Cherry Cake - Chương 0

Một khối thịt mềm mại, dồn hết sức lực ở phần cuối, từ từ vươn ra phía sau. Ngay sau đó, chiếc lưỡi nhọn hoắt lướt qua, chậm rãi ấn lên những chiếc răng đang tiếp xúc với lớp màng ẩm ướt sâu bên trong.

“Răng đau quá…” Seo Suhyun lơ đãng nghĩ, đôi mắt lờ đờ nhìn ra ngoài cửa sổ đóng băng. Nhìn những bông tuyết xốp mịn đang bay lượn, dù gió đông có lay mạnh cánh cửa, cậu vẫn không thể ngăn mình chìm vào cơn buồn ngủ. Có lẽ là do chiếc lò sưởi đặt cạnh ghế và tấm chăn phủ lên trên. Nhờ chia sẻ hơi ấm từ những vật dụng tỏa nhiệt kia, không khí ấm áp sưởi ấm hai bên đùi cậu.

“Phù…”

Nằm giữa lò sưởi và đôi dép lê, chú chó Boksili khẽ thở dài, cựa mình một chút rồi lại phát ra tiếng chân lộp cộp.

“Phịch.” Seo Suhyun nghe thấy tiếng chú chó già chưa đầy 3kg ngồi xuống sàn nhà, cậu hít sụt sịt mũi. Dù không lạnh lắm, nhưng ngồi trong siêu thị vắng vẻ, áp má lên chiếc bàn sắt lạnh lẽo, đầu mũi cậu vẫn thấy hơi tê buốt.

Nhưng cậu lại lười biếng không muốn đứng dậy, chỉ nhăn nhó cái mũi đáng thương. Một lúc sau, một mùi mốc meo xộc vào mũi. Siêu thị không lớn, nhưng vì có quá nhiều đồ lặt vặt nên bụi bẩn bám đầy khắp nơi, không thể tránh khỏi. Trong số đó, chắc chắn có những thực phẩm đã hết hạn hoặc sắp hết hạn sử dụng.

“Phải dọn dẹp thôi…” Nếu bà còn ở đây, chắc chắn cậu đã bị cằn nhằn đến mức chai cả tai rồi. Nhưng bà đã về bên mẹ được một tháng rồi. Điều đó có nghĩa là Suhyun không còn gia đình nữa.

Suhyun lẩm bẩm những danh xưng mà cậu đã lâu không gọi thành tiếng, cảm thấy thật xa lạ, cậu rụt những ngón tay giấu trong chăn lại. Cảm giác dày dặn, mềm mại mơn trớn mu bàn tay khiến cơn buồn ngủ càng thêm nặng trĩu.

“Ngày mai…”

Những lời lảm nhảm bị nghiền nát tuôn ra từ giữa đôi môi. Có lẽ vì cứ áp má lên bàn nên nhiệt độ cơ thể đã truyền sang chiếc bàn sắt, dù cậu có cử động cằm thì cảm giác đè nén lên má vẫn chỉ còn hơi ấm. Đôi môi hé mở còn chưa kịp khép lại thì mí mắt nặng trĩu đã sụp xuống.

Trong tiếng gió ngày càng xa xăm như một khúc hát ru, ngay khi cậu sắp nhắm mắt hoàn toàn, cậu cảm thấy Boksili đứng dậy. Bất chấp tuổi tác, tiếng móng chân chạy lạch cạch nhanh chóng vang lên, rồi giọng sủa khàn khàn vang lên bên tai.

“Gâu! Gâu! Gâu!”

Vẫn áp mặt xuống, cậu chớp mắt, và trong tầm nhìn đảo ngược, cậu nhìn thấy cái mông của Boksili đang dồn hết sức lực vào hai chân sau. Phía sau nó là một hình bóng màu đen tương phản với bộ lông trắng. Ngay cả qua tấm kính mờ sương, màu sắc đó vẫn hiện lên rõ ràng.

Ngay sau đó, cánh cửa mở ra, và cơn gió đầu đông ùa vào. Cậu còn chưa kịp rụt vai lại vì không khí lạnh lẽo thì một đôi giày da đen bóng loáng đã chắn ngang tầm mắt cậu.

Seo Suhyun vô thức khẽ nhúc nhích gò má bị bẹp dí.

“Chân to thật…”

Đôi giày bước qua cánh cửa lớn hơn cả Boksili. Dù Boksili có nhỏ con hơn những chú chó nhà quê khác, nhưng nó cũng không phải là một con chó con mới sinh. Nó lớn hơn bàn chân của một người đàn ông trưởng thành bình thường, vậy mà đôi giày kia còn lớn hơn cả thế. Suhyun muộn màng chuẩn bị đón khách, cậu vội vàng ngồi thẳng dậy. Tầm nhìn nghiêng ngả dần trở lại đúng vị trí, và cậu thu vào đáy mắt hình ảnh người vừa bước vào.

Vượt qua đôi chân dài miên man được bọc trong chiếc quần âu đen tuyền, một chiếc áo sơ mi màu tím sẫm hiện ra trước mắt cậu, mặc dù thời tiết đang có tuyết rơi mà người kia lại không hề khoác thêm áo ngoài. Người đó có một thân hình rắn chắc và đầy uy lực đến mức Suhyun giật mình chớp mắt. Rồi đột nhiên, ánh mắt của họ chạm nhau.

Seo Suhyun thậm chí không nhận ra mình đã nín thở.

Người ta nói Alpha trội bật ngay từ cái nhìn đầu tiên, và gã này chính là như vậy.

 

Khi ánh mắt họ chạm nhau, người đàn ông nhướng mày một cách tự nhiên. Đôi mắt xảo quyệt như mắt rắn chậm rãi đảo quanh, lướt nhìn khắp không gian bên trong. Tiếng giày da không nhanh không chậm vang vọng trong không gian lạnh lẽo.

“Cậu bé.”

Người đàn ông tiến lại gần quầy tính tiền, khóe miệng khẽ nhếch lên. Nụ cười hờ hững khiến hắn ta trông có vẻ hơi đểu cáng.

“Bà đâu rồi?” Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn sắt, cũng dài và lớn như đôi giày da của hắn.

Suhyun lặng lẽ nhìn theo ngón trỏ to lớn, dường như bằng hai ngón tay của cậu gộp lại. Cậu từ từ ngẩng đầu lên, một câu hỏi bình thản bật ra từ đôi môi hé mở:

“Anh là ai mà lại tìm bà tôi?”

“Anh?”

Như thể bất ngờ trước câu hỏi của cậu, người đàn ông nghiêng đầu, đôi mắt híp lại thành một đường cong.

“Có lẽ mình dùng từ xưng hô quá vô lễ với người lớn tuổi mới gặp lần đầu.” Cậu nghĩ bụng, “Nhưng cái gã gọi mình là ‘cậu bé’ kia có phải còn vô lễ hơn không?” Nhưng dù sao thì người kia cũng lớn tuổi hơn mình, có lẽ nên sửa lại cách xưng hô. Suhyun muộn màng lựa chọn từ ngữ thích hợp:

“…Chú?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo