Cận Kề Nguy Hiểm - Chương 18

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

"Ừm."

"Mặt cậu đỡ hơn nhiều rồi. Cậu vẫn đắp gạc ấm liên tục khi ngủ chứ? Nếu nó rơi ra, đừng đến phòng y tế một mình mà hãy nói với tôi. Tôi sẽ mang nó đến cho cậu."

"Ừm..."

"Cậu không cần phải cúi đầu như thế. Không có ai nhìn cậu ở đây vì đây là trước bức tường."

Nhưng lời nói vẫn là lời nói, và ánh mắt của mọi người vẫn là ánh mắt của mọi người. Ngay cả khi đó là quyết định của Shin Hae-beom, Ryu Jin vẫn đến từ một tổ chức chống chính phủ. Không ai không biết về vụ bắt cóc con tin ở phòng y tế. Cậu nghe nói rằng bác sĩ quân y nạn nhân cuối cùng đã nộp đơn xin từ chức.

"Ah, chết tiệt, không may."

Cậu đã nghe rõ ràng. Cậu không đủ tự tin để nhìn lại. Nhìn cách đũa của Sung Jae-kyung dừng lại giữa không trung, cậu nghĩ rằng cậu ta cũng đã nghe thấy nó. Tất nhiên rồi, cậu ta không phải là người điếc.

"Đừng lo lắng."

"......"

"Họ có thể đang nói với tôi."

"Tại sao lại là cậu?"

Sung Jae-kyung hắng giọng.

"Họ nói rằng tôi đã chiếm được các lớp cao cấp bằng cách dựa vào các mối quan hệ."

"Đó là gì?"

"Nói cho cùng, tôi là người tốt nghiệp trung học. Tôi đã bỏ ngang trường quân sự. Ah, khi đó gia đình tôi đã gây náo loạn. Toàn bộ gia đình đã cố gắng và vất vả để tạo ra một sĩ quan con một từ đời thứ ba ở Gwangseong, nhưng tôi đã bỏ ngang. Khi đó bố tôi như thế này..."

Ryu Jin lặng lẽ đặt đũa xuống. Sung Jae-kyung là một người tốt. Nhưng có một bức tường vô hình giữa cậu và cậu ta. Ngay cả khi họ ngồi cạnh nhau và ăn cùng nhau, Ryu Jin không thể rũ bỏ suy nghĩ rằng cậu ta là một loại người khác với mình.

"Cậu nhìn vào gương rất nhiều mỗi sáng."

Cậu giật mình và quay lại. Jin Chi-woo, đeo khăn quanh cổ, chế giễu.

"Vậy thì đừng làm những việc đáng bị đánh."

Ryu Jin giả vờ không nghe thấy và quay đi chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân của mình.

"Sao nào. Cậu định phớt lờ tôi à?"

Jin Chi-woo đã đến văn phòng vào rạng sáng hôm trước, say bí tỉ và gục xuống дhế. Anh ta ngủ thiếp đi và ngáy to. Cậu không thể ngủ được vì quá ồn ào. Ryu Jin thức trắng đêm.

Anh ta là một người mà cậu không thể hiểu được. Dù say đến đâu đi chăng nữa, sự táo bạo của anh ta khi ngủ trong cùng một không gian với một tên khủng bố đã cố gắng ám sát anh ta là rất lớn. Cả tiếng ngáy như sấm và tiếng nói mê sảng của anh ta nữa. Cậu gần như phát điên suốt đêm dài.

Ryu Jin thực sự muốn đè gối lên mặt Jin Chi-woo. Cậu cảm thấy mình có thể giải tỏa nỗi oan ức của Kwak Hyun-woo nếu cậu giết Jin Chi-woo.

Lý do cậu không hành động như vậy là vì chị cậu. Đó là cơ hội cuối cùng để hạ bệ Kwon Se-hyeok và phá hủy Kwon Joo-hyeok, đồng thời khôi phục danh dự cho chị cậu.

Tất nhiên, Jin Chi-woo không biết những gì Ryu Jin đang nghĩ. Đó là lý do tại sao anh ta nói những điều như thế này.

"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ tắm rửa kỹ lưỡng mỗi sáng và đi xung quanh các công ty giải trí. Người ta phải xác định được vấn đề của mình. Cậu phải đánh giá và phân tích một cách lạnh lùng những gì cậu có và những gì cậu làm tốt, và tham gia vào lĩnh vực đó. Theo quan điểm của tôi, cậu không giỏi suy nghĩ, và điều duy nhất mà cậu có là cậu giống chị gái của cậu..."

Có một tiếng động lớn. Jin Chi-woo uống đồ uống giải rượu, nhảy dựng lên. Chất lỏng màu vàng đổ ra khỏi lon và làm ướt vạt áo sơ mi trắng của anh ta.

"Này! Tên khốn vô lễ kia!"

Cậu phớt lờ tiếng gầm rống như sư tử vọng ra từ cánh cửa nhà vệ sinh. Ryu Jin dừng lại khi cậu đang lấy bàn chải đánh răng ra khỏi hộp chống nước mà cậu đã nhận được. Khuôn mặt trong gương thật thảm hại.

Vết thương đang lành chậm. Vết bầm tím màu tím với các cạnh chuyển sang màu vàng đã che phủ toàn bộ khuôn mặt cậu. Vết sẹo bỏng trên thái dương có thể che đi bằng tóc, nhưng đó là một vết sẹo sẽ theo cậu suốt đời.

Ryu Jin thở dài và dùng tay ấn mạnh vào má. Khuôn mặt cậu không có cảm giác gì vì những loại thuốc mạnh.

Jin Chi-woo có vẻ nghĩ rằng anh ta muốn những vết thương này lành càng sớm càng tốt. Nhưng điều ngược lại mới đúng. Ryu Jin muốn vết thương tồn tại càng lâu càng tốt. Cậu cảm thấy rằng sẽ có ai đó nhận ra cậu nếu cậu lấy lại khuôn mặt ban đầu. Rằng ai đó sẽ túm lấy vai cậu và hỏi 'Cậu là em trai của Ryu Yeon-bi phải không?' ở hành lang, trong nhà ăn hay trong nhà vệ sinh.


Ki Woo-hee đã cho phép cậu học thuộc mật mã ở một góc của trường bắn nếu cậu đạt được tỷ lệ trúng đích mục tiêu. Sung Jae-kyung đã giúp cậu ghi nhớ mật mã trong phạm vi không ảnh hưởng đến việc tập luyện của mình. Họ thậm chí còn thực hành liên lạc bằng radio. Cậu thường làm việc với Sung Jae-kyung một đối một, nhưng thỉnh thoảng Ki Woo-hee cũng sẽ tham gia.

Gần đây, cô ấy đã chỉ ra những mật mã ít được sử dụng và dễ bị quên, hoặc những mật mã có âm tiết tương tự nhau và dễ bị nhầm lẫn. Nhờ đó, Ryu Jin đã có thể đạt được điểm số tương đối tốt trong bài kiểm tra nhanh với Shin Hae-beom. Tất nhiên, cậu đã bị đánh vào phía sau đầu vì một hệ thống dị thường rằng cậu sẽ bị đánh mười lần cho mỗi câu hỏi sai...

Chẳng mấy chốc Ryu Jin đã thích các thành viên ở tầng 11.

Các thành viên ở tầng 11 là "những người làm việc trong văn phòng ở tầng 11", bao gồm cả Ki Woo-hee và Sung Jae-kyung. Khi Ryu Jin nghe nói rằng Ki Woo-hee đã từ chối đề nghị của Shin Hae-beom về việc lên tầng cao nhất, cậu nghĩ rằng nó phù hợp với cô. cô ấy là người phù hợp hơn để làm người số một ở tầng 11 hơn là làm người số ba ở tầng 12.

Ki Woo-hee không đối xử với Ryu Jin một cách thân thiện. Thay vào đó, ấy gần như thờ ơ. Cô ấy đã giám sát quá trình bắn súng của cậu, nhưng đó chỉ là mức độ 'giám sát', và cô ấy không đặc biệt quan tâm đến cậu. Tuy nhiên, Ryu Jin cảm thấy rằng Ki Woo-hee không ghét mình.

Vì người lãnh đạo đã hành động theo cách đó, các nhân viên ở tầng 11 tự động nắm bắt được bầu không khí. Họ thân thiện với Ryu Jin. Họ chào cậu khi gặp cậu ở nơi công cộng, chỉ cho cậu đường đi khi cậu bị lạc và dạy cậu cách sử dụng các thiết bị hiện đại xa lạ.

Vấn đề là bắt đầu từ bên dưới đó.

Cậu cảm thấy bất an ngay cả khi chỉ đi xuống tầng 10. Ryu Jin cúi gằm mặt và rụt vai, đi nhanh. Sau đó, một lần cậu đã mắc một sai lầm lớn khi đi trước Shin Hae-beom.

Cậu ngay lập tức bị kéo vào nhà vệ sinh. Cậu đã bị tát thẳng vào mặt. Trong khi đầu cậu đang lắc lư vì bị đánh, cậu đã mắc lỗi mật mã và bị đá vào bụng. Ryu Jin phải quỳ gối trên sàn nhà vệ sinh và nôn ra món bít tết hamburger mà cậu đã ăn cho bữa trưa ngày hôm đó.

Bữa ăn với Shin Hae-beom thật kinh khủng. Lời nói của anh ta về việc quản lý toàn bộ cuộc sống của cậu không phải là nói dối. Anh ta đã theo dõi mọi hành động của Ryu Jin và nếu cậu đi chệch khỏi tiêu chuẩn của anh ta dù chỉ một chút, anh ta sẽ không ngần ngại sử dụng bạo lực kèm theo lời nói lăng mạ. Hình thức của nó được chia thành hai loại. Trước mặt mọi người và bí mật ở một nơi mà không ai biết.

Quy tắc ăn uống và ghi nhớ mật mã thuộc loại trước. Shin Hae-beom là một cuốn sách giáo khoa về quy tắc ăn uống. Và anh ta muốn Ryu Jin trở nên giống mình. Sau khi ăn một bữa với Shin Hae-beom, trán và mu bàn tay của Ryu Jin sẽ đỏ ửng. Cậu đã bị đánh vì nhiều lý do khác nhau. Vì cậu đã phát ra tiếng kêu soạt soạt và vì cậu đã làm rơi cơm.

Những người khác đánh giá nó là giáo dục. Khuôn mặt tươi cười và giọng nói âu yếm của Shin Hae-beom khiến họ nhầm lẫn bạo lực với hướng dẫn mang tính giáo dục. Người đầu bếp đã múc đầy thịt bò bulgogi cho Ryu Jin đã khen ngợi rằng đó là một nền giáo dục mà bạn không thể có được ngay cả khi bạn trả tiền và nếu cậu học nó tốt, cậu sẽ không bị đe dọa ngay cả khi cậu đến một nhà hàng khách sạn, và giơ ngón tay cái lên. Cậu ta đã đỏ hoe mắt khi nói rằng một người như Shin Hae-beom nên làm việc ở Shinryonggwan và có phải là vì họ mà anh ta đã không được thăng chức. Đó là một trò hề. Ryu Jin không thể che giấu được biểu cảm của mình.

Shin Hae-beom có vẻ đã rất khó chịu vì điều đó.

Ngay sau khi họ ăn xong, anh ta đã kéo Ryu Jin đến quán cà phê. Các nhân viên đã ăn xong bữa trưa trước đó vẫn đang tận hưởng thời gian nghỉ ngơi còn lại của họ. Đúng như tên gọi của nó, không gian rộng rãi và tràn ngập ánh sáng. Mùi cà phê rang cũng rất thơm.

Shin Hae-beom chiếm lấy một trong các bàn. Sau đó, anh ta yêu cầu Ryu Jin lấy ra tờ giấy mật mã. Ryu Jin đã hoảng sợ.

Bài kiểm tra nhanh của Shin Hae-beom được thực hiện mỗi đêm. Lúc này là ban ngày. Ryu Jin không mang theo tờ giấy mật mã gây đau đầu suốt 24 giờ.

"Tôi không có."

Cậu đã trả lời thẳng thắn. Rồi tiếng ồn ào tăng lên. Sao cậu dám, không biết điều, trước mặt thiếu ...

Ryu Jin muốn bịt tai lại. Cậu có thể đoán được ý định của Shin Hae-beom về việc làm bài kiểm tra ở đây. Đó là để cậu bị sỉ nhục trước mặt mọi người.

"Không còn cách nào khác. Hãy thử đoán những gì tôi nói."

Cậu đã trả lời chính xác một vài câu hỏi đầu tiên. Nhưng chẳng mấy chốc tâm trí cậu đã xao nhãng. Ánh mắt của mọi người, tiếng xì xào. Ryu Jin run run môi và bật dậy bỏ chạy. Cậu thậm chí còn không muốn nghĩ về những gì những người đã chứng kiến cảnh đó có thể nghĩ và nói về cậu.

Cậu không thể sử dụng thang máy mà không có thẻ ra vào. Ryu Jin đã đi đến cầu thang thoát hiểm. Có những binh lính đang hút thuốc ở đó. Ryu Jin ngập ngừng lùi lại.

Cậu đã lang thang trong một thời gian dài nhưng không có nơi nào để trốn thoát. Cuối cùng Ryu Jin ngồi xổm trên sàn trước thang máy. Lưng cậu lạnh toát.

Ryu Jin co đầu gối lên và ôm lấy chúng. Cậu chôn mặt vào giữa hai chân.

Shin Hae-beom mà cậu nghĩ sẽ đuổi theo ngay lập tức, đã xuất hiện sau một lúc lâu, vừa nhấm nháp cà phê đá.

Đôi bốt quân đội của Shin Hae-beom dừng lại trước chân Ryu Jin. Một bàn tay lớn vuốt ve đầu cậu.

"Cậu sẽ đi đâu chứ."

Cậu bị túm tóc và ném vào thang máy. Shin Hae-beom vứt bỏ cốc cà phê mà anh ta đang cầm trước khi cửa đóng lại. Sau đó anh ta lao vào như một con chó đực đang động dục. Anh ta nhấc cả hai cổ tay của Ryu Jin lên trên đầu và hôn lên môi cậu. Thẻ ra vào của Shin Hae-beom đã đưa họ lên tầng cao nhất trong một khoảnh khắc.

Cánh cửa thang máy mở ra, và Ryu Jin ngã xuống hành lang.

"Ah... ah."

Toàn thân cậu co giật vì sốc và kinh hoàng. Chân cậu không còn sức lực. Bàn tay lớn của Shin Hae-beom nắm lấy mắt cá chân Ryu Jin, người đang bò lết.

"Á!"

Cậu bị lôi đi. Ryu Jin cào sàn đá hoa cương bằng móng tay và hét lên, nhưng không ai giúp cậu.

"Đừng, đừng...!"

Thắt lưng của cậu đã được cởi ra. Quần và quần lót của cậu bị kéo xuống cùng một lúc. Ryu Jin chống cự bằng cách giãy giụa, nhưng cậu không thể chống lại sức nặng đè lên cậu và sức mạnh của bàn tay Shin Hae-beom. Chiếc áo quân phục của cậu bị kéo lên đến cổ. Chiếc áo phông mặc bên trong cũng bị cuộn lên. Một bàn tay thô ráp và cứng rắn nắm lấy ngực cậu. Nỗi kinh hoàng tràn ngập toàn thân cậu.

"Đừng! Đừng mà! Thằng khốn điên!"

Những ngón tay thâm nhập vào giữa hai mông. Những ngón tay dài với đốt xương nhô ra.... Ryu Jin nghiến răng.

Số ngón tay tăng từ hai lên ba. Có một thứ gì đó lạnh và cứng rắn cọ xát vào lối vào hậu môn.

"Cái, cái gì..."

Shin Hae-beom khúc khích cười.

"Nếm thử đi."

Đó là đá. Cậu không biết anh ta đã cầm nó trong tay từ bao giờ. Một khối băng lập phương có các cạnh tròn, thô bạo cọ xát giữa hai mông của Ryu Jin.

"Ư...!"

Băng tan chảy vì nhiệt độ cơ thể của Ryu Jin. Shin Hae-beom ôm eo Ryu Jin, người đang run rẩy đùi và cố gắng bò về phía trước bằng mọi giá. Băng và ngón tay cùng nhau thâm nhập.

"Ah... Không, không. Bỏ ra...!"

Vòng eo nhấc lên run rẩy. Shin Hae-beom tiếp tục đẩy băng vào sâu hơn.

"Ah, ah, ah!"

"Đau à?"

"Ah, đau quá."

"Tôi thì đang cảm thấy rất tốt."

Những ngón tay dài khuấy động, đâm và cào vào thành bên trong. Ryu Jin úp mặt xuống sàn và nức nở.

Vào thời điểm mà tất cả băng đã tan chảy và biến mất, dương vật dày đã đi vào giữa hai mông. Chất nhờn tiền tinh dịch dính vào lối vào.

Hàm Ryu Jin run lên. Cậu vất vả đưa một tay ra sau và đánh vào đùi Shin Hae-beom. Đừng làm, dừng lại đi. Cánh tay còn lại khuỷu tay và cố gắng di chuyển về phía trước bằng mọi giá.

"Sao vậy. Cứ đứng yên đó."

"Không, không... Không... Hức, a, aaaaack!"

Vết thương chưa lành xé rách. Cơn đau dữ dội từ cuối cột sống. Đó là một nỗi đau mà cậu đã từng trải qua, nhưng cậu không bao giờ có thể làm quen với nó. Cơ thể cậu đang bị uốn cong và mở ra.

Ryu Jin nức nở khi lắc đầu. Cậu thậm chí không thể thở được vì nỗi đau, nỗi sợ hãi và sự tức giận đang lan tỏa khắp cơ thể.

Shin Hae-beom cố gắng đẩy vào. Cậu có thể cảm thấy những mạch máu nổi lên trên dương vật. Cậu cảm thấy rõ ràng kích thước của dương vật như thể nó đang đẩy nội tạng của cậu lên.

"Hức, hức, hức... Ứ... Ứ."

Hơi thở cậu đứt quãng. Một giọt nước mắt treo trên lông mi cậu rơi xuống. Bắt đầu từ giọt nước mắt đó, nỗi uất nghẹn dâng trào. Một khối nóng hổi quằn quại trong dạ dày. Cổ họng cậu thắt lại. Ryu Jin bật khóc.

"Đồ chó. Đồ khốn. Chết tiệt, sao anh lại đối xử với tôi như thế này, tại sao... A!"

Đầu cậu ngửa ra sau. Bàn tay của Shin Hae-beom nắm lấy tóc cậu.

"Tại sao tôi lại đối xử với cậu như thế này."

Shin Hae-beom thì thầm. Ryu Jin cảm thấy hơi thở ấm áp dính vào vành tai mình.

"Vì tôi muốn."

Vào thời điểm cậu nghĩ rằng anh ta đã đi vào hết cỡ, anh ta đột nhiên hất lên.

"Hức hức! Hức! Ứ, a, a, a...!"

Lông mu va vào mông cậu. Cậu cảm thấy rõ ràng dương vật thô ráp, nóng bỏng và cứng rắn đang cào vào thành bên trong. Ryu Jin kìm nén tiếng khóc và cầu xin anh ta làm từ từ, xin hãy di chuyển chậm thôi. Tất nhiên, Shin Hae-beom không hề chớp mắt.

"Aaaaack!"

Cuối cùng da cậu cũng rách ra. Dòng máu thấm vào đùi cậu. Ryu Jin vừa hét vừa khóc. Tiếng khóc tuyệt vọng lấp đầy tầng 12 rộng lớn và trống trải.

Cậu nghĩ rằng anh ta sẽ không làm điều đó nữa.

Cậu nghĩ rằng vụ cưỡng hiếp tàn nhẫn trong phòng thẩm vấn và phòng tắm là để trả thù cho nỗ lực ám sát Jin Chi-woo. Cậu nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra như vậy nữa bây giờ cả hai đã cùng thuyền. Cậu đã sai. Shin Hae-beom vùng vẫy như một con thú sau lưng cậu, chứng minh rằng những mong đợi vô ích đó là sai lầm.

"Cậu đã lên hình rất đẹp... Đó là một kiệt tác sẽ còn mãi trong lịch sử phim cưỡng hiếp. Nó có thể làm dựng đứng cả đồ vật của một ông già trăm tuổi."

Hơi thở ấm áp chạm vào gáy cậu. Shin Hae-beom dùng ngón tay bóp mạnh vào núm vú của Ryu Jin, vốn đang cứng đờ vì kích thích. Anh ta ấn mạnh và chà xát ngón tay. Nếu  chạm vào chỗ này, mông của cậu sẽ run lên. Điều đó có nghĩa là cậu có thể cảm nhận được nó bằng ngực của mình. Ngay cả khi phần dưới của cậu là một tên thái giám.

Shin Hae-beom cười khi cắn vào vai Ryu Jin. Thành bên trong dính chặt vào dương vật của anh ta. Khi anh ta nhấc nó lên, nó sẽ hút nó vào, và khi nó xoay ra, nó sẽ dính vào như thể hối tiếc khi nó sắp rời đi.

Shin Hae-beom nắm lấy cổ Ryu Jin. Anh ta di chuyển vòng eo của mình trong khi điều chỉnh lực nắm của mình để Ryu Jin không bị ngạt thở và ngất đi.

Ryu Jin cố gắng bò về phía trước bằng mọi giá, bỗng nhiên mất hết sức lực và lịm đi. Ryu Jin bị lay động như một con rối theo chuyển động của Shin Hae-beom. Cậu không thể ý thức được cảm giác đâm, ấn và khuấy động bên trong. Chỉ có nước mắt chảy xuống. Bụng cậu đau mỗi khi Shin Hae-beom di chuyển. Giống như một bàn tay vô hình đang khuấy động bên trong bụng cậu... Thật đau đớn. Cuối cùng, khi Shin Hae-beom thở hổn hển và phóng tinh, Ryu Jin đã nôn mửa.

Khuôn mặt của Shin Hae-beom méo mó.

"Aaaaack!"

Cậu bị nắm tóc kéo lên. Ryu Jin cào vào cổ tay của Shin Hae-beom và vặn vẹo cơ thể. Nhưng cậu không đủ sức để thoát khỏi bàn tay của Shin Hae-beom.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo