Sau khi cởi bỏ miếng giẻ bịt miệng, Shin Hae-beom yêu cầu cậu cởi quần áo.
"Tôi không muốn."
Ngay lập tức cậu bị tát vào má. Ryu-jin loạng choạng mất thăng bằng. Shin Hae-beom liên tục tát vào hai má của Ryu-jin và túm tóc cậu đập vào gương. Máu mũi lập tức chảy ra.
"Cởi ra."
Những ngón tay đang cởi cúc áo cứ liên tục trượt. Những giọt máu đỏ thẫm rơi xuống bộ đồ tù. Ryu-jin vừa cởi quần áo vừa nức nở. Shin Hae-beom nhìn cậu và thở dài.
"Nghe lời đi."
Shin Hae-beom mang một nắm giấy vệ sinh trở lại và lau máu mũi cho Ryu-jin. Động tác của anh ta bất ngờ dịu dàng. Nhưng điều đó không có nghĩa là lòng cậu nguôi ngoai.
"Thả ra!"
"Giúp cậu rồi còn làm ầm ĩ lên."
"Ai cần anh giúp chứ?!"
"Đường cong cơ thể cậu đẹp đấy."
"Anh nói gì?!"
Shin Hae-beom cười trơ trẽn.
"...Đồ!"
Mặt của Ryu-jin đỏ bừng lên. Ánh mắt của Shin Hae-beom bỏng rát. Cậu không mặc đồ lót bên trong bộ đồ tù.
"Quay lại."
Ryu-jin cúi gằm mặt. Cậu không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của Shin Hae-beom. Ryu-jin chỉ nhìn xuống mu bàn chân của mình. Các mạch máu màu xanh lam lúc thì gần lại lúc thì xa ra. Bóng của Shin Hae-beom đổ xuống trên đầu Ryu-jin.
"......"
Ryu-jin lần lượt nhìn chân trần của mình và của Shin Hae-beom. Đó là một bàn chân to lớn. Cậu cảm thấy như hắn có thể nghiền nát cậu như một lon rỗng.
Bàn tay to lớn không kém gì bàn chân chộp lấy cánh tay cậu.
"Á!"
"Còn ngẩn người ra đó làm gì. Đi theo tôi."
Một làn khói trắng bốc lên nghi ngút trong chiếc bồn tắm lớn. Shin Hae-beom lục lọi những đồ dùng tắm được đặt trên kệ và tìm kiếm thứ gì đó. Ryu-jin vô tình nhúng tay vào bồn tắm rồi vội vàng rụt lại với một tiếng "Ư".
"Nóng quá."
Shin Hae-beom làm như không nghe thấy gì. Anh ta đang bận lục lọi trên kệ. Ryu-jin nhặt một cái gáo nhựa lên. Cơ hội đánh vào sau đầu của Shin Hae-beom và khiến anh ngất xỉu là bao nhiêu? Cơ hội để cậu trốn thoát khỏi đây là bao nhiêu?
Cậu bỏ cuộc. Câu nói "Dù vào hang cọp vẫn sống sót nếu giữ được tinh thần tỉnh táo" chỉ có thể áp dụng khi chỉ có một con cọp thôi. Hơn nữa, với tình trạng cơ thể như thế này thì....
Ryu-jin vừa cầm gáo vừa nhìn bóng lưng của Shin Hae-beom đang đứng trước kệ.
Những cơ bắp săn chắc chuyển động nhẹ nhàng theo từng cử động của anh ta. Shin Hae-beom có bờ vai rộng và eo thon, một vóc dáng điển hình của một vận động viên bơi lội.
Ryu-jin ngập ngừng đi đến bức tường. Vừa kéo chiếc khăn tắm xuống che người thì Shin Hae-beom cầm một cái thùng màu đỏ tiến đến. Anh ta nhìn xuống Ryu-jin đang đứng lóng ngóng.
"Cậu đang làm gì vậy?"
"Nước nóng quá."
"Nói vớ vẩn."
Shin Hae-beom mở cái thùng màu đỏ và đổ hết dung dịch vào bồn tắm. Mùi ethanol xộc vào mũi lan tỏa.
"Anh đang làm cái gì thế?!"
"Vào đi."
"Cái gì?"
Shin Hae-beom giật lấy chiếc khăn tắm mà Ryu-jin đang cầm và kéo cánh tay của Ryu-jin, cậu đang cố gắng không vào bồn tắm.
"Thả... Thả ra! Thả ra! Không thích! Thả ra! Đừng mà!"
"Cậu dám nói không thích thêm một lần nữa. Tôi sẽ xé miệng cậu đến tận mang tai."
Mắt của Ryu-jin dán chặt vào bồn tắm nóng hổi. Nó giống như một vạc dầu sôi trong địa ngục. Làm sao cậu có thể bước vào đó được chứ.
"Nóng quá!"
"Không nóng."
"Bị bỏng đấy!"
"Phải như thế này mới sạch được. Đừng gây phiền phức và mau vào đi!"
"Nóng thật mà!"
Ryu-jin bám víu vào mép bồn tắm và chống cự. Trong lúc giằng co, nước nóng bắn vào quần đồng phục của Shin Hae-beom.
Anh ta giơ nắm đấm lên.
"Cái đầu đất này đúng là!"
Shin Hae-beom ôm lấy Ryu-jin từ phía sau và dìm ngược đầu cậu vào bồn tắm.
"Phụt!"
Anh ta dùng lòng bàn tay ấn mạnh cái đầu nhỏ đang cố ngoi lên.
"Khử trùng đấy. Khử trùng. Đừng lo, cậu không chết đâu."
"Cứu, cứu tôi với! Cứu tôi với...!"
"Tôi đã bảo là cậu không chết mà."
Shin Hae-beom chống cằm và khúc khích cười.
Anh ta là một chuyên gia. Dùng nhục hình bằng nước cũng quen thuộc như ăn cơm ba bữa một ngày. Shin Hae-beom túm lấy tóc của Ryu-jin, nhúng cậu xuống sâu dưới nước rồi kéo lên ngay trước khi cậu ngạt thở. Cho đến khi Ryu-jin mất hết sức lực ở tay chân và mềm nhũn ra.
Trên ngón tay của Shin Hae-beom dính đầy tóc đỏ.
"Làm quá."
Shin Hae-beom bóp mạnh dầu gội ra lòng bàn tay.
"Chút thế này mà cũng kêu nóng. Đừng làm quá..."
Một cái gáo bay đến đập vào mặt anh ta. Đó là một đòn phản công bất ngờ.
Chiếc gáo đập vào trán của Shin Hae-beom và lăn lông lốc trên sàn gạch phát ra âm thanh "cộc, cộc". Ryu-jin đang đỏ bừng người hét lên:
"Đồ chó! Chết đi!"
"Mắt mũi cậu để đâu hết rồi hả."
Shin Hae-beom quấn một chiếc khăn ướt vào tay. Anh ta đá vào ngực Ryu-jin đang cố bò ra khỏi nước khiến cậu ngã ngửa. Nước bắn tung tóe.
"Á ác!"
"Đứng lên."
"Đồ chó chết!"
"Ừ, tôi là đồ chó đấy."
Shin Hae-beom nắm lấy cánh tay của Ryu-jin đang vùng vẫy và kéo cậu ra khỏi bồn tắm. Anh ta gượng ép dựng thân thể đang khuỵu xuống vì mất sức.
"Để tôi cho cậu nếm mùi bị đồ chó đánh cho ra bã."
Chiếc khăn ướt bay lướt qua không trung. Ryu-jin thậm chí còn không kịp kêu lên đã ngã gục xuống. Việc đánh đập không dừng lại ở một lần. Cổ, vai và lưng của Ryu-jin hằn lên những vết đỏ ửng.
Shin Hae-beom vứt chiếc khăn ướt xuống sàn.
"Hức...."
"Yên nào."
Shin Hae-beom giữ chặt cơ thể đang nức nở giữa hai chân mình rồi xoa dầu gội lên đầu Ryu-jin. Ryu-jin phản kháng trước bàn tay thô bạo đó.
"Đau! Đừng mà!"
"Im đi."
"Đau thật mà!"
"Sao cậu chỉ biết nói những lời như ghét, đau, thế này thế kia vậy?"
"Đồ chó... đồ khốn. Đồ tồi. Đồ mất dạy!"
Shin Hae-beom bật cười:
"Chúng ta đều không có bố mà."
Ryu-jin nức nở khóc. Toàn thân cậu đau nhức. Vai, lưng, đầu gối va vào bồn tắm... Còn da thì bị bỏng vì nước nóng.
Ethanol thấm vào mắt, mũi, tai và chảy xuống tận vùng kín giữa hai chân Ryu-jin. Cậu không thể mở mắt ra cho đúng cách. Ryu-jin phó mặc cơ thể cho bàn tay của Shin Hae-beom.
"Tôi cũng thấy phiền phức. Nhưng biết làm sao được khi cậu quá bẩn thỉu thế này."
Shin Hae-beom hứng nước lạnh vào tay rồi rửa mắt cho Ryu-jin.
"Đỡ hơn chưa?"
"Đồ chó..."
"Khóc lóc thảm thiết mà còn ra vẻ."
Nước lạnh xối xả từ vòi sen. Khi bọt xà phòng trôi đi, Shin Hae-beom dùng khăn chà xát mạnh lên làn da đang ửng đỏ của Ryu-jin.
"Á! Đau!"
"Yên nào."
"Đau thật mà! Đừng mà!"
"Đến đứa trẻ bảy tuổi cũng có tính nhẫn nại hơn cậu đấy. Đồ gầy nhom."
Shin Hae-beom nghiến răng nghiến lợi và cứ thế xoa mạnh, mặc kệ Ryu-jin có thét lên hay vùng vẫy như thế nào. anh muốn lột bỏ tất cả những dấu vết của nghèo đói và cô đơn bám dính trên cơ thể này.
"Này. Quỳ xuống đó đi."
Shin Hae-beom gật đầu về phía tấm thảm chống thấm nước. Sau khi tát vào má Ryu-jin đang nức nở lắc đầu,
"Á!"
"Quỳ xuống."
"Tôi không muốn...! Đừng hành hạ tôi nữa! Sao anh cứ phải làm khổ người khác như vậy!"
Shin Hae-beom thở dài và nắm lấy cánh tay của Ryu-jin. Cậu bị kéo đi một cách dễ dàng đến mức khó tin. Cậu chống đối làm gì cơ chứ, nếu cuối cùng vẫn phải như thế này.
Shin Hae-beom ngồi xổm lên eo của Ryu-jin đang nằm sấp.
"Cái gì vậy!"
"Yên nào."
Đầu gối của Shin Hae-beom ấn nhẹ vào giữa hai mông của Ryu-jin.
"Đừng mà!"
"Chẳng phải chính cậu đang ưỡn hông lên đấy à."
Ryu-jin nuốt nước bọt. Nỗi sợ hãi ập đến. Cậu cảm thấy mình biết chuyện gì sẽ xảy ra từ bây giờ.
"Đừng mà."
"......"
"Đừng mà! Đồ điên!"
Shin Hae-beom cười từ phía sau. Cả hai cổ tay bị đè xuống tấm thảm.
"Á!"
Ryu-jin trừng mắt nhìn bàn tay của Shin Hae-beom đang trói chặt lấy cổ tay mình. Những ngón tay dài và thẳng. Những ngón tay đẹp như của một nghệ sĩ piano. Tuy nhiên, các khớp ngón tay lại nhô ra, và đầu ngón tay thì mòn vẹt.
Chiếc lưỡi ướt át liếm vành tai cậu.
"Jung Ryu-jin."
Làn da trần của Shin Hae-beom áp sát vào lưng cậu vừa cứng rắn lại vừa ẩm ướt vì hơi nước.
"Người ta nói rằng người đẹp sẽ đẹp nhất khi vừa tắm xong. Trước đây tôi không hiểu câu nói đó. Nhưng bây giờ nhìn cậu thì tôi hiểu rồi."
Ryu-jin nuốt khan. Đối phương là Shin Hae-beom. Cậu biết rằng nếu hắn muốn, cậu sẽ tan nát trong vòng mười giây.
"Cậu nghĩ sao? Cậu cũng đồng ý chứ?"
Ryu-jin không thể trả lời. Cậu cảm thấy mình sắp nghẹt thở vì sức nặng của Shin Hae-beom. Máu không lưu thông xuống hai tay. Đầu ngón tay cậu gần như tím tái.
Shin Hae-beom gặm cắn vành tai Ryu-jin, thì thầm:
"Giờ cậu đang nghĩ gì vậy?"
"Đồng hồ...."
"Hửm?"
"Của anh. Trông đẹp đấy."
"Ồ, cậu thích cái này à?"
Shin Hae-beom cười. Đó là món quà Kwon Joo-hyuk tặng anh khi anh nhậm chức đội trưởng Trung tâm Giáo dục.
"Đắt tiền lắm đúng không?"
"Cũng không rẻ."
"Cái tên ngốc đó... cũng có một cái như thế này. Hắn sẽ nổi cơn thịnh nộ và làm ầm ĩ lên nếu va vào đâu đó... Anh cũng vậy à?"
Shin Hae-beom biết 'tên ngốc' mà Ryu-jin đang nói đến là ai. Là Ha Shin-sung. Hình ảnh Ha Shin-sung mặc bộ vest Hugo Boss hiện lên trong đầu anh khiến anh buồn nôn.
"Giờ cậu đang nghĩ đến thằng khác à?"
"Không được à?"
"Không được."
Môi của Shin Hae-beom mím lại.
"Giờ ai đang ở trên người cậu đấy?"
"Ư!"
Một lực mạnh đè xuống sau gáy cậu. Ryu-jin khó khăn lắm mới xoay được đầu, chiếc Vacheron Constantin đang sáng lấp lánh trong tầm mắt cậu.
Đã có lần Ryu-jin bị Ha Shin-sung cưỡng hôn. Đó là vào ngày câu lạc bộ đóng cửa. Cậu đã được quản lý quán bar cho uống rượu đắt tiền miễn phí nên cậu rất vui. Cậu không nhớ tên loại rượu đó. Cậu chỉ nhớ rằng thực quản của cậu nóng rát như thiêu đốt, và mùi nước hoa nồng nặc của Ha Shin-sung đã đột ngột ập đến khi cậu uống ly thứ hai.
Quản lý quán bar dùng tay làm loa hô vang. Tình trạng của những nhân viên khác cũng không khác gì. Chiếc lưỡi của Ha Shin-sung ép vào miệng cậu, ướt át và ghê tởm. Bàn tay chống cự bị kéo lên trên đầu, và thân trên cậu ngả ra phía sau.
Ryu-jin bị đặt nằm lên bàn quầy bar. Một cơ thể nóng rực chen vào giữa hai chân cậu. Những chiếc cốc thủy tinh rơi xuống sàn và vỡ tan, nhưng Ha Shin-sung không hề bận tâm. Mắt anh hoàn toàn trợn ngược.
Bàn tay của Ha Shin-sung luồn vào trong áo cậu. Bàn tay to lớn và thô ráp vuốt ve ngực cậu. Ryu-jin lắc đầu và chống cự. Cậu vung tay, đạp chân và vặn vẹo eo.
Đôi giày thể thao mà cậu mang thường rộng hơn một cỡ bị tuột ra. Bàn tay của Ha Shin-sung cởi khóa quần của cậu. Ryu-jin òa khóc. Những người khác nghĩ đó là một trò đùa. Cho rằng tổ trưởng đang trêu chọc người mới.
Trong tình huống mọi người đang cười như thế, Ryu-jin đã cắn đứt môi dưới của Ha Shin-sung.
Giờ thì cậu không thể làm thế được. Cậu cố cắn chặt môi mình và cố gắng chịu đựng để không phát ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào. Đó là điều tốt nhất mà cậu có thể làm.
"Hà... A."
Ryu-jin run rẩy như tàu lá chuối. Cơ thể cậu chống đỡ bằng khuỷu tay và đầu gối chênh vênh.
"Vào đi."
Shin Hae-beom đỡ lấy cái eo đang sụp đổ của cậu. Chỗ kết hợp sâu hơn. Ryu-jin kêu lên một tiếng và đập trán xuống thảm. Shin Hae-beom vỗ về lưng cậu.
"Thả lỏng đi. Càng căng thẳng thì càng khó vào."
"Dừng... dừng lại."
"Bớt gồng lại, hít thở sâu vào."
"Hức. Hức."
"Tốt lắm. Giỏi lắm."
Shin Hae-beom cúi người về phía trước và cử động eo. Tiếng da thịt ướt át cọ xát vào nhau vang vọng.
"A, a, a...!"
Chiếc gáy thon dài đang lung lay ngay trước mắt anh. anh lè lưỡi liếm nó và những sợi lông tơ dựng đứng lên. Shin Hae-beom có thể cảm nhận được phần dưới đang phình to bên trong Ryu-jin. Nó cứng đến mức đau nhức. Cậu muốn thoát khỏi cơn đau này, sự nôn nóng này ngay lập tức. Anh nắm lấy hông của Ryu-jin,cậucứ liên tục tránh né và kéo cậu ta lại gần.
"A!"
Nước bắn ra từ làn da ướt át. Những cú thúc trở nên dữ dội hơn. Tinh dịch đông đặc lẫn máu chảy ra từ lỗ rách giữa hai mông của Ryu-jin.
"A, a ác...!"
Ryu-jin lắc đầu.
"Đau, a, đau, dừng lại, a!"
Để cố gắng giảm bớt đau đớn dù chỉ một chút, Ryu-jin lắc eo. Như để chế nhạo nỗ lực đó, tốc độ của Shin Hae-beom tăng lên.
"A, a."
Hơi thở của cậu nghẹn ứ lại. Cậu cảm thấy như phổi mình sắp nổ tung. Cơn buồn nôn cũng trào lên.
"A. A, a, át, a ác...! A...!"
Ryu-jin suy sụp. Cậu cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang xé toạc cổ họng cậu và lôi ruột gan cậu ra ngoài. Cậu há miệng ra, nhưng chỉ có dịch vị màu vàng là trào ra.
"Khặc!"
Đầu Ryu-jin ngửa ra sau khi cậu nôn khan. Shin Hae-beom túm lấy tóc cậu bằng bàn tay thô bạo của mình.
Shin Hae-beom nhìn xuống khuôn mặt đau khổ của Ryu-jin.
"Hà ứ... ư. Hức. Ưt."
"Nóng."
Anh đang cười.
"Cậu nóng quá."
Một chiếc khăn ướt vướng vào những ngón tay đang cào cấu xuống sàn nhà. Ryu-jin nắm chặt chiếc khăn đó. Giờ cậu cần phải bám víu vào thứ gì đó.
Bộ phận sinh dục đã tuột ra ngoài cọ xát vào thành trong bị cào xé, lại đâm vào bên trong.
"Hức!"
"Tôi tò mò. Đến bao giờ, cậu mới quen với nó đây."
Trong tấm gương bị phủ mờ bởi hơi nước, hình bóng của hai người hiện ra. Giờ Shin Hae-beom không kéo Ryu-jin lại nữa ngay cả khi cơ thể cậu bị đẩy về phía trước. Bản thân anh cũng di chuyển theo. Anh thô bạo di chuyển phần thân dưới như thể việc đi vào bên trong Ryu-jin quan trọng hơn tất cả mọi thứ trên đời, mặc kệ máu chảy ra từ da thịt bị xé rách.
"A. A, a, a ư, ưt... A, ah...!
Ryu-jin dùng tay chống vào chiếc gương gắn trên tường. Cậu nhìn thấy bản thân mình và Shin Hae-beom đang chuyển động như một con thú trong chiếc gương bị phủ mờ bởi hơi nước.
"Ghét... ghét."
"Hãy tận hưởng nó đi."
Không có cách nào để ngăn chặn bàn tay đang vươn tới ngực cậu. Shin Hae-beom dùng ngón tay kẹp lấy đầu vú đã cương cứng vì kích thích và xoay tròn, rồi vặn xoắn và kéo mạnh, và sau đó vuốt ve bằng cả lòng bàn tay.
"Ư ưc. Ưt. A a!"
"Chỗ này của cậu... mềm quá."
Ryu-jin dùng một tay nắm lấy cổ tay của Shin Hae-beom. Động tác của ngón tay đang kéo đầu vú của cậu dừng lại.
"Sao vậy?"
"Đừng, chạm vào..."
"Cậu nâng niu nó ghê cơ."
Shin Hae-beom khúc khích cười.
"Vậy nên tôi càng muốn chạm vào nó hơn đấy, cậu biết không."
Bàn tay đang vuốt ve ngực cậu trượt xuống bụng. Ryu-jin hít vào một hơi. Bụng cậu bị đè ép, cậu cảm thấy muốn đi tiểu.
"Hậc."
Shin Hae-beom vung tay một cách thô bạo. Anh giằng xé bụng dưới của Ryu-jin như thể muốn xác nhận sự tồn tại của bộ phận sinh dục đang xuyên qua cơ thể không thể chống cự của cậu. Ngón tay của Shin Hae-beom cắm sâu vào lông mu.
"Ư, a!"
"Chỗ này thì cho tôi chạm vào chứ?"
Ryu-jin rên rỉ trong khi bộ phận sinh dục của cậu bị Shin Hae-beom nắm chặt. Đó là một bàn tay thô ráp, nóng hổi và cứng rắn.
"Đừng, mà. Đừng có... không, đừng, không được."
"Sao lại không được."
Shin Hae-beom vừa di chuyển eo vừa xoa bóp bộ phận sinh dục của Ryu-jin. Sau khi mân mê nó một lúc, anh nghiêng đầu.
"Cậu bị lãnh cảm à?"
"Không phải...!"
"Vậy tại sao lại thế này? Tình trạng gì vậy."
"Thả ra!"
Shin Hae-beom không thả ra. Sau khi dùng ngón cái vuốt ve quy đầu, anh hét lên:
"Cậu bị thái giám à!"
Shin Hae-beom thì bật cười, còn Ryu-jin thì òa khóc.
"Thảo nào. Thảo nào... Thảo nào!"
Nếu biết là cậu không cảm nhận được thì đáng lẽ anh đã phải buông tay ra, nhưng Shin Hae-beom vẫn lắc bộ phận sinh dục của Ryu-jin nhanh hơn lúc nãy. Ryu-jin hét lên. Cậu cảm thấy như hạ bộ của mình sắp bị xé toạc ra.
"A, ác...! Đừng mà!"
"Mở mắt ra."
Shin Hae-beom vươn tay ra. Anh lau chiếc gương bị phủ mờ bởi hơi nước và hơi thở. Sau đó, anh túm lấy cằm Ryu-jin và bắt cậu nhìn thẳng về phía trước.
"Mở mắt ra, nhìn cho rõ vào."
Ryu-jin cúi gằm mặt. Bàn tay của Shin Hae-beom nắm chặt lấy mái tóc đỏ.
"Thả...! Bỏ tay ra!"
"Nhìn cho kỹ vào. Đây là cậu."
Hai má của Ryu-jin ướt đẫm nước mắt.
"Đây là bộ dạng của cậu bây giờ."
"Không phải. Không phải. Không!"
Ryu-jin lắc đầu lia lịa. Kết quả là những ngón tay của Shin Hae-beom lướt qua vết bỏng ở thái dương cậu.
"Ác!"
Shin Hae-beom buông tay khỏi đầu và bộ phận sinh dục của Ryu-jin và ôm lấy cơ thể cậu bằng cả hai tay. Anh vừa ôm lấy cơ thể đang vùng vẫy vừa hôn lên vết thương ở thái dương cậu. Anh cảm thấy vui khi nghĩ rằng Ryu-jin sẽ phải sống với vết sẹo này cả đời. Làm sao anh có thể không vui cơ chứ? Mỗi khi cậu nhìn vào gương, mỗi khi đầu ngón tay vô tình lướt qua, cái tên xinh đẹp này sẽ nghĩ đến tôi.
Shin Hae-beom rút eo về phía sau. Nhưng anh không rút hết bộ phận sinh dục ra. Anh để quy đầu lơ lửng ở ngay cửa rồi thở dồn dập.
"Cậu đẹp quá... cậu."
Ngực của Ryu-jin thở dốc. Eo và hông của cậu có cảm giác như sắp gãy ra.
"Hức. Hức."
Khoảnh khắc không khí lấp đầy buồng phổi đang khô héo, Shin Hae-beom đâm thẳng bộ phận sinh dục đã rút ra vào bên trong.
"Ác!"
Thành trong nóng rực quét qua. Tinh dịch nhuộm máu bắn tung tóe bên trong. Những giọt trắng còn đọng lại rải rác bên trong đùi của Ryu-jin.
"Hức!"
Môi của Shin Hae-beom méo mó. Anh nhìn xuống Ryu-jin đang úp mặt xuống sàn nhà và chỉ nhấc mông lên. Cậu trông giống như một con nai bị xe tải đâm và quẳng xuống đường nhựa.
Shin Hae-beom liếm cổ Ryu-jin. Anh trượt môi xuống vai cậu. Ngay khi anh cắn mạnh vào vai gầy guộc đến mức xương nhô ra, cơ thể đang rũ rượi của cậu co giật. Shin Hae-beom nghiến răng và bắn tinh vào bên trong Ryu-jin.
"Này."
Shin Hae-beom nắm lấy vai của Ryu-jin đang úp mặt xuống và xoay cậu lại. Cậu cắn môi đến mức hai má và cằm dính đầy máu.
Shin Hae-beom ngồi phịch xuống sàn và cười. Anh không thể không thừa nhận rằng anh đã phạm sai lầm. Công sức tắm rửa của anh đổ sông đổ biển hết rồi.
Anh vuốt ve đầu của Ryu-jin đang từ từ co người lại.
"Bẩn quá. Để sau tôi cắt cho cậu nhé."
"...Không cần đâu."
Ryu-jin đáp lại với giọng nói nghẹn đặc. Cậu đau đớn như thể toàn thân mình bị đâm nát. Máu và tinh dịch đang thấm ướt đùi cậu thật kinh khủng.
Kẻ chủ mưu của tất cả những bi kịch này lên tiếng:
"Đứng lên."
"Cút đi."
"Đứng lên mau."
"Xin anh hãy cút đi! Làm ơn!"
Ryu-jin nhắm nghiền mắt. Hai mí mắt cậu nóng hổi.
"Đừng chạm vào tôi nữa...."
Cậu không thể chịu đựng được nữa. Chỉ cần ở cùng một không gian với Shin Hae-beom thôi cũng khiến cậu nghẹt thở rồi.
Trong khi đi bộ trên hành lang dài và lạnh lẽo, Ryu-jin đã ngã quỵ xuống không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như vậy, cậu đều bị Shin Hae-beom ép phải đứng dậy. Eo cậu đau nhức như thể sắp gãy, và đầu gối thì run rẩy. Mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa
Trước cánh cửa sắt có gắn tấm biển ghi "Phòng gặp mặt," Shin Hae-beom quay lại nhìn Ryu-jin.
"Nói cho cậu biết đó là ai nhé."
"Không cần."
"Có lẽ đó là người mà cậu không muốn gặp thì sao?"
"Đã đưa tôi đến tận đây rồi mà? Bỏ cái trò mèo đó đi."
Shin Hae-beom nhún vai. Cánh cửa mở ra.
Ryu-jin loạng choạng bước vào phòng. 'Vị khách quý' đang ngồi sau tấm kính bật dậy.
"Ryu-jin à."
Là Ha Shin-sung.
"Sao anh lại đến đây?"
"Trông cậu tệ quá."
"Thì liên quan gì đến đội trưởng chứ."
Shin Hae-beom không đi ra ngoài. Ha Shin-sung trừng mắt nhìn Shin Hae-beom đang tựa người vào khung cửa sổ và ngậm điếu thuốc trên miệng. Tuy nhiên, anh không thể làm gì khác. Theo lời của người trong cuộc thì ở đây, Shin Hae-beom là luật.
Ha Shin-sung quay ánh mắt về phía Ryu-jin.
"Ăn cơm chưa?"
"......"
"tôi đã gửi tiền thăm nuôi cho cậu rồi. Có lẽ sẽ khó khăn, nhưng hãy tự chăm sóc bản thân nhé."
"Tôi không cần nên anh cút đi."
"Ryu-jin à. Hãy nhìn tôi này."
Ryu-jin nhắm mắt lại. Cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay của Shin Hae-beom lướt dọc sống lưng cậu vẫn còn rõ mồn một. Tinh dịch đang thấm ướt mông cậu khiến cậu phát điên. Cậu cảm thấy xấu hổ khi phải ngồi trước Ha Shin-sung trong bộ dạng này. Cậu không thể tin rằng đây là cơ thể mình. Ryu-jin muốn phủ nhận tất cả những bộ phận cơ thể đã bị bàn tay của Shin Hae-beom chạm vào. Đây không phải là tôi mà.
"Rốt cuộc, sao anh lại đến đây?"
"Xin lỗi."
"Anh đến đây chỉ để nói thế thôi à?"
"Xin lỗi... thật lòng."
Một cảm xúc trào dâng. Ngay cả khi giờ anh ta nói vậy, cũng chẳng có gì thay đổi cả. Cậu cũng không thể tha thứ cho những chuyện đã qua. Cậu thậm chí còn không thể hiểu tại sao anh ta lại nói ra những lời đó. Chúng ta từ khi nào đã là kiểu người đỏ hoe mắt nhìn nhau qua một tấm kính thế này chứ.
"Vậy thì sao?"
"......"
"đội trưởng xin lỗi thì bảo tôi phải làm sao!"
Tấm kính mà Ryu-jin đập xuống rung lên.
"Đừng làm cái vẻ mặt đó! Thấy ghét!"
"cậu có tức giận với tôi thì cũng chẳng có gì thay đổi cả. Vậy nên..."
"Vậy nên anh cút đi! Giờ anh định làm gì hả! Đến để xem cái thằng nhóc không nghe lời và hủy hoại cuộc đời mình hả, hay gì!"
Ha Shin-sung nhìn Ryu-jin đang vùng vẫy. Cậu trông bấp bênh như thể sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
"Không phải thế. Hãy bình tĩnh lại và ngồi xuống đi. Ngồi xuống rồi nói chuyện. Ryu-jin à, trông cậu như sắp ngã đến nơi rồi đấy."
"Đúng thế! Bây giờ tôi đang rất khó khăn và sắp ngã đến nơi rồi đây. Vậy nên anh hãy đi đi!"
Shin Hae-beom lặng lẽ hút thuốc. Ha Shin-sung đã cài sai cúc áo đầu tiên rồi. Anh biết rằng anh ta không muốn đến đây và phải cúi đầu, nhưng cái vẻ bảnh bao của anh ta trước mặt một người cấp dưới đang là tội phạm là gì chứ.
"tôi đang tìm luật sư. Chúng ta sẽ ra tòa."
"Vô ích thôi. Tôi sẽ chết thôi mà."
"Đừng từ bỏ. Chắc chắn sẽ có cách nào đó."
"Sao đội trưởng lúc nào cũng...!"
Ryu-jin nghiến răng. Cậu phát ớn những lời an ủi hão huyền của Ha Shin-sung.
"Lúc nào cũng hứa... những điều không thể giữ lời...!"
Những giọt nước mắt kìm nén trào ra. Con ngươi màu nâu hạt dẻ của Ha Shin-sung dao động.
"Ryu-jin à...."
"Hãy để tôi yên."
Shin Hae-beom nhăn mặt. Cậu cảm thấy kỳ lạ. Một cảm giác ngột ngạt và khó chịu vô tận đang lan tỏa từ sâu bên trong cơ thể cậu. Anh nghiền nát đầu lọc thuốc.
"Tôi đã bảo hãy để tôi yên rồi mà!"
"Sao tôi có thể làm thế được!"
Ha Shin-sung bùng nổ. Shin Hae-beom gật đầu trong lòng. Dù sao thì anh cũng đã nhẫn nhịn khá lâu rồi.
Shin Hae-beom nhìn Ryu-jin đang run rẩy. Anh muốn vỗ tay khen ngợi sự kiên cường của cậu, người đang quằn quại và nức nở mà vẫn cố gắng chống đỡ.
"Tôi đã bảo là tôi không cần gì cả rồi mà! Tôi đã bảo là tôi không muốn gì cả rồi mà!"
"Làm ơn đừng nói như thế. Nếu cậu như vậy, nếu đến cậu cũng như vậy, thì tôi sẽ không thể giúp gì được cả!"
Ryu-jin phun ra một cách thô bạo.
"Tôi sẽ chết ở đây."
"Đó không phải là những gì cậu thực sự muốn nói mà."
"đội trưởng là cái gì! Anh là cái gì! Chưa từng xem tôi là con người, mà bây giờ lại đến đây và nói những lời vô nghĩa như thể anh biết gì về tôi!"
Người phụ trách an ninh ra hiệu với ánh mắt hỏi rằng có ổn không. Shin Hae-beom ra hiệu bảo đừng lo lắng.
"Tôi không biết gì à?"
Ha Shin-sung nghiến răng.
"Cậu không biết... cậu sẽ không biết, tôi đang đến đây với tâm trạng như thế nào đâu...."
Gương mặt của Cha Mo-eun, Lee Ro-han và Baek Sa-yul lần lượt lướt qua. Không phải là chỉ có những chuyện tốt đẹp với họ. Vì mỗi người đều có vị trí và trách nhiệm riêng nên đã có những va chạm, tranh cãi và xung đột.
Tuy nhiên, lý do họ không trở thành kẻ thù không đội trời chung là vì cuối cùng họ là đồng đội trên cùng một con thuyền. Ít nhất thì Ha Shin-sung đã nghĩ như vậy. Anh không hề hay biết rằng những người đồng đội đó đang chia sẻ những sự thật mà chỉ họ biết và giữ bí mật.
"Trong số rất nhiều người, tại sao! Tại sao lại là bố tôi!"
Nếu là Kwak Hyun-woo thì anh ta còn có thể hiểu được. Không phải là anh ta sẽ không tức giận, nhưng ít nhất anh ta còn có thể hiểu được. Anh ta có thể chấp nhận việc những người cùng nhau vượt qua những khó khăn đặc biệt phát triển thành một mối quan hệ đặc biệt.
Tuy nhiên, mối quan hệ với Ha Sung-rok thì không thể nào. Chuyện này thực sự không thể nào.
"cậu ghét tôi đến vậy à?"
Càng nghĩ anh ta càng thấy khó tin. Anh ta đã nghĩ rằng sẽ chôn vùi nó trong lòng và giả vờ như không biết, nhưng anh ta không thể làm được. Khoảnh khắc nhìn thấy Ryu-jin đang vùng vẫy, mọi quyết tâm của anh ta đều tan vỡ. Ha Shin-sung cảm thấy muốn tát vào má Ryu-jin đang ngồi ngây ra. Cậu ta kiêu hãnh và làm giá đến vậy mà.
"Cậu đã nghĩ gì khi ngủ với bố tôi? Cậu cảm thấy vui vì đã chơi xỏ tôi à? Hay là, cái ông già đó đã cho cậu kha khá tiền tiêu vặt? Mà cậu giữ bí mật với tôi à?"
Ryu-jin không hề nhúc nhích. Cậu chỉ nhìn Ha Shin-sung đang nổi gân cổ.
"Rốt cuộc cậu đã nghĩ gì mà lại làm như vậy?!"
Ha Shin-sung đấm mạnh vào tấm kính. Người phụ trách an ninh đang bồn chồn tiến đến túm lấy cánh tay của Ha Shin-sung, nhưng lại va phải bàn làm việc và ngã nhào.
"Nói đi, Ryu Yeon-woo."
Đôi mắt kích động của anh ánh lên.
"Vậy đó là lý do cậu thờ ơ với tôi à? Vì cậu đang ngủ với ông trùm?"
Điếu thuốc rơi khỏi kẽ tay của Shin Hae-beom.
"Nếu cậu đã có miệng thì hãy nói gì đi! Chỉ cần một lời biện minh thôi cũng được! Trong suốt thời gian qua cậu đã cãi lại rất giỏi mà, tại sao bây giờ lại câm như hến vậy!"
Cánh cửa bật mở. Ryu-jin nhìn những người lính vạm vỡ của Trung tâm Giáo dục hạ gục Ha Shin-sung và đè anh xuống sàn. Cậu cảm thấy như đầu óc mình đang bị tẩy trắng. Cậu không thể nghĩ hay nói bất cứ điều gì. Trong khi đó, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
"Thấy chưa."
Shin Hae-beom nói, không biết có phải anh đã đến gần từ lúc nào.
"Tôi đã bảo cậu là đó là người mà cậu không muốn gặp mà."
Shin Hae-beom dựng Ryu-jin dậy. Anh kéo cái cơ thể đang rung lắc vô lực về phía cửa. Ngay khi tay trái của Shin Hae-beom nắm lấy tay nắm cửa, Ryu-jin hét lên:
"Trả nợ cho chị tôi!"
Như thể vừa mới nôn ra.
"Tôi muốn báo đáp vì anh đã trả nợ cho chị tôi! Nhưng tôi lại chẳng có gì cả!"
Giờ cậu đang lấy cái đó ra để biện minh à....
Bàn tay nắm lấy tay nắm cửa run lên. Shin Hae-beom nhận ra tên của sự khó chịu mà mình đang cảm thấy. Đó là sự phẫn nộ. anh không biết rằng nó hướng về phía thằng nhóc đáng thương này, hay về phía Ha Shin-sung đang nằm rên rỉ trên sàn.
Một giọng nói kìm nén van nài:
"Tôi làm những gì tôi có thể làm. Dù có khó khăn và khốn khổ đến đâu, tôi vẫn sẽ chịu đựng. Vì tôi không còn cách nào khác. Vì tôi thực sự không thể làm được gì nhiều."
"......"
"Nhưng chẳng phải kỳ lạ sao? Kết quả lúc nào cũng tệ hại cả."
Ryu-jin ngẩng đầu lên. Đôi mắt ướt đẫm nhìn Shin Hae-beom.
"Jung Ryu-jin. Đứng thẳng lên."
"......"
"Tôi bảo cậu đứng thẳng lên!"
Shin Hae-beom đỡ lấy cơ thể đang suy sụp. Phía sau tấm kính, Ha Shin-sung kêu gào. Jin Chi-woo xông vào, anh nhìn Shin Hae-beom. anh ta đang ôm ryujin bằng vẻ mặt thất thần.