Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
(Haebeom 3)
Dì là một người sành ăn. Mọi người nói rằng dì có vị giác nhạy bén gấp đôi người khác. Dì cũng có tố chất kinh doanh thừa hưởng từ ông nội. Điều đó đóng vai trò quyết định trong việc dì đã phát triển một nhà hàng Hàn Quốc nhỏ trong thành phố thành một nhà hàng ba tầng.
Khi nhà hàng lớn mạnh, tôi và em họ đã bỏ công việc bán thời gian của mình và bắt đầu làm việc tại nhà hàng của dì. Tôi rửa bát và Yena làm phục vụ bàn. Cho đến lúc đó, tôi không mấy quan tâm đến nấu ăn. Việc dì là một người sành ăn là do dì đã được ăn những món ăn ngon từ khi còn nhỏ. Tôi và Yena không có điều kiện như vậy.
Mặc dù vậy, dì vẫn giao tôi cho bếp trưởng. Anh ấy nghi ngờ nhưng vẫn chỉ cho tôi công thức món khai vị. Kết quả bất ngờ là thành công. Các đồng nghiệp trong bếp thích tôi vì tôi làm việc nhanh và điều chỉnh số lượng chính xác. Dì và Yena nói với tôi rằng khách hàng thích món ăn tôi làm.
Tôi rất vui. Đó là cảm giác thành công mà tôi đã không cảm thấy từ lâu.
Lúc đó tôi mười bốn tuổi. Cái tuổi mà tôi không biết những hạn chế về xuất thân là gì, chỉ cần một chút thành công cũng có thể mơ ước.
Tôi trở thành học trò của đầu bếp chuyên về món tráng miệng. Tôi học cách nướng bánh ngọt và bánh quy. Tôi đã tham gia nhiều cuộc thi và giành được những giải thưởng lớn nhỏ. Các bằng khen và cúp ngày càng nhiều là niềm tự hào của gia đình tôi.
Để vào trường nghề, tôi không được lơ là việc học. Dì đã trích tiền sinh hoạt phí để đăng ký cho tôi một lớp học luyện thi vào trường dạy nấu ăn. Giáo viên chủ nhiệm đã viết cho tôi một lá thư giới thiệu trong một tình huống mà sự nghiệp của cô ấy có thể bị ảnh hưởng.
Ước mơ của tôi được xây dựng trên sự hy sinh của nhiều người. Chỉ có đạt được mục tiêu mới là điều khả thi đối với tôi. Đó là con đường duy nhất. Nhưng trường học đã đáp lại tôi bằng một thông báo trượt, nói rằng tôi đã bị loại trong vòng xét duyệt cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh, kiểm tra xuất thân.
Seo Kyung-jae của Dược phẩm Shinyeong, Ha Jin-joo của Thực phẩm Yusung, Jin Hwa-young của Điện tử Daeil.
Ki Woo-hee xếp ba hồ sơ của ba người này cạnh nhau trên màn hình.
Ba người được gọi là Tam Long của Đảng Cộng hòa có một điểm chung ngoài việc là các chính trị gia xuất thân từ doanh nhân. Đó là họ sinh ra và lớn lên trong những gia đình thuộc tầng lớp trung lưu trở xuống và đã tự mình thành công.
Đảng Cộng hòa tập hợp xung quanh Tam Long, đang tập trung mọi nỗ lực để lật đổ chế độ độc tài của gia tộc Kwon. Đó là một cuộc khủng hoảng của triều đại. Trong bối cảnh sự đối đầu gay gắt giữa bảo thủ và tiến bộ, độc tài và bình đẳng, Tổng thống thứ 49 Kwon Il-hyuk đã chứng minh cho thấy một thế lực mới nổi non trẻ đến mức nào, việc không thể thu phục được thế hệ cũ, những người còn nhớ đến vinh quang trong quá khứ, là một sai lầm lớn đến mức nào bằng chính mạng sống của họ.
Kwon Il-hyuk nhắm đến chế độ quân chủ chuyên chế mạnh mẽ của bà mình mà ông đã chứng kiến khi còn nhỏ. Ông đã huy động quân đội như một phương tiện để tái thống nhất ba quyền lực đã bị Đảng Cộng hòa chia cắt.
Duy trì quân đội tốn tiền. Kwon Il-hyuk đã bãi bỏ hệ thống phúc lợi của đất nước và tăng thuế để trang trải chi phí quân sự. Ông đã nhào nặn các luật lệ và quy định theo ý mình để bóc lột người dân. Kết quả là tầng lớp trung lưu sụp đổ. Sự khác biệt về giàu nghèo trở nên rõ rệt và cuộc sống của phần lớn người dân bị đẩy đến bờ vực. Kỷ nguyên của nạn đói lớn bắt đầu.
Trong cuộc sống tàn lụi của người dân thường, các loại tôn giáo giả mạo khác nhau đã bùng nổ. Trong số đó, 'Giáo phái Thiên Nga' đã thu hút hàng nghìn tín đồ và nhanh chóng nổi lên như một tổ chức cách mạng.
Kwon Il-hyuk đã không bỏ qua điều này. Đây là cơ hội để thể hiện sự phục hồi của chế độ quân chủ chuyên chế. Mục tiêu đã được chuẩn bị và đạn đã được nạp. Kwon Il-hyuk và quân đội của ông đã tập trung mọi nỗ lực để đàn áp Giáo phái Thiên Nga.
Mọi việc đều có hai mặt của nó. Quân phiệt Kwon Il-hyuk bị chia rẽ thành 'phe cấp tiến', những người cho rằng bạo lực là không thể tránh khỏi để ổn định đất nước, và 'phe ôn hòa', những người cho rằng việc đàn áp tàn nhẫn không phân biệt nam nữ già trẻ chỉ làm gia tăng sự bất an của người dân. Vì Kwon Il-hyuk thường phân biệt đối xử công khai giữa các chính trị gia bằng cách chia họ thành gia tộc chính và gia tộc phụ, nên sự chia rẽ nội bộ càng trở nên sâu sắc hơn.
Ki Woo-hee mở thêm một hồ sơ nữa.
Cựu Chánh văn phòng Kwak Jae-heon.
Ông là người nổi lên như một nhà lãnh đạo của phe ôn hòa khi quân phiệt của Kwon Il-hyuk bị chia cắt. Là một chính trị gia xuất thân từ một công ty xã hội, ông cũng là người đứng đầu 'gia tộc phụ'. Kwak Jae-heon lớn lên trong một gia đình đơn thân và cha ông là một công nhân bình thường chứ không phải là một chính trị gia hay bất cứ điều gì khác.
Ki Woo-hee chuyển hồ sơ của Kwak Jae-heon sang bên cạnh Jin Hwa-young. Mặc dù thời gian và lý do khác nhau, nhưng họ có chung số phận là bị lưỡi dao của Tổng thống chém đầu.
"Tôi thấy Ryu Yeon-bi thực sự đáng thương."
Jin Chi-woo lẩm bẩm với điếu thuốc trên miệng.
"Bị dính líu đến một người chú hơn mình hơn hai mươi tuổi, và bị đóng dấu là 'người phụ nữ ngoại tình quốc dân'. Thật sự đáng thương đến mức tôi muốn khóc."
"Anh có thích cô ấy không?"
"Ở độ tuổi của chúng ta, ai mà không biết Ryu Yeon-bi. Cô ấy có rất nhiều người hâm mộ. Có vẻ như cậu không mấy quan tâm?"
"Tôi không quan tâm đến những người nổi tiếng... bây giờ tôi cũng không quan tâm."
"Ngay cả anh không quan tâm đến người nổi tiếng, mà cũng biết tên cô ấy, vậy thì mức độ nổi tiếng của cô ấy như thế nào?"
Tội danh của Ryu Yeon-bi là làm bại hoại đạo đức và hình phạt là xử bắn công khai.
Ryu Yeon-bi và Kwak Jae-heon là những người nổi tiếng được công chúng yêu mến vì những lý do khác nhau. Điều đó cũng có nghĩa là sức mạnh của họ sẽ yếu đi nếu sự quan tâm và tình yêu của công chúng nguội lạnh. Người nhận ra sự thật đó là Kwon Joo-hyuk, em trai ruột đồng thời là cánh tay phải của Kwon Il-hyuk. Người hiện đang ngồi chễm chệ vào vị trí của Kwak Jae-heon.
Kwon Joo-hyuk không nhậm chức người kế nhiệm Kwak Jae-heon. Ông đã loại bỏ chức danh đó và tạo ra một chức danh mới. Chánh văn phòng trong quá khứ hiện là Cố vấn Tổng thống. Vì vậy, Kwon Joo-hyuk không phải là người kế nhiệm Kwak Jae-heon mà là Cố vấn Tổng thống thứ nhất. Sự thật đó rất quan trọng.
Ki Woo-hee nhớ khuôn mặt vô cảm của Kwon Joo-hyuk khi ông ta đưa thuốc lá cho mình. Cả những lời ông ta đã nói lúc đó nữa.
"Ta cho con sự tự do...."
Ki Woo-hee biết rằng mình là một công cụ để tẩy trắng hình ảnh của Tổng thống Kwon Il-hyuk. Chỉ cần nghĩ đến điều đó, cô đã muốn loại bỏ tất cả dòng máu của người cha sinh học đang chảy trong huyết quản của mình.
Jin Chi-woo nhìn Ki Woo-hee, nói:
"Không có tự do đâu. Có lẽ thế hệ của chúng ta khó mà tận hưởng được."
"Có lẽ vậy."
"Nhưng nếu chúng ta làm việc hết mình, thì con cháu của chúng ta có thể tận hưởng nó không?"
"Anh phải dùng những từ ngữ đó sao?"
"Vậy, tôi nói sai à?"
Ki Woo-hee khẽ thở dài. Jin Chi-woo tự hào rằng anh ta là một cấp trên thoải mái hơn Shin Hae-beom, nhưng điều đó không hẳn là đúng. Dù là cái đầu lớn hay cái đầu nhỏ thì bên ngoài và bên trong cũng khác nhau.
"Đừng thương hại Jung Ryu-jin một cách vô ích."
"Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy."
"Tôi biết. Cô rất sắc sảo. Nhưng tôi. Tôi hơi bối rối."
Ki Woo-hee chớp mắt. cô biết tại sao Jin Chi-woo lại nói những lời này.
Jung Ryu-jin là người thân của Ryu Yeon-bi. Ryu Yeon-bi là nạn nhân của chính quyền Kwon Il-hyuk. Vì vậy, nếu họ gặp nhau ở một hình thức khác, ít nhất là nếu cô ấy không thuộc <Bạch sư tử>, một nhóm phản đối Trung tâm Giáo dục thì... Jung Ryu-jin bây giờ có lẽ đang ở trước màn hình này chứ không phải trong phòng thẩm vấn đó. Nhai một miếng pizza nguội nhưng ngon.
"Hãy chợp mắt một lát. Có vẻ như vẫn còn một chặng đường dài phía trước."
"Không, đây cũng là việc của tôi."
Giọng của Jin Chi-woo rõ ràng.
"Tôi không thể giao nó cho tên Hae-beom rồi nằm ườn ra ngủ được. Tôi cũng là con người, tôi phải có lương tâm đến mức đó chứ. Và Jung Ryu-jin, thằng khốn đó, nếu tôi không xử lý nó, Valkyrie của chúng ta có lẽ sẽ khóc lóc thảm thiết ở bãi phế liệu."
Shin Hae-beom lột trần Ryu-jin và ném cậu xuống sàn. Anh ta tạt nước lạnh vào cơ thể trần truồng, bẩn thỉu của cậu.
"Á!"
Cái lạnh thấm vào tận xương tủy. Răng cậu nghiến chặt vào nhau. Shin Hae-beom cầm vòi hoa sen, đang cười toe toét.
"Bây giờ hãy nói chuyện nào."
"Cút mẹ mày."
Một cú đá bằng ủng quân sự bay đến. Ryu-jin ôm đầu và co rúm lại. Cậu quyết tâm rằng dù con quỷ đó có giở trò gì đi nữa, cậu cũng sẽ không nói một lời nào mà anh ta muốn nghe.
"A ác!"
Tóc cậu bị giật mạnh. Ryu-jin trừng mắt nhìn Shin Hae-beom, anh đang lắc vòi hoa sen trước mặt cậu.
"Muốn gãy xương mũi không?"
"Cút mẹ mày! Đồ biến thái!"
"Tôi thực sự không hiểu cậu. Cậu cầu xin tôi dừng lại, rồi cậu lại đứng dậy và chửi bới... Cậu là con lật đật à? Tinh thần đói khát ngay cả khi ngã xuống cũng đứng dậy được à?"
Shin Hae-beom phá lên cười. Anh ta vừa cười vừa dùng vòi hoa sen đập vào thái dương của Ryu-jin. Vùng mà anh ta đã đốt bằng điếu thuốc.
"A a ác!"
"Nếu cậu định kéo dài thời gian thì hãy bỏ đi."
Không có sự thương lượng nào với <Bạch sư tử>. Ngay từ đầu đã đóng đinh như vậy. Chuyện đó có phải là hiển nhiên không? Thằng bạn thân duy nhất của anh suýt chút nữa đã gặp Diêm Vương. Chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi, đầu ngón tay anh vẫn còn run rẩy.
Shin Hae-beom quấn ống nước vào nắm đấm. Đó là một cảm giác sảng khoái mà anh đã không cảm thấy từ lâu. Tất cả là nhờ cái lỗ dẻo dai của Jung Ryu-jin.
Shin Hae-beom giẫm lên mắt cá chân của Ryu-jin, cậu đang bò về phía trước.
"Ác...!"
"Ai là người đã ra lệnh cho cậu làm việc này?"
"Không có chuyện đó đâu."
"Tôi hỏi lại lần nữa. Ai là kẻ chủ mưu?"
"Không có! Đồ khốn kiếp! Nếu anh tò mò thì hãy chết đi và hỏi Diêm Vương!"
Shin Hae-beom nhún vai.
"Chà, thông thường tôi sẽ hỏi ba lần. Tên của kẻ chủ mưu là gì?"
"......"
"Câu hỏi tự luận khó quá à? Vậy thì tôi sẽ cho cậu các lựa chọn. Số 1 Ha Sung-rok. Số 2 Ha Shin-sung. Thế nào, dễ chứ?"
"Vớ vẩn."
Shin Hae-beom thở dài.
"Này. Cậu là đồ ngốc à?"
"Anh nói gì vậy, đồ điên!"
Sao cậu ta có thể suy nghĩ ngắn ngủi như vậy? Jung Ryu-jin là một kẻ ngốc. Đây là cơ hội mà Shin Hae-beom đã cung cấp một cách tử tế. Nếu cậu nộp một trong hai kẻ gây rối của Trung tâm Giáo dục, thì anh sẽ có thể khoan hồng với cậu - đó là một lời đề nghị ngầm.
"Cậu không muốn sống sao?"
Shin Hae-beom tò mò.
"Hay là cậu đã từ bỏ rồi? Cậu định một mình gánh hết và chết sao?"
"......"
"Ryu Yeon-woo. Trả lời đi."
"Đầu anh bị trúng đạn à? Anh đang gọi ai đấy."
"Đừng cố chối, tôi đã tra cứu tất cả thông tin cá nhân của cậu rồi. Cậu là em trai của Ryu Yeon-bi đúng không."
"......"
"Vì cậu cảm thấy có lỗi nên cậu im lặng à. Cậu đã để lộ tất cả rồi."
"Đừng tỏ ra nguy hiểm, đồ chó má!"
Shin Hae-beom khúc khích cười. Dù cậu đã sống một cuộc sống khó khăn như thế nào, Ryu-jin vẫn còn trẻ. anh có thể biết điều đó khi nhìn thấy cái vẻ không hiểu thực tế và cắn xé của cậu.
"Tôi đoán lý do đổi tên, nhưng cậu phải giống đến mức đó sao."
"Câm miệng."
"Cậu câm miệng đi. Trước khi tôi xé xác cậu ra."
Shin Hae-beom ngậm điếu thuốc trên miệng. Vai Ryu-jin giật mình trước tiếng bật lửa Dupont.
"Sao? Lại sợ bị đốt à?"
"Đồ khốn kiếp! Đồ chó má!"
"Vậy thì hãy nhanh chóng chọn bất kỳ ai. Tôi là người kiên nhẫn, nhưng tên đang chờ chực bên ngoài thì không như vậy đâu. Cậu muốn bắt đầu lại với Chi-woo và kiểm tra sức khỏe à?"
"Thật sự không có ai! Không có ai! Tôi phải nói như thế nào nữa!"
"À... ra vậy."
Shin Hae-beom ngồi xổm xuống. Anh ta kẹp điếu thuốc đang ngậm giữa các ngón tay. Ánh mắt anh ta hướng đến mắt cá chân của Ryu-jin. Xương mắt cá chân nhô ra thật đẹp.
Một tiếng hét co giật xé toạc màng nhĩ của Shin Hae-beom.
"Thật sự không có ai! Tôi đã tự mình lên kế hoạch!"
"Được rồi. Tôi biết rồi."
"Thật đấy! Hãy tin lời tôi đi! Anh cũng đã nói thế mà, quả bom đó quá tệ...! dcm...Cút mẹ mày, hãy dọn nó đi!"
"Số 1 hay số 2?"
Ánh mắt Ryu-jin dao động. Hai tay bị trói sau lưng run rẩy.
"Cậu quên vì đầu óc kém à? Vậy thì tôi sẽ nói dễ hơn. Đây thực sự là cơ hội cuối cùng của cậu đấy, Jung Ryu-jin. Hãy suy nghĩ kỹ đi."
"......"
"Sư tử lớn, sư tử con. Bên nào?"
"......"
Shin Hae-beom thở dài.
Mùi protein cháy xộc vào mũi.
Ryu-jin dập trán xuống sàn và nức nở. Máu đọng trên môi chảy xuống cằm. Shin Hae-beom siết chặt tay. Tiếng khóc càng lớn hơn.
Khoảnh khắc mắt họ chạm nhau, Shin Hae-beom cười toe toét.
"Lần sau tôi sẽ đâm vào mắt cậu đấy. Ai là kẻ chủ mưu?"
Bây giờ sự thật không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng đối với Ryu-jin bây giờ là đây là cơ hội cuối cùng mà Shin Hae-beom mang đến cho cậu.
----------
9 giờ sáng.
Cửa sắt mở ra. Shin Hae-beom xuất hiện, khoác lên mình mùi thuốc lá và máu. Ki Woo-hee bật dậy và cúi đầu.
"Anh đã vất vả rồi."
"Ừ."
Một hạ sĩ quan lấy một chiếc khăn từ ngăn kéo và đưa cho anh ta. Shin Hae-beom lau mái tóc ướt của mình, và ngồi lên mép chiếc ghế dài nơi Jin Chi-woo đang cuộn tròn ngủ.
"cậu ta trụ được lâu hơn tôi nghĩ. Chúng ta sẽ bắt đầu lại vào buổi chiều."
Nhìn vào mái tóc và quần áo ướt của Shin Hae-beom, cũng như đôi bốt quân sự của anh ta, Ki Woo-hee đoán rằng Jung Ryu-jin đã bị tra tấn bằng nước. Tuy nhiên, họ không thu được gì đáng kể. Cậu ta trông yếu đuối vì cậu ta chỉ là một tên gầy nhẳng cao lêu khêu, nhưng cậu ta hóa ra lại cứng rắn hơn dự kiến.
Ki Woo-hee hiển thị cảnh quay CCTV trên màn hình. Hạ sĩ quan nhìn lướt qua màn hình và hít một hơi. Phòng thẩm vấn ngập trong nước, hay đúng hơn là một biển máu. Chiếc ghế gãy chân nằm lăn lóc và bồn cầu vỡ nát trông thật tàn khốc. trên người Jung Ryu-jin đầy những mảnh vỡ đó, cậu ngất xỉu. Cậu ta bị trói hai tay sau lưng, và dĩ nhiên là khỏa thân.
Ki Woo-hee đá vào ống chân của hạ sĩ quan, người đã thất bại trong việc giữ biểu cảm của mình, khiến anh ta quay mặt vào tường, và hỏi Shin Hae-beom.
"Chúng ta có nên gửi cậu ta đến phòng y tế không?"
"Tôi đã yêu cầu cáng rồi."
"Chúng ta không nhận được bất kỳ liên lạc nào từ phía Bạch Sư Tử."
Shin Hae-beom uống một chai nước trong một hơi.
"Một con tốt thí lớn hơn tôi nghĩ."
"Khả năng Ryu-jin hành động một mình là gì?"
"Luôn có khả năng."
"Vậy thì việc thẩm vấn là vô ích đúng không? Chúng ta đã bắt kẻ chủ mưu rồi mà."
"Cơ hội là để nắm bắt, Đại úy."
Shin Hae-beom cười toe toét.
"Ryu-jin yếu ớt. Cậu ta có thể đang cố gắng chống chọi bằng cách chửi rủa, nhưng cô biết đấy, những đứa trẻ như cậu ta không trụ được lâu đâu."
Shin Hae-beom luôn nói rằng điều quan trọng là phải bẻ gãy ý chí của họ ngay từ đầu.
"Một khi họ mở miệng, họ sẽ nói bất cứ điều gì cậu muốn họ nói, dù đó là những gì họ đã làm hay không."
"Dĩ nhiên tôi tin đại úy. Nhưng..."
"Nhưng gì?"
"Nhưng nếu sự thật rằng Ryu-jin đã đưa ra một lời thú tội sai do bị ép buộc được tiết lộ, thì điều đó có thể cung cấp cho Yoo Mi-hyun một cái cớ khác, bà ta đang giành được động lực nhờ vụ Kwak Hyun-woo."
Shin Hae-beom ném chai rỗng vào thùng rác.
"Chúng ta suýt chút nữa đã mất Phó chỉ huy đơn vị. Nếu ai đó cố gắng làm loãng tình hình trong tình huống này, ngay cả Yoo Mi-hyun cũng sẽ bị gọi là kẻ nổi loạn. Tôi không nghĩ Yoo Mi-hyun là kiểu người liều lĩnh đến thế."
Jin Chi-woo thức dậy một cách vụng về, dường như cảm nhận được sự hiện diện của ai đó. Shin Hae-beom búng ngón tay vào mặt bạn mình, anh ta đang chớp mắt ngơ ngác.
"Ngủ ngon không?"
"..."
"Cậu có tái hợp với con ngựa yêu dấu của mình trong giấc mơ không? Cậu không thể quay lại thực tế được à."
Jin Chi-woo chậm rãi châm một điếu thuốc. Giọng anh ta khàn khàn.
"Tôi có thể vào trong bây giờ không?"
"Chưa được. Tôi đã giết cậu ta nửa chừng rồi."
O Jae-yoon, một bác sĩ quân y, bước vào cùng với một nhân viên y tế. Jin Chi-woo gãi mạnh lông mày.
"Sao lại làm ầm ĩ lên như thể đây là một bệnh nhân quan trọng vậy?"
Ki Woo-hee đang nhìn chằm chằm vào màn hình, thở dài trong lòng. Rõ ràng là tình trạng của Ryu-jin không tốt. Đặc biệt, vết thương ở thái dương rất nghiêm trọng. Điếu thuốc mà Shin Hae-beom định nhắm vào mắt Ryu-jin, đã đổi hướng vào thái dương vào phút cuối. Đó là một khu vực đã từng bị đốt trước đó. Shin Hae-beom trên cơ thể Ryu-jin đang vật lộn trông giống như một con quỷ.
Jung Ryu-jin bất tỉnh được đưa ra bằng cáng. Biểu cảm của O Jae-yoon thật kỳ lạ. Nhưng anh ta sẽ sớm quen thôi. Không ai như vậy ngay từ đầu cả.
Khi cáng lướt qua ngay bên cạnh mình, Ki Woo-hee cảm thấy một cơn đau thắt nghẹt. Khuôn mặt sưng húp của cậu ta thật thảm hại. Vết thương ở thái dương trông giống như một lỗ đạn. Lồng ngực cậu ta phập phồng khó nhọc, và có tiếng khò khè từ cổ họng. Mùi máu và mủ rất kinh khủng.
Ki Woo-hee im lặng quay đi. Jin Chi-woo phun ra.
"Hãy gửi cậu ta đến bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ trước. Khuôn mặt xinh đẹp của cậu ta đã bị bầm dập hết cả rồi."
Đó là một trò đùa không hề buồn cười. Shin Hae-beom lắc đầu.
Câu lạc bộ trống rỗng. Đèn và thiết bị âm thanh đã được dỡ bỏ, và ngay cả một vài món đồ nội thất còn lại cũng đã được chuyển đi, giờ thì thực sự không còn gì nữa. Ha Shin-sung không biết ai đã mua lại nơi này, hoặc nó sẽ được sử dụng cho mục đích gì. Những thứ như vậy không còn quan trọng nữa. Sự chú ý của Ha Shin-sung hoàn toàn tập trung vào Cha Mo-eun.
Tựa khuỷu tay lên lan can tầng hai, anh ta châm một điếu thuốc.
"Tôi cũng như tiền bối Sa-yul, chúng tôi không đối xử tệ với cậu ta."
Khói tan vào không trung.
"Tôi nghĩ rằng chúng tôi đã đối xử tốt với cậu ta."
"cô muốn tôi tin điều đó à?"
"Tùy anh có tin hay không, nhưng ít nhất chúng tôi đã không tra tấn cậu ta bằng hy vọng. Chúng tôi cũng không lừa dối cậu ta. Tôi chắc chắn đã nói rằng cậu ta có thể chết, không, cậu ta cần phải chuẩn bị để chết. Không giống như ai đó."
"Vậy tại sao cậu ta lại làm vậy."
Cha Mo-eun đang nhìn xuống hội trường hoang vắng, nói.
"Cậu ta định tự sát ngay từ đầu."
"Cái gì?"
"Vậy anh nghĩ cậu ta muốn sống sao? Sau khi Hyun-woo chết?"
Tàn thuốc bay lơ lửng trong không trung.
"Hãy nghĩ về những gì anh đã làm với cậu ta."
"Tôi đã đứng về phía Ryu-jin."
"anh là Kẻ đạo đức giả."
Cha Mo-eun chế nhạo.
"Anh chỉ nghĩ đến việc ngủ với Jung Ryu-jin ngay từ đầu thôi. Anh lảng vảng xung quanh cậu ta, cố gắng tìm ra một điểm yếu."
"Cái gì?"
"Anh thực sự đáng khinh, Ha Shin-sung. Tôi biết anh luôn coi Hyun-woo như một cái gai trong mắt mình. Bởi vì Jung Ryu-jin bảo vệ cậu ta. Vì vậy, anh không thể chạm vào cậu ta."
"Đừng nói điều đó, Cha Mo-eun."
"Jung Ryu-jin, gã ngốc đó có thể bị lừa, nhưng không thể lừa tôi được."
Khóe miệng Ha Shin-sung méo mó.
"Anh đang viết tiểu thuyết à? Tôi xin lỗi nhưng kịch bản của anh quá tệ."
"Anh là nhân vật chính của kịch bản tệ hại đó."
Giọng của Cha Mo-eun trở nên lạnh lùng.
"Tiền bối Sa-yul đã nói rõ ràng. Nếu cậu ta muốn sống, cậu ta phải làm theo lời bảo. Ngay cả một phút sớm hay muộn cũng sẽ khiến mọi thứ trở nên vô ích. Jung Ryu-jin đã hành động theo ý mình và bỏ qua các hướng dẫn. Anh đã đẩy cậu ta đến đó. Vậy tại sao anh lại hứa những điều mà anh không thể giữ. Tại sao anh không nói với cậu ta rằng Hyun-woo đã chết sớm hơn!"
"...Tôi không giết Kwak Hyun-woo."
"Jin Chi-woo đã giết Hyun-woo, nhưng anh đã giết Jung Ryu-jin."
"Đủ rồi đấy, Cha Mo-eun."
"Không, tôi phải nói điều đó. Anh đã giết Jung Ryu-jin, Ha Shin-sung. Anh đã bẻ gãy trái tim cậu ta. Cậu ta đã chết khi bị anh làm vậy. Dưới trướng anh, cậu ta chỉ là một cái xác biết thở."
Bàn tay của Ha Shin-sung nắm chặt lan can run rẩy. Giọng của Cha Mo-eun tiếp tục.
"Tại sao cậu ta lại làm vậy. Tại sao cậu ta không thể đợi. Tại sao cậu ta không nghe lời chúng ta. Đó là bởi vì cậu ta không thể chịu đựng thêm một phút, một giây nào nữa."
"Đó là lỗi của các người vì đã bỏ mặc cậu ta!"
"Chúng tôi đã cố gắng bắt cậu ta!"
Cha Mo-eun hét lên.
"Chúng tôi đã huy động tất cả các thành viên và đuổi theo cậu ta! Bởi vì chúng tôi biết gã ngốc đó sẽ làm gì! Tôi sẽ nói rõ rằng tôi đã cố gắng ngăn chặn cậu ta!"
"Vậy tại sao các người không ngăn được cậu ta!"
"Đã quá muộn."
cô ta mô tả cảnh tượng mình đã chứng kiến.
"Tôi có thể nhận ra cậu ta từ xa. Chiếc xe của Jin Chi-woo rất nổi tiếng mà. Chiếc Chrysler màu đỏ đó đang quay vòng trên không trung, tôi đã nghĩ là đang xem một chương trình điên rồ nào đó."
"......"
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Cả anh, tôi, tiền bối Sa-yul và cả ông trùm đều bị cậu ta lừa gạt cả."
Khói thuốc mà Cha Mo-eun nhả ra che khuất tầm nhìn của Ha Shin-sung.
"Anh biết bao nhiêu về Jung Ryu-jin?"
"Cái gì?"
"Thật ra, hai người có mối quan hệ gì? Hyun-woo không kể cho tôi. Anh nghĩ tôi không biết rằng cậu ta đã im lặng vì muốn giữ thể diện cho anh sao?"
"cô đang cố gắng đánh giá xem ai sai nhiều hơn à? Thật nực cười."
Ha Shin-sung mỉa mai.
"Anh và tôi đều thất bại trong chuyện tình cảm."
"Câm miệng. Trước khi tôi cắm đầu đạn pháo sáng vào đầu cô."
Ha Shin-sung nghiến răng.
Vào khoảnh khắc anh nhìn thấy Kwak Hyun-woo lần đầu tiên, khoảnh khắc anh ta giới thiệu bản thân và bắt tay, Ha Shin-sung muốn ném ngược bản thân trong quá khứ, vì chính anh đã yêu cầu Jung Ryu-jin giới thiệu một người cho anh.
Kwak Hyun-woo khác với Ha Shin-sung về mọi mặt. Khuôn mặt trắng bệch, cặp kính che nửa khuôn mặt, dáng người cao nhưng gầy nhẳng. Đó là kiểu người mà anh khó có thể tưởng tượng ra một tương lai nào khác ngoài việc ngồi và cầm bút. Vậy mà một thứ như vậy lại là con trai của Kwak Jae-heon, là bạn của Jung Ryu-jin.
Ha Shin-sung nhớ lại vẻ mặt của Jung Ryu-jin khi cậu ta nhìn Kwak Hyun-woo. Anh không biết rằng cậu ta có thể cười như vậy. Mặc dù anh đã cho cậu ta mọi sự thoải mái và trân trọng cậu ta trong suốt thời gian qua, nhưng cậu ta chưa bao giờ nói lời cảm ơn, vì vậy anh nghĩ rằng cậu ta là một khúc gỗ không biết thể hiện lòng biết ơn. Nhưng không phải vậy. Jung Ryu-jin thì...
'Hyun-woo hyung là gia đình của tôi.'
Vậy còn anh thì sao?
Kwak Hyun-woo có thể làm những việc mà Ha Shin-sung không thể làm. Chạm vào má Jung Ryu-jin, vuốt tóc cậu ta, nắm tay cậu ta, và thậm chí ngủ cùng giường một cách tùy tiện. Khi bị mắng vì bầu không khí đáng ngờ, cậu ta đã biện minh rằng họ giống như anh em ruột.
Thật là nhảm nhí. Trên đời này có người anh nào nhìn em trai mình bằng ánh mắt đó không?
"Đồ giả tạo."
Ha Shin-sung tò mò. Điều gì ở Kwak Hyun-woo thu hút mọi người. Tại sao một gã ốm yếu như vậy lại khiến Jung Ryu-jin và Cha Mo-eun mất trí, và cư xử như những thiếu niên dùng thuốc lắc.
"Đồ giả tạo? Thật là lố bịch. Anh đang trách Hyun-woo đấy à?"
"Tôi là chỉ huy của Kwak Hyun-woo. Tôi biết về cậu ta nhiều hơn cô."
"Vậy sao?"
Đôi môi của Cha Mo-eun méo mó.
"Vậy anh có biết điều này không? Jung Ryu-jin đang ngủ với ông trùm?"
"Cái gì?"
"Đồ ngốc. Nhìn cái vẻ mặt kìa."
"Cô đang nói cái quái gì vậy!"
"Thằng ngốc. Vậy mà anh dám nói về việc làm chỉ huy."
"Này! Cha Mo-eun! Dù cô có ghét Jung Ryu-jin đến đâu!"
Ha Shin-sung dậm mạnh chân xuống đất. Dĩ nhiên, sự bốc đồng của Cha Mo-eun không hề giảm bớt.
"Nếu anh không tin tôi, hãy hỏi tiền bối Sa-yul. Không, tốt hơn hết là anh nên hỏi trực tiếp ông trùm."
"Nói nhảm vừa thôi. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn đấy."
"Hiện tại, người tha thứ là tôi chứ không phải anh. Anh biết đấy, tôi nghĩ rằng ông trùm đã đứng về phía tôi trong chuyện này vì ông ấy có mối quan hệ như vậy với Jung Ryu-jin?"
Ha Shin-sung há hốc miệng. Anh không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra. Không, anh hiểu bằng lý trí, nhưng trái tim anh không thể chấp nhận điều đó.
"Ông trùm muốn loại bỏ Jung Ryu-jin. Trước khi một cuộc chiến tình ái nổ ra giữa cha con."
"Không thể nào."
"Đúng vậy, bây giờ là lúc để phủ nhận thực tế."
Ha Shin-sung muốn phản bác. Lý do cha anh không bảo vệ Ryu-jin là vì anh. Vì không ai sẽ tôn trọng một chỉ huy đã lợi dụng quyền lực của mình để lạm dụng tình dục các thành viên của mình.
Cha Mo-eun nghiêng đầu.
"Jung Ryu-jin, cái quái gì ở cậu ta khiến cả hai cha con đều phát điên lên như vậy?"
Giọng nói của Cha Mo-eun giống như một chất độc lan khắp cơ thể qua các mạch máu. Ha Shin-sung cố gắng bám vào lan can và đứng vững.
Khuôn mặt giận dữ của cha anh hiện lên trong đầu.
'con định bào chữa rằng không phải vậy à? con định nói rằng cậu ta đã tiếp cận con trước à? Thôi đi! Đừng hạ thấp mình đến mức đó!'
Anh đã nghĩ đó là tình yêu.
Tình yêu của người cha dành cho con trai mình, người lo lắng cho danh tiếng và tương lai của con trai mình.
Không phải vậy. Đó không phải là tình yêu. Khoảnh khắc đó, điều chiếm giữ tâm trí của Ha Sung-rok là sự tức giận. Sự thù hận đối với đối thủ tình trường.
Cha Mo-eun chế nhạo một cách cay độc.
"Anh rất giống ông trùm. Nhưng không ngờ rằng cả hai người lại có chung gu bạn tình."
Ha Shin-sung không thể phản bác. Khuôn mặt của cha anh hiện lên trong đầu rồi biến mất. Ngay sau đó, mái tóc đỏ và gáy mảnh khảnh của Ryu-jin, và bóng lưng cậu ta được che chắn bằng chiếc áo khoác rộng hơn thân hình cậu ta, đã lấp đầy tầm nhìn của anh.
Họ hẹn nhau ăn trưa. Đó là một chuyện thường xuyên, vì vậy anh đã không coi đó là điều gì đặc biệt. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc họ ngồi đối diện nhau qua một chiếc bàn, Lee Ro-han nhận ra rằng tình trạng của Ha Shin-sung không ổn.
Đôi mắt lộ ra dưới chiếc mũ lưỡi trai che kín trở nên trũng sâu. Đôi má hóp lại và đôi môi nứt nẻ. Ha Shin-sung trông như thể anh ta đã vượt qua mười năm một mình. Lee Ro-han biết sự thay đổi đột ngột của bạn mình bắt nguồn từ đâu.
"Ổn chứ?"
"Cái gì."
Ánh mắt tấn công từ dưới mũ bay tới.
"Ý tôi là cái gì, anh đang... không, không có gì. Anh đã bận rộn rồi, đừng suy nghĩ khi chúng ta đang ăn."
"Anh đã biết à?"
"...Biết gì?"
"Về cha tôi và Ryu-jin. Anh đã biết chuyện đó à."
Những ngón tay của Lee Ro-han mò mẫm trên thực đơn, bỗng dừng lại.
"Lee Ro-han, trả lời đi."
Anh uống cạn một cốc nước lạnh tại chỗ. Khi anh lau môi bằng mu bàn tay, Ha Shin-sung hỏi lại.
"Anh có biết rằng cha tôi và Jung Ryu-jin đang ngủ với nhau không."
Nhà hàng chật kín người vào giờ ăn trưa. Tiếng trò chuyện của mọi người, tiếng va chạm của bát đĩa, tiếng chuông báo hiệu đồ ăn đã được mang ra, và tiếng nhân viên nhận đơn hàng vang lên ồn ào. Tuy nhiên, không đến mức không thể nghe thấy những gì Ha Shin-sung nói.
Lee Ro-han gật đầu.
"Đúng vậy."
Đôi mắt của Ha Shin-sung trợn ngược. Lee Ro-han vội nói thêm.
"Tiền bối Sa-yul đã ra lệnh bịt miệng tất cả mọi người. Không phải là tôi cố tình giấu anh."
"Vậy anh nên nói cho tôi biết chứ!"
"......"
"Có vui không khi biến tôi thành một thằng ngốc? Anh có tin được không khi tôi, tôi biết chuyện cha tôi và Jung Ryu-jin từ Cha Mo-eun?"
"Tôi chỉ... Tôi nghĩ anh chỉ đùa thôi. Tôi không ngờ anh lại nghiêm túc như vậy."
Yết hầu của Ha Shin-sung cử động mạnh. Khuôn mặt của Lee Ro-han trở nên vàng vọt.
"Này, anh..."
Anh bàng hoàng. Đây là một thời điểm quan trọng đối với định hướng của tổ chức, hay đúng hơn là sự sống còn của nó. Anh không thể tin rằng anh đang nổi nóng vì một cuộc tình tay ba trong thời điểm như thế này.
Lee Ro-han không phản đối tình yêu trong nội bộ. Ngược lại, anh còn khuyến khích nó. Ngay từ đầu, sẽ là một bi kịch nếu những đàn em hai mươi, ba mươi tuổi của anh không thể yêu đương mà phải già đi. Cha Mo-eun và Kwak Hyun-woo cũng vậy, mặc dù là một sự kết hợp bất ngờ, nhưng nó không hoàn toàn khó hiểu. Theo bản chất, mọi người bị thu hút bởi những người bổ sung vào những phần thiếu sót của họ.
Trái tim của một người là một thứ gì đó không thể đoán trước.
Lee Ro-han không muốn tất cả các thành viên của tổ chức có một trái tim thép. Ngay cả những nhà cai trị tuyệt đối vĩ đại nhất trong lịch sử cũng có người yêu. Anh chỉ cảnh báo họ. Đừng vô ích mà chạm vào lòng bàn tay của thường dân. Nếu anh thực sự cô đơn, nếu anh cần một người dựa vào, hãy tìm một người trong tổ chức, người hiểu hoàn cảnh của nhau.
Nhưng đây thì không. Đây thực sự là không.
Thủ lĩnh của tổ chức và người kế vị thủ lĩnh lại là những đối thủ tình trường. Cả hai lại đang chiến tranh thần kinh vì một thành viên cấp thấp. Hơn nữa, cả hai là cha con. Đây là một hệ phái phim truyền hình tệ hại nào vậy?
Lee Ro-han lẩm bẩm.
"Nói không phải đi. Nói rằng anh chỉ quan tâm đến cậu ta một chút, chỉ để cho vui thôi, Sung à. Đừng chống lại ông trùm."
Ha Shin-sung không trả lời.
"Sung à. Hãy nghĩ cho vị trí của chúng tôi nữa."
"......"