Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Bàn tay nắm chặt hướng về phía "hợp đồng lao động" vô nghĩa. Shin Hae-beom nói rằng không có gì khó khăn cả. Không có thông tin gì về tính cách của Kwon Se-hyeok, nhưng khi nói đến sự xảo quyệt, cậu còn giỏi hơn.
"Tôi nghĩ cậu có thể thuyết phục cậu ta."
Trên tờ giấy trắng, những con chữ, nốt nhạc hay những con kiến không cử động đang bò trên đó? Tôi không biết. Những thứ như vậy không quan trọng. Ryu Jin gật đầu như bị thôi miên.
Shin Hae-beom đã chuẩn bị hai kế hoạch khác nhau. Một để nâng lên và một để hạ xuống. Cái trước là <Phaeton>, tên của thần mặt trời trong thần thoại, cái sau là <Siren>, một con quái vật biển xinh đẹp.
Anh lấy một chiếc điện thoại cũ ra. Chiếc điện thoại di động cũ chỉ có chức năng gọi điện, nhắn tin và báo thức là còn hoạt động, là món đồ mà Shin Hae-beom đã nhận được từ dì mình từ lâu. Anh đã chia sẻ một trong cùng loại với em gái mình, chỉ khác màu.
Shin Hae-beom bấm số quay nhanh số 3.
-Yeonji-dong đây.
"em không bận chứ?"
-Ổn thôi. Có chuyện gì vậy?
"Hôm nay anh sẽ đến. Chuẩn bị đồ nhắm cho anh ở khu nhà phụ."
-…….
"Ye-na à."
-emtự hỏi ai lại gọi cho mình vào ban ngày thế này. Được rồi. Mấy người vậy?
Shin Hae-beom trả lời câu hỏi của Shin Ye-na.
-em nghe tin về anh Chi-woo rồi. Tin tức nói anh ấy ổn, nhưng thực sự thế nào? Anh ấy có thực sự không bị thương ở đâu không?
"Ừ. Cậu ấy ổn đến mứcanh còn sợ."
-Dù sao thì anh ấy cũng bị sốc. Xe bị hỏng hoàn toàn.
"cậu ấy đã khóc lóc om sòm."
-Đừng cười! Đừng nghĩ rằng em không biết anh đang thầm nghĩ rằng đó là điều tốt. Anh là một tên khốn thực sự nếu anh làm vậy. Anh biết chứ? Hãy an ủi anh ấy chân thành. Đó là nghĩa vụ của một người bạn.
"anh không làm vậy."
-Không làm vậy ư? Em biết là anh muốn dọn dẹp mọi thứ nhân cơ hội này đấy?
"anh không thể giấu em mà”
Shin Ye-na cười , cô là chủ nhân trẻ tuổi của Howolru (Hổ Nguyệt Lâu), được gọi là thánh địa của các nhân vật chính trị và tài chính.
-Đương nhiên. Đừng coi thường người đã cứu mạng anh.
Anh ngước nhìn mười tám cây cột nâng đỡ mái ngói hùng vĩ. Những chiếc đèn lồng đỏ rung rinh trong gió từ lối vào thu hút sự chú ý của anh. Chiếc Range Rover của Shin Hae-beom rẽ vào một con đường bên cạnh ngay trước khi anh nhìn thấy trạm bảo vệ kiểm soát ra vào.
Anh lái xe chậm trên con đường tối tăm rợp bóng cây, chỉ dựa vào đèn pha. Khi những chiếc đèn lồng đỏ rực rỡ biến mất và những chiếc đèn trắng mờ xuất hiện, Shin Hae-beom hạ cửa sổ xuống và đưa tay ra ngoài. Mưa phùn rơi.
Cánh cửa của khu nhà phụ Howolru mở ra. Một người phụ nữ gầy gò trong bộ trang phục truyền thống màu xanh lục nhạt bước ra. Một nụ cười nở trên khuôn mặt cô khi cô nhìn Shin Hae-beom bước ra khỏi xe. Thay vì nhận chiếc ô mà cô đưa ra, Shin Hae-beom ôm chặt ân nhân cứu mạng của mình.
"Vào trong đi."
"cảm ơn nhé."
"Sao lại đột ngột thế?"
Shin Hae-beom được dẫn vào và kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt. Một bát cơm cao ngất ngưởng với đầy lúa mạch, một đĩa đựng nước tương, một con cá thu đao khô cong và kim chi củ cải đang chờ đợi anh.
"Đây là cái gì?"
"Ăn những gì em choanh đi."
"em nướng con cá này phải không? em đã đốt cả hai mặt."
"Ôi trời, lắm lời!"
Shin Ye-na đưa cho Shin Hae-beom một chiếc thìa và đôi đũa.
"Ăn trước khi bạn bè đến. em biết anh thường không thể ăn đúng cách vì để ý đến mọi người."
Shin Hae-beom tự cười nhạo.
"Khẩu vị của một người... không thay đổi ngay cả khi họ muốn."
"Anh có nhớ chuyện đó không?"
Shin Ye-na nói với một giọng nói cố tình vui vẻ.
"Khi anh làm việc ở cửa hàng của mẹ. Vào cuối tuần có quá nhiều người đến nỗi sau khi đóng cửa, mọi người đều kiệt sức. Lúc đó, anh đã cào những gì còn sót lại trong nồi cơm điện, cho thêm trứng, phô mai, giăm bông... còn gì nữa nhỉ? Dù sao thì, anh đã trộn cơm cho em."
"anh nhớ chứ. Bữa cơm của người làm thuê."
"Chúng ta chia nhau ăn trong chậu nhôm rồi cãi nhau một trận lớn. Vì anh ăn quá nhanh. Thật sự, em cứ tưởng anh là máy hút bụi ấy. Anh còn chẳng thèm nhai mà nuốt luôn đúng không? Hồi đó."
"Em vẫn còn nhớ chuyện đó sao..."
Khi Shin Hae-beom ăn xong, Jin Chi-woo và Ki Woo-hee lần lượt đến cách nhau 5 phút. Bầu không khí trở nên sôi động khi họ trao nhau rượu mơ. Chỉ có Ki Woo-hee phải lái xe khi trở về, uống nước có gas thay vì rượu.
Shin Hae-beom chia những chiếc phong bì đã chuẩn bị cho ba người trước mặt.
"Đọc đi."
Đó là <Siren>. Shin Ye-na là người đầu tiên lên tiếng.
"Em muốn nghe ý kiến của anh Chi-woo trước..."
"Anh ổn!"
Khuôn mặt của Jin Chi-woo ửng đỏ. Shin Hae-beom cười.
"Thật sự ổn chứ, Chi-woo?"
"Không, ý tôi không phải vậy. Ý tôi là, tôi ổn. Không phải là thằng Jung Ryu Jin đó làm tôi thích."
"cậu say rồi."
"Em đồng ý với anh. Anh say rồi."
"Thưa đội trưởng, có vẻ như anh đã say rồi."
Jin Chi-woo bực tức luống cuống.
"Mấy đứa này, cả lũ, đang trêu tôi hả?!"
Shin Hae-beom nói.
"Không có nhiều thời gian. Lễ nhập ngũ của Kwon Se-hyeok là ngày 5 tháng 7. Theo kế hoạch ban đầu là giữa tháng, nhưng có vẻ như Kwon Joo-hyeok đang vội vàng khi nó được đẩy lên sớm hơn."
"Lão già đó chắc chắn sẽ làm mọi thứ một cách triệt để khi thúc đẩy. Quyết đoán và thực hiện. Rất tuyệt. Tuyệt vời."
Jin Chi-woo vỗ tay lên đầu. Trái ngược với anh ta đang lảo đảo vì say, Ki Woo-hee bình tĩnh thanh toán và mở miệng.
"Chúng ta cần chuẩn bị cho Jung Ryu Jin vào cuối tháng 6."
"Đúng vậy."
Shin Hae-beom gật đầu. Giọng của Shin Ye-na xen vào.
"Cậu ấy còn trẻ."
"......"
"Có lẽ không có ai nói với cậu ấy đừng trả thù sao?"
Trong khi mọi người đều im lặng, Shin Hae-beom nhìn ra cửa sổ đóng kín. Một tấm rèm có hình hoa trà được kéo xuống, che khuất tầm nhìn bên ngoài. Một căn phòng bí mật được thiết kế để ngăn chặn ngay cả tiếng chuột. Nơi <Hồng Hổ> của Shin Hae-beom được lên kế hoạch và ra đời.
Shin Hae-beom nghĩ rằng không gian kín này là cuộc sống của anh. Anh quyết định đối mặt với nó vì anh không thể tránh khỏi nó. Anh đã tự giam mình vào vòng xoáy định mệnh. Không còn cách nào khác. Ngay cả khi anh nhắm mắt lại hoặc bịt tai, những ký ức đau đớn đến xé nát tim anh cũng không thể chôn vùi ở bất cứ đâu.
Shin Hae-beom uống cạn ly rượu.
"Ryu Jin, cậu ấy giống tôi."
Jin Chi-woo chế nhạo.
"Này! Tự ý thức thái quá cũng có giới hạn thôi. Cấu trúc xương của hai người khác nhau hoàn toàn, anh đang nói nhảm gì vậy? Họ đang quảng bá anh trên TV, vì vậy anh thực sự nghĩ mình là một người đàn ông đẹp nhất thế kỷ à."
"Không phải đội trưởng có ngoại hình đẹp sao?"
"Này, Ki Woo-hee!"
"Ôi trời, anh Chi-woo sao vậy? Vẻ ngoài của anh trai em có vấn đề gì sao? Nếu anh ấy cởi bộ quân phục ra, anh ấy sẽ là một ngôi sao điện ảnh ngay lập tức."
Đó là một cuộc tấn công phối hợp từ hai người.
"Không, không phải vậy, không phải anh đã nói cậu ta xấu xí. Ý anh là cậu ta khác với Jung Ryu Jin, khác biệt."
"Đừng nói những điều vô nghĩa và uống rượu đi. Tôi không bao giờ nói Ryu Jin và tôi giống nhau về khuôn mặt."
"Vậy thì sao? Tính cách của hai người giống nhau, thông số kỹ thuật của hai người giống nhau, hay thậm chí hai người cùng tuổi?"
"Cảm giác."
"Cái gì?"
"Nó gợi nhớ cho tôi về thời thơ ấu của tôi. Khi tôi nhìn cậu ấy."
"cậu có nghiêm túc không?"
Jin Chi-woo không hiểu Shin Hae-beom. Làm sao anh ta có thể đánh đập, hãm hiếp và biến người gợi nhớ về thời thơ ấu của anh ta thành một con búp bê tình dục?
"Tôi nghĩ đó là một loại vừa yêu vừa ghét."
Ki Woo-hee nói trong xe trên đường trở về.
"Yêu và ghét?"
"ừ."
"cô đang nói nhảm gì vậy? Họ đang hẹn hò sao?"
"Không phải tình yêu và sự ghét bỏ giữa những người yêu nhau, mà là cảm xúc hướng về bản thân bất lực trong quá khứ."
"Ý cô là gì..."
"Đội trưởng có muốn quay ngược thời gian không? Đến cuối tuổi thiếu niên hoặc đầu tuổi hai mươi, khi anh trẻ hơn và tràn đầy năng lượng hơn nhiều."
"cô bị điên à!"
Như thể anh ta không thích ngay cả ý nghĩ đó, Jin Chi-woo run rẩy.
"Tôi sẽ không làm điều đó ngay cả khi họ cho tôi cả thế giới. Tại sao tôi lại phải chịu đựng sự khó khăn đó một lần nữa?"
"Chính xác."
Ki Woo-hee cười thầm.
"Điều mà đội trưởng nói rằng Jung Ryu Jin trông giống mình có lẽ là hình ảnh của bản thân mình khi còn nhỏ. Một hình ảnh mà bây giờ anh ấy hoàn toàn không thể tưởng tượng được... một đội trưởng bất lực, không có gì cả. Một ký ức mà anh áy không muốn quay trở lại. Một bản thân mà anh ấy muốn phủ nhận."
"Tôi không biết. Những người có bằng cấp cao như các người mới có thể hiểu được những điều triết học đó. Tôi sẽ ngủ một giấc. Đánh thức tôi khi chúng ta đến nơi."
"Vâng. Nghỉ ngơi đi."
------------
Shin Ye-na lật trang bìa của <Siren>. Một bức ảnh của một cậu bé với mái tóc đỏ, khuôn mặt trắng và thon thả đang cười rạng rỡ xuất hiện. Nhìn chất lượng hình ảnh hơi kém, có vẻ như nó được chụp từ xa bằng ống kính zoom.
"Cậu ấy đang nói chuyện với ai vậy?"
Khuôn mặt của người khác không thể nhìn thấy vì nó nằm ngoài khung hình. Nhưng cô chắc chắn rằng đó là một người quan trọng.
"Hả? em đang nói gì vậy?"
"em tò mò ai mà Ryu Jin đang nói chuyện trong bức ảnh này."
"...em tò mò về mọi thứ nhỉ."
Ngón tay của Shin Ye-na vuốt ve má của Ryu Jin trong ảnh.
"Cậu ấy xinh trai đấy. Cậu ấy trông giống Ryu Yeon-bi."
"Cậu ấy không có khuôn mặt đó bây giờ."
"Ôi trời, sao vậy?"
Shin Hae-beom lau mặt bằng khăn và nói.
"Vì tra tấn. Vết sưng và vết bầm sẽ dần biến mất, nhưng vết bỏng ở thái dương sẽ không biến mất. Nó khá sâu đấy. À, cả mắt cá chân nữa."
Shin Ye-na cau mày.
"Anh đã làm vậy?"
"Ừ."
"Vì anh Chi-woo?"
"anh sẽ không bào chữa."
"......"
"Hãy tắm rửa cho cậu ấy thật sạch, cho cậu ấy ăn và mặc quần áo đẹp. Cậu ấy phải là một người xinh đẹp trong mắt mọi người."
"Vậy thì anh nên đối xử với cậu ấy nhẹ nhàng hơn."
"anh tin em, Shin Ye-na."
Shin Hae-beom lấy một điếu thuốc ra và ngậm nó. Cuộc trò chuyện đã kết thúc, vì vậy anh có thể mở cửa sổ. Anh dựa vào cửa sổ và hút thuốc. Anh có thể nhìn thấy bầu trời đen bên ngoài cửa sổ đang mở. Bầu trời có rất nhiều sao hôm nay. Có vẻ như những ngôi sao sắp trút xuống như mưa.
Tiếng cười, tiếng nói và tiếng xe cộ của mọi người từ xa... thật xa vời. Đó là đêm của Howolru. Sự khởi đầu của một thành phố không ngủ thực sự.
"Em là người có thể điều khiển trái tim của mọi người. Những gì người khác muốn, những lời họ muốn nghe, ngay cả những suy nghĩ giấu kín của họ...anh không thể che giấu bất cứ điều gì trước em."
"em lại không quan tâm đến điều đó."
"anh có một yêu cầu."
"Yêu cầu gì?"
"Hãy đối xử tốt với Jung Ryu Jin."
"......"
"Cậu ấy cần một người như em. Giống như em là người duy nhất đối với anh."
Nghe như thể anh đang hỏi liệu cô có thể cứu Jung Ryu Jin không. Giống như cô đã làm với anh.
Shin Ye-na gật đầu.
Ryu Jin phát điên và nổi loạn khi nghe nói cậu phải trải qua một cuộc kiểm tra thể chất cần thiết để gia nhập công ty. Sung Jae-kyung là người đã giữ Ryu Jin lại và trấn an cậu. Cậu ấy đã làm điều đó, và nó không hề đau đớn hay đáng sợ chút nào, và Ryu Jin cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Tuy nhiên, cậu không nới lỏng cảnh giác. Sung Jae-kyung đã cố gắng nói chuyện với Ryu Jin đang căng thẳng bằng mọi cách có thể. Âm nhạc, phim ảnh, phim truyền hình thịnh hành dạo này... nhưng cậu sớm nhận ra Ryu Jin không quan tâm đến bất kỳ lĩnh vực nào và im lặng.
Ngay cả khi xét đến việc cậu gầy gò do tra tấn, tình trạng sức khỏe của Ryu Jin vẫn không tốt. Cậu bị suy dinh dưỡng và thiếu cân nghiêm trọng. Tất cả các khả năng thể chất của cậu, bao gồm dung tích phổi và sức mạnh cơ bắp, đều dưới mức trung bình. Điều duy nhất mà cậu có thể tự hào là thị lực động 2.0 ở cả hai mắt.
Theo tiêu chuẩn của Ki Woo-hee, ưu điểm duy nhất của Ryu Jin chỉ là vậy thôi. Một khuôn mặt nhỏ bé và tứ chi dài thì đẹp đấy, nhưng nó không phải là một điểm tốt cho một người lính. Tuy nhiên, đánh giá của Sung Jae-kyung là hào phóng hơn.