Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Anh ta bật dậy như lò xo, phản xạ nhanh chóng. Đứa nào lao vào trước tiên, anh ta phang thẳng cái ghế vào đầu nó. Thằng đó bị chân ghế đập trúng thái dương, kêu "ực" một tiếng rồi ngã vật ra.
Ba thằng khác từ phía trước, hai bên và phía sau cùng lúc xông vào. Ha Shin-sung không nói nhiều, lật tung cả cái bàn. Đồ đạc rơi loảng xoảng, tiếng la hét thất thanh không biết của ai vang vọng khắp phòng.
"Cậu."
Ha Shin-sung gạt giọt mồ hôi trên cằm, mắt găm thẳng vào Lee Ro-han đang ôm mặt.
"Dám lừa tôi à?"
Anh ta vung cái vỏ chai soju vỡ. Thằng dẫn đầu giật mình, ngả người ra sau một bước. Nhưng rõ ràng là không hề sợ hãi.
"Ha Shin-sung, bỏ cái đó xuống!"
"Tụi mày là ai?"
"Bình tĩnh lại rồi bỏ xuống."
Cái kiểu nói chuyện, hành động và vẻ mặt lạnh tanh, như được huấn luyện kỹ càng kia. Ai nhìn cũng biết là cảnh sát chìm hoặc lính trinh sát. Đứa nào đứa nấy đều cao ráo, vạm vỡ, lại còn tỏ vẻ quen với mấy tình huống này. Chỉ có thằng bị ăn đòn vào đầu là lùi ra sau, trợn mắt nhìn chằm chằm. Tổng cộng có năm đứa, à không, tính cả Lee Ro-han là sáu.
"Sung à. Đừng làm vậy nữa."
"Làm gì?"
Lee Ro-han đáp lại.
"Đầu thú đi. Đó là cách duy nhất cậu giữ được mạng sống đấy."
"cậu nói cái gì?"
"Bạn cậu nói đúng. Vẫn chưa muộn đâu. Nếu bây giờ tự ra đầu thú thì..."
"Câm mồm!"
"Sung à!"
Ha Shin-sung chỉ muốn dùng đũa đâm thẳng vào mắt Lee Ro-han. Cái câu hỏi "Tại sao?" cứ luẩn quẩn trong đầu anh ta, dù biết rõ là không nên nghĩ đến nó.
Khuôn mặt méo mó của Lee Ro-han, chợt chồng lên nụ cười của Shin Hae-beom. Chết tiệt!
Ha Shin-sung đá đổ cái bàn. Thằng to con đứng đầu hét lên.
"Nếu chống cự thì chỉ có mày bị thương thôi!"
"Xàm chó!"
Trong cái không gian vỏn vẹn năm mét vuông này, có đến bảy gã đàn ông lực lưỡng. Dù Lee Ro-han không nhúc nhích, thì tình hình lúc này vẫn hoàn toàn bất lợi cho Ha Shin-sung.
Anh ta nhanh chóng đảo mắt nhìn quanh. Chợt nghĩ, có lẽ đây là lý do tại sao bọn chúng lại chọn ngồi ở cái bàn góc khuất, chứ không phải gần cửa hay cửa sổ. Nghĩ đến đây, anh ta càng muốn giết Lee Ro-han hơn nữa.
Phía bếp không có tiếng động gì. Chủ quán cũng là một phe với chúng.
Ha Shin-sung đạp mạnh vào cái ghế đang nằm lăn lóc dưới đất, rồi tung người nhảy lên. Anh ta lao thẳng lên phía bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà. Cái đèn cũ kỹ không chịu nổi sức nặng của anh ta, rớt cả ray xuống.
"Ư!"
Dây điện quật vào mặt làm kính anh ta văng ra. Không sao cả. Ha Shin-sung dùng cái ray đèn đập thẳng vào đỉnh đầu thằng đang lao tới. Mảnh vỡ đèn huỳnh quang bắn tung tóe khắp nơi.
"Thằng khốn này!"
Anh ta bị túm chặt gáy, kéo giật lại. Vung khuỷu tay ra, nghe tiếng xương sườn thằng kia kêu răng rắc. Lợi dụng lúc tay đối thủ lỏng ra, Ha Shin-sung thoát khỏi vòng kìm kẹp, ném cái ray đèn đi rồi chạy thẳng ra cửa. Anh ta phải nhanh chóng càn quét rồi tẩu thoát.
Nhưng đã quá muộn.
"Sung à!"
Lee Ro-han đang chĩa khẩu Desert Eagle vào gáy anh ta.
"Đừng đi!"
" chết đi, Lee Ro-han!"
"cậu mà chạy là chết đấy! Chết thật đấy!"
"Shin Hae-beom đáng sợ đến vậy sao!"
Anh ta bị túm cổ áo, ném thẳng vào tường. Tiếng "rầm" vang lên, tấm thạch cao nứt toác. Chỗ đầu anh ta đập thẳng vào tường lõm sâu xuống. Ha Shin-sung khẽ rên rỉ.
Đó là thằng bị đánh bằng chân ghế vào thái dương lúc nãy. Trán nó bị rách một đường dài, máu chảy lênh láng. Nó nắm chặt cổ áo Ha Shin-sung, kéo anh ta lên.
"Cái thằng phiền phức."
Một cú đấm ghim thẳng vào bụng. Ha Shin-sung mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước. Đầu gối đối thủ ấn mạnh vào giữa hai xương bả vai anh ta. Cứ như thể xương sống sắp gãy rời, nhưng Ha Shin-sung nghiến răng chịu đựng, nuốt tiếng rên vào trong. Anh ta phải đứng dậy!
Anh ta tung cú đấm vào hàm của thằng đang lao đến từ bên trái. Định giẫm lên cái thân người đang nằm vật ra, mắt trợn trừng kia để vượt qua, thì bất chợt chân anh ta mềm nhũn ra. Kim điện của súng Taser đã ghim vào lưng và đùi Ha Shin-sung.
"Ư!"
Dòng điện chạy khắp các mạch máu. Anh ta không thể đứng vững được, nói gì đến chuyện chạy trốn.
Ha Shin-sung ngã vật xuống sàn. Một bên mặt anh ta bị đè chặt xuống nền gạch cứng và lạnh lẽo. Nhiều bàn tay đè mạnh vào gáy, vai, hai tay và hai chân anh ta, cố định anh ta lại. Xương bả vai bị vặn mạnh. Kim loại lạnh lẽo chạm vào cổ tay.
Ha Shin-sung há hốc mồm. Dòng điện vẫn chạy khắp cơ thể, len lỏi đến từng mao mạch nhỏ nhất. Thằng đàn ông bị đánh vào hàm lúc nãy, chửi thề một tiếng rồi ra hiệu cho đồng đội.
"Thuốc tiêm. Nhanh lên!"
Cảm giác kim tiêm xuyên qua da thật lạ lẫm. Trước mắt Ha Shin-sung là khuôn mặt tái nhợt của Lee Ro-han. Một khuôn mặt đầy sợ hãi. Đương nhiên rồi. Đã bán đứng bạn bè và con trai của ông chủ, thì phải sợ hậu quả chứ.
Ý thức dần mơ hồ. Mí mắt nặng trĩu, chân tay rã rời. Cái cảm giác khiến từng sợi tóc dựng đứng cũng dần tan biến. Cuối cùng, khi mắt anh ta hoàn toàn nhắm lại, Ha Shin-sung nghe thấy giọng nói của người bạn cũ văng vẳng bên tai.
"Xin lỗi..."
"Nhưng tôi cũng không còn lựa chọn nào khác."
Nhìn Ha Shin-sung bị nhét vào chiếc xe bán tải màu đen như một món hàng vô tri trong lúc bất tỉnh, Lee Ro-han nhắm nghiền hai mắt lại.
Đó là đêm anh ta đang trên đường về nhà sau nửa đêm. Lee Ro-han bị những người lính đột nhiên xuất hiện trong con hẻm khống chế, rồi bị kéo đến trung tâm giáo dục Phong Kỷ. Ở đó, anh ta đã gặp người phụ nữ điên rồ kia.
Cô ta là thuộc hạ của Shin Hae-beom. Điều đó có nghĩa là cô ta không bình thường. Chỉ cần nhìn thái độ là đủ hiểu. Khuôn mặt lạnh như băng, mỗi lời nói đều toát ra vẻ lạnh lùng. Cô ta đe dọa, nếu không khai ra tung tích của Ha Shin-sung, tất cả thành viên trong nhóm còn ở Hàn Quốc, thậm chí cả gia đình họ, đều sẽ bị thủ tiêu. Giọng nói ghê rợn đó vẫn còn ám ảnh bên tai Lee Ro-han.
Nước từ mái tóc ướt đẫm nhỏ giọt xuống. Một bàn tay thô bạo ép anh ta ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh ta chạm phải khuôn mặt tươi cười của Shin Hae-beom. Hắn ta cầm tờ lịch để bàn, lắc lư trước mặt Ha Shin-sung.
"Hôm nay là thứ mấy nhỉ?"
"Cái gì?"
"Hôm nay là thứ mấy?"
Ngón tay của Shin Hae-beom chỉ thẳng vào ngày hôm nay: ngày 25, thứ Sáu.
"Thứ Sáu."
"Sai rồi. Hôm nay là thứ Bảy."
Ha Shin-sung nghĩ bụng, cái quái gì vậy?
"Gì...?"
"Hôm nay là thứ Bảy."
Ha Shin-sung nhíu mày. Thằng này đang nói cái gì vớ vẩn vậy? Câu hỏi thì lạc đề, lời nói và hành động cũng không khớp. Có lẽ Shin Hae-beom đã phát điên thật rồi.
Ha Shin-sung nhìn lên Shin Hae-beom. Trước ánh mắt sắc như dao của anh ta, Shin Hae-beom giả vờ rụt vai như thể "Ôi sợ quá", nhưng mặt vẫn tươi cười.
"Hôm nay là thứ mấy nhỉ?"
"Thằng điên đang nói gì vậy!"
"Hôm nay là thứ mấy nhỉ?"
"Này!"
"Hôm nay là thứ mấy nhỉ?"
Ngón tay của Shin Hae-beom gõ gõ vào ngày 25, thứ Sáu trên tờ lịch.
"Thứ Sáu."
"Không phải!"
Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên. Ha Shin-sung hít một hơi thật sâu.
"Tao đã nói là thứ Bảy rồi mà!"
Một cú đấm giáng thẳng vào má trái anh ta. Tiếng xương cổ kêu răng rắc, hai chiếc răng bay ra khỏi miệng Ha Shin-sung. Shin Hae-beom thở dài, lại đưa tờ lịch đến trước mặt anh ta.
"Hôm nay là thứ mấy nhỉ?"
"Thằng khốn!"
"Hôm nay là thứ mấy nhỉ?"
"Thằng điên bệnh hoạn! Mày đang làm cái trò chó gì vậy!"
Shin Hae-beom cười, biết anh ta sẽ nói vậy. Anh vừa cười vừa ném tờ lịch đi. Anh rút hai cái kim thu sét từ túi quần sau ra, cắm phập vào đùi Ha Shin-sung.
"Áaaaaaa!"
Hai cái đinh lớn khoảng mười lăm phân xuyên qua da, xé rách cơ bắp. Chiếc quần jean nhanh chóng nhuộm đỏ. Hai bàn tay của Shin Hae-beom đè mạnh lên hai đầu gối run rẩy của Ha Shin-sung. Anh ta lại nói.
"Hôm nay là thứ mấy nhỉ? Ha Shin-sung."
"Mày cút đi!"
Lực đè lên đầu gối càng mạnh hơn. Ha Shin-sung nghiến răng chịu đựng đau đớn. Máu chảy ra nhiều hơn. Cơ thể run rẩy dữ dội hơn. Hai tay bị cố định vào tay vịn ghế co giật bần bật. Nhìn những giọt mồ hôi chảy dài trên má Ha Shin-sung, Shin Hae-beom tiếp tục.
"Hôm nay là thứ mấy nhỉ?"
"Thứ... thứ Sáu."
Một tiếng thở dài vang lên cùng với việc kim thu sét càng lún sâu hơn. Lần này, anh ta không thể kìm được tiếng hét. Một câu trả lời gần như gào thét bật ra.
"Thứ Sáu! Là thứ Sáu, thằng chó chết tiệt!"
"Tôi đã nói là không phải mà."
Shin Hae-beom đứng dậy. Anh ta vừa huýt sáo, vừa mở tủ. Lấy ra một cục ắc quy ô tô đặt lên bàn sắt. Hai sợi dây điện màu đỏ và đen kéo dài ra. Tiếng hai cái kẹp hình càng cua va vào nhau lách cách.
"Hôm nay là thứ Bảy."
"..."
"Thứ Bảy đấy."
Ha Shin-sung nuốt khan. Cái màn hỏi đáp quái dị này có ý nghĩa gì chứ? Thằng điên này định làm gì mà lại hành động như vậy?
Suy nghĩ không kéo dài lâu. Dòng điện từ cái kẹp giữ kim thu sét bắt đầu chạy vào người Ha Shin-sung. Tiếng hét thảm thiết xé toang phòng thẩm vấn. Mùi thịt cháy khét lẹt nồng nặc.
Cái câu hỏi đáng nguyền rủa lại vang lên.
"Hôm nay là thứ mấy?"
Gót chân Ha Shin-sung, đang treo lơ lửng, run rẩy như cầy sấy. Một cục nóng rực nghẹn ở cổ họng. Máu chảy từ mũi làm ướt môi trên. Ha Shin-sung cắn chặt môi.
"Đồ khốn, biến đi!"
Shin Hae-beom cười. Kim đồng hồ điện dịch chuyển.
Dòng điện đốt cháy da thịt, làm vỡ các mạch máu. Shin Hae-beom túm chặt cằm Ha Shin-sung, ép anh ta há miệng rồi nhét một mảnh vải ướt vào. Để anh ta không thể cắn lưỡi tự sát.
Kim đồng hồ điện quay về vạch số 0.
"Hôm nay là thứ mấy?"
Ha Shin-sung lẩm bẩm.
"Hôm... nay..."
"Đúng vậy. Anh nghĩ hôm nay là thứ mấy?"
Tất cả các mạch máu li ti trong lòng trắng mắt Ha Shin-sung đều vỡ tung. Shin Hae-beom nhìn vào đôi mắt đó, môi cong lên thành một nụ cười.
"Ha Shin-sung, trả lời đi."
"Thứ Sáu."
"Cố chấp thật."
Shin Hae-beom châm một điếu thuốc. Trái ngược với giọng nói lạnh lùng, mắt anh ta lại cười.
"Jung Ryu-jin... đang ở đây."
Giọng nói lầm bầm, nhưng không khó để hiểu. Shin Hae-beom vừa hút thuốc vừa cười.
"Jung Ryu-jin? Anh đang lo cho cậu ta à?"
"Mày cũng làm thế với cậu ta sao?"
Đây là cuộc tra tấn bằng điện sau khi đã trải qua đòn roi và dìm nước. Trừ việc Ki Woo-hee có vào một lát, thì Shin Hae-beom đã tự mình làm tất cả. Anh ta không uống một ngụm nước nào, cũng không ngồi nghỉ một chút nào. Shin Hae-beom đúng là như vậy.
"Anh còn nhớ lần đầu đến đây không?"
"..."
"Hôm đó trời mưa nhỉ."
Đó là ngày họ đến tìm xác Kwak Hyun-woo. Lúc đó, hai người họ đã tuân thủ quy tắc. Không nhìn mặt, không nói một lời. Ha Shin-sung bỏ xác của cấp dưới, mà anh ta chưa bao giờ thích vào túi nilon, và nghĩ về vết thương mà Jung Ryu-jin sẽ phải chịu đựng. Sự hiện diện của Shin Hae-beom đứng đằng sau, anh ta không quan tâm.
Shin Hae-beom thì khác. Anh ta hút thuốc với vẻ mặt u ám, suy nghĩ về chuyện quá khứ. Anh nghĩ về Shin Hae-joon, mười bốn tuổi, đã phải chấp nhận sự phản bội. Tại sao lúc đó mình không làm gì được? Nếu có làm chút gì đó để kéo theo cùng thì có lẽ sẽ không uất ức đến vậy...
Anh ta mơ mỗi ngày. Ác mộng tiếp diễn cho đến ngày Shin Hae-joon ngã xuống và chết. Chỉ khi thằng ngốc đó chết, mọi đau khổ mới chấm dứt.
Nếu có làm chút gì đó để kéo theo cùng...
Nếu không nắm lấy tay Jin Chi-woo...
Shin Hae-beom nguyền rủa, chính cha con nhà Ha Sung-rok đã khiến anh ta phải nghĩ như vậy.
"Anh đã giết cậu bé đó."
"Kẻ giết Kwak Hyun-woo là bọn mày."
"Người tôi đang nói không phải Kwak Hyun-woo. Là Shin Hae-joon."
"Vẫn còn!"
Ha Shin-sung hét lên.
"Vẫn còn oán trách chúng tao sao! Dù biết rõ tình hình lúc đó là gì!"
"Cha anh đã bỏ rơi chúng tôi. Bỏ rơi tôi và Chi-woo, lúc đó mới mười bốn tuổi, chỉ lo cho con ruột mình rồi bỏ trốn!"
"Rốt cuộc mày định sống như vậy đến bao giờ!"
"Cho đến khi cha con anh chết!"
Shin Hae-beom đá tung cái bàn.
"Cha con nhà anh chưa bao giờ nghĩ đến điều đó nhỉ. Dám chạy trốn với cả tiền của cha tôi nữa!"
Cái bàn đổ sập, cục ắc quy nặng trịch rơi xuống sàn. Cái kẹp cắm vào kim thu sét bật ra, vết thương bị xé toạc. Tiếng hét của Ha Shin-sung vang vọng lên trần nhà.
"Cha anh là một tên lừa đảo. Kẻ lừa đảo, đồ lợn, kẻ nói dối, kẻ phản bội, thằng ăn cắp!"
"Câm mồm!"
"Ngay từ đầu đã có ý định đó rồi phải không?! Vì tiền công ty của mấy người không đủ để lập nghiệp. Mây người đã dụ dỗ chúng tôi, những kẻ có quỹ đen, khiến chúng tôi yên tâm, tin tưởng rằng mấy người là người bảo hộ!"
"Không phải! Không phải vậy! Tại sao lại...!"
Shin Hae-beom cầm một cái kim thu sét mới trên tay, tiến lại gần. Với nụ cười rạng rỡ, giọng nói anh ta dịu dàng.
"Giờ thì phải trả nợ thôi. Dù có bán hết mọi thứ trên cơ thể anh cũng không đủ để thu hồi vốn đâu."
Shin Hae-beom giơ hai tay lên cao. Những cái đinh nhọn hoắt ghim thẳng vào mu bàn tay Ha Shin-sung.