Cái Kết Của Thế Giới Này, Tôi Chẳng Mảy May Bận Tâm - Chương 60

Lịch đăng: Thứ 5 và CN

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 60

Chưa đầy ba mươi giây sau, Kafka có cảm giác cơ thể bị hất vọt lên trời. Cảm giác lạ lẫm làm cậu phải nhắm nghiền mắt lại, và khi mở ra, trước mắt đã là một hồ nước rộng lớn trải dài đến tận chân trời. Đó chính là hồ Saskina – cái tên mà trước giờ cậu chỉ từng nghe qua lời đồn.

“Ồ…”

Quả không hổ danh là “viên ngọc lam của học viện Rigel”, mặt nước vẫn xanh thẳm đến rợn ngợp dù đang là ban đêm. Dưới ánh trăng rải khắp mặt hồ, nơi này chẳng còn giống một mặt nước nữa, mà như một viên bảo thạch khổng lồ đang lấp lánh trong bóng tối.

Gió đêm thổi qua mang theo mùi nước ngai ngái, thoảng chút hương đất ẩm như sau cơn mưa trong rừng. Ẩn sau đó là mùi cỏ hoa non tơ, nhẹ nhàng xen vào và giúp lòng người cảm thấy dễ chịu lạ thường. Kafka hít sâu một hơi, tận hưởng cảm giác thanh sạch hiếm hoi.

“Tôi từng nghe nói hồ này rất rộng, mà đúng là rộng thật nhỉ.”

“Nghe bảo đây là thượng nguồn của sông Yuzen đấy.”

“Nhìn kích cỡ thế này thì cũng hợp lý. Dù sao thì được đến đây một lần cũng đáng giá thật.”

Kafka tiến lại gần bờ hơn. Khi ngồi xuống bên rìa nước, cậu thấy mấy con cá con nhỏ xíu bằng đầu ngón tay bơi lượn qua lại. Có lẽ là cá non sinh sống tại hồ này.

“Các cậu học kiếm thuật mà được tập luyện ở mấy chỗ thế này sao? Thích thật.”

“Không, ở đây không tập kiếm. Chỉ luyện mấy cái khác thôi.”

“Luyện gì cơ?”

“Có lúc là bơi để tăng thể lực, có lúc là ngồi thiền để rèn cách vận khí… nói chung là luyện hết, trừ việc vung kiếm.”

Kafka không hiểu rõ lắm về chương trình học của khoa kiếm thuật nên cũng không hình dung được, chỉ đành gật đầu cho có lệ.

“Thế cậu cũng từng bơi ở đây rồi à?”

“Rồi chứ. Vào đầu đông nữa cơ.”

“...Làm vậy có sao không?”

“Chắc chắn là không rồi… nhưng giáo sư dạy bọn tôi máu nóng lắm.”

Nghe nói đã từng có một đợt cả đống học sinh bị cảm, suýt nữa thì làm hoạt động của học viện tê liệt. Mấy chuyện như vậy mà kể cho bên khoa Pháp thuật hay khoa Trị liệu thì họa chăng cũng chẳng ai tin nổi.

Không khí lặng đi trong giây lát. Kafka nghịch nước bên bờ, trong khi Soren đứng cạnh, ánh mắt nhìn xa về phía bên kia hồ.

Gió từ bờ hồ thổi tới mang theo hơi ấm dịu nhẹ, khác hẳn cái lạnh mát lạnh thường thấy trong rừng Rigel. Nhưng đứng lâu vẫn hơi lạnh, Kafka mở khăn choàng mang theo và quấn nhẹ quanh vai. Cùng lúc ấy, đàn cá ban nãy vừa tản ra đã quay lại, lượn lờ trong làn nước trong vắt. Nhìn những sinh vật bé tí lao đi vun vút trong nước, Kafka khẽ mỉm cười. Nhỏ nhắn như thế mà lại đáng yêu đến lạ.

“Không biết sau này có nên nuôi một con cá không nhỉ.”

“Giờ nuôi luôn cũng được mà.”

“Ừ thì… nhưng sau này tốt nghiệp rồi mọi thứ ra sao vẫn chưa biết trước được…”

Cho đến khi ổn định, Kafka không muốn giữ bất cứ thứ gì bên cạnh, dù là một con cá nhỏ hay chỉ là chậu cây be bé.

Nghĩ đến đó, cậu bất chợt cảm nhận được ánh mắt của Soren đang đặt lên đỉnh đầu mình. Kafka ngẩng nhẹ lên nhìn người kia.

“Cậu có nhận ra không?”

“Gì cơ?”

“Không hiểu sao, mỗi lần chúng ta ở cạnh nhau là lại thành ra thế này.”

Soren nghiêng đầu, không hiểu ý cậu. Có vẻ như cái gọi là “quy luật Kafka–Soren” này chỉ mình Kafka để tâm. Cậu cười khẽ rồi giải thích đơn giản:

“Cậu thì lúc nào cũng đứng, còn tôi thì ngồi, nên luôn phải ngẩng lên để nhìn cậu.”

“Vậy à?”

“Ừ, từ lần đầu gặp đã vậy rồi.”

 Mà lần đó thì, đúng hơn là bị ngã sõng soài ra đất… Nghĩ lại, Kafka thấy như cả thế giới đã xoay chuyển. Chẳng ai có thể đoán được, tên oan gia ngày nào giờ lại cùng mình trốn khỏi ký túc xá để ngắm hồ Saskina thế này.

“Thật đúng là không ai đoán được chuyện đời…”

“…”

“Đến mùa đông năm ngoái, tôi còn nghĩ chắc cả đời này chẳng bao giờ thân nổi với cậu.”

Cảm giác thật khó tả khi nói ra lời ấy. Ban đầu Kafka chỉ định giúp họ giảng hòa rồi rút lui, vậy mà khi nhìn lại, Aisya lại giữ khoảng cách với Soren, còn cậu lại là người tiến lại gần hơn.

Thật sự là chuyện quái lạ.

‘Trong tiểu thuyết gốc, mình và cậu ta cũng từng thân thiết thế này sao?’

Ý nghĩ ấy bất chợt lướt qua đầu. Kafka cố lục tìm trong trí nhớ xem có từng thấy bình luận nào gợi ý điều đó không, nhưng ngoài tình tiết chính, những chi tiết vụn vặt đã mờ nhạt gần hết rồi.

Dù sao đi nữa, ngay cả khi có nhớ được cốt truyện thì những hiểu biết về tiểu thuyết cũng chẳng giúp ích được bao nhiêu trong thế giới thứ ba này. Mà thật ra, mớ kiến thức về webtoon kia giờ còn chẳng có mấy giá trị.

Kafka đặt đầu lên đầu gối, để mặc tâm trạng rối ren cuộn trào. Cảm giác thoải mái ban nãy giờ chẳng còn sót lại bao nhiêu. Không phải đáng ra người ngồi đây nên là Aisha hoặc Maria hay sao? Để có một kết thúc có hậu, lẽ ra phải như vậy chứ.

“Cậu lại nghĩ gì lạ lùng nữa đấy.”

Giọng nói của Soren vang lên, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Giờ cậu ta đã ngồi xuống bên cạnh và cùng nhìn ra phía mặt hồ. Kafka cũng từ từ buông chân xuống, ngồi bệt xuống đất. Ngồi xổm lâu nên bắp chân đau nhức hết cả rồi.

“Chỉ nghĩ linh tinh thôi mà.”

“Nhưng nhìn cậu thế này thì rõ là nghĩ nhiều.”

“Vốn từ trước đến giờ vẫn vậy mà. Ngoài việc nhìn ra cửa sổ thì tôi có làm gì khác đâu.”

Ở kiếp trước cũng vậy, mà kiếp này cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Dù sao thì, so với khi chẳng được đến trường như trước kia, hiện tại vẫn tốt hơn nhiều. Ít ra cậu còn có hứng thú với môn thảo dược học, gặp được một người giáo sư tử tế… và…

‘Cả… một người bạn – hay gần giống bạn – cũng đã có rồi.’

Dù mối quan hệ ấy chắc chẳng kéo dài được bao lâu.

Dù thời điểm có thể xê dịch đôi chút, nhưng muộn nhất là đến mùa đông năm sau, Ma Vương chắc chắn sẽ hoàn toàn phục sinh. Khi đó, Soren sẽ nhận lệnh Hoàng đế, cùng bốn người khác lên đường tiêu diệt Ma Vương.

Liệu đến lúc ấy, giữa cậu và Soren còn có thể ở cạnh nhau như bây giờ không, chẳng ai dám chắc. Dù có cố giữ liên lạc, khoảng cách giữa họ rồi cũng sẽ ngày một xa. Đó là điều hiển nhiên, khi Soren là dũng sĩ được chọn để cứu thế giới, còn bản thân Kafka... chỉ cần không trở thành nguyên nhân diệt vong đã là may mắn lắm rồi.

Không lẽ bên trong mình có một con hắc viêm long nào đó đang ngủ say? Ý nghĩ kỳ quái ấy làm Kafka khẽ bật cười. Soren đang lặng lẽ nhìn ra mặt hồ, quay sang khi nghe tiếng cười.

“Cười gì một mình thế?”

“À… chỉ là nghĩ tới mấy chuyện kỳ cục thôi.”

“Chuyện gì?”

“Bí mật.”

Kafka chặn ngay. Soren quay đi, có vẻ cụt hứng, rồi lại dán ánh nhìn vào hồ nước. Cả hai im lặng, cùng dõi mắt theo những gợn sóng nhấp nhô dưới ánh trăng trên mặt hồ Saskina. Mọi tạp niệm đều tan biến trong khoảnh khắc ấy. Trước thiên nhiên rộng lớn đến choáng ngợp, những điều như kết thúc tốt đẹp hay bi kịch… bỗng trở nên quá đỗi nhỏ nhoi.

“À mà, tôi đã kể cậu chuyện đó chưa nhỉ?”

“Chuyện gì cơ?”

“Lần đó, lúc tôi làm mấy trò ngớ ngẩn trong tuyết ấy. Tôi kể cậu lý do chưa nhỉ?”

“Chưa đâu.”

“Thật ra… tôi rất sợ không gian kín.”

Soren nói thẳng ra. Kafka hoàn toàn không chuẩn bị tâm lý để nghe điều này hôm nay, tim bỗng đập mạnh lên từng nhịp. Cậu vội điều chỉnh nét mặt để trông không quá ngạc nhiên.

“...Đã từng xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừ. Lúc còn sống ở Ankara.”

Nếu là khoảng thời gian sống ở Ankara thì hẳn có liên quan đến mẹ cậu ta. Dù không phải lỗi của mình, Kafka vẫn cảm thấy ngực mình nặng trĩu. Một phần cậu muốn đề nghị để dịp khác hẵng kể, hôm nay chẳng phải là một ngày để ôn lại quá khứ, nhưng rồi cậu lại nghĩ khác. Nếu không phải bây giờ, e là chẳng còn lúc nào khác nữa.

Thế là cậu im lặng, chờ Soren tự nói tiếp. Soren như đang sắp xếp lại dòng ký ức, nhắm mắt trong chốc lát. Ánh trăng nghiêng nghiêng hắt xuống, bóng của hàng mi và gò má càng trở nên đậm nét, in sâu vào một góc hồ lặng gió.

“Không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.”

“…”

“Lý do tôi và mẹ sống ở Ankara, là vì công tước đã nhốt bọn tôi ở đó.”

Công tước Evelnoia, người tuyệt đối không muốn để lộ sự tồn tại của đứa con ngoài giá thú, đã đưa mẹ con Soren tới Ankara rồi bắt họ sống cố định trong một biệt thự biệt lập do chính ông ta sắp xếp. Việc ra vào bị kiểm soát nghiêm ngặt. Những lúc ban ngày, khi có thể chạm mặt người khác, đến cả việc dạo chơi trong vườn cũng bị cấm tiệt.

Trong môi trường cực đoan như thế, mẹ của Soren dần suy kiệt cả về thể chất lẫn tinh thần. Dù vậy, bà ta vẫn nuôi hy vọng rằng một ngày nào đó, công tước sẽ đưa hai mẹ con về thủ đô. Đó là tia sáng cuối cùng trong chiếc lồng mà bà ta tự gọi là hy vọng, là ước mơ mong manh duy nhất còn sót lại.

‘Cố thêm chút nữa thôi, rồi công tước sẽ đưa chúng ta về thủ đô. Mẹ sẽ trở thành công tước phu nhân, còn con sẽ là một quý công tử. Nên đừng bỏ cuộc, được không con?’

‘Phải trở nên xinh đẹp hơn, thông minh hơn. Phải vượt xa những đứa trẻ đồng trang lứa. Chỉ khi ấy, mẹ con ta mới có thể rời khỏi cái địa ngục này. Cho nên phải cố gắng. Tuyệt đối đừng bỏ cuộc.’

“Ban đầu, bà chỉ nghiêm khắc với tôi một chút thôi. Nhưng rồi từng năm trôi qua, khi chẳng thấy công tước có ý định đón về, bà bắt đầu dần phát điên.”

Bà ta hét vào không khí, tự hành hạ bản thân. Khi cơn giận vẫn chưa nguôi, bà ta trút cả lên đứa con trai của mình. Đổ lỗi rằng chính vì nó mà bà bị nhốt vào địa ngục này, rằng công tước không thèm đoái hoài cũng là do nó kém cỏi, vô dụng.

“Căn bệnh trong lòng khiến cơ thể bà cũng dần suy sụp. Đến mức sau này, nhà phải luôn đốt hoa milenka suốt ngày, không thì bà sẽ đập phá cả biệt thự.”

“Vậy nên cậu mới ghét mùi milenka…”

“Bà ấy là một người rất yếu đuối. Tôi từng vài lần đề nghị bỏ trốn, hai mẹ con ra ngoài sống cuộc đời mới… nhưng không bao giờ lay chuyển được bà.”

Công tước là hy vọng duy nhất đối với mẹ Soren. Không có ông ta, thế giới chẳng còn gì đáng bám víu. Bà ta tin điều đó, và tin một cách tuyệt đối.

Soren dừng lại và đưa tay lên xoa trán. Có lẽ ký ức về quá khứ đã khiến đầu cậu ta lại đau nhói.

Còn tiếp

 

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
ankscrazievermakiel
ankscrazievermakielChương 60
Thương quá dị nè, hai em bé đáng iu này huhu
Trả lời·1 ngày trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo