Lịch đăng: Thứ 5 và CN
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 61
“Nếu mệt thì không cần kể tiếp cũng được…”
“Dừng ở đây thì lỡ dở mất.”
Soren đáp khẽ rồi lại rơi vào im lặng. Kafka tranh thủ sắp xếp lại dòng suy nghĩ của mình. Dù chỉ là một câu chuyện rút gọn, nhưng đến mức này thì cậu đã phần nào hiểu vì sao trước đây Soren lại căm ghét mình đến thế.
‘Có lẽ ở nhiều khía cạnh, mình đã làm cậu ấy nhớ đến mẹ…’
Dĩ nhiên, nếu xét đúng sai thì Kafka chẳng hề có tội. Nhưng người ta gọi đó là chấn thương tâm lý. Chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của điều gì đó tương tự, nỗi sợ sẽ từ trong sâu thẳm trồi lên, chiếm lấy tâm trí và khiến con người ta đánh mất chính mình.
Đối với Soren, Soren chính là cái “cò súng” ấy. Mái tóc đen, đôi mắt xanh, mùi hương của milenka vương vấn, vẻ ngoài mỏi mệt và dáng vẻ như luôn cần một ai đó để dựa vào…
“Tôi nhớ đã từng kể cậu nghe rồi thì phải… rằng người đó từng muốn giết tôi.”
“Ừ, cậu từng nói thế.”
“Có thể với người khác thì đó chỉ là một tai nạn, nhưng… tôi nghĩ bà ấy thật sự muốn giết tôi.”
Hôm ấy, vào một ngày gần dịp sinh nhật lần thứ mười hai, công tước Evelnoia ghé qua biệt thự. Sau khi ông ta rời đi, mẹ của Soren bỗng gọi cậu đến. Soren cho rằng cũng giống như mọi lần—vẫn là những lời nặng nhẹ, thậm chí là đòn roi, nên không lấy làm bất ngờ.
Nhưng khác với mọi khi, lần đó mẹ cậu ta không mắng mỏ, cũng không động tay.
“Ren à, con yêu của mẹ. Lại đây uống trà với mẹ nhé.”
Bà ta chỉ bày một bàn trà thật lớn rồi mời cậu ta ngồi xuống. Cảm thấy có điều gì đó lạ lạ, nhưng Soren vẫn ngoan ngoãn dùng trà và bánh như mọi khi. Cho đến khi ý thức dần mờ đi rồi tắt hẳn…
“Khi tỉnh lại, tôi thấy mình đang bị nhốt trong tủ quần áo.”
Soren hoảng hốt cố mở cửa ra ngoài, nhưng bị chặn lại bởi vật gì đó rất nặng. Cậu ta vùng vẫy, đập mạnh đến mức trầy xước cả tay chân, cố len một khe nhỏ hở ra. Qua khe hẹp đó, cậu ta nhìn thấy một cảnh tượng như địa ngục thật sự.
Khói đen nghẹt thở, lửa cháy khắp nơi. Căn biệt thự đang bốc cháy dữ dội. Soren la hét, gào thét, đập cửa đến khi máu chảy đầy tay. Khi cuối cùng cũng thoát ra được, Soren lập tức lao qua biển lửa và chạy về phía phòng ngủ của mẹ.
“Bà ấy ngày nào cũng ngập trong hương milenka, nên tôi nghĩ bà sẽ không biết mình đang ở giữa đám cháy.”
“….”
“Và đúng như dự đoán, bà vẫn nằm bất động ở đó, nhưng chắc đã hít phải nhiều khói đến mức… chỉ còn thoi thóp thở.”
Biết rằng nếu không làm gì thì cả hai sẽ chết, Soren cõng mẹ lên lưng, nhảy thẳng từ cửa sổ tầng ba xuống. Sức nóng bỏng rát tan biến, nhường chỗ cho cơn lạnh thấu xương của vùng Ankara.
Khi rơi xuống đất, Soren vẫn còn tỉnh táo. Cậu ta loạng choạng dìu lấy mẹ, cố gắng lôi bà ra khỏi biệt thự. Nhưng vừa định cõng mẹ lên lần nữa, Soren bỗng thấy một cơn đau thấu xương quanh cổ – mẹ cậu ta đang dùng toàn bộ sức lực còn lại để bóp cổ con trai mình.
‘Tại sao…’
Đôi mắt xanh sẫm của bà đầy tơ máu, nhìn Soren như muốn xé nát. Bà ta lập đi lập lại câu hỏi ấy — “Tại sao?” — bằng giọng nói tắt lịm rồi gục xuống. Không biết là ngất đi hay đã tắt thở, nhưng Soren thì chắc chắn một điều:
“Hôm ấy, tôi biết bà ấy thật sự muốn giết tôi.”
Có lẽ bà ta không hiểu vì sao Soren còn sống, và sự thật đó càng làm bà ta thêm tuyệt vọng. Soren đưa tay vuốt tóc như muốn xua tan những ký ức cũ. Căn biệt thự bị thiêu rụi sau trận hỏa hoạn, mẹ cậu ta cũng mất, và công tước chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đưa Soren về dinh thự chính.
“Nhưng mọi thứ cũng chẳng khá hơn là bao. Tôi bị nhốt ở khu biệt lập, mặc kệ lớn lên kiểu gì.”
“…Người hầu ở đó… có đối xử tệ với cậu không?”
“Họ khinh thường tôi đến mức không thể tệ hơn được nữa. Công tước phu nhân thì xúi giục, còn công tước thì im lặng làm ngơ.”
Soren sống trong cảnh bị coi rẻ, bị xúc phạm mỗi ngày. Đám kỵ sĩ lấy lý do “rèn luyện” để trút giận lên người cậu ta. Đánh đập, sỉ vả, chẳng thiếu gì.
“Nhưng tôi không định sống như thế cả đời.”
“….”
“Vậy nên tôi tự luyện kiếm, nghiến răng mà luyện. Đến lúc đủ mạnh rồi thì đứa nào đụng tôi, tôi đánh hết.”
Bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ. Ai chạm vào Soren, cậu ta đều đáp trả. Ai làm cậu ta tổn thương, cậu ta sẽ khiến họ đau gấp bội. Trải qua vài tháng như vậy, cuối cùng chẳng còn ai dám đụng đến Soren nữa.
Đó là một sự yên bình, chí ít là về thể xác. Sau này, dù được công tước công nhận vì tài năng về kiếm thuật và ma pháp, Soren vẫn không thể ngủ yên mỗi đêm, cũng chẳng thể dễ dàng thân thiết với ai. Những năm tháng đó đã in dấu quá sâu vào tâm hồn cậu ta.
“Rồi tôi vào học viện, gặp cậu, gặp Sasha… rồi thân với Sasha. Xong cãi nhau với cô ấy, thế là vô tình dính lấy cậu luôn.”
“….”
“Nhờ có hai anh em cậu, tôi mới sống giống một con người được chút đỉnh. Tôi thật lòng biết ơn đấy.”
“Bọn tôi có làm gì to tát đâu mà…”
“Dù sao thì, kết luận là… tôi rất sợ những nơi chật hẹp và tối tăm.”
“…”
“Cái lần phát hoảng trên cánh đồng tuyết cũng vì chuyện đó đấy.”
Khi Kafka đã say giấc, Soren nán lại đợi cậu tỉnh dậy. Thế nhưng, căn chuồng ngựa vừa hẹp vừa tối ấy đã đánh thức những ký ức kinh hoàng. Chúng vẫn ùa về dù có cố gắng xua đuổi đến mấy. Cuối cùng, một cơn hoảng loạn đã nhấn chìm Soren và cậu cuồng loạn chạy ra ngoài, phá vỡ mọi lớp ma pháp chỉ trong tích tắc.
Phần sau đó, Kafka chính là người đã chứng kiến tận mắt.
Nghe kể lại mới thấy lúc đó thật sự nguy hiểm đến mức nào. Nếu Kafka tỉnh dậy muộn hơn năm phút thôi, cả hai người đã có thể bỏ mạng ngay giữa núi Riegel lạnh giá rồi.
Họ lại lặng im nhìn về phía hồ Saskina tĩnh lặng. Gió nhẹ lướt qua, mơn man mái tóc như muốn xoa dịu nỗi niềm. Kafka lặng lẽ nghiêng đầu nhìn Soren, thầm nghĩ cậu ta thật kiên cường. Nếu là cậu, sau tất cả những điều đó, e rằng chẳng còn muốn sống tiếp nữa.
‘Chắc mình sẽ từ bỏ hết và biến mất thôi…’
Kafka có thể chiến đấu với bệnh tật, nhưng không có đủ tự tin để chiến đấu và chiến thắng con người. Cả kiếp trước lẫn hiện tại, số phận không quá mỉm cười với cậu, nhưng bù lại, cậu vẫn được ban cho sự hiện diện của một vài người tốt bụng.
“Nghe có hơi sến đấy…”
“Hử?”
Kafka không biết mình đã ngẩn ngơ nhìn mặt hồ được bao lâu, cho đến khi Soren khẽ khàng mở lời. Cậu quay đầu về phía Soren, và hình như cậu ta cũng đang nhìn cậu, ánh mắt hai người chạm nhau. Kafka vô thức cúi gằm xuống. Cậu sợ rằng đôi mắt mình sẽ khoét sâu thêm vào những ký ức đau buồn của Soren.
“Ổn rồi mà, không sao đâu.”
“Nhưng mà…”
“Cậu đã bảo sẽ không giết tôi mà.”
“….”
“Và nếu có chuyện gì xảy ra, cậu nói sẽ giúp tôi còn gì?”
Soren mỉm cười. Kafka không biết phải nói gì. Những lời đó vốn chỉ là lời suông. Một người không khỏe mạnh, một phế nhân không thể sử dụng nổi một phép thuật ra hồn như cậu thì làm sao có thể giúp Soren được chứ?
“Chỉ nói miệng thôi mà.”
Giọng cậu hơi nghẹn lại. Cổ họng cậu như bị tắc nghẽn khi cố gắng đáp lời. Kafka không đủ dũng khí để đối diện với Soren, chỉ dám trân trân nhìn xuống đất. Đột nhiên vai phải cậu nặng trĩu. Soren đã tựa trán lên vai cậu.
“Chỉ nói miệng thì sao chứ.”
“….”
“Với tôi, như vậy là đủ rồi.”
Bây giờ nhìn cậu, tôi không còn thấy bóng dáng người đó nữa. Soren nhẹ nhàng thì thầm rồi vòng tay ôm lấy Kafka từ phía sau. Bị siết gọn trong vòng tay rắn rỏi ấy, nhịp tim vốn đã đập nhanh của Kafka càng trở nên dữ dội hơn. Cậu có cảm giác như chỉ cần ai đó gõ nhẹ lên đầu, trái tim cậu sẽ văng ra ngoài mất.
Cảm xúc theo cơ thể cũng trào lên cuồn cuộn. Một sự mãn nguyện vô cớ lặng lẽ lấp đầy lồng ngực. Cảm giác này là gì vậy? Tâm trí như lên cơn sốt, quay cuồng trong một mê cung không lối thoát. Hơi thở và nhiệt độ từ Soren truyền đến qua lớp áo mỏng, khiến cả cằm cậu cũng run lên khe khẽ.
“Dĩ nhiên là…”
“….”
“Cậu không phải mẹ tôi.”
Quá khứ là quá khứ, còn cậu là cậu. Soren khẽ khàng nói. Kafka không đáp. Không phải vì không muốn, mà vì cậu không biết nên nói gì vào lúc này. Không thể buông lời trách móc rằng “biết sớm thì tốt rồi”, cũng không thể gượng cười mà nói rằng “hãy quên chuyện cũ đi, chúng ta sẽ sống tốt từ nay về sau”.
Cậu chỉ thấy rối bời. Bóng hình Soren ôm sát phía sau làm cậu vừa bối rối vừa sợ hãi. Cậu muốn buông tay ra, gợi chuyện khác để xua tan không khí này, nhưng lại không thể rời khỏi vòng tay ấm áp kia, muốn được giữ chặt thêm một lúc nữa.
“Cậu không giống người đó chút nào.”
“….”
“Chính vì nhận ra điều ấy, tôi mới bắt đầu thích cậu.”
“Dù có nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào của cậu, tôi cũng không liên tưởng đến mẹ nữa. Dù đôi mắt xanh ấy có hướng về phía tôi, cũng không còn kéo theo quá khứ nào cả.” Soren nói.
Kafka từ từ nhấc tay mình lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay đang ôm chặt lấy mình. Trong đầu như có hàng trăm sợi chỉ rối tung không sao gỡ nổi.
Tim vẫn đập điên cuồng. Liệu tiếng đập này có vang vọng đến tai Soren không?
Trong lúc ấy, suy nghĩ của Kafka lại trôi về một nỗi lo chẳng đâu vào đâu. Nhịp tim dồn dập khiến hơi thở cũng bắt đầu chao đảo. Không muốn để Soren nhận ra sự bối rối của mình, Kafka cố gắng hít thở thật nhẹ, thật chậm. Miệng khô khốc, nóng ran, không biết vì căng thẳng hay đã nhiễm lạnh từ lúc nào.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.