Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.
Chương 29
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Louis cứ bám sát bên cạnh Elliot suốt cả buổi. Mỗi khi ai đó lại gần Elliot quá, hoặc có ý định chạm vào hắn, cậu liền kéo họ ra như một vệ sĩ thực thụ.
“Xin hãy cẩn thận, đừng va vào ngài Bá tước.”
“Thành thật xin lỗi. Ngài có thể tránh sang một chút được không ạ?”
“Để tôi cầm giúp. Ngài Bá tước vừa bị thương ở cổ tay, cần phải chú ý hơn.”
Mặc dù cách hành xử của Louis có phần hơi quá đà, nhưng may mắn là các nhân viên nhà máy và đối tác kinh doanh dường như không để tâm.
Thật ra, không khí diễn ra khá thân thiện. Máy dệt mà quản lý nhà máy giới thiệu thậm chí còn hấp dẫn hơn cả những gì Louis từng đọc trong các bài báo, và Elliot dường như cũng rất hài lòng với kế hoạch xây dựng nhà máy may mặc do đối tác đề xuất.
“Vậy tôi sẽ gửi ngài bản đề xuất chi tiết sớm thôi. Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã đến thăm hôm nay.”
“Tất nhiên rồi.”
Cả hai rời khỏi nhà máy, được mọi người tiễn ra tận nơi. Louis cảm thấy rất tự hào, nghĩ rằng buổi gặp mặt có vẻ đã kết thúc thành công.
Louis, người đã ghi nhớ đường đến nhà máy từ trước, chuẩn bị dẫn hắn tới ga tàu. Tuy nhiên, khi rẽ vào một góc đường, hắn đột ngột dừng lại, vai khẽ run lên.
Bắt đầu bằng một tràng cười như thể không thể kiềm chế được, hắn cứ đứng đó cười khúc khích. Louis hoang mang đứng bên cạnh, chỉ biết chớp mắt liên tục.
“Th-thưa ngài… sao lại…”
“Phù… chờ chút. Khục, ha ha ha…”
Nhìn Elliot cười mãi không thôi, đầu óc Louis quay cuồng với đủ thứ suy nghĩ.
“Sao ngài lại cười? Có chuyện gì buồn cười ở nhà máy mà tôi không để ý sao? Không phải chứ? Ngài đang cười vì tôi, ngay lúc này? Tại sao chứ…?”
Đúng lúc Louis sắp hoảng loạn thì hắn cuối cùng cũng cố trấn tĩnh lại, khẽ hắng giọng.
“Khụ, khụ… giờ thì ổn rồi. Đi thôi.”
Hắn sải bước nhanh về phía ga tàu. Louis bước theo vội vã, lo lắng hỏi.
“Thưa ngài… tôi đã mắc lỗi gì sao…?”
“Không.”
“V-vậy thì tại sao…”
“Ngươi xử lý hoàn hảo. Quả không hổ danh người hầu xuất sắc nhất.”
Vừa nói, hắn vừa mang vẻ mặt như đang cố nhịn cười. Có vẻ vì quá nhiệt tình mà Louis lại làm điều gì đó buồn cười. Cho rằng mình bị trêu chọc, Louis bĩu môi đầy bất mãn.
‘Dù sao thì, một khi lên tàu, mình sẽ ngồi cách xa ngài Bá tước.’
Ý nghĩ về việc có thể ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ trên đường về khiến trò trêu chọc của Bá tước không còn khó chịu nữa. Khi đến nhà ga, Louis lấy chiếc ví nhỏ từ túi xách ra để lấy vé.
"Ngài bá tước, vé của ngài đây... Ạch—"
Ngay lúc đó, có ai đó từ phía sau va mạnh vai vào lưng Louis. Bá tước đứng bên cạnh giật mình và nắm lấy tay cậu.
"Thằng khốn đó! Hắn nghĩ mình đang làm gì vậy?"
Louis, người từng sống như một đứa trẻ lang thang trên phố, biết rõ chuyện gì đang xảy ra. Cậu lập tức tỉnh táo lại và kiểm tra đồ đạc trong tay. Chiếc túi lớn ở một tay vẫn còn, nhưng cái ví ở tay kia đã biến mất.
"Hắn là kẻ móc túi, chính là hắn...!"
Tim cậu như rơi xuống đáy. Vội vàng quay đầu lại, cậu thấy bóng lưng một người đàn ông đang lao nhanh qua đám đông.
"Đứng lại đó!"
Không suy nghĩ gì, Louis lập tức chạy theo. Người đàn ông len lỏi rất nhanh qua đám đông, như thể đã quá quen với việc bị đuổi bắt. Dù Louis chạy khá nhanh, cậu vẫn chưa đuổi kịp gã.
Hơn nữa, nhà ga với vô số sân ga và lối vào khác nhau thật quá rối rắm. Louis mất dấu gã trong chốc lát, lo lắng đảo mắt tìm quanh.
“Kìa rồi…!”
Gã đó đang đi xuống cầu thang hướng đến một sân ga phía dưới. Louis nghiến răng, tiếp tục đuổi theo. Khi đến cuối bậc thang, khoảng cách giữa họ đã gần đến mức chỉ cần với tay là chạm tới.
"Chết tiệt!"
Tên kia ngoái đầu lại với vẻ hoảng loạn rồi nhảy thẳng xuống đường ray. Không suy nghĩ, Louis cũng bước tới mép sân ga, định nhảy theo.
"Ngươi điên à? Ngươi định làm gì vậy hả?!"
Ngay lúc đó, có người nắm chặt lấy lưng áo Louis — là Bá tước, người bằng cách nào đó cũng đuổi theo kịp cậu. Dù Louis vùng vẫy, bàn tay mạnh mẽ của Bá tước vẫn giữ chặt lấy cậu không buông.
"Ngài ơi, nếu bây giờ mà để hắn chạy mất thì..."
Khi Louis vừa định lên tiếng một cách khẩn trương thì một hồi còi vang lên báo hiệu đoàn tàu sắp đến. Người đàn ông bỏ chạy đã nhanh chóng trèo vào toa tàu đang dừng ở đường ray phía đối diện.
“Khỉ thật…!”
Ngay khoảnh khắc tên đó nhảy lên tàu, một đoàn tàu khác lao đến từ đường ray ngay trước mặt họ. Louis thốt lên đầy thất vọng, nhưng đã quá muộn. Gã ta đã hoàn toàn tẩu thoát.
Louis quay đầu lại, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng nhìn về phía Bá tước. Quả nhiên, Elliot đang trừng mắt nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ – y hệt như hôm Louis rơi từ trên cây xuống và đè trúng hắn.
“Ngươi còn giữ được tỉnh táo không đấy?”
Trước giọng quát gay gắt của Elliot, khuôn mặt Louis càng thêm cứng đờ.
‘Mình vừa làm gì thế này? Mình vừa không chỉ làm mất vé của mình… mà còn mất cả vé của ngài ấy nữa. Giờ biết làm sao để về nhà đây… Nên làm gì bây giờ?’
Nước mắt rơi lăn dài trên má, Louis vừa khóc vừa run rẩy, cố gắng lắp bắp nói lời xin lỗi.
“Tôi… xin lỗi. Tôi làm mất vé tàu rồi…”
Đầu óc cậu trống rỗng, toàn thân bắt đầu run lên. Thấy vậy, Elliot lại gắt lên.
“Ngươi nghĩ vấn đề nằm ở mấy tấm vé đó sao?”
“V-Vậy thì…”
“Ngươi vừa định nhảy xuống đó đúng không!”
“Tôi xin lỗi… để hắn chạy mất rồi…”
“Ngươi đang nói cái gì vậy? Ta không biết trong đầu ngươi nghĩ gì nữa. Hay là ngươi đang tuyệt vọng đến mức muốn bị tàu nghiền nát?”
Louis nhìn Elliot với ánh mắt không hiểu gì cả. Sau một hồi trừng mắt, Elliot thở dài thật sâu.
“Ta bảo là – đừng hành động nguy hiểm như vậy nữa.”
Louis chớp đôi mắt to tròn của mình thật chậm. Dù vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, cậu vẫn có thể cảm nhận được chút ấm áp trong ánh mắt của Bá tước. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến nhịp thở của Louis dần dần ổn định lại.
‘Ngài ấy đang... lo cho mình sao?’
Dù trong lòng không tin nổi, Louis vẫn lau nước mắt bằng tay áo.
“Vả lại, ta tận mắt thấy vé bị trộm. Sao ngươi lại nói là làm mất?”
“N-Nhưng vì tôi bất cẩn nên...”
“Đủ rồi. Chúng ta chỉ cần mua vé mới. Đi theo ta.”
Elliot dẫn Louis tới quầy bán vé. May mắn là còn một chuyến nữa về Woodville sau vài tiếng. Khi hắn hỏi mua hai vé hạng nhất, Louis ngạc nhiên.
“Ngài Bá tước...”
“Ta bảo đủ rồi.”
Bá tước lạnh lùng cắt ngang và nhét hai tấm vé mới mua vào túi trong áo khoác. Sau đó, hắn liếc quanh nhà ga bằng ánh mắt không hài lòng.
Nhà ga đông nghẹt người qua lại, người bán hàng rong và người chờ tàu, đến mức không còn chỗ để đứng. Hắn có vẻ nghĩ rằng ở lại đây chờ chuyến tàu sau thì bất tiện.
“Lúc chờ tàu thì uống trà sẽ hơn.”
Họ bước vào một quán cà phê trước nhà ga. Elliot ngồi vào bàn và gọi trà đen.
“Ngươi muốn gọi gì?”
Louis chẳng thấy đói chút nào. Khi cậu lặng lẽ lắc đầu, Bá tước cau mày.
“Ngươi nên uống gì đó. Hồi nãy may mà đến kịp, chứ tàu ở đây hay trễ lắm.”
“Hay là ta gọi cho ngươi chút rượu nhé?”
“À, không, tôi lấy sô-cô-la nóng ạ.”
Giật mình khi Bá tước nhắc đến rượu, Louis vội chọn đại một món trong thực đơn. Trong lúc gọi đồ, Elliot cũng bảo người phục vụ gửi điện báo về dinh thự ở Woodville, báo rằng họ sẽ về trễ.
“Như vậy người nhà sẽ không lo lắng. Chúng ta chỉ cần về nhà trong hôm nay là được.”
Nghe vậy, Louis mới dần bình tĩnh lại. Cậu bắt đầu chú ý đến khung cảnh quán cà phê. Đúng như lời mấy cô hầu kể, nơi đây náo nhiệt và trông rất vui vẻ.
Vài vị khách ngồi ở quầy bar đang chuyện trò cùng người phục vụ, còn ở góc quán là một nhóm quý ông đang tranh luận sôi nổi. Hương thơm của đồ ăn và cà phê lan tỏa cũng thật dễ chịu.
Mải quan sát xung quanh nên Louis chẳng nhận ra ánh mắt của Bá tước đang dõi theo mình. Mãi đến khi Elliot hỏi một cách thản nhiên, cậu mới hoàn hồn.
“Đây cũng là lần đầu ngươi đến một nơi như thế này à?”
“Gì cơ? À, vâng…”
“Cái gì cũng là lần đầu với ngươi. Rốt cuộc trước giờ ngươi sống thế nào vậy hả?”
Dù giọng hắn có vẻ cộc cằn, nhưng khi nói thế, trên gương mặt Bá tước lại thoáng hiện nụ cười. Nhẹ thôi, nhưng là nụ cười thật sự – chẳng chế giễu, cũng không chua chát.
Chỉ một nụ cười nhỏ ấy thôi mà mặt Louis đã đỏ ửng. May sao, đúng lúc đó người phục vụ mang trà đen và sô-cô-la nóng ra.
“Sao lại ngơ ra thế?”
“À, không có gì ạ. Ngài dùng trà đi.”
“Nghe bảo ngươi thích đồ ngọt. Cho thêm ít đường vào đi.”
Bá tước tự tay múc một thìa đường to từ hũ trên bàn bỏ vào ly sô-cô-la của Louis. Nhưng chẳng hiểu sao, Louis lại hồi hộp đến mức chẳng cảm nhận được vị ngọt ấy nữa.
***
Khi đến giờ lên chuyến tàu hạng nhất, Louis thấy mình bước vào một thế giới hoàn toàn mới. Các khoang tàu giống như những căn phòng nhỏ, ấm áp và thoải mái, với những chiếc ghế bọc da mềm mại.
Khi Elliot và Louis ngồi vào chỗ, một cậu bé bán báo tươi cười tiến đến chỗ ngài bá tước. Elliot mua một tờ báo rồi bắt gặp ánh mắt Louis đang nhìn mình chằm chằm.
“Ngươi cần báo à?”
“Không, chỉ là… mọi thứ đều thật kỳ diệu.”
Ngài bá tước nhếch môi cười trước phản ứng của Louis.
“Có lẽ chúng ta không nên phí thời gian ở quán cà phê. Nếu biết trợ lý của ta lại ngạc nhiên trước từng thứ một thế này, ta đã dắt ngươi đi dạo quanh thành phố.”
Louis đỏ mặt vì lời nhận xét của Bá tước. Dempoey Hill là một thành phố lớn hơn Woodville. Trong lúc ở quán cà phê, sự tò mò của Louis đã bị khơi dậy bởi những người qua lại và các chiếc ô tô chạy ngang qua cửa sổ.
“Quán cà phê cũng thú vị lắm rồi.”
“Chúng ta chỉ mới uống trà thôi mà.”
“Nhưng mà cũng có nhiều thứ để nhìn lắm. Thật ra, nhà máy cũng rất hấp dẫn nữa.”
“Thật à?”
“Vâng, đâu có dễ gì nhìn thấy những cỗ máy to như vậy. Và tàu hỏa cũng rất đặc biệt… Đây là lần đầu tiên tôi ra khỏi Woodville, nên cái gì tôi cũng thấy hay.”
Những lời huyên thuyên đầy phấn khích của Louis khiến cậu nhận ra đúng là mình đang làm quá lên, y như lời Elliot nói. Nhưng Elliot thì đã mang vẻ mặt trêu chọc từ lúc nào.
“Ngươi định lại dán trán vào cửa sổ lúc quay về nữa hả?”
“Tôi sẽ ngồi yên mà.”
Louis phụng phịu, quyết tâm giữ bình tĩnh cho đến khi về đến Woodville. Thế nhưng, quyết tâm ấy nhanh chóng tan biến ngay khi tàu bắt đầu chuyển bánh, và cậu lại thấy mình dán mắt vào khung cửa sổ lần nữa.
Cũng không trách được. Mặt trời đang lặn, nhuộm bầu trời bằng những sắc đỏ rực rỡ. Khi tàu rời thành phố và tiến vào vùng đầm lầy, ánh nắng đỏ sẫm kéo dài thành những cái bóng in lên mặt nước.
Bị mê hoặc bởi khung cảnh lay động lòng người, ánh mắt của Louis cuối cùng dừng lại ở Bá tước đang ngồi đối diện. Thấy ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của Elliot, Louis khẽ thầm thì.
“Đẹp thật.”
“...Phải không?”
“Thưa ngài, trên đường tới đây tôi cũng đã nghĩ vậy. Đầm lầy này trông giống hệt như…”
“Đầm Lầy Bất Diệt trong Cuộc phiêu lưu của Terry và Gigi?”
“Chính xác ạ.”
Việc Elliot cũng có cùng suy nghĩ khi nhìn khung cảnh ấy khiến tim Louis như muốn nổ tung vì xúc động, má cậu đỏ bừng. Khi cậu vừa định đáp lại một cách háo hức thì tàu đột ngột khựng lại.
“Hử? Tàu dừng à?”
“Haizz… Lại nữa rồi.”
“Chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
“Như ta nói lúc sáng đấy. Lúc đó là may mắn thôi. Có vẻ gì đó bị hỏng rồi.”
“Hỏng rồi ạ? Nếu tàu dừng lại thì…”
Dù đang than phiền, Elliot vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Trong khi đó, Louis thì sắp khóc đến nơi.
“Chà, có khi họ sẽ sửa xong sớm thôi. Cảnh đẹp như thế này, cứ ngắm tiếp đi.”
“Tôi xin lỗi… nếu không vì tôi…”
“Ngươi đang nói gì vậy?”
“Nếu vé của tôi không bị lấy cắp thì giờ mình đã về đến nhà rồi.”
“Lại bắt đầu nữa rồi. Ngươi không thể nghe ta nói một lần cho rõ ràng sao? Khi xe ngựa hỏng, ngươi cũng nói y hệt. Giờ đến lượt tàu hỏng cũng là lỗi của ngươi sao?”
Dù lời của Elliot có vẻ không để tâm, vẻ mặt Louis vẫn không hề khá hơn. Lần này, cậu thực sự tin rằng tất cả là lỗi của mình.
Bởi chỉ mới lúc nãy thôi, Louis đã thầm ước trong lòng được ngắm cảnh đẹp này với ngài bá tước thật lâu…
‘Tại sao những điều ước ngốc nghếch lại là thứ duy nhất thành sự thật chứ?’
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.