「Môi….. chưa…」
Rail lẩm bẩm nói không rõ nhưng hắn vẫn nghe rõ ý lời muốn nói.
『Môi chưa hôn?』
「............Anh hôn được chứ?」
Biết trước sẽ không có câu trả lời, hắn vẫn buột miệng hỏi. Đương nhiên, Rail không ừ hử gì nữa.
Người bạn thuở nhỏ cực kỳ cực kỳ đáng yêu của hắn vừa quăng cho hắn một quả bom, rồi quay mông ngủ ngon lành trên giường hắn.
「Là em hỏi trước đấy nhé, anh có thể coi đây là lời mời đó!」
Hắn cố ý nói to như thể muốn để Rail nghe thấy, dù biết rằng người nào đó đã say giấc nồng. Hắn từ từ ghé sát lại gần mặt Rail. Từ từ từng chút một, đề phòng Rail mở mắt bất chợt.
Nhưng, Rail vẫn không thức giấc.
Tim đập như muốn vỡ tung. Đôi môi mềm mại khẽ mở, phả hơi thở nhè nhẹ. Rất thích! Thích đến phát điên!!
―――Và rồi…..khẽ chạm môi lên đôi môi đang hé mở.
Bờ môi Rail ngọt ngào và tuyệt vời hơn những lần hắn mơ tưởng, giờ chạm vào được khiến hắn càng thèm khát hơn.
Không chần chừ, hắn cúi xuống hôn thêm lần nữa, lần này sâu hơn.
Đầu nghiêng dần, môi lại áp môi. Một lần rồi lại một lần……
Hết lần này tới lần khác, càng tham lam, càng đòi hỏi, càng lấn sâu. Đầu lưỡi lần vào khoang miệng Rail, âm thanh nức nở như thể khó thở bỗng phát ra. Hắn giật mình dừng lại.
……….Ta… đang làm….. gì vậy?
Hắn vội tách ra, nhìn gương mặt vẫn say ngủ của Rail. Thở hắt ra một hơi nặng nề, cố gắng đè nén ngọn lửa vừa bùng lên trong lòng.
Chuyến đi vừa rồi hắn hoàn toàn bình an vô sự về mặt thể xác, nhưng tinh thần thì kiệt quệ hoàn toàn.
Thành ra thiếu ‘hơi Rail’ trầm trọng, để rồi mất kiểm soát dọa sợ tới Rail.
Gương mặt Rail lúc ấy đỏ ửng, mắt ngấn nước tủi hờn lên án, trông đáng yêu đến mức hắn suýt nữa không kiềm chế được bản thân. Chỉ muốn đè xuống, giữ chặt, rồi biến Rail thành của riêng mình. Nhưng không, hắn đã phải gượng nhẫn nhịn xuống bằng tất cả ý chí sắt thép.
Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ hắn phải xa Rail lâu đến vậy. Một tháng trôi qua rồi gặp lại, hắn mới nhận ra bản thân lệ thuộc vào Rail đến nhường nào. Hắn rất cần Rail.
――――Nhưng còn Rail thì sao?
Rail rất đáng yêu. Không chỉ ngoại hình, mà cả tính cách, cử chỉ cũng vậy.
Rail luôn tự ti thái quá về vẻ ngoài của bản thân là bởi vì trong thâm tâm Rail luôn hướng tới hình mẫu lý tưởng trái ngược với em ấy, một vóc dáng vạm vỡ cao lớn đầy cơ bắp, để râu rậm cùng khuôn mặt góc cạnh, mạnh mẽ.
Hắn vẫn nhớ khi còn rất nhỏ, lần đầu tiên Rail gặp thầy Lowell (cao trên hai mét, tay chân vạm vỡ, gương mặt nghiêm nghị râu ria xồm xoàn). Vừa thấy thầy, Rail đã trốn ngay ra sau lưng hắn. Thầy Lowell lúc đó cũng rất sốc, tưởng bản thân đã dọa sợ Rail, nhưng sự thật không phải vậy.
Bởi hắn đã nghe thấy Rail thì thẩm.
「Á, mẹ ơi…..... Ngầu quá đi! …….. Đỉnh quá đỉnh!........Đàn ông phải thế!」
Có thời gian hắn nghĩ có nên đi theo hướng đó không, nhưng rồi hắn nhận ra đó là mẫu người Rail muốn trở thành, chứ không phải kiểu người em ấy thích.
May mắn thay, Rail có vẻ rất hài lòng với ngoại hình hiện tại của hắn. Đôi lúc, em còn khẽ đỏ mặt, lẩm bẩm「Falk trông đẹp trai ghê」, vậy nên, ít nhất là bây giờ, hắn vẫn giữ nguyên thế này. Ít nhất là bây giờ!
Haizz, lạc đề xa quá rồi! Quay lại chủ đề chính, Rail cực kỳ đáng yêu!
Và hắn dám cá Rail biết rõ điều đó.
Từ nhỏ, Rail đã được mọi người xung quanh yêu thương cưng chiều, kể cả hắn. Có lẽ vì thế mà em ấy luôn tin chắc mọi người yêu thương mình nên không ngần ngại đón lấy, thậm chí còn rất giỏi làm nũng.
Được yêu thương cưng chiều nhưng Rail không kiêu ngạo, không ích kỷ. Ngược lại, lúc nào cũng luôn khiêm tốn và biết chừng mực, khiến ai nấy thấy đều muốn cưng chiều em ấy hơn. Này được gọi là có sự hút nhỉ?
Phải chăng là con út trong nhà nên Rail rất giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc của người khác, lúc nào cũng biết nên làm gì sẽ khiến mọi người vui vẻ trở lại.
Tựa như lúc nãy, khi cảm xúc trong hắn tụt xuống, Rail đã nhanh chóng nhận ra và bắt đầu nũng nịu với hắn, vì biết chỉ cần làm vậy hắn sẽ không còn xị mặt nữa.
Hắn không nghĩ đó là diễn, Rail không cần phải diễn kịch để lấy lòng ai, đấy đơn giản chỉ là hành động vô thức theo thói quen. Nhưng có điều khiến hắn phải ghen tị với bạn học cùng lớp với Rail, Rail ở bên cạnh hắn chưa bao giờ vui đùa thoải mái, tương tác như ở bên họ.
Từ lúc nhập học đến giờ, Rail đã vượt qua được nỗi sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ, bắt đầu vui vẻ trò chuyện tiếp xúc với nhiều người hơn. Rail đang dần được mọi người yêu thích.
Và hắn ghét điều đó.
Hắn không muốn Rail bước tới thế giới rộng lớn hơn.
Hắn chưa từng muốn Rail nhập học ở Sylvalence, ngay cả Augustan cũng không.
Hắn chỉ muốn trói buộc Rail ở mãi trong thế giới cả hai như ngày trước.
Vết sẹo trên mặt hay thương tật trên chân chưa từng là rào cản ngăn Rail bước về phía trước.
Và sự thật đúng là như vậy, khi không có hắn bên cạnh, Rail đã tự mình đến được tầng ba mươi, đã vậy còn kết thân với Kyle Donovan, kẻ lập dị có tiếng.
Hơn nữa, cái gọi là "sản phẩm hợp tác" cả hai cùng nghiên cứu, một loại muối tắm mang màu sắc và hương thơm khiến ai cũng liên tưởng ngay đến đôi mắt Rail. Đủ cho thấy Kyle đã bị Rai thu hút.
Cái gì mà『Anh Kyle』 chứ?! Xưng hô đặc biệt như vậy là sao?!
Darion, Lucas, Etheria, Leonis… Tất cả đều là đối tượng cần đề phòng!
Ai trong bọn họ đều có khả năng cướp mất Rail khỏi hắn!
――――Cướp à?
Hắn bật cười cay đắng trước suy nghĩ bản thân.
……….Rail không phải là của hắn. Chỉ có một mình, Rail vẫn có thể bay nhảy tới bất cứ nơi đâu.
Ngày còn bé, hắn từng thề thành kỵ sĩ bảo vệ Rail. Nhưng nếu một ngày, Ral không còn cần đến kỵ sĩ nữa…….hắn phải làm sao đây?
Vết sẹo trên người Rail vốn dĩ là bằng chứng cho tội lỗi của hắn, vậy mà giờ đây lại trở thành thứ duy nhất hắn có thể bám víu níu kéo.
Bởi chỉ cần còn chuộc lỗi thì hắn có thể ở mãi bên cạnh Rail, đúng chứ?
Miễn hắn còn viện vào cái cớ đó, hắn hoàn toàn có thể tiếp tục cưng chiều, chăm sóc rồi giữ chặt Rail bên cạnh.
Hắn biết hắn là căn nguyên mọi chuyện, vậy mà lại có những mong muốn ghê tởm, muốn Rail tiếp tục nhút nhát yếu đuối như ngày trước, luôn mãi ở sau lưng bám víu lấy hắn.
————Rác rưởi thật!
Tắt đèn, hắn nhẹ nhàng leo lên giường, lặng lẽ nằm xuống bên cạnh Rail.
Rail nằm sát tường, còn hắn nằm ngoài, Rail bị kẹp giữa bức tường và hắn.
Cảm tưởng bây giờ trên thế giới này chỉ còn lại cả hai, trái tim hắn phấn khích hơn thường ngày.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng luồn dưới người Rail, kéo lấy ôm vào lòng.
Sợ làm thức giấc, nhưng Rail chỉ khẽ cựa mình rồi rúc hẳn vào lòng hắn, đôi tay nhỏ nhắn ôm lấy thật chặt.
Niềm vui tới bất ngờ, khiến hắn không kiềm được, đặt vội môi mình lên bờ môi nhỏ nhắn ấy.
Chết tiệt…… Sắp nghiện mất rồi!
Thật ra, ngay khi Rail còn đang tắm, hắn đã báo với quản lý ký túc xá đêm nay Rail ngủ lại rồi, nên có ngủ lại đây cũng không có vấn đề gì.
Thấy Rail cố gắng gượng chống lại cơn buồn ngủ dễ thương quá, thế là hắn im không nói nữa.
Ở học viện, không được phép ngủ lại phòng người khác, nhưng hắn là hoàng tộc, lại vừa mới trở về từ cuộc viễn chinh dài ngày, nên họ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.
Mà dù sao thì chuyện hắn cưng chiều Rail, ai ở học viện này mà không biết.
Với địa vị bản thân, hắn tự biết mọi người sẽ tự động chú ý tới hắn, chỉ là mỗi khi thấy Rail, hắn không kiềm được mà kéo vào lòng cưng nựng. Mà chính hắn cũng không muốn che giấu, công khai cũng là một cách tốt xua đuổi ruồi bọ vờn quanh Rail.
「…………」
――――Haiz, Rail có tật xấu khi ngủ. Không đến mức rơi xuống giường, nhưng hắn biết rõ mỗi khi ngủ, Rail đều có thói quen lăn tới lăn lui, rất dữ dội.
………..Và nhìn xem ra, chiếc áo ngủ hắn đưa cũng không chịu nổi “dữ dội” ấy.
Áo hắn đưa cho Rail là loại dài, kiểu dáng giống đầm. Ban đầu, còn thấy đáng yêu khi thấy Rail nhỏ bé lạc trong lớp áo rộng của mình.
Nhưng giờ thì…… thôi xin!
Áo vén lên đến ngang ngực. Toàn thân Rail gần như chỉ còn độc chiếc quần lót mỏng manh.
Hắn sai, quá sai rồi. Đáng lý phải đưa thêm cái quần có dây buộc chặt ở eo mới phải.
Chưa kể, Rail còn đang gác một chân qua người hắn, tay ôm chặt như ôm gối ôm, khiến cả cơ thể mềm mại ấy dán sát vào người hắn.
Làn da mịn màng, đôi chân thon dài, vòng eo nhỏ nhắn và cả đường cong tròn trịa phía sau…
Mọi thứ quá rõ ràng! Quá gần!
Nào có thằng nào có thể gồng nổi khi ôm chặt người mình thích trong tình trạng gần như bán khỏa thân như thế này.
Tệ hơn nữa, cơ thể hắn đang dần nóng lên, bên dưới mỗi lúc càng trở nên tồi tệ hơn khi áp sát bờ mông căng tròn qua lớp vải quần lót mỏng manh.
Tư thế này………Cứ như thể… cả hai đang hòa làm một! Cực kỳ mờ ám…..!
―――—Rồi đây là thiên đường hay địa ngục?
Một phần trong hắn thì thầm, chỉ cần kéo sát hơn một chút, chỉ cần lướt môi trên làn da ấy…..hắn có thể dễ dàng chiếm lấy Rail ngay bây giờ. Nhưng nhìn gương mặt đang ngủ say, lòng hắn chùng xuống. Rail quá vô tư như thể biết hắn sẽ không làm gì tổn hại đến bản thân. Sự tin tưởng ấy còn mạnh mẽ hơn bất kỳ xiềng xích nào.
Tốt nhất là nên đi vào nhà tắm để tự giải quyết, rồi quay lưng lại ngủ.
Hắn biết hắn nên làm vậy, nhưng hắn không muốn. Hắn không muốn buông Rail ra….. Được ôm Rail thế này, dù là cực hình ngọt ngào, hắn cũng sẵn sàng đón nhận.
Kéo áo ngủ Rail xuống, che đi phần bụng nhỏ nhắn kia. Sau lại vòng tay ôm vào lòng một lần nữa.
Khi hắn nhẹ vỗ lưng, Rail bất giác rúc đầu vào hõm vai hắn, cọ cọ khuôn mặt bé nhỏ lên xương quai xanh như mèo con.
——Haa, dễ thương chết mất!
「Không biết mình còn chịu đựng được đến bao lâu nữa đây……」
Nghĩ đến đêm dài phía trước, hắn chỉ có thể thở dài mãn nguyện.