Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 33
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Nghe nhắc đến quà, Louis lại một lần nữa sững người. Vì đã quên mất sinh nhật của ngài bá tước, cậu hoàn toàn chưa nghĩ đến chuyện mua quà.
“Dạ, tôi sẽ đưa ngay. Nhưng… mình có được phép tặng quà cho ngài không ạ?”
“Tất nhiên là được chứ. Bọn tôi thường góp tiền mua chung một món. Ông Dmitri với bà Thompson thì tự chuẩn bị riêng.”
“Mà cậu biết không, nguồi từng thích ngài bá tước thì toàn mua quà riêng cả đấy. Louis, cậu cũng định tự mua gì đó hả?”
Tiếng cười bật ra khắp phòng, mặt Louis lập tức đỏ bừng.
“Không, không phải vậy đâu. Nhưng mà ngài đã tặng tôi rất nhiều quần áo gần đây, nên tôi nghĩ mình nên đáp lại chút gì đó…”
Thứ Louis nhận từ Elliot không chỉ là quần áo. Dù các hầu gái không biết, nhưng cậu còn được tặng giấy viết, bút lông và cả những viên sôcôla tuyệt ngon.
Và dù có thể Elliot đã quên, Louis vẫn luôn trân trọng tấm áo choàng mà ngài đã tặng cậu vào ngày đầu tiên họ gặp nhau.
Nghĩ đến việc cuối cùng mình cũng có thể tặng lại một thứ gì đó cho ngài sau biết bao lần chỉ nhận, Louis cảm thấy xúc động đến mức gần như quên cả những lo lắng vừa rồi.
‘Mình nên tặng ngài ấy gì đây? Ngài bá tước sẽ thích gì nhỉ?’
Trong suốt hai ngày tiếp theo, Louis cứ mãi suy nghĩ xem nên tặng gì cho Elliot nhân dịp sinh nhật. Nhưng dù có nghĩ thế nào đi nữa, cậu cũng không thể tìm ra được một món quà phù hợp.
Phần lớn khoản lương đầu tiên của cậu đã đưa cho Burke. Thậm chí cậu còn đưa cả tiền tiêu vặt mang theo lên thị trấn cho Danny. Dù khi còn là tiền của cậu thì trông có vẻ nhiều, nhưng khi nghĩ đến việc mua quà cho Bá tước, nó lại trở nên thật nhỏ bé và vô nghĩa.
Sách, rượu whisky và những món đồ khác mà Elliot thích thì đều quá đắt. Mọi thứ hắn sở hữu hay mặc đều là hàng cao cấp.
“Có lẽ mình có thể tìm thấy gì đó ở thị trấn.”
Vào ngày trước sinh nhật Bá tước, Louis quyết định ra ngoài vào ngày nghỉ của mình. Thông thường, cậu sẽ ở nhà và làm việc, nhưng lần này, cậu dự định lên thị trấn để mua quà cho Bá tước.
Louis mặc bộ quần áo mà Elliot đã tặng và mang theo một túi tiền nhỏ cùng với lá thư định gửi cho Ben. Cậu vẫn chưa viết hồi âm đàng hoàng cho Burke. Cậu không thể quyết định nên nói gì.
“Chuyện đó để sau hãy nghĩ. Ít nhất thì cho đến sinh nhật ngài bá tước, mình muốn được ở lại ngôi nhà này. Và cả Giáng sinh nữa.”
Không có gì đặc biệt được chuẩn bị cho dịp Giáng sinh. Trái lại, tất cả các hầu gái, ông Dmitri và cả ông Irving đều sẽ nghỉ phép, chỉ còn lại Bá tước, bà Thompson và Louis ở lại dinh thự.
Dù phải canh giữ tòa biệt thự rộng lớn và yên tĩnh chỉ với ba người trong ba ngày khi mọi người khác đều trở về quê hoặc về nhà, nhưng Louis lại khá mong chờ Giáng sinh.
Sau khi mẹ mất, Giáng sinh của Louis luôn là những ngày co ro trong giá lạnh trước cửa nhà thờ, tuyệt vọng tìm kiếm khách đánh giày. Đã lâu lắm rồi cậu mới có một Giáng sinh ở nơi có thể gọi là “nhà”.
Thật vậy, trước khi nhận ra, Louis đã xem nơi này, nơi cậu mới chỉ sống được chưa đầy hai tháng, như một mái nhà hơn là trại trẻ mồ côi, nơi cậu đã ở suốt sáu năm.
‘Mình không nên quá gắn bó... Dù sao thì đây cũng là nơi mình sẽ phải rời đi một ngày nào đó…’
Khi rời khỏi dinh thự, Louis cố kìm nén cảm giác thân thương khó tả trong lòng. Hiện tại, việc mua quà cho Bá tước là điều quan trọng nhất.
Louis dự định sẽ gửi thư trước, sau đó ghé tiệm tạp hóa và cửa hàng đồ gia dụng. Gió lạnh lướt qua má cậu, nhưng tiếng leng keng của đồng xu trong túi lại khiến tinh thần cậu phấn chấn hẳn lên.
Sau một đoạn đường, Louis đến làng và đi về phía bưu điện. Khi đang leo lên bậc thang, vừa nghĩ không biết Ben đã cảm thấy thế nào khi đọc lá thư trước đó của mình và liệu em ấy có thích lá thư lần này không, thì Louis nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Ồ, xem ai mà trông bảnh bao thế này. Mặc đồ đẹp vào trông sang chảnh hẳn ra. Suýt nữa thì tao không nhận ra mày đấy."
Louis cảm thấy lạnh sống lưng khi nghe giọng nói quen thuộc ấy. Cậu muốn giả vờ không nghe thấy và bỏ chạy, nhưng giọng nói đó đã quá gần rồi.
Louis quay lại với vẻ mặt đau khổ. Người đàn ông trước mặt mắng nhiếc Louis, còn cậu thì không thể thốt nên lời.
"Khi thấy người quen thì nên chào hỏi trước chứ. Vẫn thô lỗ như ngày nào, hả thằng khốn?"
"Chào... ông Burke."
Louis miễn cưỡng lẩm bẩm một câu chào, và Burke nhe răng vàng khè ra cười. Cơ thể Louis theo phản xạ liền cứng đờ. Cậu lập tức quay mặt đi. Đây không phải là người mà nên dây dưa nói chuyện lâu.
"Tôi ra ngoài vì có việc gấp. Tôi xin phép đi trước."
Tiếc là Louis lại rất kém trong việc nói dối. Khi cậu cố gắng đưa ra một cái cớ cứng ngắc mà ai nghe cũng biết là giả, Burke liền túm lấy tay Louis.
"Sao mà lạnh nhạt thế? Tao có ăn thịt mày đâu. Nói chuyện tí đã."
"Tôi… tôi không có gì để nói cả."
"Thằng ranh con, mày nghĩ mày muốn nói gì thì nói à? Mày tưởng mày đang ở cái vị trí có thể bảo là không có gì để nói với tao à?"
Burke nói không sai khi trừng mắt nhìn Louis. Nhân lúc Louis ngập ngừng trong giây lát, gã liền kéo cậu vào một con hẻm tối và bắt đầu lục túi áo cậu.
"Gì... gì vậy! Ông đang làm cái gì thế!"
"Không phải mày định vào bưu điện sao? Mày cũng định gửi thư trả lời cho tao mà, tao lấy luôn trực tiếp cho nhanh."
"Không, không có cái gì như vậy cả... Thả cái đó ra! Sao ông lại đụng vào đồ của người khác chứ?"
"Một thằng ranh nghèo rớt từng làm việc dưới trướng tao, mày tưởng mày có cái gì là của riêng à?"
Burke tự tiện lấy ra túi tiền và phong bì để gửi Ben từ trong áo khoác của Louis. Trước khi Louis kịp ngăn lại, gã đã xé toạc phong bì và mở thư bên trong ra.
"Ông đang làm cái quái gì vậy? Tôi đã bảo bức thư này không phải viết cho ông!"
"Vậy là lại viết cho thằng nhóc Ben đó hả? Hừm… Không kịch tính như lần trước. 'Thưa Bá tước thế này, thưa Bá tước thế kia' trong mỗi câu… Cứ như thể mày đã tìm được một người chồng rồi ấy."
Burke cười khẩy khi đọc lá thư. Có vẻ như gã cũng đã đọc hết những lá thư trước đây gửi cho Ben. Louis nghi ngờ không biết liệu những lá thư đó có bao giờ đến tay Ben hay không. Burke cười khúc khích, thấy cả lá thư và gương mặt đỏ bừng của Louis đều buồn cười.
"Có vẻ như dạo này mày sống sung sướng quá nhỉ? Tao gửi mày đến chỗ Bá tước đó để làm rối trí hắn, nhưng có vẻ đầu óc của mày bị rối trước rồi."
"Gì, gì chứ?"
"Mày biết rõ tao định nói gì mà. Thằng nhóc điên rồ, mày đã làm gì mà không liên lạc với tao suốt thời gian qua?"
“.....”
"Được rồi. Chắc mày bận rộn lăn lộn dưới mái nhà của Bá tước quá nên không thèm trả lời một người như tao. Vậy thì ít nhất hãy nói cho tao biết. Mày đã tìm thấy thứ gì hữu ích chưa?"
Burke nồng nặc mùi rượu, cứ như thể gã đã uống từ sáng sớm. Mặc dù gã vẫn đang cười, nhưng đôi mắt đỏ ngầu của gã trông như có thể trở nên độc ác bất cứ lúc nào.
Vai Louis co lại nhỏ hơn nữa. Từ những trải nghiệm thời thơ ấu, Louis biết rõ rằng khi Burke có ánh mắt đó, chọc tức gã sẽ dẫn đến một trận đòn tàn nhẫn.
"Thì, vẫn chưa..."
"Cái gì? Mày có biết tao đã tốn bao nhiêu tiền để đưa mày vào đó không? Thế mà mày lại nói là mày chưa làm được gì cả?"
"Tôi, tôi đã lùng sục khắp nhà rồi. Nhưng tôi vẫn chưa tìm thấy bất cứ thứ gì có thể coi là manh mối..."
Để mà nói cho chính xác, Louis vẫn chưa được vào phòng ngủ của Bá tước, nhưng cậu do dự không dám đề cập đến điều này, nghĩ rằng Burke có thể ra lệnh cho cậu lục soát kỹ lưỡng cả ở đó. Tuy nhiên, phản ứng của Burke lại bất ngờ.
"Ha, mày đã lục soát quanh nhà à? Mày nghĩ cái biệt thự nhỏ bé đó là cái cung điện hay sao? Mày tự hào kể với tao là chỉ mới tìm kiếm cái nơi đó trong hơn một tháng à?"
"Vậy, tôi nên làm gì nữa..."
"Dùng cái đầu của mày đi nếu có. Nếu tất cả những gì tao muốn là lục soát căn nhà, thì thuê vài tên trộm vào sẽ rẻ hơn nhiều. Mày nghĩ tại sao tao lại cử một thằng yếu đuối như mày đến đó? Tao đã bảo mày phải được lòng Bá tước rồi mà?"
“.....”
"Nếu không tìm thấy gì, đương nhiên là mày phải hỏi. Mày nghĩ tao đã tốn ngần ấy tiền để mày sống sung sướng à? Dù mày có phải sục cho Bá tước hay thì thầm những lời ngọt ngào vào tai hắn, mày cũng phải tìm cách để hắn mở lời!"
Burke lớn tiếng, gân cổ nổi lên, nhưng Louis cảm thấy đầu óc trống rỗng.
"Sao... Việc đó, tôi không thể... Á!"
Khi Louis lắc đầu không tin, lòng bàn tay của Burke đã bay ngang qua má cậu. Bị tát bất ngờ, Louis ôm lấy má nóng bừng của mình.
"Mày không thể sao? Cái thằng khốn nạn, mày đã quen với việc ăn ngon ngủ sướng rồi nên bụng mày no rồi hả. Hay mày nghĩ sẽ dễ dàng hơn khi dạng chân cho những thằng lăn lộn trong các con hẻm phía sau hơn là nịnh hót Bá tước?"
“.....”
"Mày sẽ hài lòng nếu mày bán thân trong cửa hàng và Ben chết vì bệnh lao à?"
Lời nói của Burke thật xúc phạm, nhưng cũng rất đáng sợ. Louis thậm chí còn không nghĩ đến việc hỏi tại sao cậu phải làm những việc như vậy. Từ khi còn rất nhỏ, cậu đã phải sống theo lệnh của Burke.
Trong trại trẻ mồ côi đầy rẫy trẻ nhỏ, Burke là vua và là luật lệ. Điều này đúng ngay cả với Louis, người thường xuyên chống đối hắn. Burke chế giễu Louis, người đang run rẩy một cách bất lực.
"Thằng khốn, tốt nhất là tự biết điều đi. Mày chỉ chịu nghe lời khi bị đánh thôi. Nếu đã hiểu rồi thì từ giờ làm đúng những gì tao đã bảo. Mày nghĩ tao không nhận ra mày đang cố qua mặt tao chỉ vì mày ở trong đó à?"
“.....”
"Chết tiệt, mày đã làm tao tốn hết năng lượng từ sáng sớm. Cái này tao lấy, hiểu chưa?"
Burke phủi tay và cố gắng nhét chiếc ví tiền xu của Louis vào túi quần của mình. Ngay lúc đó, Louis bừng tỉnh. Cậu không thể để mất thứ đó, ít nhất là không phải thứ này.
"Tại sao ông lại lấy số tiền đó? Tháng trước tôi đã gửi cho ông nhiều như ông yêu cầu rồi mà."
"Một thằng chẳng làm được việc gì cho ra hồn lại chỉ biết lo cho bản thân. Đó là khi mày làm việc đúng. Sao mày dám tham lam khi chỉ biết lêu lổng vậy?"
"Nhưng, nhưng số tiền đó không được động vào."
Louis tuyệt vọng túm lấy cánh tay của Burke.
"Buông ra, thằng ranh. Mày nghĩ tiền mọc trên cây à?"
"Thay vào đó, tháng sau tôi sẽ đưa thêm cho ông. Thật đấy. Tôi sẽ sớm có lương lại thôi. Xin ông hãy trả lại."
"Tao bảo buông ra! Ha, cái thằng này thật sự..."
Burke cười như thể Louis bám lấy gã là điều nực cười.
"Mày muốn dùng vũ lực à? Được thôi, hôm nay tao sẽ dạy cho mày một bài học thật đàng hoàng... Hả...?"
Cứ như thể định hất Louis văng ra xa, Burke cố gắng giũ mạnh cánh tay. Gã trông rất ngạc nhiên khi Louis không hề nhúc nhích.
Gã dường như không biết rằng Louis khỏe hơn vẻ bề ngoài. Vì bị đánh từ nhỏ nên Louis chưa bao giờ thực sự chống trả.
"Mày quyết tâm chọc tức tao đấy à...!"
Sau khi giũ tay thêm vài lần nhưng không thành, Burke giận dữ giơ bàn tay còn lại lên và tát vào má Louis lần nữa.
Thậm chí sau khi đánh mạnh đến mức phát ra tiếng, gã vẫn chưa hài lòng và tát thêm vài cái nữa. Đầu Louis cứ lắc lư qua lại.
Mặc dù tai ù đi, Louis vẫn không khóc. Cứ như thể đó là hành động chống cự duy nhất mà cậu có thể làm. Burke lắc đầu chán ghét nhìn Louis, người vẫn ngồi đó nhưng kìm nén nước mắt.
"Phù, coi như hôm nay mày may mắn là tao bận nên kết thúc ở đây. Đúng là rắc rối, thật phiền phức..."
Gã nhổ nước bọt xuống đất ngay bên cạnh Louis đang nằm bẹp dí và rời khỏi con hẻm. Louis vẫn co ro ở đó một lúc lâu sau đó.
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.