Chẳng Ma Nào Chơi Theo Kịch Bản - Chương 47

――――Sao tôi lại thành ra thế này!?

Trước buổi tiệc, tôi còn thong dong trêu ghẹo Falk này nọ, tưởng bản thân ngon lắm, ai ngờ mới bước chân vào tiệc không lâu, tôi đã run rẩy bám chặt lấy Falk không rời.

Nói giới hạn khách mời, nhưng đó là với người khác, chứ với tôi thì không! Khách mời tới lần này còn đông hơn rất nhiều bữa tiệc tôi từng tham gia, đã vậy còn toàn là quý tộc thượng lưu! Ngay khi Falk dắt tôi tiến vào, tất cả đều tập trung đổ dồn ánh mắt về phía cả hai.

Lúc phát biểu khai tiệc, đầu óc tôi trống rỗng, những gì cần nói đã học thuộc lòng bỗng bay biến hoàn toàn. Tôi không thể nào nhớ rõ bản thân đã nói những gì.

Thậm chí lúc sau khi phát biểu, tới chào hỏi Bệ hạ……..ông ngoại Falk, tôi đã rối loạn hoảng sợ tới mức chẳng rõ bản thân đã nói những gì. Hay đúng hơn, có nói được gì không, cũng không nhớ rõ.

Điều duy nhất tôi nhớ, ngài Darion có ghé sát gần hỏi nhỏ『Này… còn ổn chứ?』

Sau đó, tôi cứ như vật trang trí đi bên cạnh Falk, cố nặn ra nụ cười gượng gạo, nghe Falk cùng mọi người trò chuyện.

Haiz~~~ Thảm hại thê thảm!

Tôi thế này sao có thể đi bên cạnh Falk mãi đây, bạn đời người thừa kế Hầu tước lại thảm hại thế này sao…..?

Tôi lại làm mất mặt Falk như hồi nhỏ nữa rồi.

Falk cứ nói không cần bận tâm nhưng tôi sao không bận tâm được kia chứ. Xã giao, tôi phải cố gắng hơn nữa mới được.

Nhìn Falk bên cạnh bình tĩnh tiếp chuyện từng người, mọi cử chỉ, lời nói đều đâu ra đấy, không chê vào đâu được. Bỗng tôi thấy thật xa cách, cứ như chúng tôi vốn dĩ người hai thế giới, dù bên nhau vẫn cảm thấy khác biệt.

「Haa……..」

Có lẽ trông tôi thảm thương quá, Falk bảo tôi ngồi nghỉ chút đi, mình hắn tự đi tiếp khách. Thế là tôi co ro một mình trên ghế sofa trong góc phòng.

Biết cứ ỷ vào Falk mãi là không được, nhưng tôi……….

Đương lúc tôi rầu rĩ cúi đầu, trước mắt bỗng có đôi giày cao gót bước tới dừng lại. Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên.

「Rail, ta có thể ngồi kế bên được chứ?」

Là Amelia Dravalette, tiểu thư nhà Công tước Dravalette, nay cô khoác trên người bộ váy dạ hội đỏ thẫm, tôn lên vóc dáng duyên dáng quý phái.

「V-vâng, ngài Amelia….. M-mời ngài ngồi」

Tôi quýnh quáng nép sát một bên. Amelia vẫn như mọi khi, nghiêng mình cảm ơn rồi ngồi xuống, cách một khoảng trống vừa phải.

「Một lần nữa, chúc mừng lễ đính hôn của hai người nhé, Rail」

「.........Cảm ơn ngài rất nhiều, ngài Amelia」

Amelia từng rất thích Falk, tôi biết lúc này trong lòng cô cũng chẳng dễ chịu gì cho cam, dù vậy trên mặt cô vẫn nở nụ cười vui mừng, không để lộ chút đau buồn, khiến tôi không khỏi thán phục.

「Ngày vui thế này, cậu ngồi co ro một góc chưng bản mặt ủ rũ kia là sao đây?」

「Ủ, ủ rũ…..không có mà…….. Tôi chỉ là……..chỉ là hơi nhát chuyện giao tiếp thôi」 

「Mà đúng là tệ thật! Nói thật đừng buồn, nãy ta cũng chả hiểu cậu nói cái gì」

Hự……! Một nhát trúng tim! Biết là một chuyện, nhưng nghe người khác nói thẳng mặt thế này……… Muốn khóc quá đi!!

Dám cá mặt tôi bây giờ còn thảm hơn mới nãy.

Amelia thấy vậy liền cười khổ.

「Được rồi, đừng để ý nhiều làm gì. Mọi người chẳng mấy ai để ý đâu, họ bị vẻ rạng rỡ khó gặp nơi ngài Alice với ngài Falk làm cho ngu ngốc hết rồi」

「Hả?」

Dì Alice? Falk á?

「Ngài Falk cười rạng rỡ với cậu ở học viện suốt, ai cũng thấy nên quen rồi, nhưng ngài Alice thì….. Ngạc nhiên thật đấy! Ngài Alice lúc nào cũng xuất hiện với vẻ lạnh nhạt khó gần. Đây là lần đầu ta thấy ngài ấy cười rực rỡ như hoa nở vậy!!」

「Vậy, vậy à………….? Tôi thấy dì ấy bình thường mà」

Dì Alice lúc nào cũng vui vẻ hoạt bát, chưa bao giờ tôi thấy từ lạnh nhạt nơi dì ấy, mà cũng không bao giờ tưởng tượng ra nổi. Mặc dù dì ấy đúng đẹp theo kiểu khó gần thật, nhưng tính cách dì ấy nào giống như vẻ ngoài đâu.

Thấy tôi cau mày khó hiểu,  Amelia khịt mũi cười nhạo.

G-gì vậy…..? Ngài mới chê tôi nữa à!

「Ta nghĩ ngài ấy đang muốn thể hiện cho mọi người thấy, nhà Sambour yêu thương cậu thế nào. Chuyện giới hạn khách mời cũng vậy, muốn bọn ta biết ơn khi được mời tới bữa tiệc đặc biệt thế này, kiểu không phải ai muốn tới là được, hiểu chưa? Mà quả thật, những ai có thiệp mời, đều chứng minh được vị thế bản thân trong giới」

Nói đoạn, Amelia thở nhẹ một hơi, mỉm cười.

「Thế nên đừng quá căng thẳng làm gì」

「Nhưng mà… nghe thế, tôi lại càng thấy….… bản thân chẳng được kỳ vọng gì cả, nghĩ…. uất ức lắm」

Đ-đúng là tôi không làm gì ra hồn….… nên không có quyền lên tiếng…..
Nhưng mà thế này có khác gì vở kịch mầm non, còn khán giả toàn phụ huynh chứ…!?

Càng nghĩ tôi càng ấm ức hơn, Amelia thấy vậy khẽ cười, đưa tay che miệng.

「……………Cậu thấy vậy sao? Ừm…..ta lại không thấy vậy đâu. Quý tộc bọn ta tính toán trước thế này là bình thường. Không kỳ vọng à, ta lại thấy…..」

Amelia nói nửa chừng bỗng ngừng lại, lắc đầu.

「Chuyện này….có lẽ ta không nên nói tốt hơn. ……………. Cậu chỉ cần biết hai ngài ấy yêu thương cậu là được. Rail cũng biết ngài Falk mạnh như thế nào đúng chứ, lỡ như cậu biết ngài ấy gặp nguy hiểm thì đâu thể nào đứng yên đúng chứ? Chuyện này cũng giống thế thôi. Không ai trong hai ngài ấy muốn làm cậu buồn lòng đâu」

「Ừm….tôi hiểu rồi」

「Mà lần đầu đúng chứ? Ai cũng từng vậy thôi. Sau này quen rồi sẽ khác」

Trước nụ cười kiêu kỳ không thiếu phần ấm áp của Amelia, tôi khẽ gật đầu. 

Dù trong lòng còn lấn cấn không biết chuyện ban nãy Amelia định nói là gì, nhưng linh tính mách bảo tôi có hỏi thêm cũng không nhận được câu trả, nên đành nín nhịn.

Sau đó, cả hai trò chuyện thêm vài câu về lễ phục hôm nay, tôi tranh thủ hỏi thăm đôi chút về Amelia sau khi tốt nghiệp.

「――Độc chiếm nhân vật chính tới đây thôi, ta cũng tới lúc phải dừng lại thôi. À, ta còn câu này………..」

Amelia nhẹ nhàng đứng dậy.

「Khi nào chán ngài Falk muốn bỏ trốn, cứ liên lạc với ta. Nhà Công tước rất vui lòng giúp cậu」

Amelia đặt ngón tay lên môi, khẽ cười nói rồi quay lưng bước đi, kiêu hãnh và quý phái như lúc đến.

Ngay khi cô khuất bóng trong đám người, Sera, Pom, Leonis lũ lượt kéo đến. Nay ai cũng mặc lễ phục lộng lẫy, khác hẳn với dáng vẻ thường ngày trong bộ đồng phục học viện.

Thấy các gương mặt thân quen, tôi đứng bật dậy vui mừng.

Đây mới là những lời chào dễ dàng nhất với tôi.

「Rail! Chúc mừng đính hôn nha!!!」

「Chúc mừng nhaaa!!!」

「Chúc mừng!」

「Cảm ơn mọi người. Đi đường chắc vất vả lắm nhỉ?」

Từ Thủ đô mà đi xe ngựa bình thường đến đây cũng phải mất bảy tiếng. Mặc dù có gửi thiệp, nhưng tôi không nghĩ mọi người có thể tới được. Nên khi thấy họ ở đây hết, tôi vui gì đâu.

「Khoẻ là đằng khác! Bọn này được lo hết, xe ngựa chỗ ở đầy đủ, sao mà chu đáo thế không biết! Đây cứ coi như chuyến du lịch cuối hè mà tận hưởng thôi~」

「Đúng là nhà Hầu tước có khác!! Đồ ăn ngon quá trời, không đi là sai lầm nhất đời tớ!!」

「Rail này, cậu không biết lúc tớ nhận được thiệp mời, ông già nhà tớ khen thế nào đâu. Gì mà, “Giỏi lắm con trai ta! Chơi được với Hầu tước phu nhân tương lai!!”. Nói nghe mà sướng tai gì đâu」

「Hahaha. Nãy tớ có gặp ông ấy rồi, công nhận ông ấy màu mè ghê!」

Thấy mọi người vẫn nói cười như thường, tôi như được an ủi.

「――Sera. Váy cậu đẹp thật đấy. Xanh pastel* hợp với cậu lắm, lại đúng dịp hè nữa chứ! Đẹp lắm luôn đó!」

*gam màu xanh nhạt, dịu mắt, kiểu như xanh bạc hà

Ngay khi tôi khen, Sera khẽ nhấc vạt váy lên cúi chào, miệng cười bẽn lẽn.

Ôi cái vẻ ngại ngùng chưa quen nhận lời khen đó đáng yêu chết đi được.

「Cảm ơn cậu nha! Rail nay cũng quý ông lắm đó! Lễ phục của Rail với ngài Falk tông xoẹt tông làm tớ muốn xỉu lên xỉu xuống á! À, đúng rồi, kiểu tóc nữa!! Nãy giờ tớ đã muốn khen! Để lộ trán vậy, nhìn hợp với cậu lắm đó! Sau này để vậy luôn đi!?」

「Cảm ơn cậu nha. Nhưng mà vẫn còn thiếu khí chất lắm…………」

「Khí chất?」

Leonis nhíu mày thắc mắc.

Sera nghe tôi nói, gật gù hiểu ngay. Đúng là Sera có khác, hiểu tôi ghê.

Với cái mặt non choẹt thế này, tôi còn lâu mới theo kịp vibe đàn ông manly có sẹo. Nghĩ mà buồn, tôi lơ đãng đưa tay xoa cằm. Bộ râu quai nón trong mơ của tôi chắc còn đang lạc trôi ở kiếp sau mất rồi……

Mắt lơ mơ nhìn về cửa, thấy không ít nhạc công ôm nhạc cụ đi vào.

A……sắp bắt đầu khiêu vũ rồi.

「Pom, cậu thích khoai tây? Đã ăn thử món trứng cuộn khoai tây thịt xông khói chưa? Nhà Sambour làm món đó mềm mịn cực ngon luôn!」

「Chưa! Đâu vậy, tớ ăn liền!!」

「Hưm hưm, tới giờ khiêu vũ rồi, mấy món mặn bị dọn đi hết đó, chỉ để lại tráng miệng thôi. Cậu sắp mất ăn rồi」

Vừa nói tôi vừa chỉ về dãy bàn bày đồ ăn, Pom hốt hoảng chạy đi「Đi liền!!」

Ngay cả Sera cũng ngớ người「Á, sắp bị dọn hả!?」rồi cuống quýt chạy theo Pom.

Tôi nhìn qua Leonis, cậu ta nhún vai phóng đại「Để hai người đó đi một mình thế kiểu gì cũng gây chuyện cho xem, tớ đi trông thôi」 rồi lững thững bám theo. Tên này lên chức bảo mẫu khi nào vậy.

Tôi vẫy vẫy tay tiễn ba người.

Đúng lúc ấy, có ai đó khẽ vỗ vai. Tôi giật mình quay lại………. 

「Anh Kyle!!!!」

Đàn anh bê tha nổi tiếng lập dị với chiếc áo blouse nhàu nhĩ và mái tóc xoăn rối bù, hôm nay khoác lên bộ lễ phục trang trọng. Tôi suýt chút không nhận ra.

À phải rồi, đôi khi tôi quên mất, anh cũng là một trong bảy mục tiêu chinh phục chính trong tựa game otome này. Chỉ là bình thường lôi thôi thế thôi, chứ chải chuốt vào đúng chuẩn trai đẹp không ai dám cãi. Cặp kính cũng khác mọi khi, tinh tế thanh lịch hơn hẳn, thế này thì không ít tiểu thư nhăm nhe là cái chắc.

Tôi với anh Kyle cũng đã không gặp hai tháng, từ sau khi anh tốt nghiệp hồi tháng sáu.

「Chúc mừng đính hôn. Và cảm ơn đã mời tôi hôm nay. Thật xin lỗi vì cha tôi không thể đến cùng」

「Không đâu, phải cảm ơn anh đã tới mới đúng. Đường xa như vậy mà còn làm phiền anh đi một chuyến. Với lại, em cũng biết mà. Bá tước Donovan hiếm khi tham dự mấy buổi tiệc thế này, anh đừng bận tâm」

Khách sáo xong, tôi liền vui vẻ nói.

「............Thấy anh Kyle tới được, em vui lắm. Thường anh có thích mấy tiệc thế này đâu?」

「Bình thường thì là vậy, nhưng đây là từ đàn em thân thiết thì sao mà từ chối được. Với lại trước đó còn nghe cậu kể lể chuyện tình cảm lận đận, giờ đến xem kết quả thế nào?」

Anh khẽ mỉm cười như đang chiêm ngưỡng kết quả thành công thí nghiệm nào đó.

Nói mới nhớ khoảng thời gian tôi né tránh Falk tới làm phiền anh Kyle đủ kiểu, lúc thì cáu gắt vô lý, lúc thì ấm ức tủi hờn. Ờm…..công nhận hồi đó anh Kyle chịu được tôi hay thiệc, chứ gặp người khác đã ném tôi đi từ lâu rồi. Nghĩ lại mà thấy rén.

「Hồi đó……em xin lỗi đã làm phiền anh…….」

「Không sao. Chuyện cũng đâu vào đấy rồi còn gì」

Anh Kyle nheo mắt nhìn xuống tôi.

「...................Rubellite đi một đôi đẹp thật đấy」

Rubellite, loại đá quý thuộc nhóm tourmaline, có sắc đỏ hồng lấp lánh.

Nghe cái cách anh ví von khen màu mắt với kiểu tóc tôi hôm nay, tôi vừa ngượng ngùng xấu hổ vừa kiểu『Hừ, đồ trai tân bày đặt ra vẻ!!』. Trong khi quên mất bản thân còn nguyên bao nhiêu năm.

「―――À mà này…… Rail, cậu có dự định gì sau khi tốt nghiệp chưa? Ngoài trừ làm vợ ngài Falk Sambour」

Dự định sau này à? Chuyện này tới giờ tôi vẫn chưa có nhiều suy tính lắm.

Anh trai từng nói『Có việc khác phù hợp hơn là làm việc ở thương hội 』, mặc dù tớ giờ tôi vẫn chưa biết là việc gì.

…….Vợ Falk? Không không, cái đó tôi mà hợp gì chứ!

Hợp thì làm gì có chuyện tôi co dúm một góc né chứ, hợp là giờ tôi đang niềm nở tiếp chuyện với khách khứa rồi.

「Em vẫn chưa………..」

Tôi xấu hổ lí nhí trả lời.

「Vậy tốt rồi. Có muốn theo tôi không? Giờ phía trên với Đoàn kỵ sĩ đang muốn thành lập một phòng ban mới……. Tôi muốn kéo cậu theo cùng!」

「Em á…….?」

「Ừ. Phòng ban chuyên nghiên cứu về Quỷ thú và Dungeon. Quá hợp với cậu luôn còn gì?」

À… đúng rồi. Trong game, đánh bại Boss Dungeon xong là Game Over, kế đến là Happy Ending! Nhưng đây là đời thật, mọi chuyện vẫn tiếp diễn. Cứ để mặc Dungeon thì chướng khí lại lần nữa tích tụ rồi ngày nào đó Quỷ thú lại tràn ra ngoài gây hại.

Đúng là nên cần một nơi phụ trách trông coi chuyện này.

Không nói đến mấy Pháp sư cổ đại còn đang ngủ quên đâu đó trong Dungeon, giờ có tôi là nắm rõ Dungeon với Quỷ thủ nhất.

———A, lẽ nào………Đây là việc anh trai nói!?

「..............Em làm!」

「Tốt! Chi tiết tôi kể cậu sau……… Giờ thì hết giờ trò chuyện rồi」

Nói rồi, anh Kyle nhìn chằm chằm sau lưng tôi. 

Tôi thấy lạ liền quay lại nhìn, bắt gặp Falk đứng sau với nụ cười dịu dàng đến lạnh sống lưng, y chang mấy con búp bê tinh xảo đặt trong tủ kính.

 

「Chuyện gì vui vậy?」

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo