Chương 1
Tác giả: 낱말
Dịch: Yui
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Đó là một ký ức từ thuở ấu thơ xa xăm.
Buổi chiều tà khi hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, sân chơi vắng lặng đến lạ thường — lũ trẻ đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại sự hoang vu và tĩnh mịch phủ lên mọi ngóc ngách. Không một bóng người, không một hơi thở sống động. Thế nhưng, ngay dưới chiếc cầu trượt cũ kỹ nơi ánh mắt người lớn thường không chạm tới, có một đứa trẻ đang co ro ngồi một mình, lặng lẽ thu mình trong bóng tối.
Đứa trẻ dùng đôi tay bé nhỏ che kín đôi mắt, nhưng qua những kẽ tay, ánh nhìn vẫn len lén hướng ra bên ngoài. Từ dáng vẻ lấp ló ấy, người ta có thể đoán rằng đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm.
Đúng vậy, đứa trẻ đang chơi trốn tìm.
Vừa chơi, vừa chờ đợi một người làm “sói” – dù người đó chưa từng tồn tại.
Ban đầu, đứa trẻ vẫn còn tràn đầy hy vọng, ánh mắt lấp lánh bởi mong chờ điều gì đó sẽ xảy đến. Thế nhưng, thời gian trôi qua, niềm mong đợi ấy dần tan biến, thay vào đó là nét buồn bã chậm rãi phủ xuống gương mặt non nớt.
Dù vẻ mặt đứa trẻ buồn bã, nhưng nó không rơi một giọt nước mắt nào. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nó đã sớm học được cách tự an ủi, lý giải cho nỗi buồn của chính mình.
Không ai có thể tìm thấy mình cả, vì mình đã giấu mình thật kỹ rồi. Người lớn luôn bận rộn, họ không có thời gian. Mình vẫn thích ở một mình hơn.
Mình…
***
Chít chít –
Trên bức tường trắng tinh, mái lợp bằng những tấm gỗ mềm mại phủ lên căn lều nhỏ xinh xắn, ánh nắng ban mai ấm áp rọi xuống nhẹ nhàng như suối sáng tràn ngập khắp nơi.
Để sưởi ấm thân thể lạnh giá sau một đêm dài, đàn chim tụ họp chật chội trên cành cây dưới ánh nắng ban mai. Từng con một, ở mỗi độ cao khác nhau, không ngừng ríu rít kể lại những điều mắt thấy tai nghe suốt cả đêm qua.
Âm thanh không lớn, chỉ là một tiếng động nhẹ, cành cây đón nắng nhất lại vắt ngang ngay bên cửa sổ, cậu bé vừa tỉnh giấc chập chờn trong giấc ngủ nhẹ, bâng khuâng giữa mộng mị và thực tại, rồi chậm rãi mở mắt.
Gương mặt non nớt vẫn còn phảng phất vẻ ngái ngủ, trông hiền hòa đến mức không thể không mủi lòng. Cậu thiếu niên chớp đôi mắt to tròn, lặng lẽ nhìn lên trần nhà.
Nơi mở mắt ra là một túp lều nhỏ bé ấy. Sáng nay, như bao buổi sáng khác, vẫn yên bình không một chút xáo động. Chỉ ngoại trừ việc những ký ức không cần thiết chẳng hiểu vì sao lại chợt ùa về nơi đây.
Cậu thiếu niên khẽ nhíu mày vừa hé miệng ngáp một cái thật nhỏ, nhay khoảnh khắc ấy một sinh vật bé xíu đang đậu vào bậu cửa sổ bất ngờ vỗ cánh bay lên, đầy sinh khí. Rồi chẳng do dự nhẹ nhàng đáp xuống vầng trán trắng mịn vừa lộ ra của cậu, như thể đó là chốn trú ngụ sẵn chờ từ lâu.
Dù gần như chẳng cảm thấy chút sức nặng nào, song cơn gió khẽ động trên trán cũng đủ khiến cậu thiếu niên nhận ra sự hiện diện ấy. Đôi mắt cậu khẽ đưa lên, nhìn về phía đỉnh trán của chính mình.
Nhúm bông trắng nhỏ xíu đang đậu trên đầu cậu trông có vẻ vô cùng cau có, như thể đang giận dỗi điều gì đó. Còn cậu thiếu niên, như mọi khi, cậu chào hỏi nó một cách nhã nhặn.
“Chào bạn nhỏ.”
Thấy cậu chỉ im lặng trừng mắt nhìn mình mà chẳng đáp lấy nửa lời, xem chừng hôm nay lại ngủ quên nữa rồi.
“Hi…”
Thiếu niên khẽ bật cười, nụ cười mang chút ngượng ngùng, rồi đưa đầu ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve trán sinh vật nhỏ ấy như thể đang dỗ dành. Và một lần nữa, cậu khẽ cất tiếng chào buổi sáng.
“Ngủ ngon chứ?”
Nhúm bông trắng nhỏ ấy, như thể cảm thấy ngón tay chạm vào mình như thể chúng là điều phiền phức không cần thiết, liền nhẹ nhàng né tránh rồi tung mình bay vút lên không trung.
Sinh vật nhỏ bé ấy vẽ nên một đường cong nhẹ nhàng, bay vòng quanh căn phòng rồi hạ cánh xuống ngực cậu thiếu niên. Ngay lúc đó, cái mỏ đen tuyền vốn khép chặt bỗng hé mở, như muốn hé lộ điều gì chưa từng nói.
<Ngủ cho ngoan nhé! Ngủ cho ngoan nhé! Bên ngoài ồn ào từ sáng sớm tới giờ, khiến ta chẳng tài nào chợp mắt được. Đúng lúc này thì lại bị quở trách thêm!>
Sinh vật nhỏ đậu trên ngực cậu thiếu niên là một chú chim trắng nhỏ nhắn, với vẻ ngoài dễ thương khiến người nhìn khó lòng rời mắt. Kể từ khi thức tỉnh tại căn lều nhỏ này, bạn cùng phòng tí hon ấy luôn đồng hành bên cậu, nhưng trái lại với vẻ ngoài đáng yêu, nó lại có tính tình khá khó chịu, thậm chí là cứng đầu.
“À ha.”
<À ha là cái gì mà à ha!>
Phải rồi, hôm nay tiếng chim hót có phần khác lạ. Hẳn là có lý do, cậu lẩm bẩm như vậy, gật gù như hiểu ra điều gì thì sinh vật nhỏ bé cau mày ấy, bước đến gần rồi dùng mỏ nhọn nhẹ chọc vào cằm mình như thể đang trách mắng.
<Đồ tồi! Đồ tồi!>
“A, đau quá. Dừng lại đi”
<Ngươi tưởng chỉ cần bản thân ngủ ngon là đủ sao?! Còn máng thức ăn thì để trống không! Chậu tắm thì phơi khô khốc ra thế kia! Thật là đồ tồi mà!>
Hơi trắng bốc lên nghi ngút từ đỉnh đầu chú chim nhỏ, như thể đang nổi giận đến mức bốc khói. Nó vung đôi cánh bé xíu liên hồi, không ngừng đập vào má cậu thiếu niên.
<Tên nhóc này! Tên nhóc đáng ghét này!>
Đôi cánh vỗ loạn xạ đến mức vài sợi tơ mỏng tung bay trong không trung, nhưng với cậu thiếu niên, tất cả chỉ mang lại chút cảm giác nhột nhạt, buồn buồn nơi gò má.
Tuy vậy, nếu lỡ để lộ ra phản ứng ấy, chú chim nhỏ kia có thể sẽ dỗi hờn mất. Thế nên, cậu chỉ đành mím chặt khóe môi, gắng sức nén lại nụ cười đang muốn trào ra nơi khóe miệng.
“Xin lỗi, lát nữa ta sẽ cho ngươi ăn ngay mà.”
Cậu thiếu niên tỉnh dậy, né tránh những cơn vỗ cánh hung hãn như bạo chúa của chú chim nhỏ, ngồi dậy khỏi giường. Ngay sau đó, cậu nhấc túm gói đồ còn để trên sàn lên đặt gọn gàng trên bàn.
Khi tháo sợi dây buộc, bóc lớp giấy gói ra, một chiếc hộp gỗ hiện ra trước mắt. Mở nắp hộp, những hạt gạo bóng loáng, mịn màng lấp lánh bên trong hiện rõ ràng. Chỉ vừa thoáng nhìn thấy, chú chim nhỏ bỗng vui sướng nhảy múa tưng bừng trên vai cậu thiếu niên.
“Đây nè.”
Cậu thiếu niên lấy hạt gạo bằng chiếc thìa nhỏ, rồi nhẹ nhàng chuyển chúng vào chiếc bát tròn đựng thức ăn đặt bên cửa sổ. Chiếc bát được tạc thủ công từ gỗ, bên cạnh còn khắc tinh tế tên chú chim nhỏ một cách cẩn trọng.
‘Hwin Dung’
Cậu thiếu niên thẫn thờ dõi theo dáng vẻ của chú chim trắng đang vừa lắc mông vừa nhẩn nha nhấm nháp hạt gạo, thì chợt sực nhớ ra điều gì đó, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hốt hoảng.
Phải, không phải lúc để ngồi đó ngây người. Cậu vội bước tới trước tủ, tháo vội bộ đồ ngủ đang mặc, rồi lấy chiếc áo choàng treo trên tường và khoác lên người.
Lớp vải trắng muốt mềm mại nhẹ nhàng ôm lấy thân thể cậu, như sương mai vấn vít làn da. Tiếp đó, cậu thiếu niên cầm lấy dải thắt lưng được gấp gọn gàng trên bàn, quấn một vòng quanh eo rồi buộc lại chỉnh tề.
Khi đã sửa sang y phục xong xuôi, cậu quay sang nhìn vào chiếc gương lớn bên cạnh. Trên mái tóc nâu nhạt ánh lên dưới ánh sáng mờ dịu, những dòng chữ nhỏ đang lơ lửng hiện lên chầm chậm.
[NPC] So Geum
***
“Á, nóng quá…”
Khuôn gương mặt So Geum lập tức nhíu lại khi đầu ngón tay bị bỏng trong lúc đun nước.
Nghe thấy tiếng động, chú chim vừa ăn no nê đang lim dim trên bậu cửa sổ liền hối hả bay tới, lại bắt đầu lải nhải không ngớt.
<Lại bị thương à! Ta đã bảo phải cẩn thận rồi mà! Phải cẩn thận chứ!>
“Thật là, dạo này mình sao thế không biết.”
Ngay khi cảm nhận cơn đau, cậu đã nhanh tay lấy nước lạnh làm dịu vết thương, nhưng ngón tay vẫn đỏ rực như than hồng. Đáng nói hơn, trên da còn bắt đầu xuất hiện những bọng nước nhỏ, nông nhưng rõ ràng.
“Cũng chẳng còn cách nào khác.”
Cậu ngước nhìn đôi ngón tay sưng phồng của mình, bên cạnh vang lên tiếng thở dài nhỏ nhẹ. Dù thường hay chạm nhẹ như vậy, chú chim nhỏ luôn mang trong lòng sự quan tâm dành cho cậu.
So Geum tắt vòi nước rít ầm ĩ, đang chảy ào ào, cậu nhấc chiếc bình rót nước. Rót nước sôi vào chiếc cốc, So Geum dùng chiếc thìa dài khuấy đều trong đó.
Trên miệng chiếc cốc dày, làn khói trắng phảng phất bay lên, hòa cùng mùi thơm ngọt ngào lan tỏa nhẹ nhàng.
Ly socola nóng được đặt mua tại cửa hàng thực phẩm lớn của Murcia, hòn đảo Silian, có hương thơm quyến rũ hơn hẳn những lần trước. Dù chưa kịp thưởng thức trực tiếp, nhưng chắc chắn vị ngon cũng không hề kém cạnh.
Với So Geum, mỗi buổi sáng đều có một thói quen không thể thiếu, một nghi thức riêng để bắt đầu ngày mới.
Một là, cho Hwin Dung ăn no.
Hai là, pha cho bản thân một tách đồ uống ấm, thưởng thức thật ngon lành.
Ba là, nếu còn dư chút thời gian trước khi đến giờ đi làm, sẽ ra ngoài sớm để đọc sách lịch sử.
Dù đó là quy tắc chính bản thân đặt ra, không hẳn là nghĩa vụ phải tuân theo, nhưng với bản tính của cậu, bận rộn hoạt động còn hơn nằm dài trên giường đợi đến giờ đi làm.
Nói chính xác hơn, chỉ khi làm điều gì đó, cậu mới chịu đựng được cảm giác ngột ngạt trong lòng.
“Phù…”
Sau những suy nghĩ vụn vặt vô ích, tâm trạng bỗng chốc trầm lắng lại. So Geum đặt chiếc thìa khuấy xuống bàn với tiếng lách cách, rồi trân trọng ôm lấy chiếc cốc sứ còn ấm nóng, bước ra khỏi nhà trên con đường đi làm.
Nói là đi làm cho oai, nhưng thật ra nơi làm việc của So Geum chỉ cách phòng vừa mới tỉnh dậy một tấm rèm cửa mỏng manh mà thôi.
Thời gian để rời khỏi nhà chỉ vỏn vẹn ba giây.
Như thường lệ, So Geum ngắm nhìn một lượt căn phòng sạch tinh tươm, không dính một hạt bụi nào. Rồi, đặt chiếc cốc lên bàn, cậu quay người hướng về phía giá sách đầy ắp sau bàn làm việc.
Bước lên chiếc thang gỗ, giữa vô vàn những cuốn sách xếp san sát, Salm rút ra quyển sách mà mình đã đọc dở từ hôm qua. Chỉ lúc đó, cậu mới nhìn xuống giao diện bên dưới tầm mắt, dò xem còn bao nhiêu trang có thể đọc tiếp trong thời gian còn lại.
Ơ.
AM 09:57
“Ba phút?”
Trái tim nôn nóng, So Geum vội vã trèo xuống thang, tay cầm lấy chiếc cốc đựng socola nóng. Dẫu biết rằng hơi nóng thiêu đốt đến tận đầu ngón tay, nhưng cậu không thể nào để món đồ mình chuẩn bị hao phí như thế được.
Chiếc cốc vẫn còn bốc khói nghi ngút, So Geum hớp một ngụm sau khi phả hơi thở thở vội cho nguội bớt.
“A, nóng!”
Cậu đã nhổ hết tất cả ra ngoài.
Dòng chất lỏng sẫm màu, đậm đặc, chảy ra từ kẽ môi đã làm ướt phần áo choàng trên người. Một phần chưa kịp thấm hút rớt xuống sàn, tạo nên những vết loang lổ khó coi trên mặt sàn gỗ được chăm chút cẩn thận.
“Aaa.”
Khóe miệng cậu đau rát đến nỗi chẳng thể thốt nên lời.
Cậu thè chiếc lưỡi bỏng rát ra, quạt quạt tay để làm dịu, rồi ánh mắt đầy giận dữ liếc về phía chiếc cốc trên tay. Không chút do dự, cậu ném mạnh chiếc cốc đó về phía cánh cửa gỗ.
Rầm!
Chiếc cốc vỡ tan tành, tạo nên tiếng va đập đục ngầu, mảnh vỡ văng tứ tung khắp nơi. Chất lỏng bên trong đổ ra, làm ướt cả chiếc xô và sàn gỗ quanh đó, biến căn phòng thành một mớ hỗn độn chỉ trong chớp mắt.
Hành động ấy dường như chẳng bận tâm chút nào đến việc khách sẽ đến trong đúng hai phút nữa.
<Ngươi làm gì thế hả! Làm gì thế hả!>
Chú chim trắng vụng về bay vội đến, đậu lên đầu cậu rồi không ngừng càu nhàu, như thể đang trách mắng một đứa trẻ không nghe lời.
Chỉ vì miệng bị bỏng, chỉ vì buổi sáng không được uống một cốc socola nóng mà cậu lại hành xử như vậy.
Cơn bực ban đầu chỉ nhỏ như hạt bụi, vậy mà trong chớp mắt đã lan rộng, nhuộm đỏ cả suy nghĩ trong đầu. Nổi giận dâng lên, dữ dội đến mức không thể kìm nén.
Trong lúc vẫn còn trong trạng thái bốc đồng, cậu đưa tay giật lấy chiếc bình hoa đặt trên bàn.
Choảng!
Chiếc bình sứ nặng tay va mạnh vào khung cửa kính trông mỏng manh. Bình hoa vỡ vụn, mảnh sứ văng tứ phía, một mảnh lướt qua má So Geum, để lại một vết xước mảnh như sợi chỉ.
Từ vết rạch nhỏ ấy, máu đỏ khẽ rỉ ra. Thế nhưng, trái ngược với làn da bị thương kia, mặt kính tưởng chừng mỏng manh ấy lại không hề xuất hiện lấy một vết nứt nhỏ.
Căn phòng giờ đây hỗn độn như vừa qua cơn bão. Cậu lặng lẽ nhìn quanh, rồi thản nhiên ngả người xuống ghế sofa. Gương mặt hiện rõ vẻ mỏi mệt và chán chường, cậu thở dài một hơi thật sâu, rồi liếc xuống nơi cuối giao diện.
AM 09:59:59
Một giây sau, ngay khoảnh khắc đồng hồ hiện lên trên giao diện chuyển sang AM 10:00:00
Vết loang màu nâu trước cửa cùng với mảnh vỡ của chiếc cốc bị ném đi lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.
Những mảnh sứ vỡ của bình hoa khẽ rung lên, rồi tự động ghép lại với nhau, các kẽ nứt khép kín mịn màng như cũ. Nước đổ tràn trên sàn cũng từ từ tụ lại thành một khối, rồi ngoan ngoãn trở về nằm gọn trong lòng chiếc bình sứ, y như chưa từng bị đổ.
Cuối cùng, bông hoa với thân cành gãy rời rạc cũng hồi sinh, trở nên tươi tắn như thuở ban đầu, đứng thẳng giữa lòng bình hoa.
Cùng lúc đó, những vết thương còn sót lại trên môi, má và ngón tay của cậu So Geum cũng biến mất sạch sẽ, không để lại dấu vết nào.
[Hệ thống: Thời gian vào ‘Nhà của Trưởng Làng” đã được kích hoạt!]
Một cửa sổ thông báo hiện lên giữa nền đen, chớp sáng ngay trước mắt cậu, người vẫn ngồi đó với vẻ mặt bình thản như đã quen thuộc với những điều kỳ lạ này.
Chớp mắt thêm một lần nữa, cảnh vật trước mắt bỗng trở nên rõ ràng hơn, và bản thân cậu, từng ngồi trên ghế bành, giờ đã đứng trước bàn làm việc.
Ngay sau đó, trong không gian trống trải chẳng có lấy một thiết bị phát nhạc nào, tiếng nhạc vang lên nhẹ nhàng.
Nơi đây chính là ngôi làng khởi đầu mang tên Elce, trong trò chơi . Ngôi nhà này thuộc về trưởng làng, và cậu chính là NPC mang tên So Geum, người đảm nhận vai trò trưởng làng trẻ tuổi của ngôi làng này.
TIP! Để tăng thiện cảm với NPC, hãy tặng họ những món đồ mà họ yêu thích.
Bản dịch Cẩm Nang Sống Còn Của NPC của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại Navy Team.