Cận Kề Nguy Hiểm - Chương 12

"Hắn là con rể của Thực phẩm Yoosung. Chắc hẳn đã gom góp được kha khá tiền ở Trung Quốc."

"Hẳn là đã đổ kha khá vào quỹ hoạt động của quân nổi dậy... Chẳng lẽ hắn đã tìm được mỏ vàng nào à?"

"Hỗ trợ ban đầu cho việc định cư rất lớn. Mặc dù không phải là tiền của hắn."

Shin Hae-beom nghiến răng ken két. Ki Woo-hee khoanh tay và có vẻ lo lắng.

"Kwon Se-hyuk có thích Jung Ryu-jin không?"

"Phải làm cho hắn thích mới được."

"Anh định cho Jung Ryu-jin đảm nhiệm vị trí gì?"

Ngay khi Shin Hae-beom định trả lời, chuông điện thoại reo lên. Vẻ mặt của Ki Woo-hee cứng lại khi anh nhấc máy.

"đại úy, có khách đến."

Giọng của Ki Woo-hee trầm xuống.

"Ha Shin-sung đã xin đến thăm Jung Ryu-jin."

Với chiều cao vượt trội, bờ vai vững chãi, bộ vest Hugo Boss và mái tóc được vuốt keo tỉ mỉ không một sợi nào lòa xòa. Ha Shin-sung với làn da rám nắng khỏe khoắn đứng sừng sững ở sảnh tầng một của Trung tâm Giáo dục.

Các thành viên được huấn luyện không hề nao núng, nhưng họ không thể che giấu hoàn toàn sự xôn xao ngấm ngầm. Hai nhân viên lễ tân quên cả phép lịch sự và nhìn chằm chằm vào mặt Ha Shin-sung. Ki Woo-hee bị thôi thúc muốn tát vào sau đầu họ. Đi ra ngoài xin chữ ký ngay đi.

Ki Woo-hee hỏi Sung Jae-kyung:

"Khách đâu?"

"Đang chờ. Đã tiếp nhận đơn xin thăm hỏi, và đã kiểm tra sức khỏe xong."

"Thiếu tá ở đây. Tôi sẽ trực tiếp nói chuyện."

"Nhưng, Đại úy."

"Ở đây."

Âm thanh đế giày quân sự chạm vào sàn đá cẩm thạch vang vọng. Shin Hae-beom sải bước về phía Ha Shin-sung đang ngồi trên ghế ở sảnh trung tâm.

Ngay khi thấy Shin Hae-beom, Ha Shin-sung bật dậy. Như thể anh ta không cho phép mình bị nhìn xuống dù chỉ một giây.

Người mở lời trước là Ha Shin-sung.

"Lâu rồi không gặp."

"Lại gặp nhau thế này."

Đó là một khoảng cách đủ gần để có thể chạm vào nếu vươn tay ra. Đó là một mối quan hệ mà ngay cả việc rút súng ra và chĩa vào trán nhau cũng không có gì lạ. Ki Woo-hee thầm ngưỡng mộ. Cuộc đụng độ giữa các ông trùm thế hệ tiếp theo kế thừa Kwon Joo-hyuk và Ha Sung-rok. Ai ngờ mình lại được chứng kiến điều này trong thời gian thực.

"Đến gặp Jung Ryu-jin sao?"

"Nhưng người ra mặt lại là cậu."

"Rất tiếc, tôi là người phụ trách cậu ta."

Đôi lông mày rậm của Ha Shin-sung nhếch lên. Shin Hae-beom đưa tay phải ra, nhưng Ha Shin-sung không hề nhúc nhích.

Shin Hae-beom rụt tay lại và cười toe toét.

"Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi và Jung Ryu-jin khá thân đấy."

"Tôi không ngờ cậu lại là người vô tâm như vậy."

"Jung Ryu-jin xinh mà. Tôi thích những người xinh đẹp."

"Jin Chi-woo mà nghe được những lời này thì thích phải biết."

Má của Shin Hae-beom giật giật.

"cậu ta không biết loại người như cậu đâu."

Ha Shin-sung đút hai tay vào túi áo vest được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn và đứng vững vàng không hề lay chuyển.

"Đọc kịch bản của Kwon Joo-hyuk rồi tỏ vẻ ta đây."

"Ở đây có nhiều người đang nhìn, hãy giữ phép lịch sự. Đây không phải là đồn cảnh sát khu phố đâu."

Bầu không khí giữa hai người không tệ. Ít nhất là khi nhìn từ xa. Nụ cười luôn thường trực trên khuôn mặt của Shin Hae-beom, và giọng nói của Ha Shin-sung cũng điềm tĩnh. Tuy nhiên, chỉ cần đến gần một chút là có thể biết. Lúc này, hai người đang khao khát cắn xé cổ họng của nhau. Lý do họ không dám xông vào có lẽ là vì cổ của họ vẫn còn bị xích và sợi xích đó đang nằm trong tay các ông trùm của mỗi người.

Sung Jae-kyung bối rối trước sự thật rằng Shin Hae-beom và Ha Shin-sung trông giống như anh em. Ki Woo-hee huých vào sườn anh ta.

"Cúi mặt xuống."

"Xin lỗi. Chỉ là tôi hơi bất ngờ."

"Sao, cậu nghĩ họ sẽ rút súng ra bắn nhau ngay khi nhìn thấy nhau à?"

Shin Hae-beom đi đến quầy lễ tân. Anh ta chộp lấy đơn xin thăm hỏi mà Ha Shin-sung vừa viết và nhét vào túi quần.

"Đi lên tầng 12 thôi."

Anh ta lấy ra bộ Royal Copenhagen mà anh ta đã cất kỹ. Ha Shin-sung  nhận ra bộ tách trà cao cấp với những bông hoa xanh được thêu trên nền trắng, lên tiếng:

"Bộ đẹp đấy. Đồ sưu tầm à?"

"Tôi đang từ từ mua về từng món một. Nó gợi nhớ về những ngày xưa."

"Cậu lên đây chỉ để khoe cái đó thôi à?"

Ha Shin-sung nhìn xung quanh. Tầng cao nhất của tòa nhà Trung tâm Giáo dục tầng 12 chưa bao giờ được công khai cho công chúng. Ngay cả những người trong nội bộ cũng khẳng định rằng họ không biết gì vì các tầng mà nhân viên có thể ra vào khác nhau tùy thuộc vào thẻ mà họ sở hữu.

Ha Shin-sung nhớ lại cuộc gặp gỡ gần đây nhất với Shin Hae-beom. Trong khi anh ta một mình dọn dẹp thi thể của Kwak Hyun-woo, Shin Hae-beom đã duy trì an ninh triệt để. Anh chỉ đứng đó hút thuốc với vẻ mặt vô cảm, như một người gác cổng thực thụ. Vậy mà bây giờ, anh đang cười tươi như hoa, thậm chí còn lấy ra cả tách trà cao cấp để tiếp đãi khách? Đáng ngờ. Đáng ngờ đến mức không cảm thấy có giá trị để nghi ngờ.

"Tôi không nghĩ chúng ta là kiểu người có thể ngồi uống trà và trò chuyện vui vẻ với nhau đâu nhỉ?"

"Những mối quan hệ khó xử là để cải thiện mà."

"Vậy tôi hỏi một điều mà tôi luôn tò mò nhé. Shin Hae-beom, cảm giác sống như một con rối của Kwon Joo-hyuk thì thế nào?"

Nụ cười biến mất khỏi khuôn mặt của Shin Hae-beom.

"Đó không phải là một câu hỏi mà là một lời nhạo báng khó chịu thì đúng hơn."

Một tách trà được đặt trước mặt Ha Shin-sung. Khuôn mặt của Ha Shin-sung cứng lại khi nhìn xuống bàn. Trong tách Royal Copenhagen Half Lace không phải là cà phê hay trà mà là nước lã nguội ngắt.

"Cậu định đối đãi khách hời hợt như vậy sao?"

"Cậu có định động vào nó không?"

Ha Shin-sung nhìn khuôn mặt tươi cười của Shin Hae-beom. Anh ta không cảm thấy có gì mới mẻ để thất vọng. Anh ta biết rõ quá trình trưởng thành của một đứa trẻ mà người lớn không bảo vệ là như thế nào, nghèo đói và cô đơn đã tạo ra con người như thế nào. Anh ta cũng biết rằng cha anh đang cảm thấy tội lỗi với hai người ở đây.

Gần hai mươi năm. Đã đủ để một đứa trẻ mất tất cả vì bạo lực của Kwon trở thành một người sùng bái quyền lực cuồng nhiệt.

Ha Shin-sung lấy điếu thuốc ra ngậm. Anh ta lục lọi trong túi nhưng không thấy bật lửa. Anh ta quên mất rằng nó đã bị tịch thu trong cuộc kiểm tra sức khỏe. Vừa chậc lưỡi trong lòng và định cầm điếu thuốc, thì một chiếc Dupont màu vàng đã đưa đến trước mũi Ha Shin-sung.

Hai người đàn ông phả khói vào mặt nhau.

"Thà...."

Ha Shin-sung nói.

"Thà cậu làm một diễn viên thực thụ còn hơn. Sống cả đời đóng vai người khác có lẽ sẽ tốt hơn cho cậu đấy."

"Nếu vậy thì tôi đã thay thế Ryu Yeon-bi rồi. Và dính líu đến Kwak Jae-heon."

"Đừng phóng đại."

"Sao? Đó là một câu chuyện có khả năng mà."

Ha Shin-sung tựa lưng vào chiếc ghế sofa da màu đen. Cảm giác êm ái ôm trọn cơ thể thật tuyệt vời. Shin Hae-beom dụi điếu thuốc không chút tiếc nuối vào gạt tàn và nói:

"cậu định làm gì khi gặp cậu ta?"

"Chỉ là muốn nhìn mặt cậu ta một lần rồi đi thôi."

"Lãng mạn ghê cơ."

Hắn không phải là kẻ ngốc đến mức không biết đó là một lời mỉa mai. Nhưng bây giờ là lúc phải nhún nhường. Ha Shin-sung đáp lại một cách bình tĩnh.

"Tôi biết rằng tôi có thể đến thăm cậu ta."

"Ai nói vậy?"

"Theo như tôi biết thì quy định của Trung tâm...."

"Quy định? Cậu vừa nói quy định à?"

Ngọn lửa bùng lên trong miệng của Shin Hae-beom. Anh ta đã muốn nói những lời này từ lâu.

"Ở đây, tôi là quy định."

Chiếc bàn bị đá bằng đế giày quân sự rung chuyển. Nước tràn ra khỏi tách trà làm ướt bộ Hugo Boss của Ha Shin-sung.

"Ý tôi là, lời nói của tôi là luật pháp."

Shin Hae-beom đưa người về phía trước, đan hai tay vào nhau và nhìn lên Ha Shin-sung đang cứng đờ. Giống như một con rắn hổ mang chui đầu ra khỏi hang sau một giấc ngủ đông dài.

"Nếu tôi cho phép thì được, còn không thì không được."

"Tôi đang tìm luật sư. Tôi có chuyện muốn nói liên quan đến việc đó."

"Ồ, vậy à? Kẻ điên nào sẽ biện hộ cho Jung Ryu-jin đây? Chắc hẳn hắn muốn biến mất một cách bí ẩn nhưng không tìm ra cách nào thích hợp à?"

Ngón áp út của Ha Shin-sung nắm lấy đầu gối giật giật. Shin Hae-beom lạnh lùng lên tiếng:

"Đó là một tên tội phạm bị bắt quả tang, có động cơ rõ ràng và không có đồng phạm. Tôi đảm bảo với cậu rằng cậu ta sẽ bị kết án tử hình ngay trong phiên tòa sơ thẩm. Tôi nói trước cho cậu biết rằng kháng cáo chống lại Trung tâm Giáo dục là vô nghĩa."

"......"

"Không tiếc sao? Khi sử dụng cậu ta như một con tốt thí."

"Cậu ta rất thân thiết với Kwak Hyun-woo. Vì vậy... tôi không thể chịu đựng được."

"Cậu đang nói cái quái gì vậy."

Ánh mắt lạnh lùng của Shin Hae-beom truy vấn.

"<Bạch Sư tử> không thuyết phục được một thằng nhóc hai mươi mốt tuổi sao?"

"Có rất nhiều điều khó hiểu bằng lẽ thường hơn là cậu nghĩ đấy."

Sau những lời đó, đôi môi của Ha Shin-sung mím chặt lại. Shin Hae-beom không thể gạt bỏ cảm giác rằng anh ta đang che giấu điều gì đó. Vấn đề là anh ta sẽ không bao giờ tiết lộ điều đó. A, thằng du côn chết tiệt này. Nếu anh hết vốn thì hãy chết đi....

"Nghe này. Jung Ryu-jin là một kẻ khủng bố. Một tên tội phạm khét tiếng đã cố ám sát chỉ huy phó của Trung tâm Giáo dục. Cậu ta không phải là một người mà cậu có thể dễ dàng gặp chỉ với một mảnh giấy lộn như thế này."

Shin Hae-beom lấy ra tờ đơn xin thăm hỏi đã bị nhàu nát từ trong túi và ném nó vào ngực của Ha Shin-sung.

"Tôi công nhận sự vất vả của cậu khi đến tận đây. Biến khỏi đây trước khi tôi tống cậu vào phòng thẩm vấn."

"Tôi biết cậu không có lý do gì để bắt tôi."

"Lý do? Những thứ như vậy có thể được tạo ra sau khi tống cậu vào trong. Tôi có một chuyên gia tra tấn khá giỏi trong số các thuộc hạ của mình đấy."

"Cậu có thể gánh nổi hậu quả không? Cậu không cần phải để ý đến Yoo Mi-hyun sao?"

Shin Hae-beom bật cười.

"Kẻ thù của kẻ thù không phải là bạn mà là một kẻ thù khác. Đồ ngốc."

Vẻ mặt của Ha Shin-sung nhăn nhó một cách lộ liễu. Shin Hae-beom cảm thấy một linh cảm chiến thắng. Anh ta đang chuẩn bị tung ra một đòn hạ gục Ha Shin-sung. Ngay khi anh ta mở miệng thì phương đã nóitrước.

"Tại sao cậu vẫn ở lại đây?"

"Cậu nói gì?"

"Sẽ tốt hơn nếu cậu xuất cảnh. Cả cậu và Jin Chi-woo nữa. Rốt cuộc thì vì cái gì mà cậu vẫn ở lại đây và sống vậy? Tôi không hiểu. Chẳng phải cậu đã đến cái tuổi biết rằng cuộc đời cậu sẽ chẳng đi đến đâu chỉ vì cái xuất thân chết tiệt đó rồi sao."

"Cậu đang nói những lời đó với ai hả?!"

Bàn tay định gõ cửa của Jin Chi-woo dừng lại giữa không trung. Thay vì nắm lấy và xoay tay nắm cửa, anh ta đã cho tất cả các thành viên đội trấn áp đã được bố trí ở những khoảng cách đều đặn từ thang máy rút lui.

Shin Hae-beom lớn tiếng không phải là một chuyện thường thấy. Ha Shin-sung là một trong số ít những điều cấm kỵ khiến anh ta quay trở lại thành một cậu bé mười mấy tuổi đáng thương, không có gì và không thể làm gì.

Tiếng gầm của Shin Hae-beom vang vọng khắp nơi.

"Tại sao tôi không xuất cảnh?!"

Anh đã định. Anh đã đến sân bay với vé máy bay và hộ chiếu mà dì anh đã kiếm được. Chủ tịch Ha Jin-joo đã chết có một người bạn cùng lớp làm tiếp viên trưởng của một hãng hàng không. Ông ta đã mạo hiểm mạng sống để đưa những đứa trẻ của Tam Long lên máy bay.

Để đề phòng, đoàn người chia thành hai nhóm để di chuyển. Ha Sung-rok và Ha Shin-sung khởi hành trước một bước. Shin Hae-beom nhớ như in rằng có khoảng cách năm bước chân giữa cha con Thực phẩm Yusung và nhóm của anh.

Người bị phát hiện là mẹ của Jin Chi-woo. Shin Hae-beom chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người bạn đang lao vào những người lính. Thực sự, anh đã không thể làm gì cả. Ngay cả khi một người lính mặc quân phục đến và yêu cầu xem hộ chiếu, ngay cả khi anh ta nghe thấy họ nói rằng anh ta không thể xuất cảnh với cái này và yêu cầu anh ta đi cùng họ, anh ta chỉ có thể nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay chở cha con Ha Sung-rok bay ngang bầu trời.

"Tôi không phải là Shin Hae-jun."

Thằng nhóc bệnh hoạn đó đã chết rồi. Và nó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Jung Ryu-jin bị giam trong phòng thẩm vấn dưới tầng hầm, cũng sẽ bị anh biến thành như vậy.

Môi của Shin Hae-beom cong lên một cách méo mó.

"Cậu muốn gặp Jung Ryu-jin sao?"

Ha Shin-sung gật đầu.

"Hãy đợi ở dưới tầng."

Jin Chi-woo đánh giá khuôn mặt của Shin Hae-beom, người vừa mở cửa bước ra. Vẻ mặt cứng đờ như đeo mặt nạ. Đôi mắt thì lạnh lùng nhưng chỉ có miệng là cười.

"Chi-woo."

Shin Hae-beom nói.

"Hãy dọn trống phòng tắm. Tôi sẽ đưa Jung Ryu-jin đến đó."

Âm thanh cánh cửa sắt đóng mở vang vọng. Một giọng nói mỉa mai bay đến và cắm phập vào.

"Tôi đã bảo cậu suy nghĩ rồi, vậy mà cậu lại nằm ườn ra ngủ à. Chỗ này là phòng khách nhà cậu à?"

Ryu-jin ngẩng đầu lên. Cậu trừng mắt nhìn Shin Hae-beom đang khoanh tay.

"Tôi không ngủ."

"Hãy lau nước dãi rồi nói chuyện."

"Cái này là do tác dụng của thuốc...."

"Mùi kinh quá. Chẳng lẽ cậu chưa đi vệ sinh lần nào kể từ đó đến giờ à?"

"Tôi ,,,tôi gọi người rồi! Nhưng không ai đến cả!"

Ryu-jin mím chặt môi. Ngẫm lại thì chẳng có lý do gì để biện minh cả. Nếu không phải vì Shin Hae-beom thì cậu đã không ra nông nỗi này rồi. Cứ cắm ống truyền nước vào cái xác không hồn này thì rẻ hơn à? Ai là người đến giờ vẫn không cho cậu một bữa ăn, một ngụm nước nào, ai là người bỏ mặc cậu như thế này? Cậu đã gào thét xin đi vệ sinh đến mức nào rồi chứ.

"Thật là bẩn thỉu, chết mất."

Ryu-jin hét lên:

"Vậy thì cút đi!"

"Cậu đã suy nghĩ chút nào chưa?"

"Suy nghĩ gì?"

Cậu vô tình hỏi lại, rồi giật mình. Ryu-jin nhắm nghiền mắt. Cậu tưởng chừng như dùi cui của Shin Hae-beom sẽ giáng xuống thái dương cậu ngay lập tức.

Không phải cậu chưa từng gặp một hai kẻ bạo lực trong đời, nhưng Shin Hae-beom là một kẻ tồi tệ nhất trong số đó. anh không hề do dự khi vung tay bạo lực. Đó là sự tự tin đến từ suy nghĩ rằng hành động của anh là chính đáng.

"Nếu cậu nói là cậu không biết, tôi sẽ xé mồm cậu."

"Đừng nói những lời như vậy!"

"Cậu quên hết những lời chửi thề cậu đã nói với tôi rồi à?"

"Anh đáng bị chửi lắm."

Shin Hae-beom siết chặt nắm tay đút trong túi quần. Ryu-jin, cậu không bao giờ có thể biết được tôi đang phải nhẫn nhịn đến mức nào đâu.

"Cậu có nghĩ là cậu đang cư xử hơi quá đáng không? Giữa chúng ta."

Ryu-jin cười khẩy:

"Tôi và anh có quan hệ gì cơ chứ?"

"Là bạn diễn ăn ý trong một kiệt tác để đời."

Ngón tay của Shin Hae-beom chỉ lên trần nhà. Con ngươi của Ryu-jin dao động khi cậu phát hiện ra camera giám sát.

"Đừng... đừng đùa."

"Thật mà. Và chúng ta sẽ quay phần tiếp theo ngay từ bây giờ."

Shin Hae-beom không cho Ryu-jin cơ hội trả lời. anh đá đổ chiếc bàn, xông đến Ryu-jin và giật phăng ống truyền nước cắm trên cánh tay gầy guộc của cậu. Tiếng thét vang lên trước hành động thô bạo đó.

"Á!"

Ryu-jin bị đẩy đến sát tường cùng với chiếc xe lăn. Cả căn phòng rung chuyển với một tiếng "ầm".

Khi cậu gắng gượng mở mắt ra trong tiếng rên rỉ, trước mặt Ryu-jin là khuôn mặt đang cười toe toét của Shin Hae-beom. Thật đáng sợ.

"Đồ điên! Anh đang làm cái quái gì vậy!"

"Khán giả ngày nay có gu thưởng thức cao lắm."

Ryu-jin nhíu mày:

"Cái gì?"

"Mấy cảnh cưỡng hiếp đâm chọc loạn xạ, rồi mấy trò chơi trong tù giờ chán rồi. Giờ họ muốn xem cái gì đó khác lạ hơn."

"Anh đang nói cái quái gì vậy! cái mặt xui xẻo của anh cút đi!"

Một giọng nói xa lạ vang lên.

"Tôi sống đến giờ mới nghe thấy ai chê mặt của Shin Hae-beom xấu đấy."

Ryu-jin cố gắng chịu đựng cơn đau ở sau đầu và ngẩng lên. Đầu cậu quay cuồng. Qua vai của Shin Hae-beom, cậu thấy bóng dáng của một người đàn ông mặc đồng phục giống hệt như Shin Hae-beom. Cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt. Mắt cậu hoa lên, và người đàn ông đó đang đội mũ che kín đến tận mũi.

"Giật cả mình."

"Cậu làm cái gì mà ngạc nhiên thế, thằng nhãi ranh."

"Sao cạu không gõ cửa trước khi vào?"

"Tôi nghĩ cậu sẽ không cho tôi vào đâu."

Ryu-jin nhíu mày. Tầm nhìn đang dao động dữ dội của cậu từ từ trở nên rõ ràng. Cuối cùng, Ryu-jin cũng chắc chắn. Danh tính của người đàn ông đó là Jin Chi-woo. Giọng nói đó, cách nói đó, lúm đồng tiền chỉ hiện lên trên một bên má khi cười...

"Jin Chi-woo!"

Cậu quên mất rằng mình đang bị trói và xông lên. Như một lẽ tất yếu, cậu mất thăng bằng và ngã nhào. Jin Chi-woo nhìn xuống Ryu-jin đang lăn lóc dưới sàn cùng với chiếc xe lăn và cười lớn: "Khahaha".

"Cậu ta làm cái quái gì vậy!"

Shin Hae-beom cũng khúc khích cười:

"Thông cảm cho cậu ta đi. Cậu ta vốn là người nhiệt huyết mà."

"Nhìn cái kiểu trợn mắt lên kìa. Chắc vứt hết phép tắc cho lũ chó tha đi rồi."

"Đang trong độ tuổi nổi loạn mà. Mấy ông chú lớn tuổi phải thông cảm chứ."

Shin Hae-beom nhún vai. Anh ta thực sự hiểu Ryu-jin. Mới có hai mươi mốt tuổi thôi mà. Cậu đã xem vô số những vai quần chúng bị chết thảm vì mù quáng trả thù trong phim, trong truyện rồi, vậy mà vẫn tin rằng mình sẽ là nhân vật chính thành công trong việc trả thù.

"Phòng tắm đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chuẩn bị xong rồi. Nhưng cậu định tự mình làm à?"

"Phải thế chứ. Khách quý còn đang đợi nữa mà."

Khách quý?

Ryu-jin không thể hiểu được cuộc trò chuyện giữa hai người.

"Đó là ai vậy."

Jin Chi-woo lần lượt nhìn Shin Hae-beom đang khoanh tay và Ryu-jin đang gầm gừ dưới sàn.

"cậu vẫn chưa nói cho cậu ta biết à?"

"Tôi định tạo bất ngờ, nhưng cậu phá hỏng hết rồi."

"Nói cho rõ ra đi! Tại sao hai người lại lẩm bẩm với nhau thế!"

"......"

"Sao anh lại im lặng! Nói đi! Ai đến tìm tôi, nói đi...!"

Giày quân sự của Shin Hae-beom vẽ một đường vòng cung và bay đến.

"Ồn ào quá."

Jin Chi-woo thở dài. Jung Ryu-jin, đúng là một kiểu người cố gắng hết sức để bị đánh đòn mà.

Shin Hae-beom dựng chiếc xe lăn bị đổ lên và nói:

"Gà còn có khả năng học hỏi tốt hơn cậu đấy."

Anh ta nhét giẻ bịt miệng Ryu-jin, cậu đang vùng vẫy như một con chó dại. Sau khi cố định tay chân cũng như phần thân trên của cậu vào lưng ghế xe lăn, anh ta mới có thể rời khỏi phòng thẩm vấn.

Shin Hae-beom cảm thấy vui vẻ. Anh ta vừa đi vừa ngân nga hát khe khẽ và đẩy chiếc xe lăn. Mỗi khi có người trên hành lang giơ tay chào Shin Hae-beom bằng giọng nói oang oang, vai của Ryu-jin lại giật giật.

Cuối cùng, khoảnh khắc Shin Hae-beom dừng lại, Ryu-jin cảm thấy như tim mình rơi xuống mu bàn chân.

"Đến rồi."

Shin Hae-beom chỉ vào tấm biển "Phòng tắm".

"Đây là phim trường mà Chi-woo đã tạo ra cho chúng ta đấy."

Ryu-jin thử lắc bàn tay bị trói vào xe lăn. Đương nhiên là vô ích. Ryu-jin rùng mình trước tiếng cười của Shin Hae-beom. Vô vàn suy nghĩ thoáng qua trong đầu cậu. Lý do những kẻ sát nhân luôn sử dụng phòng tắm khi xử lý thi thể là vì máu dễ thoát ra và dễ dọn dẹp.

Mặc dù là phòng tắm, nhưng nó có kích thước của một nhà tắm công cộng thông thường. Cũng có cả tủ khóa để cất quần áo và đồ đạc cá nhân. Toàn bộ một bức tường là gương. Shin Hae-beom xoay chiếc xe lăn của Ryu-jin về phía gương.

"Đợi một chút."

Ryu-jin trừng mắt nhìn Shin Hae-beom trong gương. anh đang cởi quần áo. Những chiếc huy hiệu lủng lẳng trên áo khoác đồng phục trông rất nặng nề, chúng phản chiếu ánh đèn huỳnh quang và chói mắt. Chiếc áo sơ mi trắng tinh bao bọc lấy cơ thể săn chắc và dẻo dai của anh không một nếp nhăn, sạch sẽ như vừa được giặt khô.

Shin Hae-beom tháo chiếc cà vạt màu đen có thêu hình con rồng vàng, biểu tượng của vương triều Kwon và nói:

"Cậu đang nhìn tôi đúng không?"

Ryu-jin cúi gằm mặt. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải cảm ơn việc mình đang bị bịt miệng.

"Không sao, cứ ngắm đi."

"......"

"Tôi không thấy xấu hổ gì cả. Tôi còn cởi trần chụp lịch rồi, chuyện này có là gì."

Ryu-jin cũng biết chuyện đó. Đó là phiên bản giới hạn kỷ niệm ngày thành lập Trung tâm Giáo dục. Người ta nói rằng những lời phàn nàn từ những người đã thức trắng đêm trước ngày mở bán nhưng không mua được cứ tuôn ra xối xả. Cậu nhớ mình đã rất ngạc nhiên khi xem tin tức nói rằng những cuốn lịch có ảnh chụp có chữ ký của các cán bộ được giao dịch trên chợ đen với giá gấp mười lần giá gốc.

"Đừng bảo là cậu ngủ rồi đấy nhé?"

Shin Hae-beom bán khỏa thân tiến đến gần. Anh ta cởi từng nút thắt trói buộc cơ thể của Ryu-jin. Khoảnh khắc một mắt cá chân được tự do, Ryu-jin đã cố gắng đá vào cằm của Shin Hae-beom nhưng bị bàn tay giống như cái móc câu của anh ta chặn lại.

Shin Hae-beom nắm lấy mắt cá chân của Ryu-jin và nói:

"Muốn đứt gân không?"

"......"

"Đứng lên."

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo