Chớp chớp mắt mở ra, đập ngay vào mắt một gương mặt đẹp như tạc tượng, khiến tôi đứng hình nín thở năm giây, xém chút lại được gặp ông.
……Gì vậy, là Falk à?!
Rõ là đã quá quen với gương mặt này rồi nhưng không ít lần tôi vẫn choáng ngợp như lần đầu gặp gỡ.
Ngay trước mắt là gương mặt đã một tháng không gặp của người bạn thơ ấu. Mái tóc bạc ánh lấp lánh dưới ánh sáng dịu nhẹ qua rèm cửa, hàng mi dài rủ xuống.
Đẹp ngỡ ngàng, cứ như tôi đang lạc lối trên thiên đường, vô tình bắt gặp thiên thần đang ngủ say.
Sau khi tỉnh táo lại, tôi trước mắt đi quan sát tình hình hiện tại.
Đầu tiên, đây là giường của Falk. Tối qua tôi ngủ quên trên sofa nên Falk bế tôi về giường.
Trong phòng chỉ có một cái giường nên thành ra hai đứa…… ngủ chung?
Thói ngủ tôi rất xấu, không biết có đạp đổ hay gì gì đó không. Lo lắng nhìn xuống thân mình, áo ngủ ngay ngắn không hớ hênh, cả hai chỉ nằm cạnh nhau ngủ….Okay, ổn!
Ừm….mà khoan……
「Giờ giới nghiêm!!!」
Tôi hoảng hồn bật dậy khỏi giường, vô tình đánh thức Falk đang say giấc bên cạnh, hắn mơ màng gọi tên tôi.
「Rail…………?」
「A, xin lỗi! Tớ làm cậu tỉnh à?」
Bỗng cánh tay mạnh mẽ vươn ra khỏi chăn kéo tôi trở lại, ôm chặt vào lòng. A, ấm ghê!!
「Vẫn còn sớm mà. Ngủ thêm chút nữa đi」
「K-Không, tớ phải về! Đêm qua tớ còn chưa có xin phép!」
「Anh xin rồi, không sao đâu」
Falk cười khúc khích, kể lại.
Gì, hắn xin rồi à?! Lúc tôi đang tắm?!
….…Vậy mà không nói sớm!!
Tôi bất mãn trừng mắt với hắn, nhưng nhận lại được một nụ hôn dịu dàng lên trán cùng nụ cười ngọt ngào.
Ngọt tới mức xém tý nữa tôi lại bị dụ, nhưng không đâu! Ở bên nhau từ bé đến lớn, tôi đã gom đủ sức miễn dịch với vẻ ngoài đẹp đẽ của hắn rồi nha! Hứ!!
Trong chăn, tôi giơ chân lên đá mạnh vào chân Falk.
Falk lại càng cười tươi hơn
「――À mà này, tớ ngủ rất xấu, có đạp cậu hay nói mớ gì kỳ lạ không?」
Đá hắn xong tôi mới chợt nhớ ra, đêm qua, tôi không đạp vào gương mặt mỹ miều này đó chứ?!
「…………Ừm….…Dễ thương lắm?」
Falk liếc đi chỗ khác, tránh ánh mắt tôi.
―――Giề?! Này này này, tôi đã làm gì thật à?!!!
「A, này?? Tớ đã làm gì?!」
「Không có gì. Chỉ là….. rất dễ thương thôi. Túm lại, người hưởng lợi là anh!」
「Lợi!? Rốt cuộc tớ đã làm gì chứ!!」
Tôi nắm lấy vai Falk lắc thật mạnh, nhưng hắn chỉ cười không có ý định khai báo. Đệt! Không nói thật à, tên này!!!
「..........Không làm gì quá đáng chứ?」
Không nói cũng được, nhưng ít nhất cũng phải tôi để xác nhận điều này.
Ý, chết! …..Tôi không nói mớ chuyện kiếp trước đấy chứ?
「Không có. Anh đã nói anh được hưởng lợi rồi mà?」
「Thì cũng phải nói chút chứ, lợi đó là gì? Ngủ thôi mà lợi cái gì chứ?! Đừng nói tớ mơ ngủ cho cậu tiền nha?」
「Ừm, anh nghĩ lần sau nên chuẩn bị đồ ngủ đầy đủ cho em」
「Gì chứ? Càng nói càng khó hiểu!!!」
Falk càng cười khoái trá, tôi càng phồng má tức giận.
………Chết tiệt, tò mò chết đi được!!! Mà thôi, Falk nói hắn được lợi thì…..thôi kệ vậy.
A, không! Vẫn tò mò quá đi!!!!!
Tôi rúc lại vào trong chăn, thở dài một hơi, xoay người tìm vị trí thoải mái nhất.
Chui vào vòng tay Falk, đầu vừa vặn tựa lên vai hắn, nhắm mắt ngủ tiếp.
Cánh tay Falk quàng qua ôm lấy vai và eo tôi. Cả hai dính sát vào nhau, gần như cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương.
………Tôi biết khoảng cách này có hơi bất thường. Không, biết rõ là khác! Biết là vậy nhưng tôi không ghét việc được Falk ôm vào lòng thế này……..ngược lại còn rất thích.
Bình thường để tôi tưởng tượng ra cảnh này, chắc chắn tôi sẽ lủi ngay lập tức. Nhưng giờ tôi còn đang ngái ngủ nên là…..
Ừm, có ai đó từng nói thì phải, ôm nhau giúp cơ thể tiết ra loại hormone hạnh phúc, Oxytocin*, chắc giống bây giờ nhỉ?
*Oxytocin là một loại hormone được tiết ra một cách tự nhiên bởi não và cụ thể hơn là tuyến yên. Hormone hạnh phúc này được tiết ra trong các mối quan hệ tình cảm và những khoảnh khắc hạnh phúc khác
「.........…Falk cũng tiết ra oxytocin à?」
「Oxytocin?」
「…….À, không có gì đâu」
Lĩnh vực khoa học thần kinh nơi này vẫn chưa phát triển tới rồi.
Ngủ thêm được giấc ngon lành nữa, tôi thức dậy sửa soạn thay bộ đồng phục đã được thanh tẩy.
Phòng Falk có cả phòng tắm lẫn bồn rửa mặt riêng, không cần chen lấn xếp hàng buổi sáng khiến tôi cực kỳ ghen tị. Đúng là có thể dùng phép thanh tẩy làm sạch cơ thể nhưng vào buổi sáng, ai cũng thích dùng nước rửa mặt cho tỉnh táo hơn. Đó chính là lý do sáng nào phòng rửa mặt cũng đông nghịt.
Lúc tôi nói chuyện này, Falk liền bảo「Vậy em chuyển qua đây đi, còn lại để anh lo」.
Tôi có chút do dự đấy.
Sáng sớm thư thả không cần vội vàng bon chen, quá cám dỗ. Không, không được! Mọi người sẽ lên án mất, nếu tôi ngang nhiên dám phá vỡ quy tắc.
Hồi mới nhập học, tôi hay lo nghĩ nếu cứ tiếp tục thân thiết với Falk kiểu gì cũng bị bàn tán, nạt nộ「Đồ dân đen, tự biết thân biết phận chút đi!!!」. Dù sao trong game cảnh này không thiếu.
Nhưng thực tế thì tôi không gặp mấy.
Cùng lắm thì bị vài ba quý tộc hạ cấp nói bóng nói gió chút, chứ không dám làm gì tôi.
Chắc là do tôi chỉ thân với một mình Falk, không như Sera nhiều người vây lấy, hơn nữa nhà Vanstein tuy không phải quý tộc, nhưng cũng là một thương hội lâu đời, có địa vị nhất định.
Tuy vậy hiện giờ không sao. Nhưng tôi biết người khó chịu với tôi không ít, chỉ là không ai thể hiện ngoài mặt thôi. Tốt nhất không nên kích động họ làm gì.
Vì vậy tôi đành từ chối lời đề nghị của Falk một cách uyển chuyển.
Tâm hồn tôi mỏng manh yếu đuối lắm, không chịu nổi mấy lời nói quá đáng đâu, sẽ khóc thật đấy. Nên là nếu né được thì tốt nhất né xa, tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi.
「Mỗi ngày sẽ được ngâm bồn nè, sấy tóc, xoa bóp nữa. Có anh ở bên giúp em làm bài tập nữa nè, ngày nào cũng chuẩn bị đồ ăn ngon cho Rail. Em thấy sao?」
Ư, ưưư……! Tội lỗi, quá tội lỗi!!!
Đừng có dùng vẻ ngoài dụ dỗ chứ! Có biết tội lỗi lắm không?!!!!
Quyết tâm cứng rắn tôi mới đắp nặn đang có nguy cơ sụp đổ!
Quá hấp dẫn! Quá chu đáo!
Bồn tắm……sấy tóc bằng ma pháp….xoa bóp…..rồi còn làm bài tập nữa……ư
「Không được!!」
Ngay trước vực thẳm, tôi dừng chân kịp lúc, thoát khỏi cám dỗ trong gang tấc.
Falk xị mặt nhìn tôi kiểu『Chậc, chút nữa thôi thì….!』. Đáng sợ, quá đáng sợ! Tên này quá nham hiểm!
Có khi nào Falk thực sự là Ác ma bám lấy quấy nhiễu, dụ dỗ tôi sa ngã không……?
Rất có khả năng đấy! Đây là thế giới fantasy mà!
Ai biểu hắn đã đẹp trai như vậy lại suốt ngày cưng chiều tôi quá mức, hừ!
Tôi nghiêm túc nhìn Falk, hỏi「Falk lẽ nào là Ác ma…….…?」, Falk chán nản nhìn tôi, chắc nịch nói「Còn em là tiểu Ác ma nhờ?!」
Tiểu Ác ma á?! Ý “láo cá lém lỉm như tiểu Ác ma” ấy hả, nào có giống đâu.
「Không ấy cậu nói Ác ma hạ cấp nghe hợp lý hơn đấy」
Nghe đề kiến của tôi, Falk không nói gì, chỉ nhìn xa xăm.
Hành lang lát đá quý thiên nhiên sạch bóng phản chiếu ánh nắng chói chang chiếu vào từ khung cửa sổ, tỏa sáng chói loá.
Giữa không gian vắng lặng đầy vẻ trang nghiêm chỉ vang vọng tiếng bước chân cứng cáp của hai người.
Tôi lặng lẽ quan sát bóng dáng người đi trước.
Phần tóc gáy cắt ngắn gọn gàng. Cần cổ rắn chắc. Bờ vai rộng toát lên vẻ mạnh mẽ dù bị che lấp bởi bộ đồng phục.
Tấm lưng thẳng tắp nói lên tính cách người sở hữu.
Dường như nhận ra người đi sau lưng mình đang bước chậm lại, hắn dừng bước, quay lại nhìn.
「Ngài Rail, có chuyện gì sao?」
Giọng nói trầm thấp, không quá to.
Mái tóc đen tuyền chứa đựng cả đêm đen, khác hoàn toàn với mái tóc đen xỉn của tôi. Sống mũi cao. Môi mỏng, đôi mắt đen láy sắc như kiếm khi nhìn chằm chằm ai đó đều khiến đối phương run sợ, ấy vậy mà giờ đây khi nhìn xuống tôi lại dịu dàng hết mức có thể.
「...…Không, không có gì đâu. Ngài………Albert」
Hiện giờ tôi đang cùng một trong bảy mục tiêu chinh phục, đồng thời là char tôi thích nhất Albert Moonwhisper, đi dọc theo hành lang cung điện Sylvalence.
Không sau khi chuyến viễn chinh kết thúc, tôi lại bị mấy món bánh trong phòng nghỉ dụ dỗ tới uống trà với mấy vị hoàng tử.
Nhân đó, tôi nghe được tin tất cả các học viên tham gia chuyến viễn chinh sẽ được trao tặng huy chương cùng phần thưởng đặc biệt, đồng thời được diện kiến bệ hạ.
Tôi ngơ ngác nghĩ thầm, (Hể~ Event có tý xíu trong game vài phút là xong, vậy mà ngoài đời thực lại dài dòng lắm nghi thức vậy à….?) vừa vô tư lắng nghe như chuyện của ai khác. Rồi chẳng hiểu kiểu gì, tôi lại bị cuốn theo và thành người đi cùng với bọn họ lúc nào không hay. Dĩ nhiên, tôi không thuộc nhóm tuyển chọn nên làm gì có cơ hội diện kiến bệ hạ. Tuy nhiên, nhân dịp này tôi có thể đến chào hỏi ân nhân cứu mạng mình, Pháp sư Trị liệu, ngài Sylwalk. Này là ý kiến của ngài Lucas.
Là người sở hữu năng lực trị liệu vượt trội nên ngài Lucas thường hay qua lại với Ngự Dược Sư Hoàng Gia. Nghe nói, có lần ngài Lucas tình cờ nhắc đến tôi khi nói chuyện với ngài Sylwalk.
Không biết ngài Lucas nhắc tới mình thế nào đây………..? Tôi có chút lo lắng trong lòng.
Hơn nữa, khuyên tôi đi cùng nhưng ngài Lucas cũng không tham gia buổi lễ ban thưởng.
Đã vậy còn thản nhiên nói「Ta có tham gia viễn chinh đâu mà」....…Mm, cũng đúng.
Trên xe ngựa đến cung điện, tôi bị học viên trong nhóm tuyển chọn nhìn với ánh mắt khó hiểu「Sao tên này lại ở đây…..?」 , thế nên ngay khi vừa tới nơi tôi liền tách ra, còn nhóm học viên kia được đưa đến một căn phòng chờ dành cho khách tham dự buổi lễ phong thưởng.
Tôi muốn gặp ngài Sylwalk, nhưng lại chẳng biết ngài ở đâu. Đây là cung điện hoàng gia, tôi cũng không thể tự tiện đi lang thang được. Đang lúc không biết làm sao, Albert đã đề nghị đưa tôi đi. Hắn nói, ngay từ ban đầu đã có ý định đi cùng tôi rồi.
Với xuất thân từ gia tộc cận vệ hoàng gia lâu đời, Albert đã chính thức gia nhập đoàn kỵ sĩ, nên hắn không cần phải tham gia buổi lễ phong thưởng dành cho học viên.
Hình như chuyện này ngay cả Falk cũng không biết, thế nên ngay khi Albert nói, hắn đã kích động la lên「Ta sẽ dắt Rail đi!!」, nhưng ngay lập tức bị ngài Darion túm cổ kéo đi mất.
Và thế là, tôi có cơ hội ở một mình với Idol một thời của bản thân.
「À, ừm ………Ngài Albert. Sao ngài lại xưng hô ngài với tôi, tôi chỉ là thường dân thôi mà?」Từ nãy đến giờ, Albert cư xử với tôi cứ như với người bề trên thân phận cao quý.
Nhà Moonwhisper mang tước vị Bá tước, là gia tộc lâu đời chuyên phục vụ hoàng gia Sylvalence.
Dĩ nhiên, thân phận của hắn cao hơn tôi rất, rất nhiều. Tôi đây còn đang khổ sở gọi hắn là ngài đấy…..
Albert dừng bước, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói.
「Ta là kỵ sĩ đã thề nguyện trung thành với hoàng tộc Sylvalence. Dù không cùng huyết thống, nhưng sau này ngài Rail sẽ thành bạn đời của thành viên hoàng tộc trong tương lai, ta phải tuân thủ nghĩa vụ tôn trọng chủ nhân của mình」
Dứt lời, Albert cúi người hành lễ, trong tư thế vô cùng đẹp mắt.
……..Bạn đời? Đợi đã, chờ chút?! Là sao, tôi không hiểu. Đầu tôi lúc này, chấm hỏi nổ tung không ngừng nổ tung như pháo hoa.
「Bạn đời…..… ý ngài là sao?」
Tôi im lặng suy nghĩ suốt ba phút, nhưng vẫn không thể hiểu nổi nên đành hỏi lại.
「?….. Chẳng phải ngài Rail đã đính hôn với ngài Falk rồi sao?」
「Đ-ĐÂU CÓ!!!」
Tôi hét lớn hết mức, rồi chợt nhớ ra đang đứng trong cung điện, vội vàng đưa tay bịt miệng.
May mắn thay, xung quanh không có ai, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm.
「Thật sự…… chưa đính hôn sao? Nhưng mà ngài với ngài Falk…………?」
Vốn là người ít để lộ cảm xúc, hiếm lắm mới thấy Albert bối rối đến vậy. Giọng hắn rối loạn, ngạc nhiên tới mức độ đó à…..?
Mà, ừm…… đúng là tôi với Falk thường có mấy hành vi quá mức bình thường, dễ gây hiểu lầm thật.
Nghĩ lại có hơi áy náy, nhưng …. Không có đính hôn gì hết!.
「….. À ừm, tôi thừa nhận là bọn tôi có hơi thân thiết một chút. Nhưng mà, cả hai đều là con trai với nhau mà?」
「Thì có gì ngăn cản hai người cùng giới kết hôn đâu」
「Nhưng cậu ấy là người thừa kế Hầu tước?」
Albert liền sững lại.
……Nói hơi quá rồi thì phải?
Trầm ngâm một lúc, Albert chậm rãi nhắm mắt lại rồi mở ra, kiên định nhìn tôi, nói.
「―――Chỉ cần thật lòng yêu nhau là được!」
Giọng nói vụng về lại chân thành đến mức khó tin.
Đôi mắt đen kia như xuyên thấu qua tôi, khiến tôi ngây người nín thở.
………A, đúng chất Albert quá đi mất!!!
Thẳng thắn chưa kia!!! Ngây ngô chưa này!!!
Chuẩn! Quá chuẩn!! Albert là phải thế, dù ngoài hình có to con thế nào thì tâm hồn Romantic vẫn căng đầy!!
Aaaaaa!!! Albert của tôi là phải thế!!!!
Tôi hào hứng gào thét điên cuồng trong lòng, khi nghe câu thoại mang đầy “tinh thần Albert” từ Idol một thời của bản thân.
Dù đã cố căng da mặt nhưng khóe môi tôi vẫn không ngừng nhếch cao.
「.............À, thì cũng có nhiều chuyện này nọ…..nhưng thật đó, tôi với Falk chưa có đính hôn. Cũng không có yêu đương gì cả…… nên là ngài đừng có quá lễ nghĩa với tôi!」
「........Nhưng……」
Albert khó xử nhìn tôi. Mặt mũi cau có vậy thôi, chứ tôi biết hắn không hề giận.
Chỉ là đang…..ừm, bối rối thôi.
「Ngài, Albert?」
「……………Ta hiểu rồi. Có những chuyện ta không đủ thẩm quyền để biết, nên là…. ta sẽ gọi ngài…..không, cậu là Rail. Thay vào đó, cậu cũng phải gọi ta là『Albert』. Không được thêm ngài」
Bình thường thì tôi sẽ kiên quyết từ chối đấy, nhưng lần này lại quá thuận tiện với tôi.
Tôi không muốn ngày nào đó hớ mồm, gọi thẳng tên hắn vì quen miệng đâu.
「Được, Albert!」
「..........Vậy cùng đi thôi!」
「Còn khép nép đó………!」
「...........Đi thôi, Rail」
Albert sải bước chân dài đi trước, tôi vui vẻ chạy theo sau.
Người mà tôi từng xem như người bạn đồng hành lý tưởng. Thân phận, vị trí, thậm chí cả thế giới của tôi đều đã khác xa so với khi còn là『Nữ chính』ở kiếp trước. Dù vậy tôi vẫn mong kiếp này, cả hai vẫn có thể thân thiết như ngày xưa.