Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Of the fool no I don’t like you
Bữa tiệc kỷ niệm tốt nghiệp là tồi tệ nhất. Cậu không thể mời bất kỳ người bạn thân nào. Vì thành tích của đội bóng chuyền, nơi cậu đã hoạt động tích cực trong 3 năm và lọt vào giải đấu quốc gia, cho thấy phản ứng dương tính trong cuộc kiểm tra doping, nên trường đã bị tàn phá.
Trong khi tất cả những người có liên quan đến đội bóng chuyền bị triệu tập với tư cách là nhân chứng, Kwon Se-hyeok đã bị một người gọi là thư ký của chú mình bắt và kéo ra ngoài. Với Kwon Se-hyeok, người phản đối rằng cậu không thể đi một mình, người đó chỉ lặp lại như một con vẹt rằng nơi này không phải là nơi để hoàng tử ở.
Bữa tiệc được tổ chức tại sảnh sự kiện của một khách sạn 5 sao rất lộng lẫy. Nhưng Kwon Se-hyeok không nghĩ rằng mình là nhân vật chính của bữa tiệc này. Nhân vật chính của bữa tiệc là chú của cậu. Chú của cậu đã đỏ mắt khi nghĩ đến việc củng cố vị thế của mình bằng cách sử dụng lễ tốt nghiệp của cháu trai mình như một cái cớ.
Kwon Se-hyeok đã bị lôi kéo một cách yếu ớt bởi người chú đó. Cậu đã đi qua đi lại khắp hội trường rộng lớn đến nỗi chân cậu sưng phù. Cậu đã cười nói với các chính trị gia, nhà báo và các trí thức nổi tiếng thuộc nhiều lĩnh vực mà cậu chưa từng gặp, đến mức khuôn mặt cậu gần như bị tê liệt.
Cậu không thích tất cả mọi thứ. Bộ vest xanh xám mà cậu đã may cho ngày hôm nay là bộ đồ mà mọi người đều khen là hợp với cậu, nhưng Kwon Se-hyeok chỉ cảm thấy mình giống như một con cá thu khổng lồ trong gương. Và chiếc nơ bướm lố bịch thì sao chứ.
Trên hết, điều khó chịu nhất là đôi giày. Đôi giày da trang trọng với dây buộc chặt đến mu bàn chân. Cảm giác ở lòng bàn chân cậu biến mất theo thời gian. Khi bữa tiệc đạt đến đỉnh điểm, Kwon Se-hyeok chạy trốn vào phòng vệ sinh và ném giày đi.
Cậu lấy điện thoại di động ra khỏi túi áo vest trong. Không ai trả lời cậu. Kwon Se-hyeok chọn một người và gọi điện, nhưng sau một vài tiếng bíp, đột nhiên nó bị ngắt.
Kwon Se-hyeok gọi đến các số liên lạc khác. Một số bị tắt nguồn và số còn lại là số không tồn tại. Kwon Se-hyeok là người duy nhất trong nhóm chat của toàn bộ đội bóng chuyền. Mọi người đã rời đi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Chỉ bỏ tôi lại?
Bọn này thật là...
Dù sao thì chúng ta cũng đã tốt nghiệp rồi, nên chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa à?
Kwon Se-hyeok đã kinh ngạc. Cậu thậm chí còn cảm thấy bị phản bội. Trong 3 năm qua, cậu đã cố gắng hòa nhập với những người bạn đang tạo dựng cuộc sống bằng chính sức lực của mình mà không dựa vào gia đình hay người thân.
Trong khi chịu đựng sự bắt nạt từ những người "bên trên" đã cố gắng lôi kéo cậu nhưng không thành công, thì việc hòa nhập với những người "bên dưới" xa lánh cậu không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Nhưng Kwon Se-hyeok chưa bao giờ hối hận. Cậu nghĩ rằng điều đó là đúng. Cậu tin rằng để trở thành một chính trị gia xuất sắc, cậu phải trau dồi khả năng nhìn ra phẩm chất của con người, không phân biệt xuất thân, từ khi còn nhỏ.
Một người quyền lực cần một người trung thành có thể đưa ra những lời khuyên khắc nghiệt. Nếu cậu chỉ lắng nghe những lời hay từ khi còn nhỏ, cậu sẽ không tiến bộ. Kwon Se-hyeok thực sự nghĩ như vậy.
Cậu không nghe thấy tiếng gõ cửa vì bị chôn vùi trong tiếng nhạc. Chỉ sau khi nhìn thấy tay nắm cửa rung lên như sắp rơi ra, Kwon Se-hyeok mới nhận ra rằng có ai đó đang đứng trước cửa phòng mình. Và rằng "ai đó" đã rất tức giận.
"Gì vậy?"
Cậu tháo một bên tai nghe ra. Tiếng tay nắm cửa rung và tiếng đấm vào cửa ầm ĩ. Kwon Se-hyeok bật dậy khỏi giường như một con lò xo.
"Sao!"
"con khóa cửa phòng và làm gì vậy!"
"con không làm gì cả!"
"Còn không mở cửa ra à?!"
"Sao tự dưng vậy ạ?!"
"Mở cửa ra trước khi mẹ gọi người. Một, hai!"
"Ôi, thật là!"
Jang Seung-hee nhanh chóng lùi lại. Như mong đợi, cậu con trai bất cẩn đã mở toang cửa phòng như thể sắp làm vỡ trán người đang đứng trước mặt.
"Sao nữa."
Cậu ta là một người đàn ông cao lớn từ lâu đã vượt ra ngoài phạm vi của một cậu con trai dễ thương. Mái tóc nâu bù xù rối bời trên vầng trán trắng trẻo. Jang Seung-hee khoanh tay và nhìn lên Kwon Se-hyeok đang càu nhàu.
"Con đã làm gì khi khóa cửa vậy."
"con không làm gì cả. con chỉ nằm trên giường thôi."
"Con không làm gì mà bây giờ mới mở cửa?"
"con đang nghe nhạc. Ôi, tại sao mẹ lại tra hỏi con kỹ vậy."
Kwon Se-hyeok xòe lòng bàn tay ra. Tai nghe bluetooth đang lăn lóc trên đó. Nhưng Jang Seung-hee vẫn không bỏ ánh mắt nghi ngờ của mình.
"Con vẫn liên lạc với bọn trẻ đó à?"
"Mẹ!"
"Chú của con rất lo lắng cho con. Đấy? Nhân tiện, con đã quyết định giải quyết vấn đề quân đội rồi, hãy ngoan ngoãn ở nhà cho đến khi nhập trại Phong Kỳ. Đừng đi ra ngoài."
"Ôi, con phát điên mất..."
"Mẹ mới là người phát điên vì con đấy. Dù sao thì cái đội chết tiệt đó, mẹ đã nghĩ rằng con có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi tốt nghiệp, nhưng chuyện quái gì thế này lại xảy ra vào phút cuối?"
Kwon Se-hyeok cào mạnh vào tóc. Ước gì gàu rơi xuống, nhưng mái tóc nâu của cậu chỉ tỏa ra mùi dầu gội thơm ngát.
"Đấy, mẹ đã bảo con kết bạn tử tế bao nhiêu lần rồi. Con bị lôi kéo bởi cái đội chết tiệt đó suốt ba năm trời, và bây giờ con sắp bị vướng vào doping hay gì đó, sao mẹ ngủ ngon được? con ngủ được à?"
"Nếu con không ngủ được, con nên khóc lóc và làm ầm ĩ à?"
"Đó là những gì con nên nói! Mẹ không thể nhìn mặt chú của con vì con."
"Đừng nhắc đến chú nữa!"
Cậu không thể chịu đựng được nữa.
"con đã mệt mỏi đến chết sau khi đi dự cái bữa tiệc quái quỷ đó cho đến tận sáng, để con ngủ đi!"
"Cái thằng này!"
Kwon Se-hyeok ném mình lên giường. Jang Seung-hee nói lớn như thể để Kwon Se-hyeok nghe thấy trước cánh cửa đóng sầm một tiếng rồi mở toang ra vì gió.
"Nếu con lại tụ tập với những đứa trẻ kỳ lạ đó, mẹ sẽ không tha cho con đâu. Chú của con đã xin cho con được làm phục vụ cộng đồng, nhưng theo lẽ thường, chú ấy định gửi con đến Thủy quân lục chiến đấy."
Kwon Se-hyeok úp mặt vào gối.
"Con đã bị thương đầu gối, lưng và bong gân mắt cá chân vì chơi bóng chuyền với bọn khốn đó, được rồi, lúc đó mẹ hiểu. Nhưng con đã gây ra một tai nạn. May mắn là chú của con đã hành động nhanh chóng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc tin đồn có thể lan truyền ở đâu và như thế nào, mẹ đã bật dậy giữa đêm. Mẹ nên làm gì với cái hệ thống tài năng đặc biệt đó. Ngay từ đầu, nguồn gốc..."
Kwon Se-hyeok hét lên.
"Mẹ!"
"Mẹ buồn lắm, mẹ buồn lắm!"
"Dừng lại đi! Con cũng bực bội lắm rồi!"
Jang Seung-hee không lùi bước. Bà là phu nhân của Tổng thống. Sau khi có được cậu con trai cả mà bà yêu thương hơn cả bản thân mình, trong 20 năm qua, Jang Seung-hee đã đấu tranh để trao cả thế giới vào tay Kwon Se-hyeok.
Jang Seung-hee nhìn xuống cậu con trai đang trùm chăn.
"Hãy giữ đầu óc tỉnh táo. Con bây giờ cũng là người lớn rồi."
"......"
"Con cần biết con là ai, ai là những người ủng hộ con."
"......"
Jang Seung-hee ngồi xuống cạnh đầu giường.
"Con là một người đặc biệt."
Kwon Se-hyeok nắm chặt tay. Cậu biết mà không cần phải nói. Đó là điều cậu đã nghe đi nghe lại trong ba năm qua. Đó là những lời mà cậu đã phủ nhận đến mức trái tim mình bầm tím.
Cậu không nghĩ rằng mình đặc biệt. Cậu chỉ đơn thuần được sinh ra với một nền tảng tốt hơn những người khác. Chỉ có vậy thôi.
Mọi người nên được tôn trọng như những cá nhân và không ai nên được thần tượng hóa.
Kwon Se-hyeok nhắm mắt lại và hồi tưởng lại lời của Albert Einstein.
Ngoại trừ bộ quân phục nghi lễ dành cho sĩ quan trở lên, Ryu Jin đã nhận được nhiều loại quân phục khác nhau mà học viên trại huấn luyện Phong Kỳ mặc. Cậu cũng nhận được một chiếc mũ quân đội có vành và đôi giày quân đội có mũi bóng loáng. Tuy nhiên, cậu không có quân hàm, phù hiệu hay băng tay mà những người lính khác đeo một cách công khai. Ryu Jin không có phương tiện nào để thể hiện danh tính và chức vụ của mình. Ngay cả một tấm thẻ tên. Shin Hae-beom đã đe dọa rằng anh ta vẫn chưa thể cho phép cậu có thẻ ra vào nên cậu phải đi cùng anh ta mọi lúc.
"Tôi không thích bị theo dõi."
"Vậy thì nhịn đói đi. Cậu không thể vào nhà ăn nhân viên nếu không có cái này."
Shin Hae-beom luồn thẻ ra vào vào ngón tay và lắc nó. Cậu muốn đấm anh ta một cú vào mặt vì quá trơ trẽn.
"Đừng có giở trò khi cậu thậm chí còn chưa quen với cấu trúc tòa nhà."
"Có quá nhiều thứ để học."
"Mật mã là cơ bản để liên lạc bằng radio. Nếu cậu không thể làm được điều đó, cậu sẽ không thể giao tiếp được. Nếu cậu muốn ở bên MVP, đó là một trong những điều cậu đương nhiên phải làm."
"......"
"Tôi cho cậu đúng ba ngày. Nếu cậu không nhét hết tất cả vào cái đầu nhỏ bé này trong thời gian đó, cậu sẽ xuống tầng hầm ngay lập tức."
"Có hơn một trăm cái! Làm sao tôi có thể nhớ hết chúng trong ba ngày!"
"Tôi sẽ kiểm tra nhanh hàng đêm, và cậu sẽ bị đánh số lần sai nhân mười."
"Anh đang đe dọa tôi!"
Shin Hae-beom cười.
"Đây là giáo dục kiểu quân đội."
Ryu Jin nghiến răng. Cậu nắm chặt cây bút chì mà Shin Hae-beom đã ném cho mình một cách rộng rãi. Cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu không muốn bị kéo xuống tầng hầm.
Jin Chi-woo đã trở lại. Đó là đối thủ đáng ngại nhất trong toàn bộ trại huấn luyện Phong Kỳ. Điều đó có lẽ cũng đúng với cả hai người, nhưng Jin Chi-woo đã từ chối đề nghị của Shin Hae-beom về việc đặt một vách ngăn để ngăn cách không gian. Trong khi làm như vậy, anh ta liên tục lảng vảng bên cạnh Ryu Jin. Mục đích là để xen vào.
"Nhìn chữ kìa. Như giun bò vậy."
"......"
"Cậu học hết cấp hai đúng không. Cậu có biết cách viết tên mình bằng tiếng Anh không?"
Jin Chi-woo đã gây sự theo cách này.
"Cậu đang nhìn gì vậy?! Tôi sẽ đấm cậu ngay bây giờ!"
Một hộp khăn giấy bay đến. Ryu Jin thở dài .Rõ ràng Shin Hae-beom là người có thẩm quyền, nhưng Jin Chi-woo vẫn như vậy bất kể anh ta có ở đó hay không.
Nhưng Shin Hae-beom không hề ra hiệu cho anh ta phải dừng lại. Anh ta thích xem Ryu Jin bị Jin Chi-woo bắt nạt. Họ thực sự là những tên rác rưởi mà không ai có thể vượt trội hơn ai. Có lẽ đó là lý do tại sao họ là bạn thời thơ ấu.
Jin Chi-woo là một người đặc biệt giỏi về công việc bên ngoài. Anh ta đặc biệt nhiệt tình với các hoạt động giáo dục. Anh ta tham dự các sự kiện để chụp ảnh, phỏng vấn và tham gia vào các hoạt động tình nguyện dưới danh nghĩa của trại huấn luyện Phong Kỳ. Trong khi làm như vậy, anh ta nói rằng việc thể hiện một phiên bản hạnh phúc của bản thân là một cách để trấn an người dân. Tất nhiên, Ryu Jin không tin điều đó. Jin Chi-woo chỉ muốn vui chơi thôi.
Điều tương tự cũng đúng khi ở văn phòng. Hơn là làm việc, Jin Chi-woo đã dành nhiều thời gian hơn để ăn uống, xem TV hoặc nằm dài trên дhế ngủ. Cũng có một sự thật bất ngờ. Jin Chi-woo đã không độc chiếm thức ăn anh ta mua. Anh ta luôn múc thức ăn vào một chiếc đĩa nhỏ và chia sẻ nó cho Ryu Jin. Tất nhiên, anh ta không nói rằng họ sẽ ăn cùng nhau.
So với Jin Chi-woo, Shin Hae-beom vẫn còn là một công chức hơn. Hàng chục tài liệu phê duyệt đã được trình lên cho anh ta từ sáng. Anh ta xem xét các báo cáo khác nhau và lên kế hoạch cho các dự án. Anh ta thậm chí còn đi tuần tra ban đêm. Anh ta không hoàn toàn không có các hoạt động bên ngoài, nhưng nó không đáng kể so với Jin Chi-woo, và anh ta không tình nguyện chỉ để phô trương. Anh ta có lương tâm hơn so với Jin Chi-woo, người đã cố gắng chụp ảnh thêm một lần.
Ki Woo-hee có hai danh xưng. Đại úy và trưởng bộ phận 1. Ban đầu, cậu đã bối rối đến mức không thể gọi cô ta. Sau khi cậu biết đó là gì, đại úy là quân hàm và trưởng bộ phận 1 là chức danh trong trại huấn luyện Phong Kỳ.
Sung Jae-kyung đã tự mình giải thích cho Ryu Jin không hiểu rõ, bằng cách vẽ một biểu đồ. Quân hàm quân sự của Đại đội trưởng Shin Hae-beom là thiếu tá, và Phó Đại đội trưởng Jin Chi-woo là Trung tá.
Sung Jae-kyung thường gọi Ryu Jin ra ngoài ăn cơm vào thời điểm nhà ăn nhân viên đông nhất. Cậu ấy mời cậu ăn trưa cùng. Gần đây, Ryu Jin đang ăn trưa với Sung Jae-kyung mỗi ngày. Ban đầu cậu nghĩ cậu ta là một tên quân nhân đáng ghét, nhưng sau khi biết rằng cậu ta bằng tuổi Kwak Hyun-woo, trái tim cậu đã dịu lại. Ngay cả Shin Hae-beom cũng không can thiệp nếu cậu nói rằng cậu sẽ đi ăn với Sung Jae-kyung.
Ryu Jin đánh dấu những ngày Sung Jae-kyung không trực trên lịch. Đó là một ngày tốt lành. Đó là ngày cậu có thể ăn tối với Sung Jae-kyung.
"Bữa trưa hôm nay ngon đấy. Lâu lắm rồi tôi mới ăn mì."
"Ừm."
"Nếu có thứ gì cậu muốn ăn, hãy viết và bỏ vào hộp đề xuất kia. Dinh dưỡng viên sẽ tham khảo nó khi lên thực đơn."