Chương 5
Lim Yoon-hee gần như sững sờ trước sự vô tư ấy. Nhưng anh… Vốn đã tiếp xúc với đủ loại “người trẻ thời đại mới”... Anh thì không có chút bất ngờ chút nào.
Joohwan gật đầu như một người điềm tĩnh đã giác ngộ:
“Gia đình vẫn là quan trọng nhất mà.”
“À, anh Seo, tôi về sớm mười phút được không? Chỉ hôm nay thôi, để kịp bữa cơm với nhà.”
‘Thời thế đúng là thay đổi rồi. Ngày xưa ai mà nói câu này thì kiểu gì cũng bị coi là thiếu chuyên nghiệp. Giờ thì…’
—
Trong lúc Joohwan còn mải suy nghĩ kiểu như “Mình thật sự đã trở thành người lớn cổ hủ rồi sao?” thì hết giờ làm đã đến lúc nào chẳng hay.
‘Mà thật sự… Quán đó tệ đến thế sao? Giờ thì ở đâu mới có đồ ăn ngon? Bao lâu rồi mình chưa tự đi tìm một chỗ đáng để ăn? Cả ngày chỉ vùi đầu trong văn phòng, đến mùi vị món ăn mình cũng bắt đầu quên mất.’
Thôi thì đi trải nghiệm cho biết, lỡ đâu lại được mở mang được điều gì… Anh tự bào chữa cho sự tò mò của mình, rồi bắt đầu tìm kiếm vài cái tên quán ăn trong khu.
“Cậu Seo ơi!”
“Vâng, giám đốc.”
Joohwan vội đóng trang đánh giá quán ăn lại, quay đầu lại với vẻ mặt nghiêm túc như thể vừa làm việc không ngừng suốt cả buổi.
Không hiểu sao, giám đốc Choi lại bước đến với nụ cười đầy ẩn ý.
“Sao cậu không nói với tôi sớm hơn?”
Ông ta khoác vai anh một cách thân tình, với một vẻ mặt như vớ được vàng, rồi tiếp lời:
“Tôi nghe nói cậu thân với bên quản lý khu nghỉ dưỡng của Hanseong lắm hả?”
“…Dạ? Thân… Nhau lắm là sao ạ?”
‘Tin đồn này ở đâu ra thế?’
Thực ra thì… Nếu nói quen thì cũng đúng, nhưng thân thì không hẳn. Giao tiếp được đôi ba câu, thậm chí anh lúc nói chuyện có phần khách sáo.
Joohwan chỉ biết cười trừ gượng gạo. Không thể phản bác được gì trong lúc này.
“Trưởng nhóm Lee Si-hyun bên Hanseong nói cậu có khả năng lập kế hoạch rất tốt. Vì tin tưởng vào đó, họ mới ký hợp đồng với Jin Planning. Nhưng khi biết không phải cậu phụ trách, cậu ấy tỏ ra khá thất vọng đấy. Tôi phải trấn an mãi. Cậu ấy còn bảo sẽ cân nhắc lại hợp đồng nếu cậu không trực tiếp đảm nhiệm.”
‘…Cái gì cơ?’
‘Chỉ vì tin vào mình mà ký hợp đồng? Đòi rút nếu không có mình là sao?’
Từng lời của giám đốc Choi như đang nói về một thực tại mà anh chưa từng được nghe đến. Trong mắt ông ấy, Joohwan và Lee Si-hyun dường như là chiến hữu gắn bó keo sơn từ kiếp trước.
Ông ta vỗ vai anh, vẻ mặt mang đầy ý cười vui vẻ, chậm rã tiếp lời.
“Cố mà giữ chặt mối quan hệ đó nhé. Cậu biết rồi đấy, Hanseong là đối tác chiến lược quan trọng của chúng ta. Khu nghỉ dưỡng này chỉ mới là bước đầu thôi mà tương lai còn dài, mọi thứ đành trông cậy vào cậu.”
Lim Yoon-hee và Park Yosep trông chẳng khác gì đang mở tiệc ăn mừng. Vẻ hớn hở vì sắp được thưởng hiện rõ trên gương mặt cả hai, đến mức chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể cảm nhận được.
Chỉ còn Joohwan vẫn chưa rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra. Không khí lần này không giống như khi công ty trúng thầu, mà giống như… Chính bản thân anh là người được cậu chọn.
Và Joohwan vẫn không thể hiểu lý do vì sao Lee Si-hyun lại chọn anh.
—
“Chào cậu, tôi là Seo Joohwan bên Jin Planning. Xin lỗi vì liên lạc muộn thế này, nhưng tôi muốn sắp xếp trao đổi sớm nhất có thể…”
—Gọi tôi là Lee Si-hyun.
“…Vâng?”
—Là Lee Si-hyun. Anh còn định giả bộ không quen biết tôi đến bao giờ?
“…Tôi cứ tưởng… Thật sự không ngờ người bắt máy là cậu.”
‘Dù có quen biết, thì cậu vẫn là trưởng bộ phận marketing. Trong tình hình này, đáng lẽ người xử lý cuộc gọi thường là cấp dưới chứ?’
Nhưng anh không nói gì về nỗi nghi hoặc trong long. Vì anh biết bản thân không đủ tư cách để hỏi.
“Được trò chuyện với cậu thế này cũng tốt. Nhưng từ giờ, tôi nên liên hệ với ai để trao đổi công việc đây? Dự án lần này cần triển khai gấp, nên tôi muốn chốt lịch sớm để tiện sắp xếp.”
‘Ý Joohwan muốn nói là: ‘Thôi nào, cho tôi gặp người thật sự phụ trách đi. Cả hai ta đều hiểu mà.’
—Tôi sẽ làm việc trực tiếp với anh từ bây giờ.
Chưa kịp để anh phản ứng xong với lời cậu nói, thì Lee Si-hyun đã tiếp:
—Từ giờ, tôi sẽ là người phụ trách toàn bộ phần này.
Và rồi… Cuộc gọi cứ thế kết thúc trong sự im lặng của anh.
Không một lời tạm biệt.
Joohwan thất thần nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
—
Một tin nhắn hiện lên:
【Kiểm tra hộp thư của anh đi.】
5:42 chiều – Đã đọc
Không phải tin nhắn thường. Giao diện giống y như điện thoại của anh, chắc là cùng hệ điều hành. Tin nhắn có chế độ xem đã đọc.
Anh lập tức phản hồi:
【Đã rõ ^^.】
5:42 chiều – Đã đọc
—
‘Thật đấy, ai nghĩ ra cái tính năng “đã đọc” này vậy? Chủ nghĩa tư bản chứ còn ai. Chỉ có người không phải lao động chân chính mới phát minh ra thứ khiến người ta thấy có lỗi vì… chưa kịp trả lời tin nhắn.’
‘Mà thôi… Hừm… Xem hộp thư?’
Joohwan mở email. Có một thư mới, đính kèm tài liệu yêu cầu thiết kế từ phía Hanseong.
Anh mở ra xem, mọi thứ đều bình thường khiến anh thở phào nhẹ nhõm… Cho đến khi nhìn thấy nội dung.
“…Cái gì đây?”
—
Tóm gọn lại, yêu cầu từ Lee Si-hyun là:
Tự nhiên, nhưng sang trọng.
Cổ điển, nhưng hiện đại.
Khiêm tốn, nhưng tự tin.
Thời thượng, nhưng mộc mạc.
—
‘…Đùa nhau à? Sao không kêu mình nấu cái lẩu vừa sôi vừa lạnh cho đủ tiêu chuẩn luôn đi?’’
Khách hàng yêu cầu mơ hồ là chuyện thường. Nhưng kiểu mâu thuẫn này thì…
Rõ ràng không phải do thiếu kiến thức mà giống như được sắp đặt để làm khó người nhận yêu cầu.
Không… Có lẽ anh đang suy diễn… Khi đang tự trấn an bản thân.
Ngay lúc ấy, điện thoại anh lại rung lên thông báo tin nhắn đến.
—
【Hoàn thành trước 10 giờ sáng mai.】
5:44 chiều – Đã đọc
“…Gì cơ?”
Joohwan vừa hoang mang vừa bất ngờ gõ lại:
【Bây giờ là 5:45 chiều… tức là cậu cần bản hoàn chỉnh trước 10 giờ sáng mai?】
5:45 chiều – Đã đọc
Ngay lập tức, một tin nhắn khác lại đến:
【Anh định nộp sớm hơn à?】
5:47 chiều – Đã đọc
‘Thôi… Xong rồi!’
—
【Chủ đề tự do】
【Gặp lại đàn em sau khi xuất ngũ!】
(Bài số 2003200033210902 | Ngày 20XX-08-11 09:45 | IP 118.28.*.61)
Làm ơn, hãy đối xử tử tế với đàn em trong quân đội. Tôi nói nghiêm túc đấy. Sau này xuất ngũ rồi, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngày trước, tôi từng “dạy dỗ” một cậu đàn em hơi quá tay trong lúc huấn luyện… Ai ngờ cậu ta vẫn ghi nhớ chuyện đó đến tận bây giờ.
Mấy hôm trước, tình cờ chạm mặt ngoài đường. Tôi còn đang thấy bồi hồi, liền chào hỏi như gặp lại người quen. Không ngờ cậu ta chẳng nói chẳng rằng, thụi thẳng một cú vào mặt. Ánh mắt lúc đó… Thật sự khiến tôi đứng hình.
Tôi không kịp phản ứng gì. Nằm viện liền ba tuần, có giấy bác sĩ đàng hoàng.
Lúc còn trong đơn vị, nhìn cậu ta hiền như cục đất, kiểu ai cũng có thể sai bảo được. Vậy mà giờ thì… Khác hoàn toàn.
Giờ tôi mới hiểu câu: “Đánh nhau mà không có danh quân hàm mới gọi là công bằng thật sự.”
Tôi không nhận thêm câu hỏi nào đâu. Tay trái tôi vẫn đang bó bột.”
—
Phòng họp tối lặng, ánh đèn âm trần rọi mờ mờ. Không gian im ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng thở.
Giữa bầu không khí như ngưng đọng ấy, Kim Jin-young, nhân viên mới toanh của đội nhóm Kế hoạch Hai, đột nhiên đứng bật dậy. Gương mặt cậu ta tỉnh rụi, chẳng tỏ ra có chút e dè hay căng thẳng gì.
“Vừa nghe nói đến quân đội là tôi nhớ ngay bài viết này! Tôi mang theo để chia sẻ thử. Hồi đó nó lên cả top của mục Chủ đề Nóng luôn đó!”
Buổi họp hôm nay là để lên ý tưởng cho chiến dịch quảng bá món ăn vặt mới của Công ty G.
Khách hàng yêu cầu truyền tải thông điệp: “Người bạn đồng hành vĩnh viễn… Cho dù bạn ở đâu.” Họ không muốn quảng cáo mang cảm giác hoài cổ một cách cũ kỹ, mà mong một cách kể chuyện mới mẻ, hiện đại, nhưng vẫn giữ được nét thân thuộc mà món ăn này từng có trong ký ức của nhiều người: “Sự gắn bó từ học sinh đến quân nhân.”
‘Tức là, vừa gần gũi, vừa phải gây hứng thú. Hài hước, sáng tạo được ưu tiên hàng đầu.’
Vì vậy, buổi họp lần này được tổ chức theo phong cách tự do. Ai có gì hay là nói. Và thế là Jin-young mang ra một bài viết mạng, không đầu không cuối, nhưng lại đầy tiềm năng.
Nếu lúc đó giám đốc Choi mà có mặt, chắc hẳn ông ta đã nổi giận đùng đùng, ông sẽ hỏi ai phụ trách hướng dẫn thực tập, rồi liệu có ai còn coi đây là công ty nghiêm túc không.
“Cả nhà chắc biết mục Chủ đề Nóng rồi ha? Mỗi ngày có 50 bài được bình chọn nhiều nhất, bài này là một trong số đó. Mọi người xem đi, nó là ví dụ điển hình cho mấy kiểu chuyện ‘đàn anh gặp lại đàn em’... Nhưng mà không ngờ nó lại gây bão dữ thần vậy.”
“Khoan đã, Jin-young. Cậu vừa nói ‘gặp lại’... hay là ‘trả đũa’ đấy?”
Lim Yoon-hee, trợ lý trưởng, lên tiếng cắt ngang khi thấy Jin-young sắp trượt khỏi ranh giới an toàn.
Nhưng Seo Joohwan, từ nãy vẫn lặng lẽ nhìn chằm chằm màn hình máy chiếu, đột ngột lên tiếng:
“Cứ để cậu ấy tiếp tục đi. Dù sao đây cũng là buổi chia sẻ ý tưởng mà. Hơn nữa, trong brief khách hàng còn ghi rất rõ: “Miễn là hấp dẫn, có thể cân nhắc mọi góc nhìn.” Vậy nên, cứ thử nghe xem sao đã.”
Giọng Joohwan nhẹ nhàng, nhưng mắt anh vẫn dán vào phần bình luận dưới bài viết.
—
【0908759: Không biết hồi trong quân đội bị đối xử kiểu gì mà còn nhớ đến mức này. Gặp lại là cho ăn đấm liền, nghiệp đến nhanh ghê.】
【7584023: Hồi đó tôi bị một gã hành cho ra bã, ai ngờ vài năm sau hắn lại vào công ty, thành cấp dưới tôi. Từ hôm đó đi làm là niềm vui mỗi sáng. Ai bảo thứ Hai là nỗi ám ảnh?】
—
Joohwan chậm lại khi đọc tới dòng bình luận cuối cùng. Một gương mặt quen thuộc hiện ra trong đầu anh.
Khi anh còn đang loay hoay với dòng ký ức mờ nhạt ấy, thì điện thoại rung lên thông báo tin nhắn đến.
Tin nhắn từ Khách hàng Hanseong (Trưởng nhóm Lee Si-hyun):
【Kiểm tra mail đi.】
15:23 – Đã đọc
Joohwan khẽ chau mày, tay xoa nhẹ thái dương, khẽ thở dài như một phản xạ.
“…Có thể đừng gửi thêm phiên bản mới nữa được không…”
“Anh nói gì cơ, anh Seo?”
“À… Đâu không có gì. Tôi vẫn đang nghe mà. Cậu cứ tiếp tục đi.”
Joohwan quay lại nhìn về phía màn hình. Nhưng đầu óc anh giờ đây thì đã trôi đi từ lâu.
【Anh biết mai là buổi họp đầu tiên rồi đúng không?】
15:23 – Đã đọc
【Tôi không muốn kéo dài chuyện này thêm nữa.】
15:23 – Đã đọc
【Tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ. Sẽ không để cậu phải khó xử đâu.】
15:24 – Đã đọc
Joohwan giờ đây chỉ muốn rời khỏi chỗ này một lúc.
—
Đã có lần Joohwan được mời đến một trường đại học để nói chuyện chuyên đề về ngành quảng cáo. Sau khi kết thúc phần trình bày, anh mở một phiên hỏi đáp ngắn. Một sinh viên đã đứng lên hỏi:
“Em nghe nói các công ty quảng cáo thường chỉ là nhà thầu phụ, không có nhiều tiếng nói trong dự án, có đúng không ạ?”
Hồi đó, Joohwan đã mỉm cười và đáp:
“Không thể phân định đơn giản theo kiểu bên nào mạnh, bên nào yếu. Mối quan hệ giữa khách hàng và công ty quảng cáo là mối quan hệ hợp tác. Mỗi bên đều có vai trò riêng, và đều không thể thiếu.”
Bất kỳ ai làm trong ngành lâu năm nghe câu trả lời ấy hẳn sẽ nghĩ: “Đúng là lạc quan quá mức.”
Joohwan không ngây thơ. Anh thừa hiểu thực tế của ngành. Nhưng không thể nào, ngay trước mặt những sinh viên đang nuôi hy vọng, lại nói thẳng rằng:
“Đúng, em nói đúng. Bên nào có tiền thì bên đó có quyền. Chúng tôi nhận tiền, nên là bên phải im lặng. Có người từng đùa rằng khách hàng à thượng đế. Mà khổ cái, câu đó lại đúng đó.”
Anh biết rõ vị thế của mình. Trong một ngành mà bên nắm ngân sách quyết định tất cả, công ty quảng cáo luôn ở thế yếu.
Và tất nhiên, Joohwan cũng vậy.
“Không đủ thuyết phục.”
Người vừa cất lời là chủ sở hữu của ngân sách. Là “thượng đế” mà anh từng nhắc đến bằng giọng châm biếm.
Joohwan cố nuốt trọn cơn bực, giữ giọng nhẹ nhàng:
“Ha ha... Nếu anh xem qua bản kế hoạch lần này, sẽ thấy…”
“Không ai vừa xem quảng cáo vừa đọc thuyết minh đâu.”
Lee Si-hyun ngả lưng dựa vào ghế, ánh mắt dửng dưng. Vẻ mặt đó không chỉ lạnh nhạt mà còn có chút gì đó... thách thức.
“Tôi chỉ muốn người xem ngay từ khung hình đầu tiên đã hiểu: khu nghỉ dưỡng này là nơi thế nào.”
Đây là kiểu khách hàng đầu tiên bảo “Cứ làm theo ý anh”, để rồi cuối cùng lại chẳng có gì vừa lòng.
Joohwan đã từng rất cẩn trọng bóc tách từng dòng yêu cầu mơ hồ, tìm ra hướng đi rõ ràng. Nhưng giờ thì, cậu ta phán một câu: “Không đúng ý.”
Không phải không có gì đúng. Chỉ là điều duy nhất đúng, là sự bất mãn của Joohwan.
“Vậy tôi sẽ chuẩn bị lại một phương án khác, rõ ràng hơn.”
Anh vẫn cố giữ bình tĩnh. Cơn giận đang sôi lên, nhưng biểu cảm thì vẫn nhã nhặn như mọi khi.
Lee Si-hyun không đáp, chỉ đưa ly nước trái cây lên uống. Một loại nước có màu sắc rực rỡ đến mức lạc quẻ với phong thái của cậu ta. Khi cúi đầu hút qua ống hút, hàng mi dài lướt qua đôi mắt tối thẳm.
‘...Tại sao cậu ta càng lớn lại càng đẹp thế này?’
Dù bực bội, Joohwan cũng không thể phủ nhận rằng … Khuôn mặt của cậu quá hoàn hảo. Tựa như bức hoạ Munch: Ai cũng phải công nhận là kiệt tác, nhưng chẳng ai muốn treo trong phòng khách.
‘Mà treo thứ này trong nhà chắc tôi phát điên mất.”
“Hay là huỷ hợp đồng đi.”
Joohwan giữ im lặng. Lời đe dọa ấy chẳng khiến anh bất ngờ. Bởi anh biết, không khách hàng nào lại thực sự muốn hủy hợp đồng ngay sau buổi gặp đầu tiên. Họ không nói điều đó vì thật lòng… mà vì họ đang đi một nước cờ.
Một cách để dằn mặt. Ép người khác lùi bước.
“Vâng, tôi sẽ xem xét. Nếu cần thì tôi sẽ huỷ để làm lại từ đầu.”
Anh vẫn giữ giọng nhẹ nhàng. Chỉ khi thấy đối phương không phản kháng, Lee Si-hyun mới lần đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Joohwan mỉm cười, nụ cười của một người hiểu rất rõ mình đang ở đâu trong chuỗi thức ăn.
“Cứ việc. Tôi còn sợ hoá đơn thẻ tín dụng hơn quyền lực giả tạo của cậu đấy.”
Thế nhưng, người đối diện vẫn không hề nhếch môi.
Joohwan chợt thấy lồng ngực mình trĩu nặng. Có điều gì đó lệch nhịp rất khẽ, nhưng rõ ràng. Anh khẽ nghiêng người về phía trước, ánh mắt trở nên cẩn trọng.
“Xin lỗi, cậu Lee? Cậu nói nghiêm túc đấy à?”
Không ai lên tiếng.
“Dù sao thì… đây cũng chỉ mới là buổi gặp đầu tiên.”
“Phải, và cũng chính vì vậy tôi mới nói ra điều đó. Chẳng phải người ta vẫn bảo, khởi đầu là đã đi được nửa đường sao?”
“Ừ, tôi đồng ý. Nhưng nếu đã đi đến nửa đường rồi… cậu có chắc mình muốn bước tiếp không?”
“Tôi thì cảm thấy… mình vừa đánh rơi mất một nửa. Nên tốt nhất là dừng lại, trước khi bước vào sản xuất.”
Trong đầu Joohwan lúc này chỉ toàn những câu chửi thề.
“Vậy ký hợp đồng làm gì, đồ điên?”
Nhưng rồi, anh chợt nhận ra đây không còn là lời hăm dọa.
Lee Si-hyun thực sự muốn anh cảm thấy bất lực trước một trò chơi mang tên “kiểm soát và thao túng”.
“Nhưng mà, cậu Lee…”
Joohwan nghiêng người, định nói tiếp thì...
“Tôi đùa thôi.”
Giọng cậu ta đều đều, không cao không thấp, không nhanh không chậm. Lạnh đến mức Joohwan phải ngẩn người.
“Gì cơ?”
“Nếu dừng hợp đồng bây giờ thì bên tôi cũng chịu thiệt không ít. Đã ký rồi, không phải muốn huỷ là huỷ được.”
Joohwan thở dài, gần như bật cười vì bực:
“Ha...”
Nhưng ngực vẫn căng tức.
“Nhưng tôi không đùa.”
Rồi Lee Si-hyun cất giọng, vẫn cái tông lãnh đạm đó:
“Mặt anh bắt đầu biểu lộ cảm xúc rồi kìa.”
Joohwan sững lại.
“Cái gì cơ?”
“Tôi nói là mặt anh không giữ được bình tĩnh.”
“À… ha ha, cậu đùa hơi quá rồi. Tôi chỉ... bất ngờ một chút thôi.”
Anh mải cười đến mức chẳng buồn để tâm đến tốc độ câu chuyện.
Ừ thì, cũng đành vậy. Rốt cuộc thì hợp đồng vẫn chưa bị hủy nên Joohwan buộc phải nuốt cục tức vào trong. Nếu mọi việc cứ tiến triển như thế này, anh đoán… đến khi kết thúc dự án, số tiền còn lại cũng vừa đủ để trả nốt khoản vay mua xe.
Trong lúc Joohwan cố trấn an bản thân bằng những suy nghĩ chẳng để làm gì, Lee Si-hyun lại lặng lẽ dán mắt vào một điểm nào đó. Rồi sau vài giây im lặng, cậu ta khẽ cất lời.
“Nói thật nhé, là anh đang làm quá mọi chuyện lên thôi.”
“Cậu lại nói cái quái gì nữa vậy?”
Vừa quay sang nhìn theo ánh mắt kia, Joohwan khựng lại. Vì lúc ấy, tay của Lee Si-hyun đang đặt trên mặt bàn và không biết từ lúc nào, anh đã nắm lấy nó thật chặt.
“À… xin lỗi.”
Vừa luống cuống định rút tay lại, cổ tay trái của anh đã bị giữ chặt. Những ngón tay đan vào nhau, làn da trần khẽ chạm ngay dưới lớp tay áo được xắn gọn.
Một cái kéo nhẹ. Chỉ thế thôi, nhưng một luồng cảm giác mơ hồ lập tức tràn qua. Gương mặt vô cảm đến mức như chẳng hề vướng bận chuyện trần thế, cùng thứ mùi hương dìu dịu, vẫn còn phảng phất trên làn da. Anh cảm nhận rất rõ mùi hương ấy đang bám lấy mình, men theo từng đốt ngón tay dài của Lee Si-hyun.
Giữa cái chạm bất ngờ và khoảng im lặng lúng túng ấy, Joohwan mới sực nhận ra Lee Si-hyun đang chăm chú nhìn vào ngón áp út của anh.
Môi cậu ta mấp máy. Giọng nói đều đều, vô cảm, vậy mà lại lạnh đến rợn người.
“Ra là anh cũng thích khoe khoang.”
Tim Joohwan khựng lại một nhịp.
“Tên khốn này... định làm thật à?”
Hàn Quốc là quốc gia tự hào đứng đầu về tỷ lệ tự tử trong khối OECD. Một đất nước khốn khổ, nơi đồng lương thì bèo bọt còn khối lượng công việc thì khủng hoảng, có lẽ vì thế mà phần lớn người Hàn đều đã phát điên cả rồi.
Suốt ngần ấy năm làm nghề, Joohwan đã phải đối mặt với bao kiểu khách hàng?
Kẻ thì từ chối cả chiến dịch chỉ vì người lập kế hoạch đi xe cũ (vì anh mà tôi phải đổi xe mới và ngập trong nợ nần đấy, đồ khốn), kẻ thì cho làm đến nơi đến chốn rồi xù luôn phí dịch vụ, có người bắt anh đến sớm chỉ để… khớp với giờ đi làm của hắn, rồi có cả kẻ gầm lên: “Tôi còn chưa về thì anh đi đâu hả?!”
Nhẫn nhịn mấy trò vớ vẩn kiểu đó mà vẫn phải cười được cũng là một phần công việc. Và Joohwan, qua thời gian, đã thành thạo trong việc đối phó với đủ kiểu người trên thương trường làm việc.
Nhưng lần này thì khác. Cậu ta… đang nổi đóa lên chỉ vì anh đeo nhẫn đôi?
Joohwan lúng túng siết nhẹ các ngón tay lại, nắm hờ thành nắm đấm. Nhưng tất nhiên, chiếc nhẫn vẫn nằm đó, chẳng thể nào biến mất được.
“Giờ cậu kiếm chuyện vì cái này à? Trong tất cả mọi thứ có thể bắt bẻ… là cái này? Cậu ổn không vậy?”
Dù có ghét đến đâu đi nữa… thì chuyện này vẫn hơi quá rồi.
“Ý tôi là, cái này thì…”
Nhưng rốt cuộc, trong mối quan hệ giữa hai người, người yếu thế vẫn là Seo Joohwan. Anh còn đang cố tìm lời đáp cho êm xuôi thì đã bị Lee Si-hyun ngắt lời.
“Đừng nói mấy chuyện không cần thiết nữa.”
Giọng cậu ta vẫn lãnh đạm. Nhưng… có phải anh đang tưởng tượng không?
Ngón tay cái của Si-hyun dường như đang ấn sâu hơn vào bên trong cổ tay anh.
Joohwan khẽ xoay tay, cố rút ra khỏi áp lực đang tăng dần, nhưng Si-hyun vẫn không nhúc nhích. Đến cả Joohwan luôn người trước giờ chưa từng bị lép vế trước ai có thể hình tương đương với mình thì lần này cũng phải thừa nhận, sức tay của Si-hyun quả thật không đơn giản. Và giờ thì… nó bắt đầu đau thật rồi.
Cuối cùng, Joohwan bật ra một tiếng cười cạn kiệt, rồi rên khẽ như đang diễn:
“Đau, đau, đau…”
Chỉ đến lúc ấy, Si-hyun mới chịu buông tay.
Thế nhưng, cảm giác ấy vẫn như bám riết lấy da anh không chịu buông ra. Joohwan lơ đãng xoa cổ tay, thì đúng lúc đó… chuyện kia xảy ra.
“Cuộc họp hôm nay đến đây thôi.”
Bằng bàn tay vừa được thả ra, Lee Si-hyun đẩy về phía trước một ly nước, mặt kính đã bắt đầu đọng sương.
Một cử chỉ dửng dưng, lạnh nhạt… cứ như Nữ hoàng Cơ đơm án tử cho một kẻ hầu, chỉ để mua vui.
“Lần sau, nhớ chuẩn bị thứ gì đó xứng đáng hơn một chút, được chứ?”
Ngay cả giọng điệu mỉa mai ấy… cũng giống như một kiểu “ân huệ” méo mó mà kẻ bề trên ban xuống.
—
Ước gì đời người cũng như trò xếp gạch Tetris, dù nền móng có lởm chởm đến đâu, chỉ cần đặt được vài viên đúng chỗ là mọi thứ sẽ biến mất như chưa từng xảy ra.
Joohwan thực sự chỉ muốn xóa sạch những phần đời đã đổ nát của mình, y như thế.
“Này, biên kịch Kim. Hay lấy câu này làm khẩu hiệu thử xem: ‘Một khi cuộc sống đã rối bời, thì chỉ càng lúc càng rối thêm.’ Vừa nãy nảy ra trong đầu đấy. Cậu thấy sao?”
“À, hiểu rồi. Đối tượng là tôi, còn mục tiêu chiến dịch là chọc cho tôi phát điên lên đúng không? Anh Seo à, tỉnh táo lại đi. Thứ đang rối bây giờ là lịch sản xuất, chứ không phải đời anh đâu!”
Biên kịch Kim hoàn toàn không hay biết gì về nỗi niềm đang cuộn trong lòng Joohwan, liếc sang đầy hằm hằm.
“Nếu khách vẫn sửa tới sửa lui thế này, thì có AE làm gì? Hả? Hay để tôi tự liên lạc với họ luôn cho xong.”
Ngay cả trong công ty, nơi vốn đã chẳng có bao nhiêu quyền quyết định thì AE vẫn là kẻ nằm đáy chuỗi thức ăn. Người ta còn đùa rằng AE không phải viết tắt của Account Executive, mà là Always Excuse.
—
(Đại loại ý của câu là: AE không phải là người làm việc với khách hàng, mà là người gánh mọi tội lỗi từ khách đến hàng)
—
Và Seo Joohwan là một trong số các AE vẫn là người đứng ra làm dịu sóng gió như thể đã quen sống trong bầu không khí luôn chực chờ nổi bão.
“Nào nào, biên kịch Kim, đừng làm căng như vậy chứ. Cậu biết tôi phải cố thế nào để lọc hết đống rác đó trước khi nó kịp tràn đến chỗ cậu không? Nếu biết rồi, chắc cậu chẳng nỡ nặng lời vậy đâu, đúng không? Thôi mà, bỏ qua vụ này đi ha. Đại diện bên công ty H nổi tiếng là kỹ tính mà. Mấy chỗ khác từng làm rồi, họ bảo ngay cả sát giờ lên sóng cũng còn đòi sửa thêm. Nhưng yên tâm, tôi sẽ làm hết sức để chắn hết mấy thứ đó trước khi nó kịp bay tới mình.”
Nói xong màn năn nỉ, anh bắt đầu khe khẽ ngân nga một giai điệu vu vơ — la la la la…
Thế nhưng, trái ngược với âm thanh nhẹ hẫng kia, ánh mắt anh lại nhìn đăm đăm về những dãy núi xa phía bên kia sân thượng, trên gương mặt không còn lấy một tia sinh khí.
Đúng là điên thật rồi. Giờ thì lại làm sao nữa đây?
Biên kịch Kim, kết luận rằng Joohwan cũng chẳng khác gì lũ điên còn lại, chỉ khẽ dụi mắt, mệt mỏi quay về phòng sản xuất.
Còn lại một mình trên khu vườn sân thượng của Jin Planning, Joohwan cuối cùng cũng được tự do để nghiêm túc suy nghĩ xem cuộc đời mình đã trượt dốc đến mức nào.
Được rồi. Một khi đã đến nước này, thì nên tự kiểm điểm đàng hoàng xem rốt cuộc mọi chuyện sai ở đâu.
1. Seo Joohwan là người đồng tính.
Chết tiệt. Dành cả tuổi đôi mươi chỉ để nhận được chuỗi ngày đau đớn rồi phát hiện ra đây là một phần xu hướng tính dục không thể thay đổi của mình nên thôi bỏ qua.
2. Anh mơ thấy Lee Si-hyun trong một lần mộng tình.
Nhưng mà… nói thật đi. Có ai kiểm soát nổi mấy chuyện xảy ra trong mơ không? Tự dằn vặt vì thứ bản thân chẳng thể điều khiển thì cũng đâu có gì là khôn ngoan. Vậy nên, chuyện này… cũng nên cho qua.
3. Anh cư xử lạnh nhạt với Lee Si-hyun vì cảm thấy tội lỗi.
Nhưng mà… nếu phải biện hộ cho bản thân, thì lúc đó, trong mắt Joohwan, Lee Si-hyun chẳng khác nào một cỗ máy phá huỷ, được phái đến chỉ để san bằng tàn tích cuộc đời anh.
Dù lý trí vẫn biết: vấn đề thực ra không nằm ở Si-hyun. Nhưng biết là một chuyện, còn đủ trưởng thành để hành xử đúng mực lại là chuyện khác.
Mà “lạnh nhạt” cũng đâu có nghĩa là cố tình bắt nạt hay làm khó người ta.
Chỉ là… càng ở gần Si-hyun, mấy giấc mơ chết tiệt đó lại xuất hiện càng thường xuyên. Thế nên, phản xạ tự nhiên thôi, Joohwan bắt đầu tìm cách giữ khoảng cách.
Mà thật ra, như vậy cũng là tốt cho Si-hyun. Nếu cậu ta biết được rằng, mỗi đêm trong đầu Joohwan đều chất đầy những giấc mơ dơ bẩn đến mức nào… thì người đầu tiên chủ động tránh xa, chắc chắn sẽ là cậu ta.
Tóm lại, cho đến lúc này, mọi chuyện vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn. Nhưng vấn đề thật sự… bắt đầu từ chỗ này.
Joohwan nghiến chặt răng.
“Nếu không phải vì cái thằng khốn đó… Trung sĩ Kim…”
—
Nhóm dịch Bunz Zm
Edit: Lynx
Trans: Sẻ
—