Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Chương 45
Tác giả: 탕쥐
Dịch: TMai
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Chiếm giường của chủ nhân suốt hai ngày và nhận bữa ăn do hắn chuẩn bị ở đó, có lẽ trên thế gian này chẳng có người hầu nào từng trải qua chuyện này giống như cậu.
Hơn nữa, Bá tước là người từ khi sinh ra chưa bao giờ cần làm việc gì bằng chính đôi tay mình. Việc dọn giường và chuẩn bị bữa ăn cho ai đó hẳn là những công việc xa lạ đối với hắn.
Cậu không thể không nghĩ rằng đây có lẽ là sự dịu dàng tốt nhất mà Elliot có thể thể hiện.
‘Tại sao…? Ngài có hối hận về những gì đã xảy ra không? Ngài có nghĩ đó là chuyện đáng xin lỗi sao…?’
Suy nghĩ đó mang một nỗi buồn riêng, nhưng không phải là điều cậu có thể tùy tiện buồn. Bị thương hại còn hơn bị đẩy ra ngoài với vẻ ghê tởm.
‘…Mình phải làm gì bây giờ?’
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ với cảm giác bâng khuâng. Cảnh tượng tuyết trắng tinh khôi đẹp đến mức khiến người ta rưng rưng nước mắt, nhưng lại mang một vẻ cô đơn nào đó.
Những bông tuyết bị gió thổi lấp lánh, trôi lơ lửng trên bầu trời mà không chạm đất. Khi mặt trời mọc, chúng sẽ tan biến không dấu vết, giống như cậu, người chẳng bao giờ có thể ở bên cạnh Elliot.
Mặc dù cậu chưa từng sống kiếp làm tôi tớ, nhưng từ khi đến thành phố, cuộc sống của cậu luôn phải cẩn trọng với người khác. Cậu hiểu rõ những gì mình có thể và không thể làm, những gì được phép và không được phép.
‘Không thể được, đúng không…’
Tình yêu này chẳng thể thành. Có lẽ lý do cậu không nhận ra cảm xúc rõ ràng đến bây giờ là vì cậu đã biết từ đầu rằng tình yêu này không bao giờ có thể trọn vẹn. Nỗi đau ấy làm toàn thân cậu như muốn vỡ vụn.
Khi cậu vật lộn để kiềm chế cảm xúc dâng trào, cửa lại mở ra. Elliot đặt đồ ăn mang từ bếp lên bàn.
‘Ngồi đó đi. Đừng ngã một cách vô ích nữa.’
Hắn nói một cách dứt khoát, rồi tiến tới đỡ cậu. Trên bàn, bên cạnh bữa sáng của cậu, còn có cả bánh pudding Giáng Sinh mà các hầu gái đã chuẩn bị từ một tháng trước.
“…Chúng ta đã bỏ lỡ Giáng Sinh, nhưng ta nghĩ bây giờ ăn cũng tốt.”
Nghe lời đó, cậu nghĩ rằng việc trải qua thời kỳ động dục cùng hắn, điều mà bình thường cậu không bao giờ có thể làm, và tận hưởng sự xa hoa như vậy khi không có ai khác trong dinh thự, tất cả đều như một giấc mơ, như món quà Giáng Sinh.
‘Đúng rồi. Như bá tước nói, cũng chỉ một ngày thôi.’
Cậu quyết định tự cho mình một chút rộng lượng như vậy. Nếu đây là một giấc mơ sẽ biến mất khi tỉnh dậy, cậu nghĩ mình có thể tận hưởng khoảnh khắc này.
“Cảm ơn ngài.”
Nói vậy, cậu cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ. Cậu muốn cười thật tươi, nhưng lo rằng có thể đó là nụ cười tồi tàn và buồn bã. May thay, Bá tước đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng với cậu.
“Như vậy còn hơn là nói xin lỗi.”
Và thế là cậu trải qua cả ngày đắm chìm trong sự dịu dàng mà Bá tước dành cho cậu. Sau khi kết thúc bữa ăn, cậu ngồi trên giường của Elliot đọc cuốn sách mang theo, nhâm nhi trà và thi thoảng chợp mắt.
Elliot ngồi trên ghế bên giường, đọc sách cùng cậu. Ánh mắt hắn thư thái, không hề có dấu hiệu bực bội hay khó chịu.
Cậu muốn nói chuyện với hắn nhiều lần nhưng kiềm chế. Cậu lo rằng nếu cứ nói nhiều, Elliot có thể đổi ý và thấy cậu phiền phức.
‘Và nếu mình mở miệng nói quá nhiều, thì thời gian cũng trôi nhanh hơn.’
Biết rằng một ngày diệu kỳ như vậy sẽ không bao giờ trở lại trong đời, cậu cẩn thận với mọi thứ. Cậu lén liếc Elliot khi đọc sách, chỉ trả lời khi hắn thỉnh thoảng hỏi một câu.
Đôi khi, cậu nhìn ra cửa sổ. Cảnh tuyết xoáy dần tan và ánh nắng bắt đầu xuất hiện. Khi tuyết ngừng rơi, hạnh phúc này rồi cũng kết thúc.
‘Mình ước thời gian có thể dừng lại. Nếu không được, mình ước nó trôi chậm hơn một chút…’
Nhưng đó là một mong ước vô ích. Khi cậu nhắm mắt chợp vì buồn ngủ rồi mở ra, tuyết trong vườn đã tan một nửa, và hoàng hôn đang phủ xuống mặt đất ẩm ướt. Cậu cố không cảm thấy u sầu khi đứng dậy.
“Thưa ngài. Tôi sẽ chuẩn bị bữa tối.”
“Ngồi yên đi. Ta làm.”
“Không, tôi đi được rồi.”
Khi cậu cử động, một làn sóng mệt mỏi lập tức ập đến, nhưng cậu giả vờ ổn. Dù vậy, Bá tước vẫn nổi giận và cố để cậu ngồi xuống giường.
Vì cậu cứng đầu chẳng kém hắn, họ cuối cùng cùng nhau chuẩn bị bàn ăn và cãi cọ. Ngay cả giữa lúc đó, cậu cũng nghĩ rằng được chuẩn bị thức ăn cùng hắn và ngồi đối diện để dùng bữa là hạnh phúc.
‘Chuyện như thế này chỉ xảy ra hôm nay thôi.’
Khi bữa ăn gần kết thúc, cả hai ít nói hơn. Mặt trời đã lặn, tuyết đã ngừng rơi hoàn toàn. Bầu trời đêm đen rõ ràng và tĩnh lặng đến đáng sợ.
“…Tôi sẽ dọn dẹp bát đĩa ngay bây giờ.”
“Ngươi lại nói linh tinh rồi. Ngồi yên đi.”
“Đó là việc của tôi. Mà từ ngày mai tôi còn phải đi làm lại nữa.”
Cuối cùng, cả hai cùng đi vào bếp như thể thi đua nhau và dọn dẹp bát đĩa. Bá tước đặt tất cả bát đĩa vào tủ với vẻ hơi khó chịu, rồi nắm tay cậu.
“Đủ rồi phải không? Đi thôi.”
Hắn cố dẫn cậu về phòng như thể chuyện bình thường. Cậu do dự và lùi lại.
“Tôi sẽ lên lầu bây giờ.”
“Tại sao?”
“Tôi muốn nghỉ ngơi. Tôi cũng cần tắm rửa nữa.”
“Nếu là việc tắm rửa, thì làm ở phòng tắm của ta.”
“Không. Tôi cần lên lầu. Đó mới là chỗ của tôi.”
Đã đến lúc tỉnh dậy khỏi giấc mơ. Cậu cố giữ bình tĩnh và nói thêm.
“Cảm ơn ngài đã chăm sóc tôi. Giờ tôi đã ổn, nên từ ngày mai ngài có thể đối xử với tôi như bình thường.”
“Đợi đã, Louis.”
“Chúc ngủ ngon, thưa ngài.”
Cậu biết thật bất lịch sự khi quay đi khi hắn vừa nói dở lời, nhưng không thể kìm được nước mắt nữa. Cậu chỉ kịp chào rồi quay đi. Những giọt nước mắt cậu đã kìm nén tuôn ra trong phòng tắm của người hầu khi cậu rửa ráy, hòa cùng tiếng nước chảy.
“Khụ, khụ, khụ...”
Dù biết mình sẽ tỉnh dậy, dù giấc mơ có ngọt ngào đến đâu, việc tỉnh dậy và trở về thực tại lạnh lẽo vẫn thật đau đớn.
‘Mình may mắn thật. Sự dịu dàng của ngài bá tước chỉ diễn ra hôm nay thôi.’
Nhìn hắn đối xử lạnh lùng với mình khi ngày mới bắt đầu sẽ giúp mình dễ dàng sắp xếp lại cảm xúc hơn. Việc cảm thấy may mắn mà đồng thời buồn cũng khiến cậu lại rơi vào giấc ngủ, gối ướt đẫm nước mắt.
Sáng hôm sau, ánh nắng rực rỡ bất thường. Cậu tỉnh dậy với đôi mắt sưng húp, chuẩn bị bữa sáng cho hắn theo cách bà Thompson đã dạy. Bá tước ngồi ở bàn như thường lệ, không, còn chỉnh tề và đẹp hơn mọi ngày.
“Ăn cùng ta đi.”
Hắn đưa ra lời mời lạ lùng như thể chuyện bình thường. Cậu cương quyết từ chối và đứng bên cạnh như người hầu bình thường khi hắn dùng bữa. Có lẽ vì tuyết đã tan và người đưa thư bắt đầu đi phát, một bức điện báo đến ngay khi cậu ăn xong.
“Từ Dmitri. Tàu đã hoạt động trở lại, nên ông ấy nói sẽ về vào buổi chiều.”
Phải chăng cậu tưởng tượng ra, giọng hắn dường như có chút tiếc nuối? Suốt buổi sáng, cậu quét sàn đầy bụi, tránh ánh mắt của Bá tước dường như đang âm thầm quan sát mình.
***
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.
Vào giữa trưa, một tiếng chuông vang lên từ khu vườn. Điều đó có nghĩa là có ai đó đã đi qua cổng chính. Thấy chiếc mũ của Dmitri thấp thoáng ngoài cửa sổ tầng hai, Louis gõ cửa phòng làm việc với một cảm giác chào đón.
“Thưa ngài. Ông Dmitri đã đến. Tôi sẽ ra ngoài đón ông ấy.”
“Ta cũng ra. Cũng đã khá lâu rồi.”
Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên, và cánh cửa phòng làm việc mở ra. Louis chuẩn bị lùi lại để nhường vị trí dẫn đầu cho Bá tước.
Nhưng rồi cậu cảm nhận ánh mắt Elliot đang nhìn xuống mình, và bất chợt, đầu ngón tay của hắn chạm vào cằm Louis. Làn da mềm mại, ẩm mượt không có găng tay.
Louis, vốn định ngẩng đầu nhìn hắn đầy ngạc nhiên, liền lập tức khép mắt lại. Bởi môi Elliot đã chạm lên môi cậu. Như một cánh bướm đậu trên hoa, đó là một nụ hôn ngắn, nhẹ, tự nhiên, nhưng vô cùng ngọt ngào.
“Đi theo ta.”
Elliot, sau khi rời môi ra, khẽ mỉm cười, đeo găng trở lại lên đôi tay trắng muốt, rồi quay người bước về phía cửa chính như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra.
‘Chuyện gì vậy? Vừa rồi… rốt cuộc là chuyện gì thế?’
Louis vẫn còn ngẩn ngơ ngay cả khi bước theo sau hắn. Cậu vẫn còn chưa hoàn hồn khi mở cửa đón Dmitri.
Trong khi đó, Dmitri, vừa trở về từ quê nhà, trông có vẻ khỏe khoắn hơn hẳn so với trước kỳ nghỉ. Ông mỉm cười nhẹ khi thấy Bá tước ra đón mình.
“Thưa ngài, có vẻ như giờ ngài đã khỏe hơn rồi. Tôi đã lo lắng rất nhiều…”
Có lẽ nhờ đã được chữa lành, pheromone của Elliot lúc này ổn định nhất kể từ khi Louis đến dinh thự. Dmitri, vốn là một Alpha, dường như cũng cảm nhận được điều này.
Sau khi đưa Bá tước trở lại phòng làm việc, Dmitri quay đầu chào Louis. Ngay khoảnh khắc đó, biểu cảm thường ngày vốn dịu dàng của ông khẽ dao động.
Louis, mang trong lòng cảm giác tội lỗi về nhiều chuyện, lo lắng dõi theo phản ứng của Dmitri. Dmitri nhanh chóng che giấu sự xao động vừa thoáng hiện trên gương mặt và mỉm cười dịu dàng.
“Cháu có ổn không, Louis? Chắc hẳn đã rất vất vả khi phải làm việc một mình.”
Câu hỏi tưởng chừng bình thường lại khó trả lời vô cùng. Louis đã quyết định coi những chuyện xảy ra trong kỳ nghỉ như một món quà mơ hồ, nhưng nếu bị hỏi rằng cậu có ổn không, thì cậu chẳng thể nào nói là có. Louis, vốn không giỏi nói dối, đành lúng túng đổi chủ đề.
“Vâng… Ông có một kỳ nghỉ tốt đẹp chứ ạ?”
“Nhờ có cháu đấy. À, đây này, ta nghĩ cháu có thể cần thứ này, nên mang từ quê lên. Mong là cháu sẽ dùng nó.”
Dmitri lấy từ trong túi ra một chiếc mũ lông sable. Louis nhận lấy chiếc mũ trông vừa ấm áp vừa mềm mại với vẻ ngạc nhiên.
“Cái này… cho cháu sao?”
“Đúng vậy. Đây là quà Giáng sinh. Bà Thompson sắp trở về, rồi cháu sẽ bắt đầu dọn tuyết. Sẽ rất khổ nếu cháu bị nhiễm lạnh.”
Thái độ của Dmitri đặc biệt cẩn trọng và ân cần. Quả thật, chẳng bao lâu sau, bà Thompson cũng quay về. Sau khi chào hỏi Bá tước, bà liền thoáng lộ vẻ kinh ngạc khi vừa quay sang thấy Louis.
‘Tại sao cả hai người họ lại như vậy? Chẳng lẽ họ đã nhận ra điều gì đó?’
Louis căng thẳng, nhưng bà cũng chẳng nói điều gì khác thường. Khi các cô hầu lần lượt trở lại và công việc dọn tuyết bắt đầu, thật sự cũng chẳng có thời gian để trò chuyện cho ra trò.
Dọn đống tuyết chất đầy trong vườn và trên mái nhà là công việc vô cùng nặng nhọc. Thế nhưng, những cô hầu vốn đã được nghỉ dài hơn dự kiến lại làm việc rất hăng hái, gương mặt ai cũng rạng rỡ.
Trong bầu không khí nhộn nhịp ấy, chỉ riêng Louis vẫn giữ vẻ ngơ ngẩn. Khi lặng lẽ dọn tuyết, đầu óc cậu dần bị lấp đầy bởi những suy nghĩ rối bời.
“Không… vậy rốt cuộc, Bá tước… với mình… ngài ấy đã…”
Mặc dù biết rằng tốt hơn hết là đừng nghĩ đến, nhưng hàng loạt câu hỏi vẫn không ngừng hiện lên trong đầu Louis, ngay cả khi cậu leo lên leo xuống chiếc thang, hay khi hăng hái xúc tuyết.
‘Tại sao? Tại sao ngài ấy lại hôn mình? Hay là… có một nghi thức quý tộc nào đó mà mình không biết? Với họ, một nụ hôn có thể chỉ là cách chào hỏi thông thường.’
Louis cố gắng tự thuyết phục bản thân. Thế nhưng, khi một cục tuyết từ trên cây rơi xuống, đáp thẳng lên đầu, sự nghi ngờ lại trỗi dậy.
‘Không, người khác thì có thể, nhưng Bá tước thì sẽ không làm một việc như thế chỉ để chào hỏi. Hơn nữa, khi nãy…’
Louis nhớ lại khoảnh khắc những ngón tay trắng muốt, không găng, đã nâng lấy cằm mình. Khi chóp mũi khẽ lướt qua, rồi môi hắn chạm xuống… Khác hẳn gương mặt sắc lạnh như mảnh băng, đôi môi ấy lại rất mềm.
Chỉ vừa nhớ lại cảm giác đó thôi, gò má vốn đang lạnh cứng vì tuyết của Louis bỗng chốc ửng đỏ rực. Dù đã trải qua kỳ phát tình cùng hắn, thậm chí tỉnh dậy trong vòng tay trần trụi, nhưng chỉ với nụ hôn ngắn ngủi kia, cậu lại bất giác thấy xấu hổ.
‘Nhưng… trong kỳ phát tình, tất cả là do pheromone, còn vừa rồi thì khác. Bởi khi ấy, ngài hoàn toàn tỉnh táo.’
Những ý nghĩ mơ hồ, lạ lẫm không ngừng dâng lên. Như thể có ai đó đang nhìn thấu tâm trí, Louis vội lắc mạnh đầu, hoảng hốt xua đi. Nhưng dù có cố tập trung xúc tuyết, những suy nghĩ ấy vẫn tiếp tục lớn dần.
‘Có lẽ… chỉ là có thể thôi… dù là một khả năng rất nhỏ…!’
Bản dịch Cải Trang Thành Người Hầu, Tôi Làm Việc Tại Dinh Thự Nhà Bá Tước của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.