Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Lee Ro-han muốn lắc mạnh cổ Ha Shin-sung, anh đã không trả lời. Anh nghĩ đến những người cai trị đã thống trị thế giới nhưng lại sụp đổ vì tình yêu, cái tình yêu chết tiệt đó. Một người cai trị tuyệt đối không được yêu. Cho dù đó là cha mẹ, người yêu hay thậm chí là con cái mang dòng máu của mình.
Anh thậm chí không được chân thành với thú cưng của mình. Anh không được tạo ra bất cứ thứ gì quý giá có thể trở thành điểm yếu trên thế giới này. Một chế độ quân chủ chuyên chế là không thể nếu anh ta không phải là một kẻ máu lạnh nhổ vào mọi niềm vui và nỗi buồn có thể cảm nhận được với tư cách là một con người, ném chúng vào thùng rác, đóng nắp lại mà không thương tiếc và quay lưng đi.
Về mặt đó, Ha Sung-rok là một sự tồn tại đáp ứng mong muốn của Lee Ro-han. Ông ta đã tỉnh ngộ sau khi mất vợ. ông ta đã sống sót ở một vùng đất xa lạ với một quyết tâm duy nhất là chiến đấu chống lại một thế lực hùng mạnh. ông ta đã làm bánh quy bằng bùn và nấu cháo bằng cách gỡ vỏ cây. Anh không tin hoàn toàn vào câu chuyện sinh tồn cảm động đó, nhưng Ha Sung-rok là một người đáng được tôn trọng.
ông đã mất tất cả, nhưng ông đã không bỏ cuộc. ông đã nuôi dạy người con trai duy nhất của mình như một phương tiện để trả thù. <bạch sư tử> là đội quân cách mạng duy nhất trên thế giới khốn khổ này, mang lại một chút hơi thở cho người dân.
Nhưng giờ thì sao.
Lee Ro-han nuốt khan. Một loại tức giận khác với những gì Ha Shin-sung đang cảm thấy, đang trườn bò dưới cái lưỡi nóng ran của anh.
"Tôi cũng chỉ biết một cách tình cờ thôi."
Lee Ro-han nhớ lại.
Hôm đó, một cuộc ẩu đả đã nổ ra tại <thiên nga trắng>. Một cuộc chiến giữa những tên côn đồ là một chuyện thường xuyên, nhưng quy mô của nó đặc biệt lớn vào ngày hôm đó. Nó thậm chí còn gây trở ngại cho việc kinh doanh. Mức độ thiệt hại đối với tài sản quá lớn nên anh phải báo cáo lại. Vào thời điểm đó, ba người quản lý ở câu lạc bộ là Baek Sa-yul, Lee Ro-han và Cha Mo-eun.
"Tiền bối Sa-yul đã không báo cáo."
Lee Ro-han hỏi lý do, nhưng Baek Sa-yul quanh co và không trả lời.
"Tôi không biết gì, tôi chỉ nghĩ rằng tiền bối có lý do của mình. Anh cũng biết đấy, tính cách của Cha Mo-eun rất tệ. Ai có thể ngăn cản cỗ máy chạy trốn đó chứ."
Lee Ro-han liếm đôi môi khô khốc của mình. Anh nói rằng anh đã lên tầng hai cùng với Cha Mo-eun và trốn trong hành lang để theo dõi phòng của ông trùm, mà không có sự cho phép của Baek Sa-yul.
"Nhưng khả năng quan sát của tiền bối Sa-yul rất nhanh nhạy."
Lee Ro-han đã không tiết lộ chính xác những gì anh đã thấy vào ngày hôm đó. Nhưng anh có thể đoán được. Ha Sung-rok đã đưa Jung Ryu-jin ra khỏi phòng của mình. Không ai được phép vào phòng đó cho đến khi Jung Ryu-jin bước ra.
Ha Shin-sung nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lee Ro-han.
"Anh chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn. Tôi đã nhìn thấy nó."
"Anh không nhìn nhầm đấy chứ?"
Lee Ro-han mạnh mẽ phản đối.
"Ngay cả sau khi đóng cửa, tất cả các đèn sân khấu đều bật sáng. Và tôi có thể nhận ra cậu ta chỉ bằng cách nhìn từ phía sau, với mái tóc đỏ đó. Trong chiếc áo khoác da mà anh đã cho cậu ta."
"......"
"Tôi có thể nói gì trong tình huống đó?"
"Anh có thể nói với tôi mà."
"Nhưng tiền bối Sa-yul..."
"Đừng nói về Baek Sa-yul nữa!"
Nắm đấm của Ha Shin-sung đập xuống bàn. Ánh mắt từ bàn đối diện bay tới. Lee Ro-han vội vàng giơ thực đơn lên che mặt.
"Tôi không nói với ai cả. Tiền bối Sa-yul cũng vậy. Nhưng Cha Mo-eun, tôi thực sự không biết về cô ta. Tôi biết anh đang rất tức giận..."
"Tin đồn bây giờ có quan trọng không?"
Lee Ro-han chớp mắt.
"Không à?"
"này!"
"Đừng nổi giận quá. Tôi cũng thực sự... đã rất bối rối."
Ha Shin-sung khẽ cười.
"Được thôi, tin đồn sẽ lan truyền ngay bây giờ. Chúng ta sống bằng hình ảnh ngay cả khi chúng ta làm nghề bán dạo, vậy chúng ta nên làm gì? Mọi người nên từ bỏ vai trò là chỉ huy và bán vé số à?"
"Này, sao anh lại nói như vậy?"
Lee Ro-han biện minh.
"Seung-hwan và những đứa trẻ bên dưới vẫn chưa biết. Và chúng sẽ không bao giờ biết cả. Tôi sẽ yêu cầu Cha Mo-eun giữ im lặng một lần nữa. Này, anh biết cậu ta mà, dù sao thì anh đang rất tức giận, nhưng bình thường cậu ta luôn kín miệng."
Giọng anh trở nên lớn hơn khi Ha Shin-sung im lặng.
"À, có chuyện đó quan trọng bây giờ à? Trong một tình huống mà chúng ta đang thu dọn mọi thứ và bỏ chạy? Này, hai người định làm gì với ký túc xá của mình?"
"Đừng lo. Tôi sẽ tự lo liệu."
Lee Ro-han thở dài.
"Sung à. Anh đang rất tức giận à?"
"......"
"Tôi biết tôi sẽ trông như một tên khốn thật sự khi nói điều này... nhưng hãy thực tế mà nói. Tốt hơn là anh nên quên Ryu-jin đi. Có một lý do cho việc ông trùm đã quyết định như vậy."
"......"
"Cậu ta là một người đã ném một chai rượu soju vào đầu một thành viên khác. Ai biết được loại tai nạn nào cậu ta sẽ gây ra sau này?"
Ha Shin-sung nghiến răng. Anh vỗ tay trước sự thay đổi thái độ của Lee Ro-han. Anh ghê tởm khi nghĩ rằng mọi người đều đang sống sót theo cách này. Rốt cuộc thì đó là chính trị tổ chức.
Jung Ryu-jin thật sự không may mắn. Số phận của cậu ta thật khốn khổ. Anh đã nghĩ rằng cậu ta cuối cùng cũng đã tìm được một nơi để ở sau khi trải qua hết gian khổ này đến gian khổ khác, nhưng cuối cùng cậu ta lại bị đẩy đến bờ vực. Tôi đã đẩy anh đến đó.
Ha Shin-sung dùng cả hai tay xoa mặt.
Anh mặc vào chiếc áo sơ mi đã được ủi sắc nét. Đôi bốt quân sự đặt dưới gầm bàn sạch sẽ như mới và mũi sáng bóng.
Anh khoác chiếc áo khoác đồng phục với đầy rẫy các cấp hiệu. Anh xịt một loại nước hoa thơm phức lên cổ áo. Anh thoa một lớp son dưỡng trong suốt lên đôi môi khô khốc và thoa một lớp che khuyết điểm dưới mắt để che đi vẻ mệt mỏi. Jin Chi-woo, người đang nhét hai miếng sushi vào miệng cùng một lúc, nhăn mặt.
"cậu không mệt sao?"
"Mệt."
"Đó là lý do tại sao tôi nói chúng ta nên gọi đồ ăn, nhưng cậu nhất quyết muốn đến nhà hàng... Này, cậu có biết hệ thống dịch vụ tốt như thế nào ngày nay không? Thức ăn giao tận nhà ngon hơn đấy. Nhìn xem này. Súp vẫn chưa nguội kìa."
"Tôi thích nhà hàng của chúng ta."
Shin Hae-beom nói trong khi nhìn vào chiếc gương treo trên tường.
"Bàn tay của các quý bà rất tuyệt vời."
"Cậu nói về bàn tay của những người phụ nữ thì chết mất thôi. Cậu là ông già à?"
"Đó là sở thích cá nhân. Chi-woo, giống như cậu thích ăn nhanh và chóng, tôi thích những bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng quen thuộc và được làm bằng sự cẩn thận."
"Đồ quái đản. Vậy ý cậu là robot làm đồ ăn giao tận nhà à?"
"Dù robot có giỏi đến đâu, chúng cũng không thể theo kịp đôi tay của con người. Đặc biệt là khi nói đến nấu ăn."
"Ôi trời, được rồi, cậu giỏi nhất. Khẩu vị của cậu là ba sao Michelin đấy."
Shin Hae-beom nở một nụ cười với bạn mình. Khuôn mặt của Jin Chi-woo méo mó. Shin Hae-beom nhún vai như thể không có chuyện gì xảy ra và nhìn xuống lòng bàn tay mình, những lòng bàn tay đã từng xử lý nhiều dụng cụ nấu nướng khác nhau.
Nhà ăn chật kín người. Sau khi Shin Hae-beom nhậm chức Đại úy, việc cải tạo cơ sở vật chất ngay lập tức mà anh xắn tay áo lên và thực hiện là nhà ăn của nhân viên.
Các nhà cung cấp nguyên liệu được lựa chọn bằng cách bỏ phiếu kín và các chuyên gia dinh dưỡng và đầu bếp được thuê thông qua tuyển dụng công khai. Anh thậm chí còn tham dự vòng phỏng vấn cuối cùng. Các hành động của Shin Hae-beom là một 'sự kiện' bất thường đã lật đổ hệ thống được quyết định bằng mối quan hệ và tiền lại quả. Các yêu cầu phát sóng và yêu cầu phỏng vấn đã tràn ngập. Shin Hae-beom đã trả lời ngắn gọn. Anh không nên đùa giỡn với đồ ăn.
Chỉ cần tuân thủ các quy tắc hiển nhiên cũng đã gây ra một phản ứng dữ dội. Đó là một thế giới khó khăn đến mức nào. Có đầy rẫy những thói hư tật xấu trong mọi khía cạnh của cuộc sống. Nếu thế hệ cũ, những người còn nhớ đến thời kỳ phúc lợi quốc gia trong quá khứ, không quay lưng lại với Kwon Il-hyuk, thì không thể có cuộc cải cách từ dưới lên. Nhưng nếu đó là bên trong hệ thống đó thì sao?
Thực đơn hôm nay có hai món. Món Âu và món Trung.
Shin Hae-beom đứng ở cuối hàng dài của quầy món Âu. Các thành viên trong hàng cúi người chín mươi độ với giọng nói vang dội. Shin Hae-beom ngăn cản các thành viên định nhường lượt của họ. Anh tươi cười và nghĩ thầm. Tên bạn ngu ngốc chỉ theo đuổi sự tiện lợi, tôi thích ăn cơm nhà ăn vì hương vị này.
"Đại úy, Đại úy!"
"Gì."
"Chuẩn tướng đang đến."
Ki Woo-hee lúng túng đứng dậy. Shin Hae-beom đang cầm một cái khay, tươi cười rạng rỡ. A, đừng đi đâu cả....
"Mọi người hãy ăn thoải mái. Đừng bận tâm đến tôi."
Anh đã biết điều đó từ khi lối vào trở nên ồn ào. Có những cán bộ thường xuyên sử dụng nhà ăn của công ty, những người tránh giờ cao điểm để tỏ lòng tôn trọng cấp dưới của họ, nhưng Shin Hae-beom dường như không biết điều đó. Anh ta đến chính xác vào giờ cao điểm khi nhà ăn đông đúc nhất. Ki Woo-hee có thể dễ dàng đoán được một trong những biệt danh mà Shin Hae-beom sẽ có trong tương lai. Kẻ ăn ba bữa.
"Tôi nói mọi người cứ ăn đi. Đừng nhìn tôi nữa."
Tiếng cười nổ ra khiến chiếc bàn như muốn vỡ tung. Cô không biết có gì buồn cười.
Chiếc bánh gyoza cô nuốt mà không nhai đã mắc kẹt trong cổ họng. Ki Woo-hee uống ừng ực nước lạnh. Vì làm vậy nên cô đã không nhận ra rằng các thành viên khác đang viện cớ và rời đi từng người một.
"Thiếu tá Ki."
"Vâng?"
"Giờ ăn trưa không đủ à? Mọi người có vẻ đứng dậy nhanh quá."
"À... thì."
Những kẻ phản bội này!
Ki Woo-hee cười gượng gạo và nhìn Shin Hae-beom.
"Tôi không biết. Tôi thì ổn."
Một nụ cười gượng gạo lan rộng trên khuôn mặt của Shin Hae-beom.
"Vậy thì tôi khó hòa nhập à."
"......"
"Tôi thích nhà hàng của chúng ta. Đồ ăn ngon và nội thất cũng tuyệt vời. Ngay cả chiếc thìa này nữa. Tôi chưa bao giờ thấy một hạt bụi nào trên nó vì nhà bếp quản lý nó rất sạch sẽ. Trên hết, ở đây có các thành viên của chúng ta. Không phân biệt cấp bậc, họ xếp hàng công bằng và ăn cùng một món ăn tùy thuộc vào thực đơn trong ngày. Nơi này mở cửa cho tất cả mọi người. Đó là lý do tại sao tôi thực sự thích nhà hàng của chúng ta."
Ki Woo-hee ngồi xuống . Đôi môi cô khẽ co giật.
"Thiếu tá Ki nghĩ thế nào?"
"Tôi hoàn toàn đồng ý. À, tôi định đi lấy nước, anh có thể chờ một chút được không?"
"Trời ạ. Tôi không định sai cô làm việc vặt đâu."
"Làm việc vặt gì chứ. Tôi làm việc này vì tôi thích."
Ki Woo-hee nuốt nước mắt vào trong. Ít nhất thì Jin Chi-woo đang nhai pizza trong phòng thẩm vấn kín mít vẫn tốt hơn.
Shin Hae-beom không phát ra tiếng động khi ăn. có vẻ như anh ta đang cắt bít tết bằng tia laze vậy.
Nghi thức ăn uống đã thấm sâu vào anh. Anh không đặt khuỷu tay lên bàn, anh luôn mở miệng sau khi nuốt thức ăn và di chuyển dao và nĩa một cách uyển chuyển như thể đang cầm một chiếc bút mực đắt tiền. Vẻ ngoài của anh đang phết kem phô mai đi kèm với bánh mì vòng trông giống như một quảng cáo nhà hàng.
Ki Woo-hee nghĩ rằng sẽ ra sao nếu anh chụp bức ảnh đó và tạo ra một cuốn sách giáo khoa rồi phân phát nó. Để khuyến khích việc nhập ngũ tự nguyện của tầng lớp thượng lưu. Bởi vì <Trung tâm Giáo dục> không thể chỉ hoạt động như một con đường dẫn đến sự cơ hội xã hội mãi mãi.
"Anh đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?"
"Chúng ta có nên đào tạo các thành viên về cách cư xử trên bàn ăn không?"
"Sao đột nhiên lại thế?"
"Dù sao thì diện mạo bên ngoài cũng quan trọng mà."
"Nếu nó dễ dàng như anh nói thì tôi đã không phải chịu đựng nhiều đến thế. Cảm giác bị đánh vào mu bàn tay bằng thìa ở tuổi ba mươi, thật là kinh tởm."
Ki Woo-hee gật đầu. Học một cái gì đó không phải là một việc quá khó khăn. Nhưng biến những gì đã học thành thói quen lại là một điều khó khăn. Việc các động tác của Shin Hae-beom tự nhiên đến vậy là do anh ta chắc chắn đã được giáo dục ở một mức độ nào đó với tư cách là một thành viên của giới thượng lưu khi còn nhỏ.
"Ngon đấy."
"Vâng?"
"Hôm nay tôi thấy ăn ngon hơn hẳn."
"À, vâng."
"Tôi tự hỏi liệu Yoo có ăn trưa chưa."
Số ba của Thần Long Quán, nhà chiến lược trưởng Yoo Mi-hyun. Anh ta có nhiều điểm chung với Shin Hae-beom. Ở chỗ họ tỏa ra một hào quang khó tiếp cận chỉ bằng cách đứng yên, và ở chỗ đó hoàn toàn là một hình ảnh được tạo ra.
Ki Woo-hee nhớ đến khuôn mặt hùng hổ của Yoo Mi-hyun, được hoàn thiện gần như hoàn hảo. Yoo Mi-hyun đã tấn công Trung tâm Giáo dục vì cái chết của Kwak Hyun-woo, sẽ cảm thấy thế nào khi biết rằng Jin Chi-woo suýt chết.
"Chắc chắn cô ta đã tô son đỏ."
Ki Woo-hee nói một cách hờ hững.
"Vì cô ta chắc chắn đang cảm thấy tồi tệ."
Thế giới đang ồn ào với sự đồng cảm dành cho Jin Chi-woo. Thật vô lý khi một công chức bị đe dọa đến tính mạng khi chỉ đang thực hiện nhiệm vụ của mình, và nếu một công chức cấp cao như Phó chỉ huy của Trung tâm Giáo dục bị tấn công khủng bố, thì công tác quản lý an toàn cấp quốc gia lỏng lẻo đến mức nào, những thứ đại loại như vậy.
Ki Woo-hee một lần nữa nhận ra rằng việc xây dựng hình ảnh của Kwon Joo-hyuk đã thành công. Thế giới khoan dung với những kẻ giết người hợp pháp này.
"Phó chỉ huy có ăn không ạ?"
"Anh ta sẽ ngại nhận những lời hỏi thăm sức khỏe. Cả cô nữa."
Shin Hae-beom cắt thịt, cho vào miệng và nhai kỹ.
"Tôi đang nghĩ đến việc viết một bộ phim truyền hình."
"Phim truyền hình ạ?"
"Một bộ phim truyền hình nhân văn đầy cảm động. Nhân vật chính Jin Chi-woo, nhân vật phản diện Jung Ryu-jin."
Ki Woo-hee uống nước lạnh.
"Dù nghĩ thế nào đi nữa thì câu chuyện của chúng ta cũng nghèo nàn. Chuyện của Kwak Hyun-woo và Jung Ryu-jin rất kịch tính chỉ cần nghe qua thôi. Kwak Jae-heon và Ryu Yeon-bi rất được chú ý mà."
"Kịch bản như thế nào ạ?"
Shin Hae-beom nói, cầm dao và nĩa.
"Khỏi cần nói. Kinh doanh bất hạnh."
Sự thật thôi thì không tạo nên một câu chuyện. Những bộ phim truyền hình thu hút sự chú ý của công chúng đều tràn ngập những phóng đại và sai sự thật. Trong số đó, chất liệu nhanh chóng và chắc chắn nhất để có được thiện cảm của công chúng chính là sự bất hạnh.
"Chúng ta có cần thêm gì nữa không? Các bài báo đã bắt đầu xuất hiện rồi."
Tin tức, báo chí, radio, internet, v.v. Tất cả các phương tiện truyền thông mà công chúng dễ dàng tiếp cận đều nói về việc Jin Chi-woo là một người lính chăm chỉ như thế nào, và anh ta đã làm việc chăm chỉ để leo lên vị trí này như thế nào. Câu chuyện về tình bạn đặc biệt với Shin Hae-beom, chỉ huy Trung tâm Giáo dục không thể thiếu trong đó.
"Chỉ như vậy thôi thì không đủ."
Ki Woo-hee nhìn nghiêng Shin Hae-beom. Anh ta ngày càng giống Kwon Joo-hyuk. Thậm chí sử dụng sự bất hạnh của người khác làm điểm bán hàng. Anh ta sẽ bán bất cứ thứ gì miễn là nó có thể nhận được thiện cảm của công chúng. Lòng tự trọng? Hãy tìm nó sau khi chết.
"Thiếu tá Ki phải ra tay. Hãy giữ bí mật với Chi-woo."
"Bằng cách nào ạ?"
"Cậu ta có một chút nợ. Mẹ cậu ta không khỏe. Tôi đoán là việc chữa bệnh đã tốn rất nhiều tiền vì cậu ta đã bỏ lỡ thời gian điều trị."
"...Tôi không biết."
"cậu ta không phải là kiểu người khoe khoang những thứ đó."
Shin Hae-beom nói một cách dửng dưng.
"Chi-woo, cậu ấy có vẻ hào nhoáng bên ngoài đúng không? Tất cả là do cậu ta đang dùng nợ để quay vòng gió. Cậu ta đang đổ nước vào một cái thùng không đáy. Ngay cả khi tôi bảo cậu ta bán chiếc xe của mình, cậu ta cũng không nghe tôi."
"Haha..."
"Bản chất của người giàu thật đáng sợ. Tôi nghĩ rằng cậu ta vẫn nghĩ rằng mình là con út của Điện tử Daeil."
Giọng của Shin Hae-beom hờ hững, nhưng nó mang một chút cay đắng. Ki Woo-hee gật đầu.
"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đi thăm mẹ của anh ta."
"Không cần ảnh, nhưng hãy hỏi càng nhiều câu hỏi càng tốt. Chúng tôi sẽ biên tập và phát sóng theo hướng có thể nhận được nhiều sự cảm thông nhất."
Nói xong, Shin Hae-beom lén đẩy món pudding của mình về phía Ki Woo-hee.
"Thiếu tá Ki mệt mỏi mà. Đồ ngọt rất tốt khi mệt mỏi."
Ki Woo-hee hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong nụ cười của Shin Hae-beom. Giữ bí mật với Chi-woo à?
Ki Woo-hee tựa khuỷu tay lên lan can và đứng. cô ta lắng nghe giọng của chú mình vọng đến từ tai nghe bluetooth.
-Ta biết chuyện này sẽ xảy ra. Chi-woo đã ồn ào ngay từ khi còn là pháo hôi mà. Dù sao thì bây giờ cậu ta cũng nên tỉnh táo lại. Đã bao lâu rồi kể từ khi cậu ta mang chức danh Phó chỉ huy.
"Cậu ta vẫn sung sức. Cậu ta không tỉnh táo được."
-Những kẻ như vậy cần phải trải qua một cuộc khủng hoảng thực sự. Đó là cách họ sẽ học.
Ki Woo-hee ngước nhìn bầu trời. Ánh nắng mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô ta thật ấm áp.
-Tên cậu ta là Jung Ryu-jin à?
"Tên thật là Ryu Yeon-woo. Em trai của Ryu Yeon-bi. Chúng tôi đã bắt cậu ta tại hiện trường, chúng ta nên làm gì? Shin Hae-beom đang phụ trách."
-Hãy gửi cậu ta lên cho Hiến binh. Ta sẽ tự mình xem xét.
"Chú à?"
cô nuốt khan. Món pudding của Shin Hae-beom đã được tiêu hóa trong bụng Ki Woo-hee.
"Có cần thiết phải làm vậy không ạ."
-Sao?
"Tôi không muốn thu hút sự chú ý của Yoo Mi-hyun. Ngay cả khi cô ta chỉ nghe thấy cái tên Trung tâm Giáo dục bây giờ, cô ta cũng sẽ phát cuồng. Sẽ rất rắc rối nếu chúng ta vô tình chạm vào Jung Ryu-jin và khiến cô ta nói những điều ngu ngốc. Tốt hơn là chúng ta nên xử lý mọi chuyện một cách lặng lẽ giữa chúng ta. Việc hình thành dư luận đồng cảm dành cho Jin Chi-woo cũng đang diễn ra tốt đẹp."
-Hae-beom nói rằng cậu ta đang phụ trách đúng không?
"Vâng. Nếu chú không phiền, xin hãy đến thăm. Cậu ta rất xinh đẹp, giống Ryu Yeon-bi. Và sẽ rất tốt nếu chú cũng có thể gặp gỡ các thành viên của chúng ta. Chú biết đấy, đó là mong ước cả đời của họ khi được gặp chú."
Ki Woo-hee đếm ngược trong lòng. Năm, bốn, ba, hai, một.
-Ta sẽ đến thăm sớm thôi. Hae-beom thế nào?
"anh ta đã nghiền nát Jung Ryu-jin và cảm thấy tốt hơn. Nói đi thì phải nói lại, anh ta rất nhất quán. anh ta thực sự chăm sóc Jin Chi-woo một cách tỉ mỉ."
-Đó là điểm mạnh của cậu ta. Cậu ta hoàn hảo để làm đầu đàn chó hoang.
Cô thật buồn cười khi tưởng tượng ra ông già đang giơ ngón tay cái lên không trung. Chúng ta sẽ biết liệu Shin Hae-beom có phải là thủ lĩnh của một bầy chó hoang hay một con hổ sau khi mở nắp.
-Woo-hee à.
"Vâng, chú."
-Hãy để mắt đến Hae-beom. Chó hoang không bao giờ có thể trở thành chó săn. Dù chúng có nằm xuống và vẫy đuôi, thì bản chất của chúng là sẽ giương nanh múa vuốt lao vào chủ nhân khi thức ăn cạn kiệt.
Ki Woo-hee trả lời bằng một giọng nhỏ.
"Vâng."
Cuộc gọi kết thúc. Ki Woo-hee tháo tai nghe ra và nhét vào túi áo. cô ta chỉ đi thẳng về phía trước. Đi về phía cuối hành lang, về phía phòng thẩm vấn, bước những bước đều đặn. Bây giờ là thời gian làm việc.
Shin Hae-beom lấy bật lửa ra. Ryu-jin giật mình trước tiếng "pong".
"A a...."
Thay vì châm thuốc, anh ta đặt điếu thuốc đã ngậm trở lại. Sau đó, Ryu-jin phun ra.
"Không hợp với anh."
"Cái gì?"
"Đừng giả vờ làm người tốt bây giờ!"
Cậu ta không thể nói hết lời. Bàn tay như móc câu của Shin Hae-beom túm lấy tóc cậu ta và kéo lại. Anh ta nói ở một khoảng cách gần đến mức đầu mũi của họ suýt chạm vào nhau.
"Cậu đang ảo tưởng quá đấy, Jung Ryu-jin."
"Bỏ tôi ra!"
Shin Hae-beom nhìn chằm chằm vào vết sẹo bỏng rõ rệt trên thái dương của Ryu-jin.
"Cậu nghĩ tôi sẽ tha cho cậu à? Không đời nào. Cậu ngây thơ đến mức nào mà lại có mong đợi như vậy?"
"Đừng vớ vẩn."
"Cậu đang run rẩy nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ. Tại sao cậu lại không hiểu rõ tình hình và cứ lảm nhảm thế? Có phải tất cả bọn trẻ ngày nay đều kiêu ngạo như cậu không?"
"Vậy còn anh thì sao!"
Cậu ta đã hét lên trong một cơn bốc đồng, sau đó im bặt. Ryu-jin không biết chính xác Shin Hae-beom bao nhiêu tuổi.
"Tôi, gì?"
"Anh... anh đã bao nhiêu tuổi rồi."
"Cậu không biết à?"
Anh ta trông thực sự ngạc nhiên.
"Chắc cậu không xem TV."
"Anh không phải là người nổi tiếng đến thế. Và tôi sẽ nói rõ rằng anh có rất nhiều anti fan cũng như những người tôn sùng anh."
"Tôi không quan tâm. Bất kể là loại nào, sự quan tâm đều tốt cả."
Ryu-jin không nói nên lời. Anh ta không phải là một người lính, mà là một bệnh nhân giai đoạn cuối của chứng bệnh người nổi tiếng.
"Nhân tiện... cậu có biết mình đang ở đâu không?"
anh sẽ cố gắng nhịn nó lại nhưng anh không thể làm được. Shin Hae-beom lấy điếu thuốc đã nhét vào và lấy nó ra. Ryu-jin ngồi trên giường và ngơ ngác nhìn anh ta châm thuốc.
"Bệnh viện."
"Sai rồi. Đây là phòng y tế của Trung tâm Giáo dục."
"Anh đang đùa tôi à?"
"Có vẻ như tôi đang đùa không?"
Hai người im lặng nhìn nhau chằm chằm. Bên quay đi trước là Ryu-jin.
"Tại sao anh lại giữ tôi sống?"
"Sao, cậu không hài lòng à?"
"Anh đã giết Hyun-woo rồi mà."
"Cậu xinh đẹp và quyến rũ."
Ryu-jin ngẩng đầu lên. Tia lửa bắn ra từ đôi mắt nhìn chằm chằm vào Shin Hae-beom.
"Anh đang đùa tôi à?"
"Hãy coi nó như một bộ phim hài đen đi. À, có lẽ cậu còn quá trẻ để hiểu nó?"
"Đừng chế nhạo tôi. Anh trông rất ngớ ngẩn."
Ryu-jin siết chặt nắm đấm.
“Anh nên hành xử cho đúng tuổi đi chứ?”
“Thật là buồn cười. Jung Ryu-jin, cậu nghĩ tôi là cái gì đó như một trục ma quỷ sao….”
“Đúng còn gì!”
Một cái gạt tàn bay sượt qua vành tai của Ryu-jin.
“Đừng có ngắt lời tôi.”
Ryu-jin nắm chặt chăn.
“Hãy hồi sinh Hyun-woo hyung.”
“Tôi có thể giỏi, nhưng tôi không thể hồi sinh người chết.”
“Vậy thì hãy mang thằng khốn đó đến trước mặt tôi! Tôi sẽ xé xác hắn ra!”
Thật là đáng kinh ngạc. Đây có phải là sự táo bạo của tuổi hai mươi không? Hay là cậu ta đã bị đánh vào đầu sai chỗ ngày hôm qua? Shin Hae-beom cười khúc khích, vẫy tay cầm điếu thuốc.
“Em bé của chúng ta tràn đầy sức sống quá nhỉ.”
“Đừng có đùa nữa!”
“Cậu đã nghĩ về cách bồi thường chưa?”
“Anh đang nói nhảm gì vậy?!”
“Chiếc xe của Chi-woo mà cậu đã thổi bay, một chiếc xe nước ngoài đã được độ lại nên tốn rất nhiều tiền đấy? Tôi đã đặt tên cho nó và yêu thương nó hết mực đấy.”
“Vậy thì sao!”
“Jung Ryu-jin, cậu nên cảm ơn tôi. Nếu người phụ trách cậu là Chi-woo thì giờ chắc cậu chỉ còn lại tro tàn thôi.”
Shin Hae-beom nhìn chằm chằm xuống Ryu-jin. Anh ta có thể hiểu tại sao Jin Chi-woo lại muốn đưa cậu ta đi phẫu thuật thẩm mỹ trước. Khuôn mặt bầm dập và sưng húp của cậu ta trông như một quả cà chua bị dập.
Thành thật mà nói thì thật đáng tiếc. Jung Ryu-jin có một khuôn mặt hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ của Shin Hae-beom. Anh ta đã làm hỏng nó đến mức đó, vì vậy anh ta có thể đoán được Jin Chi-woo đã cảm động đến mức nào.
Shin Hae-beom dụi điếu thuốc vào song sắt. Các ngón tay của anh ta đang gõ nhịp trên khung cửa sổ. Anh ta nên ăn thứ này như thế nào để có một bữa ăn không hối tiếc?
Kim đồng hồ bạc chỉ ba giờ chiều. Shin Hae-beom bỏ chiếc bật lửa lách cách vào túi và đứng dậy khỏi ghế. Ki Woo-hee và hạ sĩ quan Song Jae-kyung đang nhìn chằm chằm vào màn hình với vẻ mặt cứng đờ.
"Vất vả rồi."
"Vâng."
Shin Hae-beom mở cửa sắt và bước vào. Ryu-jin đang cúi gằm mặt, hiện ra trong tầm mắt anh ta.
“…….”
Shin Hae-beom không nói ngay lập tức. Anh ta đặt máy tính xách tay xuống bàn, sau đó đi đi lại lại trước mặt Ryu-jin, gõ nhẹ vào lòng bàn tay bằng dùi cui mà anh ta mang theo.
Ánh mắt của Ryu-jin dõi theo hướng Shin Hae-beom đang di chuyển. Một sự im lặng kéo dài. Cuối cùng, khi cậu ta đã quen với phòng thẩm vấn mới được sửa chữa, Shin Hae-beom nói.
“Hãy kể cho tôi nghe về bản thân đi.”
“Về cái gì cơ?”
“Theo nghĩa đen. Kể cho tôi nghe về cách cậu đã sống cho đến bây giờ.”
Ryu-jin trừng mắt nhìn Shin Hae-beom.
“Anh quan tâm đến tôi quá nhỉ. Có lẽ là vì chị gái tôi, nhưng thay vì giữ người và làm ầm ĩ lên thế này, sao anh không lên mạng mà tìm đi. Có rất nhiều ảnh của tôi bị chụp bởi lũ paparazzi hồi còn nhỏ đấy. Hãy dùng chúng để tự sướng đi.”
“Cậu nói năng dễ thương đấy nhỉ.”
“Vậy anh mong tôi nói rằng tôi rất biết ơn vì anh đã quan tâm đến tôi chắc?”
Shin Hae-beom cười và ngồi xuống ghế. Anh ta nhẹ nhàng lắc chiếc dùi cui từ bên này sang bên kia.
Những ký ức về thời Paohui, khi anh ta chiến đấu với những người biểu tình đã chiếm giữ trái phép các tổ chức công cộng và tiến hành các cuộc biểu tình bất hợp pháp, lại ùa về trong tâm trí anh ta.
Đó là một mùa đông khi tuyết rơi dày đặc. Tất cả những người biểu tình ở độ tuổi ba mươi đều được trang bị vũ khí. Trong một tình huống mà không có lệnh nổ súng nào được ban hành do các nhân viên tổ chức bị bắt làm con tin, một tin nhắn vô tuyến đã được gửi đi nói rằng lực lượng hỗ trợ đến muộn do tuyết rơi dày và giờ cao điểm tan tầm. Tắc đường... Thật là kinh khủng. Với vũ khí trong tay, họ không còn là dân thường mà là những tên cướp có vũ trang. Shin Hae-beom liên tục yêu cầu cho phép nổ súng nhưng bị phớt lờ.
Vào thời điểm đó, lực lượng điều động chỉ có mười hai người, bao gồm Shin Hae-beom và Jin Chi-woo. Mạng lưới bao vây đang thu hẹp lại do quân số ít hơn. Shin Hae-beom cuối cùng cũng nhận ra tại sao họ được gọi là bia đỡ đạn. Chỉ cần kéo dài thời gian là đủ, họ không quan tâm liệu đầu người có bị đập vỡ bởi dùi cui của những người biểu tình hay bị thổi bay bởi súng đạn hay không.
Những tên cướp có vũ trang, những người đã nhận ra lợi thế của mình, đã lao vào với một động lực lớn. Trong một khoảnh khắc bất cẩn, đội hình đã sụp đổ. Tiếng la hét và tiếng gầm gừ hòa lẫn vào nhau. Một thành viên va chạm trực diện với một người biểu tình đang lao tới vung một cây tre dài hơn ba mét, đã ôm lấy ngực mình và ngã xuống. Máu đỏ bắn tung tóe trên nền tuyết trắng.
"Bong-jo! Đỡ cho cẩn thận vào!"
Jin Chi-woo hét lên. Shin Hae-beom quay đầu về hướng âm thanh phát ra. Khoảnh khắc đó, anh ta bị một khẩu súng đánh vào thái dương.
Tấm bảo vệ mặt đã bay đi. Shin Hae-beom úp mặt xuống tuyết và một nòng súng chạm vào sau đầu anh ta. Máu nóng chảy xuống mí mắt anh ta. Trong tầm nhìn mờ ảo, anh ta có thể thấy Jin Chi-woo bị đánh đập bởi những người đàn ông đang phát cuồng.
Cuộc huấn luyện mà anh ta đã nhận được đến mức có thể kể lại trình tự ngay cả khi đang ngủ đã trở nên vô nghĩa trong tình huống đội hình đã sụp đổ. Những người biểu tình, hay đúng hơn là những tên cướp, những người bạo lực vì cảm giác thành tựu khi lật đổ những con chó của quyền lực, sẽ không lắng nghe những lời kêu gọi rằng chúng tôi chỉ là những thanh niên bằng tuổi, anh em hoặc con trai của các bạn.
Một vật thể cứng đã bị bắt gặp trong lòng bàn tay anh ta khi anh ta điên cuồng xé toạc đống tuyết. Anh ta vung nó mà không biết nó là gì. Nửa khuôn mặt của một người đàn ông đeo băng tay đỏ đã bị nghiền nát. Giọt máu đổ xuống khuôn mặt trần trụi của Shin Hae-beom như một thác nước. Nó thật nóng.
Sau đó anh ta mới biết rằng chủ nhân của chiếc dùi cui là một thành viên đã chết ngay lập tức tại chỗ do chấn động não. Anh ta đã nghĩ đến việc tặng nó làm di vật tại đám tang, mà anh ta đã khó khăn lắm mới sắp xếp được lịch trình để tham dự, nhưng anh ta nhận ra rằng đó là một ý nghĩ ngu ngốc và từ bỏ nó. Không có cách nào anh ta có thể mang một vật phẩm đã được sử dụng cho mục đích đó trước mặt gia đình tang quyến.
Shin Hae-beom bắt đầu nói.
“Tôi sẽ hỏi cậu trước.”
Một cái nhìn đầy hoài nghi đã đến.
“Ai đã tuyển cậu vào <Bạch Sư Tử>?”
“Tại sao anh muốn biết?”
"Chắc là Ha Sung-rok rồi? Bởi vì ông ta là ông trùm mà."
"Việc đó thì có gì quan trọng?"
"Việc tôi muốn biết mới là quan trọng. Nếu cậu không muốn đầu mình bị nổ tung thì hãy trả lời những câu hỏi tôi hỏi."
“Anh cũng biết cả rồi mà.”
Ryu-jin nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính xách tay đặt trên bàn.
“Thông tin về tôi, nó không phải đều ở đây sao? Anh hỏi để xem nó có đúng hay không à? Bỏ đi. Tôi không có ý định nói bất cứ điều gì với anh, và anh cũng biết rằng đây là một sự lãng phí thời gian.”
“Tại sao cậu luôn nghĩ tiêu cực như vậy?”
"Cứ giết tôi đi. Chẳng phải các người giỏi làm những việc đó sao? Đối xử với sinh mạng con người như mạng con kiến, và không cảm thấy tội lỗi sao!"
Ryu-jin nhìn lên Shin Hae-beom.
"Hãy làm như anh đã làm với Hyun-woo hyung ấy. Với tôi cũng vậy."
"Có lẽ hơi khó đấy. Bởi vì phong cách của tôi và Chi-woo khác nhau."
Khuôn mặt giận dữ của cậu ta đáng để xem đấy. Shin Hae-beom vô thức đưa tay vào túi quần, nhưng dừng lại. Anh ta cảm thấy như một bóng đèn vừa bật sáng trong đầu mình.
"Jung Ryu-jin."
Anh ta vẫy ngọn lửa từ chiếc bật lửa Dupont trước mặt Ryu-jin.
“Cậu có sợ cái này không?”
Má trái tím bầm của cậu ta co giật. Đôi môi đang mím chặt của cậu ta hé mở. Đôi mắt đang trừng trừng giận dữ của cậu ta lung lay, không tìm được nơi để nhìn. Shin Hae-beom cười toe toét.
"Có vẻ như cậu sợ thật."
"Cất nó đi."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Cất nó đi trước mặt tôi, đồ khốn!”
“Vậy thì nói đi.”
Đôi môi hé mở run rẩy, rồi mím chặt lại. Một đôi mắt trống rỗng vớiquyết tâm im lặng xuất hiện.