Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước - Chương 35

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 35

Tác giả: 탕쥐

Dịch: TMai

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Sau đó, trong một lúc rất lâu, Louis có một giấc mơ lộn xộn. Trong đó, mẹ cậu xuất hiện, ôm cậu thật chặt, và Ben xuất hiện hoàn toàn khỏe mạnh, đúng như mong ước bấy lâu của Louis. 

Cậu bơi lội vui vẻ trong một ngọn núi sô-cô-la, rồi bay qua đầm lầy hoàng hôn cậu từng thấy khi đi tàu. Khi trái tim cậu bay bổng trong niềm phấn khích, cậu đột nhiên quay lại và thấy mình đang ở trong phòng của Bá tước.


“A…”


Và ở đó, trước mặt cậu, là Bá tước, trông còn đẹp hơn thường lệ, đang ngồi trên giường của mình. Louis rất vui khi gặp hắn, nhưng cậu cũng cảm thấy một nỗi đau nhói trong tim. Gặp hắn luôn khiến cậu cảm thấy như vậy. Louis chưa bao giờ cảm thấy hoàn toàn thoải mái với ngài. Cậu thấy sợ hãi và lo lắng, nhưng cũng quen thuộc một cách lạ lùng, như có điều gì đó đang khuấy động bên trong mình.


<Thưa ngài…>


Louis cất tiếng gọi hắn một cách thận trọng. Bá tước đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng như làn gió xuân.


<Louis…>


Giọng nói của hắn rất tử tế, và Louis chắc chắn rằng mình đang mơ. Dù biết điều đó không có thật, trái tim cậu vẫn tan chảy chỉ vì sự tử tế trong mơ này. 

Louis, người luôn phủ nhận mỗi khi các cô hầu trêu chọc về tình cảm của cậu dành cho Bá tước, đột nhiên cảm thấy lạ lùng. Cậu thậm chí còn quên mất mình đã đau lòng và buồn bã vì hắn đêm qua như thế nào.


"Đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ, và vì mình đang trong cơn phát tình..."


Trong khi cảm thấy bối rối, đột nhiên mùi hương của lá quế tràn ngập khắp nơi. Dù cậu nghĩ mình đã quen với mùi của Elliot, sự sống động của nó khiến da cậu râm ran ngay cả trong mơ. 

Thật khó hiểu tại sao cậu lại mơ thấy Elliot đúng lúc cơn phát tình đến. Khi Louis bối rối mân mê các ngón tay, một ý nghĩ táo bạo, không giống với cậu, đột nhiên nảy ra.


"Đợi đã... Vì đây chỉ là một giấc mơ, chẳng phải làm gì cũng được sao...?"


Bình thường, ngay cả trong mơ, cậu cũng không dám làm những chuyện như vậy với Bá tước. Nhưng lúc này, cậu đang chịu đựng cơn nóng bỏng còn sót lại.

Một khi ý nghĩ đó len vào đầu, mọi thứ liền vượt ngoài tầm kiểm soát. Cậu nuốt khan, trong đầu chỉ quay cuồng một ý nghĩ.


“Mình... chuyện này thật vô lý. Sao mình có thể làm thế với ngài bá tước được chứ…”


Dù vừa kịp lý trí lại trong chốc lát.


"Nhưng thì sao. Dù gì đây cũng không phải Bá tước thật. Và chẳng ai đang nhìn mình..."


Những ý nghĩ lén lút, nghịch ngợm cứ leo lên. Trong khi đó, Bá tước vẫn tỏa ra hương thơm ngọt ngào, quyến rũ, khiến cậu càng lúc càng nóng bừng.

Không thể phủ nhận, cậu đang trong trạng thái kích thích cả thể xác lẫn cảm xúc. Trước khi kịp đưa ra quyết định, đôi chân cậu đã tự động bước về phía Bá tước. Một bước, hai bước, cho đến khi đầu gối gần như chạm nhau.


‘M-Mình phải làm gì đây…’


Chưa cần biết chuyện này có điên rồ hay không, cậu cũng chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Chưa từng làm chuyện như vậy với ai, cậu thậm chí còn chẳng thể tưởng tượng nổi.


‘Có nên hôn ngài ấy không? Rồi sau đó…’


Không thể tiếp tục dòng suy nghĩ đó, cậu chỉ ngây người nhìn đôi môi của Bá tước. Đôi môi vốn thường chỉ thốt ra những lời nghiêm nghị và cứng rắn, giờ đây lại trông mềm mại, mỏng manh đến lạ.

Chỉ cần nhìn thôi đã khiến một thứ gì đó dâng trào trong cậu, mồ hôi túa ra sau lưng. Thứ ẩm ướt ấy không chỉ ở sống lưng. Ở nơi sâu hơn, thấp hơn đang trở nên ướt át và trơn trượt.


“A, mình nên làm gì bây giờ…”


Cảm nhận sự ướt át bên dưới, Louis cố gắng khép chặt đầu gối lại hơn nữa. Nhưng ngay khoảnh khắc đó, bàn tay của Elliot đã kéo Louis lại gần.

Chưa kịp ngạc nhiên vì một bàn tay đã quấn quanh eo, bàn tay kia ngay lập tức vuốt dọc sống lưng của Louis. Cảm giác như nhiệt độ bùng lên ở bất cứ đâu đầu ngón tay hắn chạm vào.

Khoảng cách giữa hai khuôn mặt đã thu hẹp lại chỉ còn một sợi tóc từ lúc nào không hay. Cảm nhận được mũi và hơi thở của họ lướt qua nhau, Louis cảm thấy toàn bộ cơ thể mình sẽ đóng băng vì căng thẳng. Không, trên thực tế, mình cảm thấy mình sẽ tan chảy hoàn toàn.


“Louis.”


Hắn lại gọi tên Louis. Đó là một giọng nói ngọt ngào đến đáng sợ. Khoảnh khắc cậu nhắm mắt lại, đôi môi mềm như cánh hoa và nóng như lửa chạm vào Louis. Và rồi…


“Hộc…”


Louis mở choàng mắt vì ngạc nhiên. Ngay cả trong cơn phát tình, có một giấc mơ như vậy thật là xấu hổ. Khi cậu bồn chồn dịch chuyển, cậu nhận ra một điều còn sốc hơn nữa.


“Không… Không thể nào…”


Cảm thấy dính ướt bên dưới, Louis vén chăn lên. Khu vực giữa hai chân cậu ướt đẫm với chất lỏng hỗn hợp. Một nửa dường như là tinh dịch từ một giấc mơ ướt, một nửa dường như đã tràn ra từ phía sau.

Lần đầu tiên cậu biết rằng khi quá xấu hổ, mặt không đỏ mà lại tái đi. Louis nhìn xuống nửa thân dưới lộn xộn của mình với khuôn mặt không còn chút máu.


“Có chuyện gì thế này? Ngay cả trong lần phát tình đầu tiên mình cũng không như vậy... Giờ phải làm sao đây?”


Nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu thấy bình minh đang ló dạng. Ban đầu, cậu nghĩ có thể là ngay sau hoàng hôn, nhưng bầu trời xanh lục cho thấy đó là sáng sớm. Louis đã ngủ suốt một ngày trời.

Dù có phải vì giấc mơ đáng xấu hổ kia hay không, tình trạng của Louis cũng không tệ. Mặc dù đói và cạn kiệt năng lượng, cơn ngứa ngáy của sự ham muốn đã hoàn toàn biến mất.

Louis run rẩy chân tay khi giặt quần áo và ga trải giường dơ bẩn trong phòng tắm. Nghĩ rằng mình thật may mắn khi dọn dẹp xong trước khi có ai nhìn thấy, cậu bước ra hành lang và giật mình va phải một người.


"Á...!"


Marsha, người đang đi qua hành lang, dường như còn giật mình hơn cả tiếng hét kìm nén và sự run rẩy của Louis.


"Ôi, cậu làm tôi giật mình. Sao cậu lại giật mình thế? Tôi trông lạ lắm sao khi vừa mới thức dậy?"

"K-Không, tôi xin lỗi. Tôi tưởng không có ai ở đây nên hơi bất ngờ..."


Marsha tự trấn an rồi nói một cách tử tế.


"Trông cậu có vẻ khỏe hơn rồi. Tốt quá."

"Nhờ có cậu đấy. Cảm ơn cậu."

"Tôi có làm gì đâu. Nhưng sao cậu dậy sớm thế? Hôm nay không có điểm danh đâu."

"Không có điểm danh ư?"

"À, cậu sẽ không biết vì cậu ở trong phòng suốt. Bá tước đột nhiên bị ốm hôm qua. Bà Thompson có vẻ đang bận rộn chăm sóc cho ngài ấy."


Tim Louis chùng xuống khi nghe tin Bá tước bị ốm.


“Bá tước bị bệnh ạ? Ngài ấy bị làm sao vậy?”

“Ngay cả họ cũng không biết chính xác là bị làm sao, nên bà Thompson càng lo lắng hơn. Mới chỉ qua một thời gian ngắn kể từ kỳ phát tình trước, nên không thể nào lại đến nữa.”


Tình trạng của Bá tước dường như khá nghiêm trọng. Louis nghe nói hắn đã bỏ bữa tối hôm qua, và ngay cả bữa sáng mang đến phòng ngủ cũng được trả lại mà không đụng đến.

Không khí trong nhà trở nên hỗn loạn, và mặc dù mọi người đều dự định đi vắng vào dịp Giáng sinh, nhưng các nhân viên vẫn phải trang trí cây thông Noel theo truyền thống gia đình Bá tước.

Louis dựng một cây thông lớn ở một góc phòng khách, và các cô hầu trang trí nó bằng ruy băng, quả thông và những quả cầu thủy tinh. Ngay cả khi bận rộn leo lên leo xuống thang, họ vẫn lo lắng bàn tán về Bá tước.


“Có chuyện gì thế nhỉ? Ngài ấy chưa bao giờ ốm trừ những lúc phát tình.”

“Giờ nghĩ lại, trông ngài ấy đã không khỏe từ sau buổi tiệc sinh nhật rồi.”


Mỗi lần Louis nghe thấy những lời nhận xét như vậy, trái tim cậu lại nặng trĩu vì lo lắng. Vào buổi chiều, một bác sĩ được gọi khẩn cấp đã đến biệt thự. Trong khi bác sĩ đang khám cho Bá tước, bà Thompson đã đến gần Louis.


“Louis. Có chuyện gì xảy ra khi cậu đi đến đồi Dempsey cùng Bá tước không?”


Ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột, Louis bối rối. Vô số sự kiện từ chuyến đi đến thành phố lân cận với Elliot chợt lóe lên trong tâm trí cậu. Ngày hôm đó, Louis đã làm rất nhiều điều mà bà Thompson sẽ nổi giận nếu bà biết.

Như việc phải đi khoang hạng nhất về sau khi bị mất vé tàu, hay việc uống rượu và khóc lóc trước mặt Bá tước, rồi thức dậy trên cùng một chiếc giường.


“K-Không có gì đặc biệt xảy ra cả ạ…”


Lời nói dối của Louis vụng về như mọi khi, nhưng bà Thompson quá lo lắng cho Bá tước nên không còn sắc sảo như thường lệ. Bà thở dài và lắc đầu.


“Chỉ là, Bá tước bị ốm ngay sau khi cậu bị ốm, nên tôi tự hỏi liệu có điều gì không ổn xảy ra ở đó không. Cậu có ăn gì lạ, hay gặp ai không...?"


Khi Louis ngày càng lo lắng, vị bác sĩ đã khám xong và đi ra phòng khách. Bà Thompson ngừng hỏi Louis và ngay lập tức đến gần bác sĩ để nói chuyện với ông.


"Thưa bác sĩ, tại sao Bá tước lại bị ốm?"

"Với chu kỳ bà đã đề cập, không thể nào lại là một cơn phát tình khác... Tôi nghĩ đó là một vấn đề về pheromone khiến ngài ấy bị bệnh."

"Vấn đề về pheromone?"

"Đối với các Alpha, đặc biệt là Alpha trội như Bá tước, việc trải qua các kỳ phát tình mà không có bạn đời là vô cùng căng thẳng. Bá tước có thường trải qua các kỳ phát tình một mình không?"

"Vâng, Bá tước không thích bị ai chạm vào. Hơn nữa, ngài ấy thực sự không thích Omega..."


Ngay cả khi biết điều đó không liên quan đến mình, Louis vẫn buồn bã cúi đầu trước những lời của bà Thompson.


"Thật đáng ngạc nhiên là ngài ấy vẫn ổn cho đến bây giờ, với việc này đã diễn ra trong một thời gian dài. Có lẽ sự cân bằng của ngài ấy được duy trì bằng cách tránh xa Omega một cách triệt để. Gần đây Bá tước có tiếp xúc với một Omega nào không?"

"Tiếp xúc, ý ông là...?"

"Không nhất thiết là qua đêm cùng nhau, mà ngay cả việc ở gần trong một thời gian dài... Đặc biệt nếu có một Omega đang trong kỳ phát tình ở gần đó, điều đó sẽ có tác động lớn hơn."

"Ồ, chúng tôi không có Omega nào trong nhà... Ồ, Louis. Có chuyện gì tương tự xảy ra khi cậu đến đồi Dempsey không? Hay có lẽ tại buổi dạ tiệc của Nam tước?"


Giờ đây, Louis cảm thấy càng không thể ngẩng đầu lên được nữa. Có quá nhiều trường hợp hiện ra trong tâm trí cậu. Trên xe ngựa trở về từ buổi dạ tiệc, trên tàu và trong phòng trọ khi trở về từ đồi Dempsey, Louis đã luôn ở bên cạnh Elliot.

Hơn nữa, Louis vừa mới trải qua kỳ phát tình của mình ngày hôm qua. Theo lời bác sĩ, kỳ phát tình của Louis chắc chắn đã ảnh hưởng đến Bá tước. Trong khi Bá tước đang phải chịu đựng vì cậu, Louis lại vô liêm sỉ có một giấc mơ như vậy.

Ngực Louis bắt đầu đau nhói vì tội lỗi và sự tự ghê tởm. Tuy nhiên, cậu không thể nào nói ra sự thật trong tình huống này. Louis lẩm bẩm trả lời trong khi vẫn cúi gằm mặt.


“Tôi không.. thực sự không… nhớ gì cả…”


Khuôn mặt bà Thompson càng tối sầm lại vì lo lắng trước câu trả lời không thỏa đáng.


“Thưa bác sĩ, chúng tôi phải làm sao đây? Không có cách chữa trị sao?”

“Tôi đã cho dùng thuốc giảm đau và thuốc an thần, nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời. Những triệu chứng này sẽ chỉ nặng hơn theo thời gian. Để giảm gánh nặng thể chất, tốt nhất là ngài ấy nên tìm một bạn đời phù hợp. Nếu ngài ấy không thích Omega, thì ngay cả một Alpha hoặc Beta cũng được.”

“Điều đó… tôi đã cầu xin ngài ấy, nhưng đó không phải là điều có thể xảy ra trong một sớm một chiều.”

“Hãy cố gắng nhanh nhất có thể, và cho đến lúc đó, có lẽ tốt nhất là nên hạn chế tiếp xúc với Omega như bà đã làm.”


Bác sĩ rời đi sau khi đưa ra lời khuyên. Ngay cả khi quay lại đánh bóng sáp, Louis vẫn cứ trăn trở với những lo lắng và hối hận giống nhau.


‘Là tại mình. Bá tước bị ốm là tại mình.’


Chừng nào còn ở trong ngôi nhà này, Louis chắc chắn sẽ gặp Elliot. Chu kỳ của Louis sẽ ảnh hưởng đến pheromone của Elliot. Cách duy nhất để tình trạng của Elliot được cải thiện là tìm một bạn đời, nhưng…


‘Điều đó… mình không muốn thấy điều đó.’

Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo