Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 37
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Buổi sáng trôi qua, đã đến giờ Bá tước bắt đầu đọc sách. Dù Elliot đã ở trong phòng nhiều ngày, nhưng theo lời bà Thompson, tình trạng của hắn đang dần tốt hơn, và hôm nay có thể hắn sẽ muốn sang phòng làm việc.
Mang theo quần áo sạch và báo, cậu đến phòng ngủ của Elliot và thấy khay đồ ăn hắn đã để ra ngoài. Ngạc nhiên khi thấy những chiếc đĩa vẫn đầy thức ăn, như thể hắn hầu như chẳng ăn gì, cậu gõ cửa.
"Thưa ngài, ngài ổn chứ? Có vẻ ngài bỏ lại khá nhiều phần ăn."
Lần này, câu trả lời đến gần như ngay lập tức.
"Ta ổn, chỉ cần mang đi là được."
"Nếu món ăn không hợp khẩu vị... Ngài có muốn ăn gì khác không?"
"Ta nói là chỉ cần mang đi."
“Nếu ngài không thích… có thứ gì khác ngài muốn ăn không ạ?”
“Ta đã bảo là cứ mang đi.”
Dù dường như đang cố kìm nén, giọng nói của hắn vẫn mang một sự khó chịu và bực bội không thể chối cãi. Louis không thể rời đi, vì lo lắng.
“Ngài có thấy ngột ngạt khi ở trong phòng không? Ngài có cần sách hay báo để đọc không… Tôi cũng có thể chuẩn bị nước tắm cho ngài.”
“Ta sẽ tự lo, ngươi đừng bận tâm.”
“Nhưng mà…”
“Ta bảo ngươi tránh xa ra!”
Cuối cùng, Elliot bộc lộ sự sắc sảo mà hắn đã che giấu. Ngay cả khi chỉ đối mặt qua cánh cửa, Louis cũng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Louis trở về nhà bếp với bờ vai rũ xuống. Buổi sáng, cậu đã nghĩ một cách vui vẻ mà không để ý, nhưng rõ ràng là Elliot đang tránh mặt Louis.
‘Có phải mình đang khiến ngài ấy khó chịu, hay ngài ấy đang cảm thấy không khỏe?’
Dù là trường hợp nào, đó cũng là lỗi của Louis. Dĩ nhiên, bệnh của Elliot là vì Louis, và nếu hắn tránh mặt Louis vì không thích cậu, thì đó là lỗi của Louis vì đã không nhận ra sớm hơn và ở lại đây.
Lo lắng về việc làm thế nào để vượt qua bốn ngày họ phải ở một mình, bắt đầu từ ngay ngày đầu tiên như thế này. Ngay cả trong khi dọn dẹp bát đĩa và chuẩn bị cho lịch trình buổi chiều, Louis vẫn đứng ngồi không yên, tự hỏi liệu Elliot có gọi cậu hay không.
‘Ngài ấy có muốn uống trà không? Mình có nên bỏ qua việc hỏi và để nó trôi qua không? Nhưng ngài ấy chưa bao giờ bỏ lỡ nó mỗi ngày.’
Vào lúc 4 giờ chiều, giờ trà của Bá tước, Louis chuẩn bị ấm trà và tách rồi lại nán lại trước cửa phòng ngủ của hắn. Sau khi do dự một lúc, cậu khẽ gõ cửa.
“Thưa ngài, tôi đã chuẩn bị trà rồi ạ.”
Nhưng Bá tước không đáp lại.
“Thưa ngài?”
Ngay cả khi gọi lại, kết quả cũng tương tự. Vô số suy nghĩ chạy qua tâm trí Louis.
Cậu nghĩ rằng mình nên mở cửa phòng để xem nhỡ Bá tước ngã bệnh, nhưng rồi lại nghĩ có thể hắn chỉ không muốn trả lời Louis, nên cậu nên chịu đựng.
Cậu tự hỏi liệu có nên gõ cửa lại hay không, nhưng nếu điều đó lại khiến ngài ấy tức giận thì sao, và nếu hắn thực sự bị ốm thì phải làm gì, có nên nói cho ai đó biết không?
‘Mình mong ngài ấy không bị ốm. Thà rằng…’
Có vẻ tốt hơn khi nghĩ rằng Elliot đang tránh mặt Louis vì thấy cậu khó chịu, hơn là bị ốm. Dù sao thì Louis cũng sẽ rời đi, và có lẽ cậu sẽ không thể gặp lại Bá tước nữa.
‘Và... có lẽ sẽ dễ rời đi hơn khi mình bị ghét.’
Louis vẫn còn những vương vấn, chưa muốn rời khỏi nơi này. Nhưng nếu cậu nghĩ rằng Elliot ghét mình đến mức không muốn nói chuyện ngay cả qua cánh cửa, có vẻ như cậu có thể buông bỏ những vương vấn còn lại đó.
‘...Cứ làm những gì mình có thể làm bây giờ vậy.’
Những gì cậu có thể làm chỉ giới hạn ở việc thêm củi vào lò sưởi để giữ ấm cho Bá tước, và chuẩn bị bữa tối cùng nước tắm mà có thể còn chẳng cần đến. Vì Bá tước không ra lệnh gì, Louis có rất nhiều thời gian rảnh ngay cả sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Trong khi đó, mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, nhuộm ánh hoàng hôn khắp dinh thự. Cậu nhìn cây thông Noel với ánh mắt lo lắng.
Trên đỉnh cây là một ngôi sao vàng lớn. Tuần trước, khi các hầu gái trang trí cây, mọi người trừ cậu đều đã ước một điều khi treo ngôi sao đó lên. Giờ đây, cậu cuối cùng cũng chắp tay cầu nguyện thành tâm.
“Mong là ngài bá tước không bị bệnh. Và…”
Khi bắt đầu cầu nguyện, những điều ước của cậu cứ thế nhiều thêm.
“Mong là ngài sẽ không còn cô đơn và trở nên hạnh phúc.”
Khi cậu lặp lại lời cầu nguyện chân thành ấy, bỗng nhận ra rằng ngay cả khi hắn hạnh phúc, cậu cũng sẽ không thể nhìn thấy. Lúc đó, cậu chẳng biết mình sẽ ở đâu hay đang làm gì.
Nghĩ đến tương lai chỉ khiến cậu cảm thấy lạc lõng. Chưa chắc cậu có thể rời khỏi nơi này an toàn và thoát khỏi Burke chỉ trong vài ngày nữa. Cũng chẳng biết sau đó cuộc sống sẽ suôn sẻ hay mọi thứ sẽ càng tồi tệ hơn.
Tất nhiên, cuộc đời cậu từ trước đến giờ cũng chưa từng diễn ra theo mong muốn của mình. Dù là khi trở thành thợ đánh giày ở thành phố, hay khi làm hầu trong nhà bá tước. Nhưng ngay cả lúc đó, tương lai vẫn không u tối tuyệt vọng như bây giờ, dù chỉ một bước phía trước.
‘Mình... không biết nữa. Kiểu gì rồi cũng ổn thôi.’
Cậu đứng dậy mà chẳng thể nói nổi một lời cầu nguyện cho bản thân. Lúc trước khi treo ngôi sao, cậu không ước vì cảm thấy thật trơ trẽn khi cầu mong cho bản thân được yên ổn trong khi đang lừa dối người khác.
Mặt trời lặn nhanh chóng, và chẳng bao lâu sau, bóng đêm đã bao trùm khắp nơi. Cậu gõ cửa phòng ngủ, hy vọng lần này Elliot sẽ trả lời tử tế.
“Thưa ngài, ngài có muốn dùng bữa tối không? Tôi cũng đã chuẩn bị nước tắm rồi."
Từ phía sau cánh cửa, có tiếng động, rồi lời đáp vang lên.
“Ta không cần gì cả… Ngươi đi đi.”
Giọng Elliot trầm, khàn khàn, xen lẫn âm thanh kim loại và tiếng gầm gừ. Đó là một giọng nói mà bất cứ ai nghe cũng cảm thấy không khỏe. Tim Louis chùng xuống.
“Thật ra ngài không khỏe đúng không ạ? Tôi có nên gọi bác sĩ không? Hay…”
“Ta đã bảo là ta ổn, nên ngươi đi đi.”
“Dù sao thì, nếu ngài có thể ít nhất nói cho tôi biết ngài đau ở đâu, tôi có thể tìm thuốc cho ngài.”
“Chỉ… Hừ, cứ để ta yên.”
Bá tước nói vậy với một vẻ nhăn nhó, cố gắng kìm nén sự thô lỗ của mình. Hắn dường như cảm thấy khó chịu với Louis cũng như đang cảm thấy không khỏe.
Hơn cả việc cảm thấy tổn thương vì những lời xua đuổi, Louis cảm thấy cậu không thể bỏ mặc Elliot khi hắn bị ốm. Khi cậu tiếp tục đi đi lại lại trong hành lang, Elliot lại lên tiếng.
“Ta đã bảo ngươi đi đi. Ngươi không nghe thấy sao?”
“.....”
“Đi đi. Đừng lại gần cho đến khi ta gọi.”
Louis không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi. Cậu lo lắng bồn chồn khi thức ăn được hâm nóng cẩn thận và nước tắm nguội dần, nhưng không có câu trả lời nào nảy ra trong đầu.
“Phải làm sao đây… Nếu là bà Thompson hay ông Dmitri, chắc chắn họ đã nghĩ ra một giải pháp tốt.”
Tất cả những gì Louis có thể làm là cuộn mình trong phòng khách, sẵn sàng chạy ngay nếu Bá tước gọi. Cậu thậm chí còn chợp mắt trên ghế sofa cho đến bình minh.
Và khi cậu tỉnh dậy, đó là sáng Giáng sinh. Louis, nheo mắt lại vì ánh nắng chói chang, đột nhiên trở nên tỉnh táo khi cảm nhận một cảm giác nóng bỏng nhưng lạnh lẽo quét qua cơ thể.
"Cái lạnh này là gì... Không, hình như cơ thể mình cũng đang nóng lên."
Khoảnh khắc tiếp theo, Louis nhớ ra tại sao mình lại ngủ ở một nơi khác không phải phòng của mình và giật mình ngồi dậy.
‘Bá tước...! Không biết ngài ấy có ổn không? Mình phải đi đến phòng ngủ ngay…’
Khi đến lối vào sau khi đi qua phòng khách, Louis do dự. Cậu cảm thấy cái cảm giác đã làm nhột cơ thể mình chỉ vài phút trước, không, một nguồn năng lượng thậm chí còn lớn hơn và kỳ lạ hơn đang ở gần đó.
"Không thể nào..."
Louis nuốt nước bọt. Mặc dù cậu không thể nghe thấy tiếng bước chân hay nhìn thấy đầu ngón tay, cậu có thể cảm nhận rằng hắn đang đến gần.
Thứ đã khiến cơ thể Louis run rẩy từ nãy đến giờ chính là mùi hương của Elliot. Một pheromone mãnh liệt dường như đang nổi cơn thịnh nộ và nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
‘Không, không thể thế được. Ngay cả bác sĩ cũng nói còn quá sớm để cơn phát tình của ngài ấy đến.’
Cậu muốn nghĩ rằng đó chỉ là trí tưởng tượng của mình, nhưng mùi hương ập đến như những con sóng, trở nên rõ ràng hơn khi đến gần, chỉ ra một khả năng duy nhất.
Louis, người đã dừng bước, theo bản năng lùi lại một bước. Cậu có thể thấy một bóng đen đang nghiêng về phía mình từ góc cuối hành lang.
“Thưa ngài…”
Cậu thấy Elliot đang chầm chậm tiến về phía mình. Đôi mắt xanh của hắn có lúc trông như tượng đá, có lúc lại như thiên thần đáng kính, nhưng hôm nay chúng trông hệt như mắt của một con thú.
Trước mặt cậu là Elliot, tóc tai rối bù, mùi hương phảng phất trong không khí, vẻ mặt hoàn toàn thả lỏng. Một Alpha đang trong kỳ phát tình.
***
Cảnh báo: Các cảnh bạo lực tình dục và không có sự đồng thuận sẽ xuất hiện từ đoạn tiếp theo. Mặc dù các cảnh này sẽ được cải thiện vào cuối truyện, nhưng xin lưu ý rằng có rất nhiều cảnh không có sự đồng thuận có thể gây khó chịu cho một số độc giả.
Quá bất ngờ đến nỗi không thể nói gì, cậu không thốt nổi một lời. Cậu chỉ chăm chăm nhìn hắn. Khi ánh mắt họ chạm nhau, hắn dừng lại một khoảnh khắc. Một cái nhìn lạ lùng, dữ dội rơi xuống cậu.
“Haa…”
Như thường lệ khi nhìn cậu, hắn lại cau mày. Hắn có vẻ nghiến răng, cơ cổ căng ra rồi lại thả lỏng.
‘Bây giờ là cơ hội duy nhất để mình chạy trốn. Nhưng…’
Dù tâm trí bảo cậu phải chạy, cơ thể đông cứng của cậu không chịu nghe lời. Giữa sự im lặng ngột ngạt, chỉ có tiếng lửa nổ lách tách vọng khắp căn phòng.
Đối với cậu, âm thanh ấy như đang thiêu đốt không chỉ củi mà còn mọi thứ khác không nên cháy—lý trí, sự tỉnh táo, thậm chí là khoảng cách mong manh giữa hai người.
Một mẩu than đang cháy trong lò sớm trở thành một tia lửa nhỏ rồi rơi vào đống tro với tiếng xèo nhẹ. Sự im lặng ngắn ngủi kết thúc như vậy.
‘À, pheromone…’
Pheromone của hắn, vốn dường như còn do dự, nhanh chóng dồn đến dữ dội hơn. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương ấy, gáy cậu lập tức tê lên và hơi thở trở nên gấp gáp.
Pheromone dường như phản ứng với Louis nhanh hơn cả suy nghĩ của cậu. Cậu vừa kịp kìm nén mùi hương sắp thoát ra một cách vô thức.
"Lou...is."
Elliot chầm chậm gọi tên Louis, bước một bước về phía cậu. Hắn chỉ khoác độc một chiếc áo choàng lụa xanh mỏng trên cơ thể trần. Chiếc áo choàng buộc lỏng lẻo, để lộ một nửa bờ ngực trần vạm vỡ.
Làn da vốn trắng trẻo của ngài giờ ửng đỏ ở nhiều chỗ. Chỉ nhìn thôi, Louis đã có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng, và cơ thể cậu cũng nóng lên theo.
"Haa, haa, Louis à."
Elliot lại gọi Louis. Giọng nói hòa lẫn hơi thở nóng hổi nghe đầy khiêu khích. Hoảng sợ, Louis chầm chậm lùi lại, nhưng Elliot cứ từng bước đuổi theo cậu.
Chẳng mấy chốc, Louis đã bị dồn vào cuối hành lang, ngay trước phòng khách. Nếu Elliot không yếu đi vì cơn bệnh kéo dài mấy ngày, Louis đã bị tóm gọn từ lâu rồi.
‘Ngài ấy đang định làm gì...? Chắc chắn không phải đâu. Không thể nào. Tại sao ngài bá tước lại…’
Louis muốn nghĩ rằng đó không phải là sự thật, nhưng ngay cả với sự thiếu kinh nghiệm của mình, cậu cũng có thể cảm nhận được đây là tình huống gì. Các dây thần kinh của cậu căng như dây đàn trước một cảm giác nguy hiểm bản năng.
Chỉ có một lựa chọn duy nhất. Cậu phải lên phòng ở tầng hai và lấy thuốc ức chế bằng mọi cách. Một khi Elliot uống thuốc và đầu óc tỉnh táo lại, hắn sẽ không còn ham muốn làm điều này với Louis nữa.
"Thưa ngài, đợi một chút. Tôi sẽ-ư!"
Đúng lúc đó, Elliot, người đã đến gần, vươn tay về phía Louis. Louis còn kinh ngạc hơn khi thấy bàn tay trần không găng tay của hắn, hơn là trang phục hiện tại.
Trên mu bàn tay mịn màng, gân xanh nổi lên như của một con dã thú. Cảm thấy những ngón tay mạnh mẽ đó có thể bao trùm lấy mình bất cứ lúc nào, Louis vội nấp sau một chiếc bàn con ở hành lang.
"Để tôi đi lấy thuốc. Sau đó mọi chuyện sẽ ổn thôi. Á!"
Nhưng hắn tiến tới và đẩy ngã chiếc bàn con trước mặt cậu. Hắn trông như một người chỉ nghĩ đến việc bắt lấy cậu.
Khi cậu còn đang đông cứng vì bất ngờ, hắn với tay và cuối cùng nắm lấy cánh tay cậu. Lực tay kinh khủng đến mức cảm giác như có thể gãy xương. Cậu suýt nữa vấp phải chân bàn nhưng vừa kịp giữ thăng bằng.
“Th- Thưa ngài… làm ơn buông ra…”
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.