Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 28

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Chương 28

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Cuộc trò chuyện bắt đầu đi theo hướng chẳng mấy dễ chịu. Vì lý do nào đó, Dmitri thường có xu hướng đẩy những nhiệm vụ liên quan đến Bá tước sang cho Louis theo cách như thế này.


“Sau buổi dạ vũ lần trước, vị nam tước nhà Woodville còn ngạc nhiên hỏi tôi rằng chúng ta tìm đâu ra một người hầu lịch thiệp đến vậy.”

“Ngài đi cùng cậu Louis trẻ tuổi thay vì một ông già như tôi thì không phải tốt hơn sao? Cũng là cơ hội để Louis học hỏi công việc của ngài mà.”


Đúng như dự đoán, Dmitri đang tính giao cho Louis nhiệm vụ đầy áp lực là đi công tác cùng Bá tước. Tuy nhiên, lần này kế hoạch của ông ta có vẻ sẽ không thành. Dmitri đã nhầm khi nghĩ Louis là một người hầu tốt.

Louis vừa phạm phải lỗi lầm tồi tệ nhất vào đêm qua, một lỗi có thể khiến cậu bị Bá tước đuổi thẳng cổ. Louis cố trấn an trái tim đang run rẩy của mình, tin rằng Elliot sẽ thẳng thừng từ chối đề nghị của Dmitri.

Thế nhưng phản ứng của Elliot lại nằm ngoài dự đoán.


“Ý kiến đó rất hay đấy.”


Louis suýt nữa đánh rơi ly thủy tinh đang cầm. Cậu quay đầu lại đầy kinh ngạc, thấy Elliot đang mỉm cười tinh quái, khóe môi cong lên một bên.

Cuộc trò chuyện diễn ra suôn sẻ. Sau khi kiểm tra lịch trình, Dmitri gửi điện tín cho quản lý nhà máy ở Dempsey Hill, xác nhận chuyến thăm sẽ diễn ra sau hai ngày nữa.

Ông Irving xuống làng để mua vé tàu khứ hồi đến Dempsey Hill, còn bà Thompson thì vội vã bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi của Bá tước.


‘Sao ngài Bá tước lại cư xử như thế này? Có phải ngài định đưa mình đi để rồi tìm ra lỗi lầm lớn hơn và tống cổ mình không?’


Chỉ có Louis là không thể chấp nhận được diễn biến bất ngờ này, đắm chìm trong những suy nghĩ rối bời. Ngay cả khi đang sắp xếp hành lý dưới sự thúc giục liên tục của bà Thompson, Louis vẫn không ngừng lắc đầu.


‘Có vẻ như ngài ấy không thật sự có ý định đó. Mọi người đang chuẩn bị một cách vô ích thì phải? Giá mà bà Thompson hoặc ông Dmitri chịu hỏi thẳng ngài ấy thì tốt biết mấy…’


Dù lo lắng, Louis vẫn không nghĩ đến việc trực tiếp hỏi Elliot về ý định của hắn. Nói chuyện với hắn luôn cần rất nhiều can đảm, và hôm nay cậu còn mang thêm gánh nặng của tội lỗi.

Cậu dành cả ngày để tránh mặt Bá tước một cách cẩn thận, nhưng đến tối thì vẫn phải vào dọn dẹp thư phòng. Louis bước vào với hy vọng hôm nay hắn sẽ không có ở đó.

Có ai đó đang ngồi ở bàn làm việc phía cuối phòng, nhưng Louis không để ý. Elliot chưa từng đến trước Louis, nên cậu chẳng mảy may để tâm đến âm thanh nào trong phòng.

Mang theo một chồng sách và thở dài nặng nề, Louis bỗng thấy một cái bóng lớn ở rìa tầm nhìn, liền quay đầu lại phía bàn làm việc đầy ngạc nhiên.


“Ô…!”


Cậu hét lên một tiếng lớn. Elliot – người đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu – ngẩng đầu lên nhìn Louis với vẻ bình thản.


“Cái gì khiến ngươi giật mình đến vậy?”

“Dạ không, ờm, thưa ngài… Ngài ở đây ạ.”


Louis lẩm bẩm bằng giọng mơ hồ. Elliot đáp lại bằng một giọng trêu chọc.


“Có người không vui khi ta không có mặt trong thư phòng.”

“Chuyện đó, chuyện đó…”

“Ngươi càu nhàu khi ta lơ là công việc của thủ thư, vậy mà khi ta có mặt thì lại hành xử như thể gặp ma. Ngươi đúng là một người hầu khó chiều.”


Louis không biết ngài Bá tước đang mắng mình vì tức giận hay chỉ đang đùa. Cậu chỉ thấy xấu hổ đến mức căn phòng như quay cuồng.


“C-công việc thủ thư gì chứ, thật là vô lý. Với lại nghĩ đến chuyện chủ nhân phục vụ tôi thì…”


Bá tước rời mắt khỏi Louis – khuôn mặt cậu đã đỏ như gấc – và cộc lốc nói:


“Được rồi. Mau làm việc đi.”


Louis quay lại với chồng sách, cứ như đang tìm cách chạy trốn. Nhưng cậu chẳng thể tập trung. Việc không hiểu được vì sao Elliot lại cư xử như thế khiến cậu buồn nôn.

Hơn nữa, nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, cậu sẽ phải dành trọn cả ngày kia cùng với vị bá tước khó hiểu đó. Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy không chịu nổi, và với ý nghĩ ấy, Louis lấy hết can đảm lên tiếng.


“Thưa ngài! Hay là để ông Dmitri đi cùng ngài tới Dempsey Hill thì hơn? Hoặc là ông Irving. Có vẻ họ thích hợp hơn một kẻ ngu ngốc như tôi.”


Không cố ý, Louis đã dùng chính cụm từ mà Elliot từng dùng để miêu tả mình. Rồi cậu nhận ra những lời ấy nghe như đang cãi lại, thế là càng thêm hoảng loạn.


“Ý tôi là, có thể ngài sẽ thấy khó chịu khi đi cùng tôi... Vì tôi quá kém cỏi. Cho nên, ừm…”

“Sao vậy?”


Bá tước ngắt lời Louis dứt khoát. Ngẩng đầu lên, Louis thấy Elliot lại mang nụ cười hiểm, chỉ nhếch một bên mép.


“Ta không hiểu sao ngươi lại nói vậy, khi chẳng có người hầu nào ưu tú bằng ngươi. Ta rất mong chờ chuyến đi này… Nhớ lấy điều đó.”


Đôi mắt của Elliot, nhấn mạnh từng chữ, ánh lên sự pha trộn kỳ lạ giữa tinh quái và lạnh lùng. Louis từng nghĩ mình không thể phân biệt nổi khi nào Bá tước tức giận và khi nào đang trêu chọc mình, nhưng giờ cậu nhận ra: là cả hai.

Elliot giận đến mức thay vì đuổi Louis đi, hắn dường như đã quyết định giữ cậu bên cạnh để hành hạ. Khuôn mặt cậu dần trở nên tái nhợt khi nghĩ đến điều đó.


‘Vậy giờ mình phải làm sao đây…?’


***


Hai ngày trôi qua nhanh như chớp mắt, và buổi sáng hôm Louis phải đi cùng Bá tước đến thành phố lân cận cuối cùng cũng đến. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Louis đứng lo lắng trước cổng chính.

Hôm nay, Louis không mặc trang phục hầu gái. Cậu mặc bộ vest và áo khoác đã nhận từ Bá tước, dù không lộng lẫy như hôm vũ hội, nhưng các cô hầu đã chải chuốt mái tóc cậu rất gọn gàng.

Cậu cũng mang theo một chiếc túi da lớn. Bà Thompson bận rộn nhét thêm đồ vào chiếc túi vốn đã nặng trĩu của Louis.


“Louis, Bá tước không chịu được lạnh, nên phải đặc biệt chú ý chăm sóc và theo dõi sức khỏe ngài ấy. Dù gì thì cậu cũng đi với tư cách là người phục vụ mà. Đây là thuốc ho nếu ngài bị cảm, còn đây là thuốc hạ sốt…”


Khi đang lắng nghe lời dặn dò của bà Thompson với cái đầu cứng đờ vì căng thẳng, một giọng nói lạnh lùng đột ngột cắt ngang.


“Cứ như thể chúng ta sắp đi xa lắm vậy. Hay là bà vẫn thấy tôi mới 13 tuổi?”


Elliot cằn nhằn với bà Thompson. Mặc áo choàng bóng loáng, đội mũ lụa và cầm gậy, trông hắn như một quý ông bước ra từ sách tranh.


“Tôi chỉ lo thôi mà. Đây là lần đầu tiên ngài đi xa thế này mà không có ông Dmitri đi cùng.”


Trước giọng lo lắng của bà, Elliot nhếch môi cười nhạt.


“Thật là điều đáng thất vọng khi bà nói vậy. Tôi sắp được phục vụ bởi một người hầu xuất sắc đấy.”


Mặt Louis đỏ ửng khi nghe những lời đó. Trong suốt hai ngày qua, Elliot vẫn liên tục nói những lời như vậy bất kể có ai nghe hay không — nào là về gu đọc sách tinh tế của người hầu, hay việc hắn rất vinh dự khi có được người phục vụ tốt nhất.

Bà Thompson lắc đầu như thể bất lực trước tình cảnh này. Nghĩ rằng tốt hơn là nên đi ngay trước khi Elliot lại nói điều gì xấu hổ hơn, Louis vội vàng mở cửa.


“Thưa ngài, chúng ta đi chứ ạ?”


Elliot bước ra ngoài, nụ cười phiền phức vẫn trên môi. Đã đến giờ rời đi, nhưng Louis thì đã thấy kiệt sức.


‘Haa… Không biết hôm nay mình có ổn không nữa.’


Mang theo linh cảm chẳng lành, chiếc xe ngựa của ông Irving đưa hai người đến ga tàu. Khi họ đến gần nhà ga, trái tim nặng trĩu của Louis bắt đầu nhẹ bớt đôi chút.

Dù trước đây cậu đã nhiều lần đến ga tàu khi còn là cậu bé đánh giày để tìm khách, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đặt chân lên sân ga.

Vì Woodville là ga khởi hành, nên chuyến tàu mà họ sắp lên đã đỗ sẵn trên đường ray. Con tàu lớn hơn và ồn ào hơn Louis tưởng tượng rất nhiều, vẻ ngoài đen bóng của nó cũng khiến người ta có chút e dè.


“Đây là lần đầu ngươi đi tàu hỏa phải không?”


Elliot khẽ lẩm bẩm khi thấy Louis mở to mắt nhìn xung quanh. Louis tưởng rằng cậu lại sắp bị trêu chọc nữa nên căng người lên, nhưng thật bất ngờ, Elliot lại giữ vẻ mặt điềm tĩnh.


“Vâng... Tôi luôn tò mò không biết bên trong nhà ga trông thế nào…”

“....”

“À, vé đây ạ.”


Đang mải ngắm cảnh, Louis sực tỉnh và đưa vé ra. Khi cậu lấy vé từ chiếc ví nhỏ mà bà Thompson đưa cho, vị Bá tước nhíu mày.


“Sao vé lại thế này?”

“Có vấn đề gì sao ạ…?”

“Vé của cậu là hạng hai thì phải.”


Louis cũng đã âm thầm ngạc nhiên khi nhận được vé, vì cậu biết một tấm vé hạng hai đến Dempsey Hill đắt hơn mình nghĩ. Một vé hạng ba là đủ rồi, nhưng ông Irving nhất quyết mua vé hạng hai, còn từ chối đổi lại.


“Cũng... hơi quá thật.”


Louis nói với giọng chùn xuống, nhưng Bá tước lại buông một câu hoàn toàn ngoài dự đoán.


“Chúng ta nên đổi cả hai vé sang hạng nhất.”

“Dạ!?”

“Phòng vé ở đâu?”


Bá tước siết chặt cây gậy và đảo mắt nhìn quanh, như thể sẽ đi mua vé mới ngay lập tức. Louis hốt hoảng lắc đầu.


“Không, không được đâu ạ. Hạng nhất thì quá đắt rồi…”


Giá vé hạng nhất còn cao hơn cả lương tháng của Louis. Hơn nữa, việc ngồi giữa đám quý tộc và những người giàu có ở toa hạng nhất khiến cậu thấy mình quá mức tự cao.

Bá tước trông có vẻ bối rối, không hiểu vì sao Louis lại phản đối, nhưng khi cậu nhất quyết từ chối, hắn bèn cau mày bước về phía toa hạng nhất một mình, vẻ mặt chẳng mấy hài lòng.

Louis thở phào nhẹ nhõm rồi đi về phía toa hạng hai. Ngay khi bước lên tàu, mắt cậu lại mở to đầy kinh ngạc.


“Ồ, bên trong trông thế này à…”


Toa hạng hai chỉ có những hàng ghế dài bọc vải, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với toa hạng ba – nơi không có trần che và hành khách sẽ bị dính mưa nếu trời đổ xuống.

Louis nhanh chóng tìm được một chỗ gần cửa sổ. Khi tàu rời bến trong tiếng còi lớn và âm thanh kim loại rền vang, khung cảnh bên ngoài bắt đầu lướt qua nhanh hơn hẳn so với khi đi xe ngựa.

Suốt hành trình qua ba ga, Louis được thấy thành phố nhộn nhịp, những cánh đồng cừu gặm cỏ và cả những vùng đầm lầy đen ngòm. Cảnh vật của những nơi xa lạ mà cậu chưa từng đặt chân đến khiến cậu mê mẩn đến mức không thể rời mắt khỏi cửa sổ dù chỉ một khoảnh khắc.


“Ngươi làm cái gì trong đó vậy hả?”


Ngài Bá tước hỏi với vẻ không hài lòng khi gặp lại Louis trên sân ga Dempsey sau ba tiếng đồng hồ.


“Dạ? Ồ, ừm…”

“Này.”


Ngài đưa tay gõ nhẹ lên trán Louis. Bị bất ngờ, Louis quay sang nhìn cửa kính tàu, thấy trên trán mình in một vết tròn đỏ.


“À… ngươi mải ngắm cảnh quá nên cứ áp trán vào cửa sổ…”


Chắc cậu đã dí trán sát vào kính để nhìn rõ hơn nên mới để lại dấu vết như vậy. Bá tước lại bật cười bằng cái giọng đáng ghét thường thấy, rồi quay người bước đi.


“Trông ngươi thế này mà gặp quản lý nhà máy thì chắc buồn cười lắm.”

“Hả…? Tôi cũng phải vào nhà máy sao?”

“Ngươi nghĩ một người hầu sẽ làm gì?”

“Nhưng tôi không biết chút gì về kinh doanh cả…”

“Nếu không biết thì cứ lặng lẽ ngồi cạnh ta thôi. Ta cũng chẳng hứng thú gì với mấy buổi gặp gỡ kiểu này.”


Louis ban đầu không để ý vì quá căng thẳng, nhưng giờ mới nhận ra sắc mặt Elliot cũng không mấy tươi sáng. Nghĩ kỹ thì, một người vốn không thích đám đông hay người lạ thì khó mà cảm thấy thoải mái trong hoàn cảnh này.


“Thưa ngài Bá tước, cuối cùng ngài cũng đến rồi. Mọi người trong nhà máy đều đang mong ngài.”


Khi họ rời nhà ga, quản lý nhà máy ra tận nơi tiếp đón Bá tước một cách niềm nở. Louis nhanh chóng bước lên trước người đàn ông đang định đưa tay ra bắt với Bá tước.


“Cảm ơn sự tiếp đón nồng hậu của ngài. Tuy nhiên, ngài Bá tước không thích bắt tay. Nhà máy ở hướng nào vậy ạ?”

“À, tôi hiểu rồi. Xin mời đi lối này.”


Quản lý gật đầu và dẫn đường. Louis liếc sang bên để nhìn sắc mặt Bá tước. Elliot dường như rất hài lòng với cách xử lý của Louis, trên môi còn thấp thoáng một nụ cười.


‘Đúng rồi. Như bà Thompson đã nói, mình đến đây với tư cách là người hầu, hôm nay phải bảo vệ ngài Bá tước.’


Được Elliot mỉm cười khích lệ, Louis ưỡn ngực đầy quyết tâm, mà không hề nhận ra rằng trông cậu lúc đó chẳng khác gì một chú chim sẻ ngạo nghễ với bộ lông được chải chuốt kỹ lưỡng – như lời Elliot từng nói.

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navybooks.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo