Chẳng Ma Nào Chơi Theo Kịch Bản - Chương 33

Kỳ nghỉ kết thúc.

Tôi với Falk mỗi người một ngả quay lại học viện. Rồi từ dạo đó, cả hai không còn nói chuyện với nhau.

Lớp học khác, ký túc xá cũng khác.

Nếu không cố tình tìm gặp thì chẳng có cơ hội chạm mặt. Cứ như hai thế giới tách biệt….

「Anh Kyle!!!! Trà em thích hết mất rồi, anh chưa mua thêm à?」

Tôi lục tung giá sách trong phòng nghiên cứu, cố gào làng với anh Kyle đang mải mê mài mò thí nghiệm nào đó.  

「Không có thì hết rồi. Ngày nào cậu cũng tới nên mới hao nhanh vậy đấy!」

「Vì, vì…… ở lớp học với ký túc xá khó chịu lắm….」

Từ bỏ việc lục lọi, tôi bò lên ghế sofa chiếm đóng gần đây rồi nằm vật ra.  

Anh Kyle vẫn chú tâm vào thí nghiệm trên tay, chẳng thèm liếc tôi một cái. Thái độ hững hờ vô tâm này lại khiến tôi thấy dễ chịu.

「Sớm làm lành với ngài Falk Sambour, thì mấy tin đồn nhảm nhí kia tự tiêu tan」

「・・・・・・Anh cũng biết?! Lý do em cắm rễ ở đây!」

Bất ngờ thật, người chẳng bao giờ để ý mấy chuyện xung quanh như anh Kyle, mà lại biết mấy tin đồn không hay ho của tôi!

「Cặp đôi nổi tiếng nhất học viện chia tay, tất nhiên là biết rồi」

「Hừm…… Vậy anh có biết? Người tiếp theo bên cạnh Rail Vanstein chính là con trai Hầu tước biên cương, Kyle Donovan」

「GÌ!?!?」

Tự biết cả hai không có gì nhưng mấy tin đồn không đâu vẫn khiến tôi hậm hực, như giận cá chém thớt, tôi tuôn một lèo ra hết với anh Kyle.

Bấy giờ, anh Kyle mới ngỡ ngàng quay lại nhìn tôi. Anh sốc tới nỗi làm rơi luôn lọ thủy tinh đang cầm trong tay xuống bồn rửa.  

Tiếng thủy tinh vỡ vang lên loảng xoảng. 

「…….Haa, trời ạ. Cậu phá quá đó!」

「Em có đâu!!」  

Tôi vênh mặt đáp lại, còn anh Kyle thở dài bất lực.  

Anh dùng ma pháp dọn dẹp đống lộn xộn, rồi cởi áo blouse trắng ra, treo lên lưng ghế sofa tôi đang nằm.  

「Cái đó là cái cuối cùng đấy! Thôi, tôi ra ngoài mua thêm」  

Anh Kyle vò xù đầu tôi đang lăn lộn, để lại một câu「Trông nhà」rồi rời đi.  

Thái độ điềm tĩnh của anh khiến tôi chột dạ. Nhìn lại bản thân, tôi biết mình đang nổi tính trẻ con, giận dỗi vô cớ rồi trút giận lên anh. Càng nghĩ càng thấy nhục nhã xấu hổ gì đâu. Lát nữa anh quay lại, phải xin lỗi đàng hoàng mới được.  

Bò dậy, tôi lôi cuốn sổ ghi chép và hộp bút ra.

「Ừm, tiếp từ tầng bốn mươi nhỉ……. Con Quỷ thú này có kỹ năng gì ấy nhỉ…….」  

Giờ tôi đang hỗ trợ ghi chép lại chiến lược và thông tin chi tiết liên quan tới từng tầng Dungeon rồi đưa cho Đoàn Kỵ sĩ.

Sau khi đánh bại Old Trent, Albert hỏi tôi một lần nữa về cuốn sách tôi từng bịa ra. Để qua chuyện, tôi đành viện lý do từng đọc trong mấy cuốn sách cũ ở nhà, và phần lớn số sách đó đã thất lạc hết nên tôi cũng không nhớ rõ tiêu đề.  

Vậy nên hắn đã nhờ tôi viết lại những gì còn nhớ ra, tôi lại đành đi lục lại ký ức kiếp trước chép lại.  

Nói là kiếp trước nhưng tôi không thể nào nhớ chi tiết toàn bộ, nên nội dung ghi chép lại khá lủng củng sơ sài, điều này khiến tôi khó chịu vô cùng.  

Nếu đã làm, tôi muốn làm thành một bản hướng dẫn hoàn chỉnh, bao gồm tỷ lệ rơi đồ, kỹ năng từng Quỷ thú, cách đối phó, và chiến lược chinh phục tối ưu.  

―――― Khi tập trung vào việc này, tôi không cần phải nghĩ đến những chuyện phiền phức khác.  

Thế là tôi cứ viết rồi lại viết.

Cạch!  

Tiếng cửa mở vang lên làm gián đoạn suy nghĩ tôi.  

Nhìn về cửa, tôi thấy anh Kyle ôm thùng giấy bước vào.  

Liếc qua đồng hồ, tôi mới nhận ra, chưa gì đã một tiếng trôi qua kể lúc anh Kyle ra khỏi phòng.  

Thời gian trôi nhanh thật……….  

Thấy anh Kyle hai tay ôm đồ, tôi đứng dậy đóng cửa giúp.  

「Mừng anh về!」

「Ừ. Có quà đây」  

Nói rồi anh đặt thùng lên bàn, lấy ra một túi giấy đưa tôi.  

Mở ra, bên trong là hộp trà tôi thích.  

Nhớ lại thái độ bản thân trước khi anh Kyle đi mua đồ chẳng dễ thương gì cho cam, vậy mà anh vẫn nhớ mua trà cho tôi.  

「Anh Kyle…….. Cảm ơn anh! Với chuyện hồi này cho em xin lỗi」

「Chuyện gì cơ? Trà thì tôi cũng uống mà」 

Anh Kyle cười nhạt rồi lấy dụng cụ thí nghiệm trong thùng giấy ra, sắp xếp lên kệ.  

Lòng tôi bỗng thấy xúc động khó tả, thở dài một hơi rồi khẽ nói.  

「Anh Kyle tốt quá đi! Hay em biến tin đồn thành sự thật …..…」

「Đừng có ăn nói linh tinh, chỉ vì một phút giây bốc đồng」

Anh Kyle nhìn tôi như đang nhìn một đứa nhóc rắc rối, ngón tay chỉ về phía sofa. Bảo tôi ngồi xuống à?  

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, anh Kyle kéo ghế khác đặt đối diện tôi, cách một cái bàn rồi ngồi xuống.

「Anh Kyle?」

「Gì? Tôi thấy bản thân là đàn anh, nên tâm sự hỗ trợ đàn em giải quyết nỗi buồn」

「………………Anh có kinh nghiệm yêu đương không?」

「Không! Nhưng tôi sẽ cố hiểu」

Câu trả lời đầy tự tin nhưng hơi lạc quẻ khiến tôi bật cười.  

Ừm, tôi thử tâm sự với anh chút nhỉ?!  

Sau đó tôi kể mọi chuyện với anh Kyle, từ chấn thương hồi nhỏ, tới vài ba chuyện lặt vặt sau khi nhập học tới nay, và cả suy nghĩ trong lòng.  

Anh Kyle không ngắt lời, chỉ chống cằm lắng nghe giống như đang nghe bài giảng nghiên cứu học thuật.

「………Thích thì cứ lợi dụng đi, áy náy tội lỗi gì cũng được, chỉ cần giữ được ngài ấy bên cạnh. Không phải được chấp nhận tình cảm sẽ rất vui sao?!」

「Nhưng mà em không thích như vậy……..!!」

Tôi gục mặt xuống bàn, than thở. Còn anh Kyle bật cười như hiểu ra điều gì đó.  

「Cậu, đừng nói muốn hai bên bình đẳng nha?」

「Bình đẳng?」

「Đúng vậy. Nhớ lần tôi mua lại viên quang ngọc Luminous Solarman không? Cậu không muốn nhận số tiền cao hơn giá thị trường, dù biết điều đó có lợi cho cậu. Bây giờ cũng vậy, cậu muốn ngài Falk phải có tình cảm tương tự như cậu. Cậu không muốn ngài ấy mang trong lòng suy nghĩ mắc nợ mà chấp nhận tình cảm của cậu? Và điều này khiến cậu dằn vặt」

……...Có lẽ đúng là như vậy. Nhưng giờ, tôi phải làm sao đây?  

「Không ai yêu cầu cậu, nhưng cậu vẫn muốn giữ mọi thứ bình đẳng đôi bên. Đó là điểm tốt của cậu. Nhưng…...」  

Anh Kyle xoay xoay ngón trỏ.  

「Tình yêu nào có bình đẳng, hay nói đúng hơn là không thể bình đẳng! Người ta hay nói đấy thôi. Ai yêu trước, người đó thua thiệt trước!!」  

Lời nói bông đùa chẳng giống anh Kyle tý nào khiến tôi tròn xoe mắt ngạc nhiên.  

 

「Tình yêu không bình đẳng à…….?」 

Lạ lùng thay, mấy lời này lại thuyết phục được tôi.  

Nhưng nếu dễ dàng chấp nhận và hành động theo, thì tôi đã chẳng trăn trở lâu đến vậy.  

Tôi lủi thủi đi một mình tới doanh trại tạm thời của Đoàn Kỵ Sĩ trong khuôn viên học viện.  

Mới tới gần đã có kỵ sĩ nhận ra tôi, vội gọi Albert tới.  

「Albert, đây. Từ tầng bốn mươi đến tầng năm mươi」 

「Xin lỗi đã làm phiền cậu suốt. Cảm ơn. Mọi người trong đoàn rất biết ơn cậu」

「Không có gì đâu, giúp được mọi người là tốt rồi」

Thấy Albert nghiêm túc cúi đầu cảm ơn, tôi mỉm cười gật đầu.  

Cũng không phải làm không công, thù lao từ Đoàn Kỵ Sĩ rất nhiều, thêm việc ghi chép lại cũng có lợi cho tôi.  

「Thầy ơi, đây là bánh Rhubarb Pie* đang cháy hàng ở thủ đô. Thầy nếm thử đi!」

*Rhubarb Pie là một món tráng miệng phổ biến ở châu Âu và Bắc Mỹ, có vị chua đặc trưng của đại hoàng, thường được kết hợp với đường hoặc dâu tây để cân bằng hương vị.

Đang nói chuyện với Albert, bỗng có kỵ sĩ trẻ rụt rè tiến lại, đưa tôi túi giấy. Cảm giác khá nặng, chắc nguyên ổ bánh.  

「Tôi nhận được chứ?」

「Vâng, thầy có thể chia sẻ với bạn bè」

Kỵ sĩ đó cười tươi rồi xoay người chạy đi. Ngay sau đó, một kỵ sĩ lớn tuổi hơn lại đến dúi vào tay tôi túi đựng chai gì đó「Thầy cũng nhận cái này đi」. Mở ra xem thì thấy là nước ép táo.

Tôi lần nữa cúi đầu cảm ơn, kỵ sĩ đó cũng cười vui vẻ rời đi. Kế đó, hết kỵ sĩ này tới kỵ sĩ khác vây lấy tôi tặng đủ loại quà vặt, đến mức hai tay không ôm nổi.  

Albert thấy vậy, cười lắc đầu「・・・・・・Ta đưa cậu về」, nói rồi hắn ôm phần lớn đồng đồ hộ tôi.

Đoàn kỵ sĩ hay gọi vui tôi là "thầy", chẳng qua là vì mấy bản ghi chép chiến lược. Chiến lược tôi đề ra rất hữu ích khi thám hiểm Dungeon nên rất được bọn họ chào đón.  

Tôi đi cùng Albert về ký túc xá.  

「Xin lỗi. Chẳng qua bọn họ rất biết ơn Rail thôi」

「Ừm, tớ biết mà. Chỉ là Đoàn Kỵ Sĩ đã trả thù lao cho tớ, mọi người không cần lần nào cũng tặng quà tớ nhiều vậy đâu…………….」

「Rail đừng bận tâm, cứ nhận đi. Chẳng qua trong đoàn không có ai dễ thương như cậu, nên họ mới vậy thôi」

…Thật ra tôi đã để ý thấy, mọi người nhìn tôi có gì đó giống như đang nhìn bé con trong nhà. Y chang mấy lần tôi tới nhà chú bác chơi.  

「Hơn nữa, lúc ta đánh bại Old Trent, ta thấy bản thân như mạnh hơn, nhất là khi đánh thắng Quỷ thú mạnh hơn mình, đây chắc chắn không thể nào là ảo giác được. Nhờ tư liệu Rail đưa tới, ai cũng thấy việc đánh bại Quỷ thú mạnh hơn đã không còn khó khăn như trước」

……Chính bản thân tôi cũng mơ hồ nhận ra điều đó. Khi tiêu diệt vài con Quỷ thú bình thường thì chẳng có gì thay đổi, nhưng khi đánh bại con mạnh hơn, tôi có cảm giác ma lực bản thân tăng lên một chút, thể lực cũng vậy.  

Chỉ là chênh lệch rất nhỏ nên tôi không mấy để ý tới. Nhưng kỵ sĩ thì khác, họ luôn để ý tới tình trạng bản thân, dù sao thì đây cũng là công cụ họ kiếm sống.

——— Không sai được, đây chính là "lên cấp".  

Trong Seventh React, tiêu diệt Quỷ thú cấp thấp, điểm kinh nghiệm nhận được chỉ khoảng một phần mười. Thế giới này chắc cũng chung thể chế.  

「Đoàn kỵ sĩ đủ mọi loại người, nhưng ai mà chẳng mong muốn mạnh hơn. Ta cũng vậy, cảm ơn cậu」

「Ừ. Vậy tớ cố gắng chép tiếp cho mọi người!」

Tôi giơ nắm đấm thể hiện quyết tâm, Albert lại thoáng chần chừ, ánh mắt có chút đăm chiêu.  

「Không cần phải vậy đâu, không có tài liệu chi tiết nào có thể hoàn thành trong thời gian ngắn cả. Cậu có cố quá sức không vậy? Dạo gần đây sắc mặt cậu xấu lắm đấy. Có cả quầng thâm」

「Không đâu. Chỉ là thỉnh thoảng mải mê viết quá nên thức khuya chút thôi……..」

Nói dối. Chẳng qua vì không muốn nghĩ tới Falk, nên cứ rảnh rỗi là tôi lại cặm cụi cúi đầu viết. Thành ra thiếu ngủ, đầu lẫn mắt đều mệt mỏi.  

「…………Nghe nói ngài Falk đã vượt qua tầng bảy mươi」

Sao…. sao Albert nhắc tới lúc này? ………….Cố tình đúng không?!   

Tôi luống cuống nói lắp bắp.  

「........Ừ, tớ, tớ có nghe nói….」 

Gần đây, Falk và Sera thường xuyên thám hiểm Dungeon cùng nhau. Thành ra không ít tin đồn nhảm nhí, Falk thích thường dân, nghe mà nực cười. Còn tôi lại bị đồn thổi, mơ mộng quý tộc thượng lưu.  

———Đấy. Rõ ràng, không có tôi, mọi chuyện liền quay về đúng vị trí.  

Cốt truyện đã được xác định.

Tuy tôi có tâm sự đôi chút với anh Kyle về chuyện tình cảm, nhưng giờ mọi thứ đã đâu vào đấy, tôi chỉ cần ngoan ngoãn thế này cho tới khi kết thúc là được.

Tôi mà còn lanh chanh xen vào chỉ tổ rối tung rối mù.  

「......Rail. Ta không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Cứ tiếp tục thế này không tốt đâu」  

Albert dừng bước, quay người đứng đối diện tôi. Ánh mắt nghiêm túc khiến tôi bất giác đứng thẳng lưng.  

「Tại sao cả cậu và ngài Falk đều trông buồn đến thế?!」

「Falk cũng……….?」

Nghe Albert nói, tôi ngớ người. Albert thấy phản ứng của tôi, khẽ cau mày lẩm bẩm.  

「Gần nhau quá cũng chưa chắc đã tốt……………. Tách ra, cậu sẽ thấy được rất nhiều cảnh sắc trước đây chưa từng thấy qua, cũng biết thêm được nhiều điều mới. Nhưng dù muốn hay không, tình trạng này cũng không nên kéo dài lâu ………Xin lỗi đã cản đường. Nhanh về thôi trước khi trời tối」

 

Albert nói xong liền quay bước đi tiếp. Bóng lưng hắn có chút mỏi mệt.

 
Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo