Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Bác sĩ quân y Oh Jae-yoon nói rằng Ryu Jin bị sốc tạm thời. Do cơ thể suy nhược vì tra tấn, cậu ấy đã phải chịu một cú sốc quá lớn.
"Không phải mãn tính chứ?"
"Tôi nghĩ tôi sẽ cần kiểm tra hồ sơ bệnh án để xác nhận điều đó."
Shin Hae-beom đưa cả bao thuốc của mình cho Oh Jae-yoon.
"Anh đã vất vả rồi. Đi nghỉ ngơi đi."
"Vâng."
"Trung tá Jin cũng vậy."
Sau khi Jin Chi-woo và Oh Jae-yoon rời đi, Shin Hae-beom đứng dậy và kéo rèm giường. Anh ta di chuyển một chiếc ghế đến đầu giường nơi Ryu Jin đang nằm. Khuôn mặt nhỏ bé lọt vào tầm mắt anh ta.
Xương quai xanh nhô ra có thể nhìn thấy qua bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình. Shin Hae-beom nhìn chằm chằm vào cảnh tượng xương mỏng manh đang lên xuống một cách khó khăn. Khi anh ta tỉnh táo lại, anh ta thấy mình đang vuốt những sợi tóc phủ trên trán Ryu Jin.
"Ah."
Anh giật mình và rụt tay lại. Chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Shin Hae-beom đôi khi bị cuốn vào những thôi thúc mà anh ta không thể kiểm soát. Jin Chi-woo gọi những thôi thúc vô danh đó là "bệnh dại nan y" mà anh ta vẫn chưa khỏi dù đã ngoài ba mươi.
Bệnh dại bùng phát vào năm nhà hàng của dì anh đóng cửa. Đó là năm cuộc đời đầy thăng trầm của người dì, người đã một mình nuôi nấng anh và em họ của mình và làm việc chăm chỉ để tạo dựng cuộc sống, đã kết thúc bằng một cơn nhồi máu cơ tim cấp tính.
Năm đó, Shin Hae-beom đã cố gắng đi theo dì mình. Chính người em họ đã tự học hô hấp nhân tạo, đã tóm lấy cổ áo anh và kéo anh trở lại thế giới này.
Khuôn mặt của Shin Ye-na chồng lên khuôn mặt của Jung Ryu Jin đang nằm. Shin Hae-beom giật mình. Thật kỳ quái. Jung Ryu Jin và Shin Ye-na.
Shin Hae-beom lắc đầu. Nó không có tác dụng. Ngay cả khi anh lắc đầu như một kẻ điên, giọng nói đau khổ của Jung Ryu Jin vẫn không biến mất khỏi đầu anh.
"Tôi sẽ chết ở đây."
Liệu đó có phải là điều cậu ấy chỉ nói với Ha Shin-sung?
Shin Hae-beom nhớ lại khuôn mặt của Ha Shin-sung khi nhìn Ryu Jin. Đó là một đôi mắt tuyệt vọng biến suy đoán thành sự chắc chắn.
Ha Shin-sung thích Jung Ryu Jin. Anh ta đã yêu đơn phương vô điều kiện, một tình yêu chắc chắn không được đáp lại.
Shin Hae-beom nắm chặt tay. Sự khó chịu lan tỏa khắp cơ thể anh qua các mạch máu.
Thứ mà mấy đứa trẻ ngày nay thích.
Shin Hae-beom ra lệnh như vậy. Nhân viên thu ngân nhanh nhẹn như động tác của mình, và tính tiền cho anh ta một set menu nổi tiếng nhất mà không cần hỏi gì thêm.
Shin Hae-beom ôm chiếc túi giấy màu nâu và rời khỏi cửa hàng. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ cửa hàng đến bãi đậu xe, anh ta vừa cười vừa vẫy tay theo hướng những tiếng reo hò, ký tặng bảy lần, ôm năm lần và chụp ảnh mười hai lần. Khi anh ta lên xe và ném chiếc túi lên ghế hành khách, anh ta cảm thấy kiệt sức. Làm người nổi tiếng là một công việc tiêu hao năng lượng.
Ha Shin-sung thậm chí còn vung nắm đấm vào trưởng bộ phận an ninh vì nói rằng thời gian thăm đã hết, anh lùi lại với đôi môi run rẩy trước lời tuyên bố của Shin Hae-beom rằng giờ đây có lý do để tống anh ta vào tù vì cản trở người thi hành công vụ. Cảm giác chiến thắng dâng trào.
Không muốn mất đi cảm giác sảng khoái đó, Shin Hae-beom quyết định làm một việc tốt như đã hứa.
Tâm trạng sảng khoái tan vỡ ngay khi anh bước ra khỏi thang máy. Có một sự náo động bên ngoài phòng y tế. Khi Shin Hae-beom đến gần hơn, Ki Woo-hee với vẻ mặt cứng đờ đã báo cáo. Jung Ryu Jin đã khóa cửa từ bên trong.
"Cái gì?"
"Trung úy Oh đang bị bắt làm con tin."
Đó là bác sĩ quân y Oh Jae-yoon. Anh ta không thể nhịn được cười vì quá nực cười.
"Vậy nên mấy người đã cuống cuồng lên đến tận bây giờ?"
Shin Hae-beom ném túi bánh mì kẹp thịt cho Ki Woo-hee và nhặt một bình chữa cháy.
Ầm, tay nắm cửa rơi ra. Shin Hae-beom nhìn quanh phòng y tế bừa bộn. Giường, ghế bị xê dịch khỏi vị trí của chúng, và một màn hình bị vỡ đổ xuống trên bàn lộn xộn. Cánh tủ khóa lẽ ra phải luôn khóa thì lại mở toang. Tất cả các loại vật tư y tế nằm rải rác trên sàn.
Shin Hae-beom nheo mắt. Jung Ryu Jin đang đứng trước cửa sổ đang mở, ôm cổ Oh Jae-yoon. Cậu ta cầm một mảnh kính bọc băng.
"Này. Cậu đang làm gì vậy?"
Shin Hae-beom tặc lưỡi.
"Trước đó không phải cậu nói cậu sẽ chết ở đây sao?"
"Tôi chưa bao giờ nói sẽ chết một mình."
"Ý cậu là thế này à?"
"Đừng di chuyển! Tôi sẽ cắt cổ tên khốn này."
Oh Jae-yoon đã rất sợ hãi. Với vẻ mặt tái mét, anh ta thậm chí không thể thở đúng cách.
Shin Hae-beom ước tính sự khác biệt về chiều cao giữa hai người trước mặt anh. Oh Jae-yoon, với chiều cao trung bình và dáng người gầy gò, gần như là người duy nhất mà Jung Ryu Jin có thể bắt làm con tin ở trại huấn luyện. Có lẽ Jung Ryu Jin đã để ý đến Oh Jae-yoon ngay từ đầu.
Shin Hae-beom tặc lưỡi trong lòng. Anh ta đã lơ là vì chứng bệnh dại của mình tái phát. Jung Ryu Jin thuộc về "Bạch sư tử". Ngay cả khi cậu ta không đóng vai trò chiến đấu tại hiện trường, cậu ta vẫn là một thành viên tổ chức đã được huấn luyện cơ bản. Bởi vì cần biết một chút để thực hiện một vụ bắt cóc con tin.
Shin Hae-beom giơ hai tay lên.
"Được rồi. Cậu muốn gì?"
"Đem Jin Chi-woo đến đây."
"cậu ta đã tan làm và không có ở đây. Cậu ta sẽ không trở lại cho đến sáng mai."
"Đừng nói nhảm và mang anh ta đến đây! Anh muốn thấy tên khốn này chết à?!"
"Chúng tôi là công chức, Jung Ryu Jin. Có một thứ gọi là giờ làm việc theo luật định trong công việc. Tôi phải nói gì với một người đã về nhà đúng giờ? Cậu không biết về sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống à? Sẽ là một vấn đề lớn nếu một người quản lý liên lạc với một nhân viên sau giờ làm việc. Đó là cách mọi thứ hoạt động ngày nay."
"Tôi quan tâm gì chứ!"
"Ý tôi là chúng ta nên cố gắng hiểu quan điểm của nhau."
Shin Hae-beom kéo một chiếc ghế và ngồi xuống. Anh ta nhận túi bánh mì kẹp thịt từ tay Ki Woo-hee.
"Cậu không đói à? Đã qua giờ ăn tối rồi."
"......"
"Hãy ăn cái này và nói chuyện. Tôi đã mua bánh mì kẹp thịt, ổn chứ? Tôi không biết sở thích của cậu nên tôi đã mua một thứ gì đó một cách tình cờ. Nghe nói nó đang rất hot dạo này."
"Tên khốn điên rồ! anh có biết đây là tình huống gì không?!"
"Tôi biết. Đó là lý do tại sao tôi đến đây. Nếu không, tôi đã sai bọn trẻ kia làm việc này rồi."
Shin Hae-beom nhún vai.
"Hãy thả anh chàng bác sĩ quân y tội nghiệp này đi. Nói chuyện với tôi. Thật dễ chịu khi vừa ăn vừa nói chuyện lịch sự, phải không?"
Jung Ryu Jin không di chuyển. Shin Hae-beom lấy một chiếc bánh mì kẹp thịt ra và mở gói.
"Hãy sống như những quý ông. Được chứ? Ngồi xuống đi. Đến đây, ngồi xuống và ăn."
"Vô nghĩa...!"
"Đừng lưỡng lự và đến đây. Cậu đang đói mà."
Shin Hae-beom biết rằng Ryu Jin sẽ không thể cầm cự được lâu. Adrenaline được tiết ra trong trạng thái hưng phấn cũng giống như một chất kích thích. Nó tăng vọt lên rồi đột ngột giảm xuống.
"Tại sao cậu lại làm vậy với bác sĩ quân y tội nghiệp? Anh ta đã chữa trị cho cậu. Cậu đang trả ơn bằng ác. Cậu không nên làm vậy, cậu sẽ bị trừng phạt trên thiên đàng khi cậu chết."
"Anh sẽ bị trừng phạt! Không phải tôi!"
"Ừ, cậu nói đúng."
Ngay khi Ryu Jin định hét lên điều gì đó, Shin Hae-beom nói.
"Cậu vẫn chưa trả lời."
"......"
"Thật khó xử, phải không? Khi anh ta ở đây."
Vào tháng 7, Kwon Se-hyeok sẽ nhập ngũ với tư cách là nhân viên phục vụ cộng đồng tại Trung tâm Huấn luyện Punggi. Shin Hae-beom đề nghị Ryu Jin thực hiện trận phục thù lần thứ hai.
"Người gặp khó khăn là anh chứ, tôi thì có liên quan gì!"
"Ừm, ai biết? Mọi người sẽ tin ai?"
Sự thật không quan trọng. Công chúng tin vào tuyên bố của bên có ảnh hưởng lớn. Ngay cả khi bạn cố gắng sửa chữa nó sau đó, sự quan tâm của công chúng sẽ giảm dần. Kết quả là, sự thật bị chôn vùi, và chỉ có ý kiến của bên mạnh hơn được truyền lại.
Shin Hae-beom đứng dậy khỏi ghế. Anh dọn dẹp bàn làm việc bừa bộn, đặt túi bánh mì kẹp thịt xuống. Đồng thời, anh ra hiệu cho bác sĩ quân y. Điều cần thiết chỉ là một khoảng trống nhỏ.
"Tôi cũng mua cả Coca-Cola. Cậu khát chứ? Cậu cứ liếm môi từ nãy đến giờ, có thể là triệu chứng mất nước. Cậu có bị đau đầu không? Nếu vậy thì thực sự nguy hiểm đấy. Dù sao thì, đừng bướng bỉnh và đến đây."
"Tôi không cần! Đừng đến gần!"
"Cậu không cần phải cảnh giác đến thế..."
Khuỷu tay của Shin Hae-beom đánh vào cằm của Ryu Jin. Trong khoảnh khắc lỏng lẻo của sự kiềm chế, Oh Jae-yoon nhanh chóng trốn thoát.
Shin Hae-beom lao vào Ryu Jin, cậu đang loạng choạng mất thăng bằng. Anh ta vặn cổ tay Ryu Jin để khiến cậu ta đánh rơi vũ khí, và dùng chân đá nó ra xa. Anh ta ném cơ thể gầy gò của Ryu Jin xuống sàn.
"Aack!"
"Những gì cậu nghĩ đến chỉ là bắt con tin thôi sao? Trình độ suy nghĩ của cậu cũng chỉ đến thế."
Hơi thở của Shin Hae-beom không hề bị xáo trộn.
"Cậu nên xem xét đối tượng trước khi tấn công chứ."
Ki Woo-hee đỡ Oh Jae-yoon, hỏi về việc xử lý Jung Ryu Jin. Shin Hae-beom trả lời với vẻ mặt bình thản.
"Xuống tầng hầm."
-------------
Cậu bé trong ảnh đang cười. Cậu bé mặc đồng phục màu xám của một trường trung học danh tiếng, nơi con cái của các chính trị gia và doanh nhân nổi tiếng theo học, đang ôm những bó hoa lớn trên tay.
Ryu Jin nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính xách tay. Ánh mắt cậu hướng về bảng tên trên đồng phục.
"Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy khuôn mặt cậu ta với độ phân giải cao phải không?"
Không có nhiều người con của Tổng thống Kwon Il-hyeok được công chúng biết đến. Hầu hết đều vẫn chưa thành niên. Và vì một lý do nào đó, những người con đã trưởng thành đều từ bỏ quyền kế vị ngai vàng từ sớm và sống cuộc sống không liên quan đến chính trị.
Vị trí tổng thống tiếp theo phụ thuộc vào hai nhân vật chủ chốt, Kwon Joo-hyeok và Yoo Mi-hyun. Cho đến nay, cả hai đều không có động thái đặc biệt nào cho đến khi con trai cả, con gái cả và con trai thứ hai của Kwon Il-hyeok lần lượt đạt đến độ tuổi hợp pháp. Công chúng tin rằng lý do là vì vẫn còn quá sớm để thảo luận về người kế vị.
Khi cuộc chiến thần kinh kéo dài, sự căng thẳng sẽ giảm bớt. Ngay khi mọi người nhầm tưởng rằng họ đã bước vào một giai đoạn ổn định chính trị, Kwon Joo-hyeok đã giới thiệu con trai thứ ba của mình, Kwon Se-hyeok, người vừa tốt nghiệp trung học, làm nhân viên phục vụ cộng đồng tại Trung tâm Huấn luyện Punggi, "không chính thức" tuyên bố ai là người kế vị mà anh ta ủng hộ.
"Nếu chọn ra người mà Kwon Joo-hyeok yêu quý nhất bây giờ, thì đó chính là tên nhóc này."
"Không phải anh sao?"
"Tôi và cậu ta gặp tai nạn khi đang đi xe hơi. Vậy ai sẽ vào tù? Ai lái xe ở đây không quan trọng."
"......"
"Cứ nghĩ như vậy."
"Cậu sẽ giết tên nhóc này chứ?"
"Sẽ rất tốt nếu cậu ta chết, nhưng tàn phế cũng không sao. Chỉ cần người kế vị mà Kwon Joo-hyeok dốc hết mọi thứ vào bị sụp đổ là được. Sau đó, Yoo Mi-hyun sẽ tự mình giải quyết. Cô ta đang giữ mình, nhưng... dù sao thì cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tôi nghĩ tôi biết ai là người kế vị mà nữ hoàng thanh trừng đó đã nhắm đến."
"Đó là ai?"
"Hãy ký vào đây và tôi sẽ cho cậu biết."
Shin Hae-beom đưa ra một hợp đồng lao động.
"Đây là cái gì?"
"Cậu không biết sao?"
"Tôi chưa bao giờ nói sẽ làm theo lời anh."
"Cậu có bằng lái xe không? Dù là cậu thì cũng có thể làm tài xế mà."
Ryu Jin câm nín.
"Không có sao?"
"Tôi đã định mua xe trước rồi mới cố gắng xin bằng!"
"Tôi tin cậu lắm."
"Ngay từ đầu tôi đã không nói sẽ làm đàn em của Kwon Se-hyeok!"
"Ngay cả khi cậu chết, cậu cũng nên trả thù cho chị cậu trước khi chết."
Shin Hae-beom ôm lấy vai Ryu Jin và kéo cậu ta lại gần.
"Kwon Joo-hyeok đã cướp đi người quan trọng nhất đối với cậu. Bây giờ đến lượt cậu trả lại."
"......"
"Thực tế là cậu cũng biết điều đó phải không? Tôi và Jin Chi-woo chỉ là những người có giá trị đối với Kwon Joo-hyeok. Nhưng tên nhóc này thì khác."
Kwon Se-hyeok là một hoàng tử thực sự. Hơn nữa, anh ta là người mà Kwon Joo-hyeok yêu quý.
"Một mục tiêu tuyệt vời phải không?"
"Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ra tay sao?"
Shin Hae-beom đột nhiên thốt ra những lời thơ mộng.
"Tôi chỉ là một âm thanh đơn giản. Nhưng cậu là âm nhạc. Âm nhạc hay làm mù mắt và tai người. Nó có thể kéo họ xuống vực sâu."
"Anh nghĩ tôi có thể làm được điều đó sao? Chống lại Kwon Se-hyeok?"
"Tôi đã nói rồi. Tôi sẽ thiết kế cậu."
"......"
"Kwon Se-hyeok chắc chắn sẽ thích cậu. Hãy moi móc và chơi đùa với cậu ta hết mình. Và khi tôi ra hiệu, cậu chỉ cần nhắm và bắn."
"Tôi sẽ nhận được gì khi làm vậy?"
"Tôi sẽ cho cậu mọi thứ của tôi."
Ryu Jin ngước nhìn Shin Hae-beom.
"Mọi thứ của anh?"
"Đúng vậy. Tôi sẽ chuyển toàn bộ tài sản của tôi cho cậu."
"Thật vô lý..."
"Tại sao lại vô lý? Tôi thậm chí đã lên kế hoạch cho tên chiến dịch này rồi."
"Anh tự mình diễn một mình à."
"Đúng vậy, tôi tự mình chơi tất cả các nhạc cụ đệm. Giờ tất cả những gì còn lại là cậu hát và sân khấu sẽ trở nên hoàn hảo."
Ryu Jin nhắm mắt lại. Mí mắt nhắm nghiền run rẩy. Shin Hae-beom đến gần và nắm lấy tay cậu. Đó là một bàn tay thô ráp và chai sạn.
"Bây giờ không phải là lúc để cậu chết."
"......"
"Chị cậu cũng sẽ nghĩ như vậy."