Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 46
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Dù mới sáng nay cậu còn u sầu, nghĩ rằng mình nên nhanh chóng rời khỏi nơi này, thì giờ đây, trong đầu Louis lại cứ tràn ngập những viễn cảnh về khả năng đó. Rằng Elliot cũng có thể có tình cảm với cậu.
Ngay cả trong bữa tối, Elliot vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Louis đang bận rộn trong bếp. Ảo tưởng, hay là hy vọng, trong lòng Louis cứ ngày một lớn dần.
‘Không thể nào. Không. Ngài ấy thậm chí còn nói hối hận về những gì đã xảy ra với mình, nên điều đó là bất khả thi. Nhưng… cũng không biết chừng. Nếu thật sự như vậy thì…’
Khuôn mặt Louiskhi ngồi ở bàn ăn cùng đám nhân viên, đỏ bừng một cách kỳ lạ. Trái lại, các cô hầu, vốn vui vẻ khi mới bắt đầu dọn dẹp, thì giờ đã trở lại vẻ hay than vãn quen thuộc bởi cái lạnh và sự mệt mỏi.
“Tuyết gì mà rơi nhiều đến phát ghét thế này? Giờ chỉ cần nhìn thấy màu trắng thôi là tôi đã thấy phát ốm rồi.”
“Khác hẳn với những gì cậu nói sáng nay đấy. Chẳng phải cậu vừa bảo ước gì tuyết rơi nhiều hơn sao?”
“À… là vì tôi nghĩ nếu tuyết rơi thêm thì bọn mình có thể được nghỉ thêm một ngày nữa. Được về quê thật sự rất tuyệt.”
Mọi người đều đồng tình. Sợ rằng nếu mình tỏ ra khác biệt sẽ bị hỏi về chuyện đã xảy ra, Louis đành gượng gạo cười theo. Thế nhưng, người có vẻ mặt lạc lõng nhất trên bàn lại không phải là Louis.
“À này, Nancy, sao từ nãy đến giờ trông cậu cứ ủ rũ thế?”
Theo câu hỏi ấy, ánh mắt của tất cả các cô hầu đều hướng về một cô gái với vẻ mặt đầy buồn bã.
“Các cậu chưa nghe chuyện về chị gái của Nancy à?”
“Chị gái? Người làm hầu trong nhà Tử tước Houston ấy à? Có chuyện gì thế?”
Nancy thở dài nặng nề rồi bắt đầu kể.
“Ừm… hình như chị ấy đã phải lòng con trai cả nhà đó rồi.”
“Trời ơi, thế thì biết làm sao bây giờ?”
“Có vẻ như từ kỳ nghỉ Lễ Tạ ơn lần trước đã có gì đó bất thường, nhưng khi ấy chị ấy nhất quyết phủ nhận. Còn bây giờ thì chẳng thèm che giấu nữa.”
Gương mặt Louis ngày càng trở nên gượng gạo, trong khi các cô hầu lại rì rầm bàn tán với vẻ nghiêm túc.
“Cậu nói chị gái cậu năm nay mười chín rồi đúng không?”
“Đúng vậy. Con bé non nớt đó hành xử như thể đã gặp được tri kỷ. Tôi nghe bảo hắn còn nói sẽ yêu em ấy mãi mãi nữa cơ?”
“Đàn ông thì nói gì chẳng được để dụ dỗ. Anh ta sắp thừa kế cả gia tộc rồi, sao có thể thật lòng với một cô hầu được chứ? Hai người họ vốn chẳng thể nào kết hôn.”
“Đúng là sự thật phũ phàng. Marsha, chẳng phải cậu từng nói cái anh chàng ở quán cà phê dạo này lạnh nhạt với cậu sao?”
Marsha nhún vai thờ ơ.
“Đàn ông là thế đấy. Họ tỏ ra như thể sẵn sàng cho em cả tâm can của mình, nhưng quay lưng đi là coi như xong. Nancy, em cũng nên nhắc chị gái em. Nói với chị ấy rằng vị bá tước cao quý đó có thể đổi ý bất cứ lúc nào.”
“Đúng thế. Chơi với lửa thì cuối cùng chỉ có người hầu là bị bỏng.”
Những lời ấy như những nhát dao đâm thẳng vào tim Louis. Ngay từ đầu, ai cũng đã nói cùng một điều. Rằng cậu không nên yêu Bá tước…
Elliot là người đứng đầu gia tộc Bá tước, và nếu mong muốn của Đại công tước phương Bắc trong việc nhận nuôi hắn thành công, thì Elliot có thể sẽ trở thành người thừa kế của một trong ba gia tộc quý tộc đứng đầu trong cả nước.
Còn Louis thì vốn chỉ là một đứa trẻ lang thang, ngay cả việc trở thành người hầu cũng là điều khó khăn. Hơn nữa, cậu còn bước vào ngôi nhà này bằng những lời dối trá để lừa gạt Bá tước.
Đúng vậy. Dù Bá tước thật sự có tình cảm với mình, điều đó cũng chẳng thay đổi được gì. Cuối cùng, cậu vẫn sẽ phải rời đi, và bên cạnh hắn phải là một người xứng đáng hơn.
Kết cục đã được định sẵn từ ban đầu, nên có lẽ chẳng có gì thay đổi. Thế nhưng, Louis vẫn thấy u sầu, có lẽ vì hy vọng mong manh trong cậu đã bị dập tắt quá sớm. Khi cậu cúi đầu, lặng lẽ rửa chén bát, thì Marsha, đang đứng ngay cạnh, bất chợt hỏi.
“Hử? Louis. Cái vết đỏ gì thế kia, sau gáy cậu đó?”
Giật mình, Louis vội đưa tay che gáy rồi quay lại.
“Gì cơ? V-vết đỏ á?”
“Hình như có cái gì như vết sẹo ấy? Mùa này chẳng lẽ có côn trùng sao?”
Tim cậu chùng xuống. Hôm qua, khi một mình lên tầng hai để tắm rửa, Louis đã sững sờ khi nhìn thấy những vết cắn, vết hôn mút, và cả dấu vết bàn tay siết chặt khắp cơ thể.
Cậu đã nghĩ sẽ ổn thôi vì hầu hết đều nằm ở những nơi kín đáo, được quần áo che lại, và cũng đã nhạt bớt, nhưng có vẻ như vẫn còn dấu vết ở chỗ cậu không thể nhìn thấy.
“Có thể là rệp giường không? Cậu phải cẩn thận hơn vào mùa đông đấy.”
“À, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ giặt giũ thật kỹ.”
Trong lúc đưa ra những lời biện minh vụng về, một ý nghĩ bỗng vụt qua đầu Louis.
Không thể nào… Chẳng lẽ mình đã bị đánh dấu? Không thể nào. Bá tước thậm chí còn không biết mình là một Omega, nên ngài ấy không thể làm chuyện đó được.
Dù cố trấn an bản thân, nhưng trong lòng Louis vẫn ngập tràn lo lắng. Dù không phải lúc này, thì chỉ cần cậu còn ở lại đây và cả hai lần lượt bước vào kỳ động dục, chuyện đó sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.
Theo góc nhìn của Louis, có lẽ chị gái của Nancy cũng đã sớm biết rằng con trai cả của gia đình vị tử tước ấy không thật lòng với chị. Nhưng chị ấy vẫn bị cuốn theo một cách bất lực, dù đã hiểu rõ tất cả.
Louis cũng vậy. Nếu Bá tước lại thể hiện thái độ như trước đó, cậu sẽ khó lòng chống đỡ và có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Rõ ràng là cậu sẽ quên mất vị trí của mình, quên cả cảm giác nguy cơ, và dâng trọn cho Elliot – từ thể xác cho đến tận đáy lòng.
‘Mình không thể cứ tiếp tục thế này nữa.’
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Louis lặng lẽ tìm đến Dmitri sau khi hoàn thành công việc trong ngày.
“Ông Dmitri, liệu cháu có thể tạm nghỉ việc dọn dẹp phòng làm việc vài hôm được không?”
“Dọn dẹp phòng làm việc? Sao vậy?”
“Cháu đã sắp xếp xong chỗ sách ngài mang từ nhà đến rồi, với lại… ừm, dạo này cháu thấy hơi mệt, như thể có quá nhiều việc vậy…”
Dmitri nhìn cậu đầy lo lắng khi nghe những lời lắp bắp ấy, những lời mà Louis nói ra chỉ vì sợ bị xem là lười biếng.
“Rốt cuộc là cháu không khỏe phải không? Bá tước từng dặn là không nên để cháu làm việc một thời gian. Ta im lặng chỉ vì lo bà Thompson thấy lạ thôi…”
“À, không. Cháu ổn mà. Chỉ cần miễn cho cháu việc dọn phòng làm việc là đủ rồi.”
Louis vừa bước ra ngoài sau khi xua tay phủ nhận, liền thở phào nhẹ nhõm.
‘Mình nên tránh mặt ngài Bá tước một thời gian. Nếu làm vậy, cả ngài ấy và mình đều sẽ bình tĩnh lại, rồi thì…!’
Louis bắt đầu lặp lại quyết tâm mà mình đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần kể từ khi đến đây.
‘Sau đó, mình nên rời khỏi nơi này.’
Trong vài ngày tiếp theo, Louis giữ đúng quyết tâm tránh mặt Bá tước. Cậu tìm đủ lý do để né bếp vào giờ hắn dùng bữa và không hề bén mảng tới phòng làm việc hay phòng ngủ của hắn.
Sau hai ngày như vậy, Elliot lại có một hành động ngoài dự đoán. Thường thì ở nhà, hắn chỉ đi lại giữa phòng ăn, phòng làm việc và phòng ngủ, nhưng đột nhiên hắn bắt đầu lang thang khắp cả căn nhà.
Sau khi đi vòng quanh tầng một và ngó nghiêng khắp nơi, hắn bất ngờ bước đến cầu thang dẫn lên tầng hai. Louis, lúc ấy đang ôm giỏ đồ giặt chuẩn bị đi xuống, giật mình khi thấy Elliot xuất hiện ở nơi khác lạ như vậy và vội nép mình sau một góc.
“B-Bá tước, ngài cần gì sao?”
Không chỉ có Louis ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của hắn, mà cả những cô hầu đang lau tay vịn cầu thang cũng bối rối hỏi. Bá tước liền đáp lại với vẻ khó chịu:
“…Không, thôi khỏi.”
Louis khi đứng nhìn cảnh đó đã bị sốc vì thấy hắn đối xử lạnh lùng với họ đến vậy. Trước giờ cậu vốn nghĩ giọng điệu thường ngày của hắn đã đủ dửng dưng, lạnh lẽo rồi, thế nhưng so với cách cư xử này thì với Louis, hắn gần như ấm áp như làn gió xuân vậy.
Sau đó, Elliot vẫn tiếp tục rời phòng và đi lang thang khắp nhà. Kể cả trong giờ ăn hay lúc uống trà, hắn cũng liếc nhìn khắp nơi với ánh mắt sắc bén.
Càng như thế, Louis càng cố né tránh, còn Bá tước lại càng ráo riết lục soát khắp nhà. Chỉ trong vài ngày, hắn đã xuất hiện cả ở kho chứa, bếp, thậm chí phòng giặt, khiến những người hầu khác cũng bắt đầu nhận ra có gì đó bất thường.
“Dạo này ngài Bá tước bị sao vậy nhỉ? Nếu có điều gì bất mãn thì nên nói thẳng ra chứ. Thật sự đáng sợ vì không biết ngài sẽ xuất hiện lúc nào nữa.”
“Chắc hẳn có chuyện gì xảy ra trong kỳ nghỉ Giáng Sinh rồi. Louis, cậu có biết gì không?”
Trong giờ giải lao, khi mọi người vừa uống trà vừa than phiền, ánh mắt các cô hầu đều dồn về phía Louis. Bị hỏi bất ngờ, Louis giật mình, nửa lấy tách trà che mặt rồi nói dối:
“T-tôi… tôi không biết gì đặc biệt cả.”
“Haizz… ai mà đoán được trong đầu ngài nghĩ gì chứ. Ngài ấy sẽ không đột nhiên xông vào lúc bọn mình đang uống trà đâu nhỉ?”
Trước lời ai đó vừa nói, mọi người đều lắc đầu, vẻ mặt bỗng trở nên nghiêm trọng. Với những hành vi gần đây của Bá tước, chuyện đó cũng chẳng phải là không thể. Louis đặt tách trà xuống, má tái nhợt.
“Ừm… tôi quên mất ông Irving nhờ giúp việc ở chuồng ngựa!”
Dù chẳng gấp gáp gì, Louis vẫn vội chạy ra vườn. Vừa tới chuồng ngựa, cậu lập tức khóa chặt cửa lại.
‘Ngài ấy chắc không đến tận đây đâu, phải không?’
Louis thở phào khi vừa cho ngựa ăn yến mạch. Veronica, con ngựa cái đã từng theo ông Irving lên thủ đô dịp nghỉ lễ, hôm nay có vẻ nhạy cảm hơn thường ngày. Vừa chải bờm cho nó, Louis vừa cẩn thận hỏi khẽ.
“Em cũng đang bực bội sao? Ngài Bá tước cũng như vậy…”
Cậu đã nghĩ rằng không gặp hắn một thời gian thì lòng mình sẽ dịu xuống, nhưng hóa ra không hề. Trong những ngày trốn tránh, Louis lại nghĩ đến hắn nhiều hơn.
Không biết Elliot sẽ xuất hiện ở đâu và lúc nào, cậu buộc phải không ngừng đoán xem Bá tước đang làm gì ở từng khoảnh khắc, như thể cả một ngày của mình chỉ toàn bị lấp đầy bởi những suy nghĩ về hắn.
Cậu tự hỏi liệu mình có nên thôi trốn tránh, nhưng giờ cậu không đủ can đảm để đối mặt. Elliot dạo này trông cũng chẳng yên ổn chút nào.
‘Ngài ấy hẳn là đang tìm mình, phải không? Dù nghĩ thế nào cũng chẳng còn lý do nào khác… Tại sao? Ngài ấy định làm gì chứ?’
Cuối cùng, Louis rời khỏi chuồng ngựa sau khi chỉ toàn nghĩ về Elliot. Cậu đi nhanh, bụng nhủ phải quay về dinh thự trước khi bị hắn bắt gặp, nhưng bất chợt khựng lại đầy ngạc nhiên.
Dù không rõ hắn có nghe tin mình đang ở chuồng ngựa hay không, nhưng từ xa Elliot đã hiện ra, đang băng qua khu vườn. Louis hoảng hốt núp vội sau một gốc cây, thì chuông cổng chính vang lên. Nghĩa là có khách đến.
Ai có thể đến đây nhỉ…
Khuôn mặt Louis tái nhợt khi lặng lẽ nhìn về phía cổng. Người vừa đến dinh thự lại chính là Maximilian, kẻ mà Elliot luôn khinh ghét. Thật không may, vừa đặt chân vào vườn, anh ta đã chạm mắt với Elliot.
“Bá tước. Hẳn là ngài không ra đây để đón tôi chứ?”
Dù tim đập thình thịch, biết rõ tâm trạng Elliot dạo này không tốt, Maximilian vẫn mỉm cười chào hỏi. Bá tước đáp lại gương mặt tươi cười ấy bằng giọng mỉa mai.
“Đương nhiên là không. Ta đâu có ngu ngốc đến mức đi nghênh đón một vị khách không mời.”
“Vậy là ngài tình cờ ra ngoài thôi sao? Có vẻ tôi đến đúng lúc rồi.”
“Ta nghe nói cậu định ra nước ngoài du học. Tại sao vẫn chưa đi?”
“Tôi biết ơn vì ngài còn quan tâm đến tin tức của tôi.”
Maximilian ứng đối nhẹ nhàng trước lời lẽ của Elliot. Càng như vậy, đôi mày Elliot càng cau chặt lại.
“Cậu vẫn không hiểu người ta nói gì à? Ta đã bảo đừng đến đây, khó hiểu đến vậy sao?”
“Đừng như thế mà. Tôi không đến để quấy rầy ngài, Bá tước. Chỉ là năm mới đã sang, tôi muốn đến chúc vài câu thôi.”
Trong khi vừa trò chuyện với Elliot đang tỏ ra công khai thù địch, Maximilian vừa kín đáo liếc nhìn xung quanh, dò xét khắp dinh thự và khu vườn.
Elliot cũng vậy, vừa gầm gừ với Maximilian, vừa liếc mắt về phía chuồng ngựa. Khi ánh nhìn vốn lảng vảng khắp nơi của cả hai vô tình chạm nhau, bầu không khí giữa họ càng thêm căng thẳng.
“Ừm, có lẽ là…”
“À, không có gì.”
Maximilian định nói gì đó nhưng rồi dừng lại, song Elliot liền sắc bén hỏi ngược.
“Cái gì? Cậu đang tìm thứ gì sao?”
“À..không..”
“Vậy thì sao lại nhìn ngó vào vườn nhà người khác? Như thể cậu đang thèm muốn gì đó vậy.”
Elliot gằn giọng hỏi, còn Maximilian thì đối diện hắn bằng vẻ mặt không chịu nhượng bộ. Louis cảm thấy hơi choáng váng trước luồng năng lượng dâng lên giữa hai người.
‘A, pheromone…’
Mùi hương của Elliot, vốn dĩ vừa mới dịu xuống một lúc, nay lại bùng phát dày đặc, bao trùm cả không khí. Thế nhưng điều khiến cậu khó chịu hơn chính là pheromone của Maximilian. Trước đây cậu nghĩ đó là một mùi hương dịu nhẹ, nhưng giờ chỉ thấy nặng nề, có lẽ vì căng thẳng.
Nghĩ rằng mình nên tránh đi khi hai người đang đối đầu, cậu lặng lẽ bước đi. Khi chuẩn bị lặng lẽ vào dinh thự thì giọng Maximilian vang lên.
“Có vẻ như ngài cũng đang tìm thứ gì đó, Bá tước. Phải không?”
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.