống, cũng không có ai khác để anh ghép cùng.

Không còn cách nào khác, Kafka đành bước về phía bàn của Aisha và Soren. Đó là bàn bốn người, và cả hai đang ngồi đối diện nhau, mỗi bên còn trống một ghế.

“…"

Sau một thoáng do dự, Kafka rồi cũng kéo chiếc ghế bên cạnh Soren và ngồi xuống. Lựa chọn ấy bất ngờ đến mức Aisha mở to mắt kinh ngạc. Ngay cả Soren cũng nhìn anh với vẻ mặt kiểu “Cái gì vậy trời?”, nhưng Kafka chẳng mảy may để tâm mà cứ thế ngồi xuống ngay bên cạnh cậu ta.

Tất nhiên nếu được chọn, Kafka cũng muốn ngồi cạnh Aisha hơn. Vừa thoải mái, vừa tự nhiên nữa là khác. Nhưng việc anh chọn ngồi bên cạnh Soren thực ra lại là một cách quan tâm theo cách riêng của mình.

‘Cậu ta vốn khó chịu khi nhìn thấy mặt mình cơ mà.’

Nếu ngồi đối diện, ánh mắt hai người thể nào cũng chạm nhau, còn khi ngồi song song thì trừ khi cố tình quay sang, bằng không sẽ chẳng có lúc nào phải đối diện trực tiếp.

Không rõ Soren có nhận ra sự tinh tế ấy hay chỉ là đang cố giữ mặt mũi trước mặt Aisha, nhưng cậu ta không lên tiếng than phiền. Aisha có hơi ngạc nhiên, song cũng không gặng hỏi lý do.

“Mà này anh, mặt mũi anh sao thế? Cảm thấy không khỏe à?”

“Chỉ là có chút chuyện làm anh trằn trọc cả đêm thôi.”

“Chuyện gì mà làm anh lo đến thế?”

Kafka ngập ngừng một lát rồi kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra với giáo sư Pomodona. Nghe xong, Aisha nhíu mày, bật ra một tiếng "Hả?" đầy ngạc nhiên. Dù gì thì việc tên anh xuất hiện trong báo cáo milenka cũng không phải là lý do đủ để chuyển khoa. Quá bất ngờ, quá vô lý.

“Không thể nào! Vô lý đến mức buồn cười luôn đấy!”

“Vậy là thật quá đáng hả?”

“Đương nhiên rồi! Dù có học cật lực suốt một năm thì anh nghĩ mình có thể lấp đầy khoảng trống đó à?”

Không sai. Kafka tuy học nhanh nhưng chỉ trong phạm vi lý thuyết pháp thuật. Còn với dược học thì chưa thể nói trước điều gì. Nếu cố công học hành mà cuối cùng chẳng thu được kết quả gì thì chẳng phải là uổng phí cả một năm hay sao?

Càng nghĩ, anh càng rối rắm. Trong lúc vô thức cứ lấy nĩa cào nhẹ vào đám trứng bác trong đĩa, Aisha đã khẽ lắc đầu phản đối.

“Anh cứ tiếp tục học ở khoa Pháp thuật đi. Chuyển khoa vào lúc này khác nào đánh cược.”

“Ừm…”

Kafka chỉ khẽ gật đầu. Aisha định nói thêm điều gì đó nhưng lại bị một giọng nói chen ngang làm cứng họng.

“Riêng tôi thì thấy chuyển khoa còn tốt hơn.”

Soren từ nãy đến giờ lặng lẽ ăn, bỗng lên tiếng. Cả hai anh em đồng loạt quay sang nhìn cậu ta. Soren vẫn thản nhiên phết mứt lên bánh mì như chỉ buông lời nhận xét vu vơ.

“Dù gì thì cậu cũng đâu có giỏi ma pháp gì cho cam.”

“…”

“Cứ ở lại khoa Pháp thuật mà học mấy thứ chẳng bao giờ dùng được thì có ích gì… ơ, á!”

Có gì đó vừa động khẽ dưới bàn. Có vẻ Aisha đã đạp vào chân cậu ta. “Xì…” – tiếng nghiến răng cảnh cáo cùng ánh mắt sắc lẹm như dao lia tới. Nhưng chỉ bằng ấy thì không thể khiến Soren Ibelnoia khuất phục.

“Hơn nữa, phòng điều chế thuốc ở dưới tầng hầm, chỗ đó rất hợp với kiểu người thích trốn như—ÁAA!”

Lần này thì không chỉ là cú đá. Một tiếng rầm vang lên từ dưới gầm bàn. Soren nhăn nhó nhấc chân phải lên ghế, ôm lấy ống chân. Gương mặt Aisha giờ chẳng khác gì một con yêu quái sắp phun lửa. Con bé gằn giọng, từng chữ như nện xuống đầu.

“Cái thằng điên này, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi nhá.”

“Tôi làm gì cơ?”

“Sáng sớm ra đã xì xèo nói bậy nói bạ, đầu óc cậu có vấn đề à?”

Soren khẽ cau mày, trông như không hiểu mình đã nói gì sai. Có lẽ cậu ta thực lòng không cho rằng lời vừa rồi mang tính xúc phạm. Mà thực ra thì… với Kafka, anh chẳng thấy có gì đáng tổn thương cả. Trái lại—

Một ý nghĩ loé sáng trong đầu.

‘Ý đó hay đấy chứ.’

Nếu viện cớ học tập để suốt ngày chui rúc trong phòng dược hoặc phòng nghiên cứu của giáo sư Pomodona thì anh sẽ chẳng phải đụng mặt với nhóm nhân vật chính thêm lần nào nữa. Vậy là yên ổn kết thúc năm cuối, bình yên tốt nghiệp và đường ai nấy đi.

Một cái kết hiệu quả và đầy nhân văn. Không ai bị tổn thương, cũng chẳng ai bị bỏ lại. Ý nghĩ ấy khiến sống mũi anh bỗng cay cay vì xúc động.

Biết được đường đi nước bước rồi, sao có thể không bước tiếp?

Kafka bắt đầu hăng hái dọn sạch đĩa thức ăn trước mặt bằng chiếc nĩa.

“Tôi đi trước đây. Hai người cứ thong thả ăn nhé.”

Kafka vừa nhai vừa nói nên lời lẽ có phần méo mó. Anh nhanh chóng đứng dậy, mang khay về khu vực trả đồ. Sau lưng vang lên một tiếng bốp giòn tan rồi tiếng Aisha quát khe khẽ: “Tại cậu mà anh tôi tức giận đấy!”

Hẳn là Soren vừa bị ăn thêm một cú.

…Nhưng Kafka thì chẳng buồn quay đầu lại. Anh không có thời gian rảnh để bận tâm đến mấy chuyện đó.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navybooks.net, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo